Chương 2: Tự sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngón tay cầm túi đồ mang đi trong vô thức tăng thêm sức mạnh như nắm đấm.
    Đầu ngón tay hơi trắng bệch, toàn thân có chút lạnh lẽo.
    Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu và lập tức quay người ném vài tách cà phê vào thùng rác.
    Cô không muốn giao đồ tới nhà này, Hàn Yên dửng dưng đi về phía xe tay ga của mình, nhưng vừa mới đạp vào bàn đạp, đột nhiên có một người phụ nữ kinh hãi hét lên sau lưng cô, Hàn Yên sợ tới mức bước xuống xe không may trượt chân ngã xuống cùng với chiếc xe máy của cô. Chiếc xe máy ngay lập tức ngã sát vào người cô, cô đau như xương bị bóp nát từng mảnh.
    Cô chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một âm thanh rơi từ trên cao xuống. Đó là âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất. Cô nhìn thấy người phụ nữ vừa nhảy từ trên lầu cách cô chưa đầy nửa mét đã nằm ngửa trên mặt đất.
Cả người nằm trong vũng máu.
    Lan Châu.
    Hàn Yên mở to mắt, vẻ mặt hoài nghi nhìn người phụ nữ nhảy lầu.
    Không thể tin được.
    Bên trong, chất lỏng màu đỏ như máu nhanh chóng nhuộm đỏ những viên gạch trên mặt đất.
    Cô ta mở miệng, tựa hồ muốn nói gì đó với cô.
    Tuy nhiên, cuối cùng, cô ta không thể nói được gì, và đã tắt thở.
    Hàn Yên ngẩng đầu lên, nhìn nơi mà Lan Châu nhảy xuống.
    Lại nhìn thấy một bóng đen trên tầng cao nhất của biệt thự.
    Cô không có thời gian để nhìn thấy hình dạng của bóng đen.
    Trong nháy mắt, cô ngất đi.
    Khi tỉnh lại, Hàn Yên phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ.
    Đập vào mắt cô là một tấm trải giường màu xám đen, thoang thoảng một mùi nước hoa trong phòng.
    Nó như thể là một sự quen thuộc trào lên từ sâu thẳm trong ký ức. Ngay lập tức nó lưu lại quanh quẩn trong hơi thở của cô.
    Cô mở to mắt ngơ ngác nhìn xung quanh.
    Xem xét cẩn thận một hồi lâu.
    Kí ức ngày xưa chợt ùa về trong tâm trí trống rỗng.
    Có cơn đau nhói ở bắp chân, ký ức dần trở lại.
    Cảm giác sợ hãi lập tức đập vào lòng Hàn Yên.
    Tất cả nhận thức đều trở lại trên người cô.
    Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của một chàng trai lạ.
    “Ồh, cô Yên, cô không có gì nghiêm trọng cả. Chỉ là suy dinh dưỡng thôi. Cô bị thiếu máu. Ngày thường làm việc quá sức cộng thêm việc không chăm sóc bản thân tốt nên lúc nãy bị kích thích mà ngất đi. Cô cần nghỉ ngơi là có thể hồi phục sức khỏe.”
    “Khi cơ thể đã ổn định, bồi bổ nhiều một chút, vết thương ở chân không phải là vấn đề nghiêm trọng, chỉ cần nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn thôi, mấy ngày nay chỉ cần cố gắng vận động càng ít càng tốt.”
    Môi trường xa lạ khiến Hàn Yên có chút bất an.
    Nghe những lời này, cô nhanh chóng nhấc chiếc chăn lên, nhìn thấy băng gạc quấn quanh bắp chân, cô nhíu mày.
    Ngay khi cô chuẩn bị xuống giường, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy vào.
    Hàn Yên sững người trong chốc lát, có chút đờ đẫn nhìn về phía cửa.
    Chỉ thấy một bóng dáng một người cao lớn và quen thuộc ở cửa.
    Bước những bước đi vững chãi và thanh thoát, từ từ đi về phía cô từ xa đến gần.
    Bên trong bóng dáng vô cùng quen thuộc, còn có thể là ai nếu không phải là người tàn nhẫn kia.
    Anh ta đang mặc một bộ đồ thủ công cao cấp của Ý. Lớp vải màu xám đậm khiến anh trông điềm đạm hơn. Anh xuất hiện ở cửa với vẻ mặt thất thần, lạnh lùng và xa cách.
    Giống như trong trí nhớ của Hàn Yên vậy. Cao quý, tao nhã, hào quang trên người bắn ra tứ phía.
        "Cô không nghe bác sĩ nói phải nghỉ ngơi trên giường sao?"
    Giọng nói bình tĩnh không chút dao động của người đàn ông vang lên trên đầu Hàn Yên.
    Cô không thể nghe thấy bất kỳ cảm xúc nào.
    Hàn Yên không thể biết liệu đây có phải là sự quan tâm hay không.
    Cô cau mày, đương nhiên là nghe thấy.
    Cô không chỉ nghe bác sĩ dặn là phải nằm trên giường nghỉ ngơi mà còn nghe bác sĩ nói cô ngất xỉu do làm việc quá sức.
    Có thể sống đến giờ, Hàn Yên thật sự rất khâm phục năng lực sinh tồn của mình.
    Hàn Yên nhìn chung quanh, căn phòng này toát ra vẻ kiêng kị.
    Thảo nào cả căn phòng đều có một mùi quen thuộc.
    Hóa ra đây là phòng của Lục Ngôn.
    Với loại ý thức này, cô càng quyết tâm xuống giường và rời đi ngay lập tức mà không quan tâm đến vết thương ở bắp chân bị xe máy đè lên.
    Cô đứng dậy khập khiễng đi về phía cửa.
    “Uống”, người đàn ông đứng bên giường đi qua, thậm chí không nhìn cô một cái nhìn chính diện nào.
    Tuy nhiên, sự hận thù trong mắt cô đang tụ lại một cách mãnh liệt từ đầu đến cuối.
    Nó không tiêu tan trong chốc lát.
    Sự cứng đầu của cô cuối cùng đã khiến Lục Ngôn tức giận.
    Cô chưa kịp đến gần cửa, Lục Ngôn đã trực tiếp nắm lấy cổ tay cô.
    Hàn Yên quay lại, một đôi mắt đẹp tràn ngập lửa giận nhìn anh.
    Cô nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, giọng nói cứng ngắc.
        "Buông ra."
    Cô cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng, cố gắng hất tay người đàn ông này ra.
    Ngược lại, cô trực tiếp bị người đàn ông này áp vào trên cánh cửa phía sau.
        "Anh buông tay tôi ra."
    Hàn Yên nâng cằm, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
    Con ngươi màu nâu thẫm của người đàn ông lộ ra vẻ lạnh lùng.
        "Không buông."
    Giọng nói khàn khàn của người đàn ông lạnh lùng nói bên tai cô.
    Toàn bộ cơ thể cô đột nhiên cứng đờ.
    Ngay cả những cử động của cô cũng bị đóng băng tại chỗ.
    Trên khuôn mặt lãnh đạm chợt hiện lên một tia sóng.
    Cô nhớ lại Lan Châu đã chết.
    Cô vào lúc này cũng không ngạc nhiên.
    Vì gần như cô đã chứng kiến ​​toàn bộ sự việc.
    Cô đã tận mắt chứng kiến ​​Lan Châu đang nằm trước mặt cô như thế nào.
    Nhưng khi sự thật nói ra khỏi miệng, tim cô đập rất nhanh.
    Nhớ rõ năm đó, anh lặng lẽ đệ đơn ly hôn.
    Cô cũng đã hỏi anh một cách đầy mong đợi.
    “Lục Ngôn.”
    “Nếu tôi là người chết trên bàn mổ ngày hôm đó. Anh có hối hận không?”
    Cô đặc biệt nhớ tới ánh mắt của người đàn ông này lúc đó, lạnh đến mức rơi vào động băng.
    Cô ngồi duyên dáng trên ghế sofa với hai chân xếp lại. Nhìn lên đôi mắt của anh, nó giống như được bao phủ bởi một lớp sương mù. Đôi môi mỏng nói ra hai chữ hoàn toàn làm trái tim cô ngừng đập.
    “Sẽ không.”
    Sau đó anh lấy cây bút đưa cho cô ký.
    Hàn Yên đã ký tên của mình vào đơn thỏa thuận ly hôn.
    Khi ly hôn với anh ta, anh ta đuổi cô ra khỏi nhà.
    Giờ nghĩ lại mới thấy hồi đó mình ngu thật.
    Hàn Yên ngẩng đầu, khóe môi lạnh lùng cong lên.
        "Cô ta là vị hôn thê của anh."
        "Cô ta chết rồi, anh nên đau lòng chứ."
        "Sẽ không phải là đang chuẩn bị một đám tang hoành tráng chứ ?"
    Hàn Yên dửng dưng đẩy người đàn ông trước mặt ra, trên môi nở nụ cười chế giễu rồi nói tiếp.
        "Anh yên tâm."
        "Tôi sẽ không nói cho ai biết việc xảy ra ngày hôm nay."
    Cô quay người lại, tay đã đặt sẵn trên nắm cửa.
    Nhưng mà, còn chưa kịp mở cửa, người đàn ông này đột nhiên trực tiếp vác cô lên vai, không chút do dự mà ném thẳng lên chiếc giường lớn mềm mại.
    Hàn Yên nắm chặt lấy người đàn ông này, khiến cho cô và Lục Ngôn cùng ngã xuống giường.
    Để tránh đè lên người cô, Lục Ngôn chống một cách tay bên tai của Hàn Yên.
    Lục Ngôn trầm mặc nhìn Hàn Yên, đôi mắt như phủ một tầng sương mù, bên tai vang lên giọng nói có chút vui đùa.
        "Bị như vậy mà còn muốn trốn."
    Tuy rằng hô hấp không ổn định cho lắm, nhưng Hàn Yên vẫn nhếch mép, hơi nhướng mày, sởn gai ốc nói.
        "Tôi dù sao cũng là người, gặp phải dã thú chạy trốn cũng là chuyện bình thường."
        "Không phải sao?"
        "Nhiều năm không gặp, miệng lưỡi của cô ngày càng sắc nhọn rồi."
    Lục Ngôn không bận tâm đến lời mỉa mai của cô, mà thay vào đó là nói móc khóe Hàn Yên.
    Hàn Yên nhìn Lục Ngôn nở một nụ cười mỉa mai, nghiến răng nói.
        "Gặp đường cùng, đôi khi quay lại cắn ai đó để bảo vệ mình là điều bình thường."
        "Bị cắn không đi tiêm phòng sẽ bị bệnh dại đó."
        "Hay anh Lục đây phải đợi đến khi bị dại rồi mới thả tôi đi, phải không?"
    Hàn Yên đang nghiến răng, như thể cô có thể vồ lấy anh mà cắn xé ra từng miếng.
    Lục Ngôn dửng dưng nhìn Hàn Yên.
        "Xét thấy cô là nhân chứng của vụ nhảy lầu.....
.        .........Cho nên......."
    Lục Ngôn chưa kịp nói xong đã bị Hàn Yên lạnh lùng liếc nhìn.
        "Anh cần khẩu cung của tôi sao?"
        "Tôi sẽ tự mình đến đồn cảnh sát để hợp tác điều tra."
        "Bây giờ anh có thể để tôi đi được chưa?"
    Cô bình tĩnh nhìn người đàn ông, với giọng điệu vô cùng lãnh đạm.
    Lục Ngôn đứng dậy buông cô ra, thanh lịch thu dọn cổ tay áo sơ mi trắng, sau đó bình tĩnh nhìn cô rồi nói.
    Cảnh sát đang trên đường đến, và sau khi xác nhận lại lời khai, tôi sẽ tự nhiên để em đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro