Chương15 Tôi sẽ cưới cô làm vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_______

Gia Long tuy không biết cái con bé này là ai nhưng trông nó vô hại như vậy, lại thẳng thừng chỉa tay về mặt mình khiến hắn không nhịn được mà bật cười ha hả.

"Ê nhóc. Mày vừa nói tao à."

Tiểu Hoa không để ý đến hắn mà lấy móng tay rạch một đường trên cổ tay đặt vào miệng Bích Nguyệt cho cô uống máu nó.

Thấy vậy ở bên cạnh, Lâm An thở dài một hơi lắc đầu ngao ngán nói với hắn.

"Bạch phu nhân cũng đã đi rồi. Nếu bây giờ muốn sống thì rời khỏi đây đi khi nó chưa tức.."

Tiểu Hoa lúc này bỗng nhiên đứng dậy, nhìn lấy Bích Nguyệt đã có thể tự ngồi lên cô bé cũng phần nào yên tâm, sau đấy nó chầm chậm đi lại chỗ Lâm An rồi dừng lại ngay trước mặt anh ta, cái đầu xinh xắn ngước lên cao, mỉm cười quái dị.

"Ca ca. Thế anh có muốn chết thay nó hay không.?"

Lâm An bị hỏi bất ngờ thì lắc đầu ngay.

"Chuyện này… không. Tất nhiên là không, ca ca đây còn yêu đời lắm không muốn chết trẻ. Nhưng mà… chẳng phải lúc nãy, ở ngoài kia chúng ta đã thống nhất không giết hắn hay sao.?"

Anh ta tuy bề ngoài nhìn có vẻ bí hiểm vậy nhưng khi đối diện với cô bé này lại khiến cho bản thân Lâm An thấy rét lạnh tới tận tâm can, bỗng cô bé cười hì hì, tay vòng qua ôm lấy chân anh ta nói.

"Nhưng giờ ta lại đổi ý rồi."

"Khoan… khoan đã… ấy, có gì từ từ nói."

Vừa dứt lời xong, cả người Lâm An đã tự nhiên chao đảo, thân trụ không vững, như bị ai đó kéo nghiêng sang một bên.

Ở phía dưới, Tiểu Hoa vẫn nở nụ cười ngây thơ, nhưng hai tay đã từ lúc nào nắm chặt cổ chân Lâm An, bất ngờ giật mạnh khiến anh ta bất ngờ không kịp đề phòng, mất đà đổ ầm người xuống đất, sau đấy cô bé cầm lấy chân kéo lê cả người anh ta trên nền gạch, bước từng bước đi lại gần cửa, rồi thuận tay ném mạnh cả người Lâm An ra ngoài như ném cục đá không hơn không kém.

Động tác dứt khoát, trông nhẹ nhàng vô cùng, nhưng lại khiến cho Hắc Lâm An như diều mất dây không thể khống chế cơ thể mình bay ra xa rồi va đập vào một cái cây cổ thụ gần đấy.

Một tiếng ầm mạnh vang lên, cây cổ thụ đột nhiên nứt ra, một giây sau thì thân cây bỗng gãy ra làm hai nghiêng sang một bên đổ ầm xuống đất gây nên động tĩnh thật mạnh.

Lâm An đau đớn chật vật bò dậy từ dưới đất ho khan vài tiếng, từ sau chiếc mặt nạ đã có máu tươi rỉ ra khóe môi, tuy bên ngoài không ai trông thấy nhưng anh ta là người hiểu rõ nhất cái đứa bé này ra tay độc ác đến cỡ nào. Anh ta trong lòng thầm than.

"Mẹ nó. Con bé này từ đâu chui lên vậy. Lão gia gia, sao ông không nói trước việc này, hại đứa cháu duy nhất của gia gia tí nữa thì mất mạng đây này.!"

Lâm An hồi tưởng lại.

Cách đây khoảng mười phút trước.

Ngay trước cổng miếu, những tiếng kêu tiếng hét đau đớn vang lên ầm ĩ, hàng chục người nhà họ Bạch thay nhau ôm bụng ôm đầu lăn lộn dưới mặt đất, mặt mũi người nào người nấy đều sưng vù, thâm tím hết cả.

Nhưng điều đáng chú ý là ở ngay sát cạnh cửa ra vào bên trong, Bạch phu nhân lại nằm ngửa dưới đất bị Tiểu Hoa ngồi đè lên trên, một tay nó túm tóc bà ta, còn một tay lại không ngừng tát xuống bờ má cao quý đó, cái nào cái nấy tát xuống đều làm cho Bạch phu nhân kêu trời kêu đất, mặt mũi trắng bệch, máu mũi máu mồm bắn ra từa lưa. Vài giây sau thì nhắm mắt không cử động sống chết không rõ.

Tiểu Hoa vẫn không có ngừng tay, vừa tát vừa không ngừng gằn giọng.

"Có mở không. Có mở không hả. Con tiện nô này mở nó ra."

Tát mãi vẫn không có tác dụng, sau một hồi cô bé cũng mỏi tay mà ngồi dậy khỏi người bà ta, nó lại đi tới cánh cửa, vung tay vung chân đập mạnh vào, nhưng mà vừa chạm tay vào đó thì đã bị phản chấn bắn ngược ra sau. Nó tức giận vô cùng, trong lòng cực kì lo lắng cho Bích Nguyệt, bởi nó đã ký khế ước với cô, nên cô gặp nguy hiểm nên là Tiểu Hoa cũng sẽ cảm nhận được. Nhưng nó lại không có cách nào mở cửa bởi nơi này đã được đặt kết giới.

Chợt nó dừng lại, một chân đạp lên mặt Bạch phu nhân, liếc mắt lên cái cây cổ thụ gần đấy, miệng bỗng nhoẻn nụ cười.

"Hắc ca ca. Anh núp trên đấy làm gì zợ. Hihi."

Không có ai đáp lại nó, Tiểu Hoa lắc đầu nhặt một cục đá dưới đất, thẳng tay mà phi lên tán cây, tiếp theo là một tiếng kêu khẽ vang lên. Một thân người mặc đồ đen ôm đầu nhảy xuống, người này chính là Hắc Lâm An. Tiểu Hoa bước lại gần cười tủm tỉm.

"Xem nãy giờ đủ chưa. Anh muốn giống bọn họ không Hắc ca ca."

Lâm An lắc đầu cố nặn da nụ cười, nãy giờ anh ta chứng kiến tất cả cũng cảm thấy cô bé này không bình thường rồi..

"Tất… tất nhiên là không rồi. Với lại đại ca đến đây là để cứu người, à mà sao cô bé lại muốn cứu người trong kia."

Tiểu Hoa mắt long lanh nói.

"Là chị của em."

Lâm An thừa biết là từ khi đến đây Bích Nguyệt chỉ đi một mình, nhưng anh ta có cảm giác con bé này không dễ chọc, chỉ nghĩ đơn giản là con cái của nhân vật nào lớn mới lắm, chắc là người của âm phủ nên mới dám đánh người nhà họ Bạch ra mức này, nên anh ta cũng tự cân đo đong đếm hơn thua mà không bóc mẽ chuyện ấy.

Anh lại chỉ tay vào Bạch phu nhân nói.

"Nãy đại ca thấy nhóc ra tay hơi nặng á. Nghe ta tha cho họ đi rồi đại ca mở cửa."

Tiểu Hoa hơi cau mày, nhưng cũng gật đầu, cô bé lấy chân đá vào bụng Bạch phu nhân một cái thật đau rồi nói.

"Bọn các ngươi đừng giả chết, bà đếm đến ba. Không cút là chết… Một… Hai…"

Vừa đếm đến hai Bạch phu nhân đã máu me be bét ngồi dậy bò ra thật xa, miệng chửi lên.

"Con khốn… Mày… mày nhớ đấy… Hắc Lâm An, không được để nó làm hại Gia Long. Nhớ lấy."

Nói xong thì bà ta cùng đám người đi theo đã cúp đuôi chạy mất dép không dám dừng lại dù chỉ là một giây, Lâm An nghe vậy hơi khó hiểu, nhưng vẫn nghe theo liền ra điều kiện.

" Ta còn 1 chuyện..."

Tiểu Hoa lập tức xua tay.

"Khỏi nói đi. Đồng ý là được chứ gì. Mau mở ra gấp lắm rồi."

_____________

Đó là những gì Lâm An hồi tưởng lại, anh ta cảm thấy mình thật may mắn khi không chọc tức tiểu quỷ này. Nhưng bây giờ cho hắn thêm mười lá gan nữa cũng không dám lại gần cửa miếu mà chỉ bất lực đứng nhìn, mong cho Tiểu Hoa ra tay nhẹ một chút nếu không Lâm An sẽ thực sự lâm vào hiểm cảnh.

Lúc này, phía trong miếu.

Tiểu Hoa xoa xoa đôi bàn tay, miệng cười độc ác nhìn Gia Long đang run lẩy bẩy nói.

"Sao nhóc. Mày làm gì chị tao chưa.!"

"Chưa… Chưa có làm gì.!"

Hắn run rẩy đáp lại, quả thực nếu đánh nhau với Lâm An thì hắn chưa chắc đã thua, nhưng mà Lâm An lại bị tiểu quỷ này vứt nhẹ nhàng như vậy, bây giờ lại không dám há miệng nói gì khiến cho bản thân hắn cũng rét lạnh không thôi.

Cô bé bước lại gần hắn rồi bảo.

"Thật không.?"

Hắn nuốt nước bọt cái ực, gật đầu.

"Thật…!"

Gia Long vừa dứt lời thì đã cảm thấy dưới bàn tay truyền đến cảm giác tê rần, Tiểu Hoa trợn mắt độc ác, chẳng nói chẳng rằng liền há miệng ra cạp một cái thật mạnh, hàm răng nó mọc dài tua tủa như răng cá mập, chỉ một cắn thôi đã giật mất nửa bàn tay của Gia Long, rồi nuốt tỏm trong miệng mà nhai. Tiếng chọp chẹp cùng răng rắc của thịt và xương bị nhai nát khiến cho hắn ta mới ý thức được mình vừa bị cắn mất mảng thịt.

"Aaaa… con chó này."

Gia Long bị bất ngờ ôm lấy cánh tay mà la hét. Hắn tức giận cực độ, con mắt đã trở nên đỏ ngầu như máu, từ hai kẽ hàm bất ngờ mọc ra răng nhanh nhọn hoắt, làn da bắt đầu nổi lên những đường gân xanh chạy khắp người nhanh chóng vung tay còn lại ngắm vào giữa đầu Tiểu Hoa.

"Con… con khốn này. Chết đi cho tao. Mẹ mày."

Tiểu Hoa khinh bỉ đứng tại chỗ không tránh, nó lại há miệng ra lần nữa như đợi thức ăn đợi vào miệng vậy. Nhưng ngay khi bàn tay kia còn sát miệng nó có một tấc thì bỗng dừng lại đột ngột, Lâm An từ bên ngoài đã bất ngờ lao vào, nhanh chóng túm lấy cánh tay Gia Long, dùng lực mà hất văng ra ngoài miếu không quên hét lên.

"Đi mau đi thằng ngu này."

Tiểu Hoa bất ngờ, cô bé nhìn theo hướng của Gia Long hừ lạnh một cái rồi đuổi theo. Nhưng ngay lúc này, Lâm An đã nhân cơ hội ít ỏi mà vòng ra sau lưng Bích Nguyệt, đặt tay lên cổ họng cô mà cười.

"Ê nhóc. Đuổi cái gì thế.!"

Tiểu Hoa ý thức được mình tự nhiên bị ngu liền dừng chân lại, bất lực nhìn lấy Gia Long đang chạy bán sống bán chết. Cô bé nhìn lấy Bích Nguyệt sau nhìn lên Lâm An xua tay hòa hoãn.

"Thả chị ấy ra nha. Làm bậy là chết với bà."

Lâm An cười ngoác mồm.

"Nhóc con. Nãy nhóc đánh ông hơi đau đấy. Giờ có giỏi thì bò rồi lăn lại đây ông còn nương tay được."

Hai người này như kì vùng địch thủ liên tục kêu ông xưng bà, thật không ngờ đàng sau cái mặt nạ vô hồn kia lại là một con người như vậy. Bích Nguyệt sau khi uống máu của Tiểu Hoa đã khỏe hơn rất nhiều, cô gượng dậy nói.

"Tiểu Hoa. Không cần, chị có chuyện muốn nói với anh ta."

Cô dừng một hơi rồi nói tiếp.

"Anh là người tôi gặp trong mộng.?"

Lâm An không ngạc nhiên mà gật đầu.

"Đúng như vậy."

Bích Nguyệt lại hỏi.

"Nhưng người tôi gặp không có kiểu ăn nói như anh. Anh ta nhã nhặn hơn thế nhiều."

Anh ta khóe miệng hơi giật, đáp.

"Là lão gia gia bảo tôi phải chú ý hình tượng. Nhưng dù sao tôi cũng rất đẹp trai, ăn nói suồng sã tí cũng không ảnh hưởng gì mấy. Ít ra còn tốt hơn tên Gia Khánh kia."

Cô thở dài.

"Nhưng mà anh muốn gì ở tôi. Tại sao lại tốn công như vậy đến đây.? Tôi có gì đặc biệt hay sao.!"

Suy nghĩ một lát rồi anh ta bất ngờ ghé sát tai cô nói nhỏ.

"Tôi sẽ cưới cô làm vợ.!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi