Chương 3: Không phải tôi chưa xem

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hàn Yên biết nếu không có lời khai của cô, cảnh sát sẽ tới chỗ anh ta điều tra, nếu hôm nay không khai, người đàn ông này có lẽ sẽ không cho cô đi. Cô đẩy anh ra trong tiềm thức, cầm chăn bông trong tay và chỉ đơn giản dựa vào bên kia giường, nhưng đột nhiên nhớ tới có bao nhiêu phụ nữ đã ngủ trên giường này.
    Không biết trong đời anh ta đã gặp bao nhiêu cô gái, nghĩ tới đây khiến Hàn Yên vốn có chút sợ, lập tức vứt bỏ chăn bông ra với vẻ mặt lạnh lùng.
        "Tôi chưa bao giờ bị một người phụ nữ nào khác xô đẩy trong đời như vậy." Nhìn Hàn Yên động đậy, Lục Ngôn mở miệng nói.
    Sau đó Hàn Yên mới dời đi ánh mắt có phần ghê tởm của mình, liếc nhìn người đàn ông bên trong tấm khăn trải giường.
    Nhìn người phụ nữ quấn chăn bông bên mình, anh nhàn nhạt nói thêm một câu, "Mặc dù không có người phụ nữ nào khác."
    "Nhưng tối hôm qua tôi ngủ ở đây", người đàn ông này có thói quen ngủ trần truồng, Hàn Yên biết điều đó, ngay lập tức nhìn anh, sau đó nhanh chóng kéo ra, khăn trải giường bật tung lên.
    Khóe môi Lục Ngôn giễu cợt liếc nhìn Hàn Yên một cái, sau đó lạnh lùng xoay người bước ra ngoài, Hàn Yên thở phào nhẹ nhõm một hơi, liếc nhìn chiếc ghế sô pha da cách đó không xa, khập khiễng bước tới cạnh ghế sofa. Có chút mệt mỏi ngồi xuống.
    Cô tưởng là Lục Ngôn không vào nữa. Tuy nhiên, sau một vài giây, anh ta lại quay lại. Tay cầm thuốc mỡ.
    Hàn Yên có phần cảnh giác, nhướng mắt nhìn Lục Ngôn dần dần đi tới đứng bên cạnh mình.
    Lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ta vang lên trên đầu.
        "Thuốc chữa lành vết sẹo."
    Nói xong, anh ném thuốc mỡ xuống mép ghế sô pha cạnh Hàn Yên.
    Chân bị đè bởi chiếc xe máy, vết thương quả thực rất đau.
    Hàn Yên nghĩ, không cần phải hành hạ bản thân như vậy.
    Vì vậy, không có một chút kiêu ngạo, nghiêng qua lấy thuốc, sau đó khập khiễng nhảy từng bước đi vào phòng tắm.
    Lục Ngôn nhìn cô đóng sầm cửa phòng tắm lại. Đôi mắt thâm sâu nhìn theo.
    Ngoại trừ chân bị thương ra, cô còn cảm thấy phía sau lưng mình rất đau rát.
    Chắc là khi ngã xe máy đã đè vào thắt lưng phía sau.
    Vết thương ở chân ít nghiêm trọng hơn nhiều so với vết thương ở lưng.
    Vì vậy Hàn Yên cởi váy, chuẩn bị đắp thuốc sau lưng trước.
    Nhưng cô hoàn toàn không thể chạm tới vết thương.
    Cô cau mày trầm tư.
    Cô lấy tăm bông nhúng thuốc.
    Ngay khi tay đang bôi thuốc, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
    Sắc mặt Hàn Yên ngừng lại, không phản ứng kịp.
    Lúc này Lục Ngôn đi qua cô cầm lấy tăm bông trên tay.
    Sau đó chỉnh hướng lưng cô, để cô quay mặt về hướng của gương.
    Sau lưng cô có một chút lạnh buốt như có vật gì chạm vào.
    Cô không kìm được mà kêu lên đau đớn.
    Cô biết đó là cảm giác của thuốc trên vết thương.
    Hàn Yên phản ứng lại, đột nhiên xoay người chạm vào tay Lục Ngôn, mặt như đóng băng.
    Cô không muốn nhận lòng tốt của anh, quay đầu cự tuyệt.
    Trước khi cô có thể nói, Lục Ngôn đã nắm lấy vai cô và đẩy cơ thể cô hướng vào gương một lần nữa.
    Lục Ngôn nhẹ nhàng nói với cô.
        "Đừng xoay người."
        "Tôi không muốn thấy những gì tôi không nên thấy."
    Lúc này Hàn Yên mới nhận thức được trước ngực mình chỉ mặc một chiếc áo lót màu đen.
    Một giây tiếp theo,cô nhanh chóng lấy tay che ngực.
    Cô vô tình liếc nhìn mình trong gương.
    Sau đó, cô mới nhận ra rằng khuôn mặt của mình đã ửng đỏ một cách rất xấu hổ.
    Mặc dù trong lòng cô hận anh ta, nhưng lúc này cô muốn anh ta chết đi.
    Tuy nhiên, biểu hiện của cô thành thật hơn bất cứ lúc nào.
    Có một chút tức giận trong đôi mắt của Hàn Yên.
    Cô nhìn chằm chằm vào Lục Ngôn trong gương.
        "Tôi không cần anh giúp."
    Lục Ngôn không có phản hồi lại cô, mà tập trung giúp cô bôi thuốc vào vết thương trên lưng.
    Hàn Yên đi chân trần đứng trên sàn đá cẩm thạch trong phòng tắm.
    Màu gạch khiến bàn chân cô trở nên trắng trẻo hơn. Người đàn ông đằng sau cô cao lớn. Người cô không đi giày, nhiều nhất chỉ cao trên vai.
Đã có một thời gian, cô rất thích ôm anh từ phía sau. Cảm giác như thể anh là cả thế giới trong tầm mắt của cô.
    Phía sau lưng cô cứng ngắc. Yên lặng chờ anh giúp cô bôi thuốc.
    Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.
        "Không phải chân cũng đang bị thương."
        "Để tôi tự làm."
    Hàn Yên cầm lấy khăn tắm bên cạnh quấn quanh mình.
    Với khuôn mặt lạnh lùng, cô đưa tay ra và cố gắng lấy thuốc mỡ từ tay Lục Ngôn.
    Tuy nhiên, Lục Ngôn chỉ cần nhấc nó qua đầu một cách dễ dàng là cô không thể với tới.
    Hàn Yên không biết làm thế nào.
    Biết mình không phải đối thủ của anh, cho dù có nhảy dựng lên cũng không thể lấy lại thuốc mỡ.
    Vì vậy Hàn Yên trực tiếp xoay người rời đi.
    Nhưng cô không biết chân mình đã duỗi ra từ lúc nào.
    Vì vậy, vô tình, cô đã dựa mình lên giá rửa mặt.
    "Cái lão già mồm này, không phải là chưa thấy chân của tôi đâu."
    Giọng nói lạnh lùng của Hàn Yên xẹt qua màng nhĩ của Lục Ngôn, trong lòng cô trào dâng một cỗ tức giận, Hàn Yên tức giận quay đầu lại, nhưng cô không ngờ rằng Lục Ngôn đột nhiên lạnh lùng cúi xuống lướt qua đôi môi mềm mại của cô.
    Sự việc bất ngờ xảy ra, nét mặt hơi thở của Lục Ngôn được phản ánh qua đôi môi ấm áp và trong veo của cô.
    Rõ ràng là cô không ngờ lại xảy ra việc ngoài ý muốn như vậy.
    Hàn Yên chớp chớp mắt, phản ứng ngay lập tức, quay đầu tránh đi, cô đang thở gấp gáp nhưng lại bị anh véo mạnh vào cằm, dưới áp lực của Lục Ngôn, Hàn Yên nghĩ mình phải quay người lại, nhưng cô cảm thấy choáng váng. Khi vừa mở miệng, cô đã thấy Lục Ngôn đột nhiên cúi xuống mà hôn.
    Tất cả nhịp thở của cô đều bị chặn lại.
    Anh đặt tay lên bệ rửa mặt, siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng, đôi môi anh mân mê sự ngọt ngào mềm mại trên môi cô.
    Bàn tay của anh thản nhiên bao lấy tay cô và nắm lấy tay cô, ngón tay cái nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay, gây ra gợn sóng trên gáy cô.
    Gặp phải chuyện này, cô chỉ cảm thấy bàn tay kia từ từ quấn lấy một bên mình với nhiệt độ dần nóng lên.
    Nụ hôn này thật sâu, thật sâu và gấp gáp.
    Sự va chạm giữa hai hàm răng, cùng với hơi thở kéo dài, Lục Ngôn hút hết vị ngọt của cô một cách liều lĩnh, như muốn hút sạch không khí trong phổi ra.
    Hàn Yên cau mày như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, dùng hết sức đẩy anh ra.
    Không nói một lời, cô mở cửa phòng tắm, khỏa thân chạy ra ngoài.
    Không ngờ, trợ lý của Lục Ngôn, Lý Bạch, đang đứng ở cửa phòng ngủ cùng với cảnh sát.
    Lý Bạch hít vào một hơi khí lạnh rồi nhanh chóng nhắm mắt lại.
    Hàn Yên còn chưa kịp nhìn xuống bộ dạng xấu hổ của cô, một tấm khăn trải giường đột nhiên quấn lấy cô, che đi từ đầu đến chân.
    Sau đó, Lục Ngôn đã trực tiếp ôm cô được bọc trong tấm trải giường, anh ôm cô đi vào phòng tắm.
    Hàn Yên vừa đứng vững vàng đã bị kéo ga trải giường trên người ra.
    Một bộ váy mới tinh được ném trên bàn đá cẩm thạch trước mặt cô.
        "Mặc vào."
    Đôi mắt của Lục Ngôn lạnh lùng và cao ngạo.
    Giọng nói lãnh đạm và kiên định, không chút thăng trầm.
    Nói xong Lục Ngôn xoay người bước ra ngoài.
    Hàn Yên nhìn xuống váy, cô vừa nãy mới cởi ra đã bị ướt.
    Nhặt chiếc váy lên mặc vào.
    Hàn Yên liếc nhìn, tình cờ chiếc váy kia cũng vừa size với cô. Cô đành mặc chiếc váy này.
    Chờ Hàn Yên thay xong, lúc đi ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn lại một viên cảnh sát.
    Cảnh sát hỏi Hàn Yên về các chi tiết của hiện trường mà cô nhìn thấy.
    Hàn Yên rất hợp tác lấy lời khai.
    Sau một lúc, thì bị Lý Bạch mời đi.
    Hàn Yên không chần chừ một chút nào, nắm lấy quần áo ướt đẫm, xoay người rời khỏi khu biệt thự.
    Cô không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa.
    Vừa tới cổng biệt thự, một chiếc Maybach màu đen tuyền đột nhiên dừng lại trước mặt.
    Bên trong xe, Lục Ngôn đang lẳng lặng ngồi ở sau.
    Dưới lông mày rậm là đôi mắt hí. Chiếc mũi thẳng hoàn hảo như một con dao của anh.
    Lúc này, đôi môi mỏng của Lục Ngôn khẽ mím lại. Lộ ra một mùi của người ngoài hành tinh và  rất nham hiểm.
        "Lên xe."
    Giọng nói trầm ấm của Lục Ngôn  vang lên từ trong xe.
    Hàn Yên dừng lại một chút, sau đó mở cửa lên xe.
    Chân cô bị như thế này, đi đến trời tối cũng chưa về được tới nhà.
    Hàn Yên không ngu ngốc mà đưa địa chỉ nhà của mình mà chỉ tới chỗ cô làm việc.
        "Tới quán cafe Smile."
    Quả nhiên, xe dừng ở trước quán cafe.
    Hàn Yên xuống xe, nhìn chiếc Maybach vừa đi, trong lòng cảm thấy không vui.
    Khi ánh mắt cô nhìn chiếc xe chạy xa, chiếc xe đột nhiên lùi quay trở lại.
    Cô nhanh chóng lùi lại vài bước.
    Một đôi mắt đẹp, mang theo sự quật cường và phẫn nộ.
    Cửa kính xe lại hạ xuống, cô định xoay người rời đi như không thấy gì, chỉ thấy người ở bên trong ném một túi ni lông màu trắng ra khỏi cửa kính xe, rồi lại nổ máy, phóng đi, bụi bay tứ tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro