Chương 3 : Chịu cưỡng ép không ngủ được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Nghiên đeo chiếc tạp dề màu hồng phấn với hình trái tim mang đầy cảm giác thiếu nữ của đầu bếp quanh eo, xắn tay áo thuần thục đảo nồi, hương thơm của món ăn tỏa ra khắp gian bếp, gà phù dung, đậu phụ Ma Bà, cuối cùng là súp sườn ngô.

Tạ Nghiên hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nấu nướng của mình, dưới sự giám sát của người hầu và đầu bếp, anh bưng đầy một bát cơm lớn, ngồi một mình trước bàn ăn, hiển nhiên anh không có ý định đóng gói những món ăn mới nấu này.

Những người hầu nhìn nhau, một người trong số họ ngập ngừng hỏi: "Thưa phu nhân, ngài có cần chúng tôi giúp ngài cất vào hộp cơm cách nhiệt không?"

"Không, của hắn sẽ làm riêng." Cực khổ làm đồ ăn ngon như vậy đưa cho Hoắc Duyên Niên? Như vậy thật tiện nghi hắn. Tạ Nghiên ăn hết những món anh nấu, lấy khăn lau lau miệng, thoả mãn.

Anh luôn ăn rất nhiều, lại quen sống một mình nên có thể dễ dàng nấu được một bữa ăn đầy đủ sắc vị.

Sau khi ăn uống xong, Tạ Nghiên theo bản năng dọn dẹp chén đĩa, người hầu vội vàng đoạt lấy. Tạ Nghiên cũng không từ chối ngồi trên sô pha sang trọng trong phòng khách uống nước chanh.

Lúc Tạ Nghiên nấu ăn, nữ đầu bếp đã nói với anh căn biệt thự này chỉ có anh và Hoắc Duyên Niên, hiện tại Hoắc Duyên Niên không ở, anh chính là vua ở đây.

Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên kết hôn với nhau chỉ được vài ngày, những người hầu chưa lường được tính khí của Tạ Nghiên, thấy Tạ Nghiên không có ý định tiếp tục nấu ăn nên họ không dám hỏi han, thả nhẹ tiếng bước chân.

Kinh nghiệm được nhận nuôi của Tạ Nghiên cho phép anh nhanh chóng thích nghi với nhiều môi trường khác nhau. Anh dựa vào đệm sopha mềm mại, đây là lần đầu tiên anh sống trong biệt thư. Nhà của Hoặc Duyên Niên theo phong cách châu Âu, đồ nội thất trông hơi ô dề, nhưng mọi thứ đều rất tinh xảo. Trên bề mặt chiếc ghế số pha sáng màu Tạ Nghiên đang ngồi có những họa tiết thêu thủ công rất tỉ mỉ , sợ là đáng giá rất nhiều tiền.

Nhân lúc không có ai quan tâm đến mình, Tạ Nghiên uống xong nước chanh liền tự mình đi dạo quanh nhà, ngồi trên chiếc ghế đan trong vườn một lúc.

Đầu bếp đang nhào mì trong bếp nhìn thấy Tạ Nghiên thì thở phào nhẹ nhõm. Hôm qua tiên sinh không biết cùng ai gọi điện thoại, nói hôm nay thực chờ mong bữa trưa tình yêu của phu nhân. Lấy khí thế cùng với khuôn mặt lạnh của tiên sinh, bọn họ không dám thở mạnh, càng đừng nói đến việc phản đối.

"Thưa phu nhân, ngài định làm gì, tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn cho ngài?"

Tạ Nghiên liếc nhìn nguyên liệu.

"Dì giúp tôi đập hai quả trứng đi."

Sau khi đổ dầu vào chảo , Tạ Nghiên xắn tay áo trổ tài, trong vài phút ngắn ngủi đã chiên xong một nồi cơm chiên trứng không thể đơn giản hơn, thành công khiến nữ đầu bếp trợn mắt há mồm.

"Thưa phu nhân, ngài nấu xong rồi ạ?" Đầu bếp nhìn thấy Tạ Nghiên đã cởi tạp dề, cô không thể tin được.

"Xong rồi."

Hộp đựng đồ ăn mang đi do đầu bếp chuẩn bị được chia thành ba tầng, Tạ Nghiên bỏ qua hai tầng đầu tiên, trực tiếp bỏ cơm rang vào tầng cuối cùng.

"Ngài có cần đồ ăn kèm không ạ?" Người phụ bếp dò hỏi, cô sợ hộp trống sẽ khó coi nên lấy ra vài loại món ăn phụ. Tạ Nghiên chọn một vài món ăn yêu thích của mình bỏ vào hộp, thuận lợi hoàn thành bento tình yêu của mình.

Nhìn hộp cơm tình yêu keo kiệt của Tạ Nghiên, người đầu bếp nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của tiên sinh, không nhịn được mở miệng.

"Thưa phu nhân, những món ngài làm vào buổi trưa tiên sinh đều rất thích ăn, nguyên liệu vẫn còn đủ cả, hay là ..."

"Lần đầu tiên tôi làm không khéo, bữa trưa tôi nếm thấy nó quá mặn, cơm chiên trứng là sở trường của tôi, nhất định ăn ngon. "

Tạ Nghiên mở miệng nói bậy, quyết tâm không làm thêm món, cuối cùng dưới ánh mắt phức tạp của đám người hầu bước lên siêu xe của Hoắc Duyên Niên đi đến Hoặc thị .

Lúc này, văn phòng của Hoặc Duyên Niên.

"Vợ anh sao vẫn không tới, lão Hoắc, tôi chết đói rồi." Phạm Chiêu Đạm ngồi trên ghế sô pha màu đen, một thân âu phục chỉnh tế cọ từ bên này sang bên kia của sô pha như bị tăng động.

Bàn làm việc vang lên tiếng đánh chữ không ngừng, không được người nào đó trả lời, Phạm Chiêu Đạm tiếp tục tru lên.

"Hoắc Duyên Niên! Ngài Hoắc! Duyên Niên!" Tạm dừng nửa giây, "Niên Niên!"

"Câm miệng!" Nghe được xưng hô cuối cùng, Hoắc Duyên Niên không vui cảnh cáo.

"Chậc chậc, phải gọi nhũ danh mới chịu nói chuyện. Có phải cậu mỏi mắt chờ mong vợ mình đến không?" Phạm Chiêu Đạm là con trai của chị em bạn dì, bạn thân nhất của mẹ Hoắc Duyên Niên. Khi còn nhỏ, hai người họ được hứa hôn, nhưng một người theo đuổi nữ nhân, một người ế bền vững, không cọ ra được tia lửa tình yêu nào.

"Này, hồi đó cậu theo đuổi Hàn Mạt Mạt đến cùng, không ngờ cuối cùng lại bị Tạ Nghiên thu vào tay, bây giờ còn ân ái khoe bữa trưa tình yêu, huynh đệ tôi ăn chanh." Phạm Chiêu Đạm nhìn ra ngoài cửa kính, hy vọng có thể nhìn thấy hình bóng Tạ Nghiên, cho nên cũng không nhìn thấy, thời điểm anh nhắc tới Hàn Mạt Mạt, vẻ mặt Hoắc Duyên Niên trở nên bất thường.

*ăn chanh: ghen tị

"Tôi có thể cố gắng chia cho cậu một phần cơm."

"Phi."

"Để thưởng thức tay nghề của chị dâu, buổi trưa tôi chỉ ăn nửa bát cơm, sớm biết như vậy, tôi đã ăn thêm một bát. "Phạm Chiêu Đạm đói đến mức ngồi bệt xuống ghế sô pha, hữu khí vô lực mà oán giận.

Trái ngược với Phạm Chiêu Đạm, Hoắc Duyên Niên không có nhiều hy vọng với Tạ Nghiên, người nào thông minh sẽ biết đó chỉ là làm bộ, vì vậy buổi trưa Hoắc Duyên Niên thậm chí còn ăn nhiều hơn một chút so với bình thường.

"Lão Hoắc, lão Hoắc, bà xã của anh đến rồi!" Phạm Chiêu Đạm đứng trước cửa sổ kính suốt trên tầng 21, vẫn chuẩn xác nhận ra chiếc xe của Hoặc Duyên Niên đang đậu ở cổng.

Tạ Nghiên mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, hai cúc cổ áo tùy ý cởi ra, lộ ra chiếc cổ trắng mịn, khóe miệng anh hơi cong lên một nụ cười ấm áp , giống như mặt trời từ trên chiếu xuống, rạng rỡ sinh quang.

Khuôn mặt này vốn đáng yêu nay lại thêm một phần diễm lệ. Nếu nụ cười này trên khuôn mặt ban đầu của nguyên chủ chỉ là một nụ cười nhợt nhạt, giống như một cậu bé trong hộp đêm phóng túng, cố tình câu dẫn người, tràn ngập dụ hoặc, nhưng Tạ Nghiên đã mở một cửa hàng hoa, mỉm cười phục vụ quanh năm, khí chất cả người thật sạch sẽ, không sợ bị hiểu lầm.

"Lão Hoắc, lần trước tôi chế nhạo cậu mù quáng, xem ra là tôi sai rồi." Phạm Chiêu Đạm lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Nghiên, Tạ Nghiên này tốt hơn Hàn Mạt Mạt rất nhiều, may mà lão Hoặc kịp thời thoát khỏi vũng lầy.

Hoắc Duyên Niên đút một tay vào túi, nhìn bóng người mờ mịt ở cổng. không hiểu vì sao lại nhớ tới hình ảnh anh nắm cằm Ta Nghiên lúc sáng.

Lúc này, Tạ Nghiên đã đi thang máy đến văn phòng của Hoặc Duyên Niên, từ xa đã thấy một người đàn ông lạ mặt đang vẫy tay với mình. Có thể tuỳ ý ở trong văn phòng của vai ác như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có bạn thân từ nhỏ, Phạm Chiêu Đạm.

Tạ Nghiên không rõ nguyên chủ có nhận thức vị bằng hữu vai ác này không, rốt cuộc anh và Hoắc Duyên Niên đột nhiên lãnh giấy chứng nhận, cũng không tổ chức hôn lễ.

"Công việc vất vả, lần sau đừng đi, anh sẽ tan tầm đúng giờ cùng em ăn tối." Hoặc Duyên Niên nhìn được động tác của Phạm Chiêu Đạm, bước tới cầm lấy hộp cơm.

Nói dễ nghe thật, Tạ Nghiên lẩm bẩm, nhìn Phạm Chiêu Đạm cứ như vậy giật hộp cơm từ tay Hoắc Duyên Niên, trốn vào phòng nghỉ.

"Niên Niên có thể thấy lão bà của mình là đủ no rồi, thức ăn cho chó vẫn là tiện nghi tôi đi."

Niên Niên? Là nhũ danh của Hoặc Duyên Niên đi, Tạ Nghiên không nhịn được cười, trong tiểu thuyết cũng chưa từng viết, không ngờ Hoặc Duyên Niên hung dữ như vậy lại có nhũ danh dễ thương như thế.

Nhận thấy được ánh mắt của Hoặc Duyên Niên, Ta Nghiên lập tức cố nén cười, giả bộ như không nghe thấy gì.

Xác định cho dù Tạ Nghiên có nghe thấy cũng không dám nói bậy ra ngoài, Hoắc Duyên Niên chợt liếc qua cái cổ lộ ra của Tạ Nghiên.

"Lần sau đừng dùng nước hoa." Hương hoa thanh nhẹ xộc thẳng vào mũi Hoắc Duyên Niên.

"Hiện tại tôi cũng không dùng." Trước mặt Phạm Chiêu Đạm, Hoắc Duyên Niên vẫn luôn ôm Tạ Nghiên, làm cho Tạ Nghiên cảm thấy khó chịu, anh có thể nghe rõ hô hấp của Hoắc Duyên Niên, giống như đang cố ý ngửi hương vị trên người anh.

Hoắc Duyên Niên không tin lời Tạ Nghiên, thời điểm Tạ Nghiên chuyển đến, hắn đã vô tình nhìn thấy vài lọ nước hoa trong vali.

"Lão Hoắc, tôi phải về trước, lần sau có dịp đến nhà cậu dùng bữa." Phạm Chiêu Đạm bước ra khỏi phòng nghỉ. Nghĩ đến hộp cơm tình yêu độc đáo trong phòng, Phạm Chiêu Đạm ánh mắt phức tạp nhìn Tạ Nghiên.

"Vậy tôi cũng không làm phiền công việc của anh, buổi tối tôi sẽ đợi anh trở về." Tạ Nghiên sợ Hoắc Duyên Niên nhìn thấy món cơm chiên trứng của mình sẽ nổi giận, vội vàng thoát khỏi vòng tay của người kia, bước chân của anh còn lớn hơn cả Phạm Chiêu Đạm, chốc lát tiến vào trong thang máy, biến mất trước mắt Hoắc Duyên Niên .

Phạm Chiêu Đạm đột nhiên bật cười, anh hắng giọng đi lại vỗ vai Hoắc Duyên Niên.

"Lão Hoắc, bà xã của cậu khá thú vị." Xem ra hộp cơm rang trứng là tình thú của hai vợ chồng.

Phạm Chiêu Đạm vẫy tay, người đã nhìn thấy, cơm cũng cọ xong, mỹ mãn trở về.

Tạ Nghiên đi quá nhanh, mới mười lăm phút trôi qua anh đã trở về. Thành thật mà nói, Tạ Nghiên không biết làm thế nào để ở chung với Hoắc Duyên Niên, cái chết của nguyên chủ có một nửa là do Hoắc Duyên Niên xúi giục đe dọa mà nên.

Mây trời đang bay, khi tụ khi tán, hoàng hôn nhiễm đỏ, càng thêm bi thương.

Tạ Nghiên đang mê man thì tiếng chuông di động xa lạ vang lên, anh lấy điện thoại ra, tên người gọi hiển thị là Mạt Mạt.

"....."   

"Anh Tạ Nghiên. Ngày mai chúng ta đi ăn ở đâu ~" Giọng nói ngọt ngào của cô gái truyền ra từ điện thoại.

"Trong nhà có một dì mới tới làm đồ tráng miệng rất giỏi, hay để ngày mai dì bộc lộ tài năng?" Tạ Nghiên nghĩ đến ước định cùng Hoặc Duyên Niên.

"Hả?" Hàn Mạt Mạt không còn vui vẻ như vừa rồi, có chút do dự, "Kia Hoắc tổng hắn...".

"Mạt Mạt có vẻ sợ... Duyên Niên?" Tạ Nghiên lần đầu tiên gọi tên của Hoắc Duyên Niên, cách gọi thân mật khiến anh thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.

"Sao có thể! Vậy Tạ Nghiên ca ca, ngày mai em có thể dẫn Khương Hành đi cùng không?"

"Được, ngày mai gặp lại." Tạ Nghiên cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm. Hoắc Duyên Niên chỉ nói đi ăn với Hàn Mạt Mạt, cũng không nói rằng không thể đưa nam chính đến, dù sao nhiệm vụ của anh đã hoàn thành.

Nghĩ đến bầu không khí quỷ dị vào bữa tối ngày mai, Tạ Nghiên quyết định trưa mai sẽ ăn nhiều gấp đôi.

Đêm đó.

Đây là đêm đầu tiên Tạ Nghiên sau khi xuyên sách, hai mươi phút trước nghe thấy tiếng người hầu mở cửa, hẳn là Hoắc Duyên Niên trở về. Tạ Nghiên đợi một hồi cũng không đợi được Hoắc Duyên Niên, xác định anh cùng Hoắc Duyên Niên không cùng một phòng liền tắt đèn đầu giường chuẩn bị đi ngủ.

Trong lúc mơ màng buồn ngủ Tạ Nghiên nghe thấy tiếng mở cửa, đèn đột nhiên bật sáng khiến anh khó chịu rầm rì, cảm giác này rất giống khi anh đang đọc sách mà ngủ gật, lại không thể không lên tinh thần đi tắt đèn.

Trong nháy mắt Tạ Nghiên tưởng rằng ngày hôm nay chỉ là một giấc mộng, lúc này tỉnh lại liền được trở về phòng ngủ tuy không lớn lại rất ấm áp của mình.

"Giả bộ ngủ? Không phải cậu nói là không có người ngủ chung sẽ không thể ngủ được sao?"

Tạ Nghiên lại nghe thấy giọng nói chán ghét của Hoắc Duyên Niên, anh miễn cưỡng mở mắt nhìn về phía cửa, đạo thân ảnh kia im lặng không nói nữa, Tạ Nghiên dụi dụi mắt cố tỉnh táo một chút.

"Anh tới làm gì?"

"A, đương nhiên là cùng cậu ngủ." Hoặc Duyên Niên nhìn thấy hộp cơm rang trứng tồi tàn do Tạ Nghiên đem đến, chạm cũng chưa chạm vào, hắn không thể để ai biết mình không ăn cơm bạn đời hợp pháp đưa, về nhà đói bụng muốn ăn gì đó, vậy mà người lúc chuyển vào còn thề son sắt với mình không ngủ một mình được lại đang ngủ rất ngon.

"Cùng tôi ngủ?" Không phải Tạ Nghiên tự luyến, anh có chút nghi ngờ không biết có phải nhân vật phản diện thấy sắc nổi lòng tham hay không? Hắn rõ ràng là hận mình, tại sao còn muốn cùng anh ngủ.

"Từ nhỏ đến lớn đều cần có người ngủ cùng. Đây là lời cậu nói lúc tôi không cho cậu mang theo con chó ngốc của cậu qua, hay là cậu tưởng tôi muốn ngủ cùng giường với cậu?" Hoắc Duyên Niên không tính nói thêm gì nữa mặc bộ đồ ngủ, nhấc chăn bông lên giường tắt đèn.

"???" Tạ- không thể hiểu được bị bắt ngủ cùng vai ác- Nghiên khó hiểu, bắt đầu tự hỏi liệu nguyên chủ có thực sự thích Hàn Mạt Mạt, hay là thích Hoặc Duyên Niên ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro