Chương 4 : Cắm sừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Nghiên trằn trọc cả đêm, dù hai người không đắp cùng một chăn nhưng tiếng thở của Hoắc Duyên vẫn luôn vang bên tai, hơn nữa tư thế ngủ của chính anh cũng không tốt, một khi lật người sẽ vô tình đụng phải Hoắc Duyên Niên. Dằn vặt một đêm, trời gần sáng Tạ Nghiên mới ngủ thiếp đi.

Ở trong môi trường xa lạ, cùng một người xa lạ, Tạ Nghiên lần này ngủ không ngon, trong giấc mơ anh trở lại cô nhi viện.

Đôi vợ chồng nở nụ cười thân thiện nắm tay đưa anh đến sân chơi và rạp chiếu phim mà anh chưa từng đến, mua cho anh quần áo mới, những bộ quần áo đó sẽ không làm da anh bị mẩn đỏ hay ngứa ngáy, mặc rất thoải mái lại vừa người.

Nhưng trong nháy mắt nụ cười của hai vợ chồng biến mất, mỗi lần nhìn anh đều lộ ra vẻ u ám, cuối cùng sau khi tỉnh lại từ chiếc giường lớn êm ái, anh trở về chiếc giường chật hẹp trong cô nhi viện.

"Cậu ta bị bỏ rơi!"

"Bị bỏ rơi!"

Những đứa trẻ ghen tị kéo quần áo mới tinh của anh ra, trái tim mới được chữa lành của anh một lần nữa bị xé nát.

"Đừng chạm vào tôi!" Tạ Nghiên đột nhiên mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt đen u tĩnh.

Đồng tử của Tạ Nghiên khẽ run lên, trong mắt vẫn lưu lại sự kinh hách từ giấc mơ, trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng một nam nhân, anh ngẩn ra: "Anh đang làm gì vậy?"

" Là cậu đang làm gì vậy?" Hoắc Duyên Niên nửa thân trên đè lên Tạ Nghiên, một tay xuyên qua tóc mai bên tai anh, chống tay trên gối của anh, giọng điệu không có chút chột dạ.

Tạ Nghiên cảm nhận được xúc cảm trong tay, cúi đầu nhìn xuống, tay anh đang nắm chặt góc áo ngủ của Hoắc Duyên Niên, nếu không phải chất lượng của bộ đồ ngủ tốt, lực đạo này có thể xé rách quần áo.

"Xin lỗi, tôi gặp ác mộng." Tạ Nghiên buông tay, bàn tay vì dùng sức quá mức mà run nhè nhẹ.

Hoắc Duyên Niên không động đậy, bảo trì tư thế ái muội tiếp tục nhìn chằm chằm Tạ Nghiên, hàng lông mi dài của Tạ Nghiên dưới ánh sáng tạo thành một hình bóng mỏng manh trên da.

Hoắc Duyên Niên thừa nhận Tạ Nghiên lớn lên rất đẹp, nhưng hắn luôn không thích một người đàn ông nhu nhược như Tạ Nghiên, cũng không biết sao lúc nãy anh lại sợ hãi trước một cơn ác mộng. Hình ảnh Tạ Nghiên rõ ràng sợ chết khiếp nhưng vẫn mạnh miệng khiến hắn dâng lên ý niệm muốn bảo vệ.

"Thời điểm tôi tỉnh lại, cậu đang khoát tay trên người tôi. Tôi đẩy cánh tay cậu ra định đứng dậy, cậu đột nhiên nắm lấy quần áo của tôi." Hoắc Duyên Niên vừa giải thích vừa rời khỏi Tạ Nghiên, cáu kỉnh chỉnh cổ áo "Cậu tiếp tục ngủ đi. "

Tạ Nghiên trầm mặc, cảm xúc trầm xuống, trong mơ đều là kí ức anh đã trải qua, anh không có tâm trạng để ý tới thái độ của Hoắc Duyên Niên đột nhiên nhu hoà, gật đầu trùm chăn lên, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Lăn lộn của hai người vừa rồi khiến Tạ Nghiên từ bên mép giường lăn đến giữa giường, chăn phồng lên một cục, nhịp thở của người bên trong phập phồng theo quy luật, chăn của hắn bị Tạ Nghiên ​​bóp chặt để bên giường, hỗn độn rơi rụng, chân Tạ Nghiên cũng nằm đè trên chăn bông của hắn.

Giờ khắc này Hoắc Duyên Niên rốt cuộc cảm nhận được mình không còn sống một mình trong căn nhà này nữa, có người ở bên cạnh hắn. Người này là bạn đời trên danh nghĩa của hắn.

Tạ Nghiên một lần nữa từ trong giấc mơ tỉnh lại, trời đã sáng rõ, anh cuộn tròn trong chăn nhìn ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài, ngáp một cái.

"Áp lực một cái liền gặp ác mộng, mình phải tìm niềm vui giải toả thôi, buổi tối còn phải đối mặt với Tu la tràng nữa." Tạ Nghiên tự lẩm bẩm.

Nguyên chủ là họa sĩ vẽ tranh minh họa, thường xuyên bận rộn nửa tháng mới nghỉ. Vì đã kết hôn, nửa tháng tới anh nhất định sẽ rảnh rỗi. Tạ Nghiên không vội làm việc, trước tiên đứng dậy đi mua một ít quần áo, rồi chạy đi ăn lẩu, không có gì mà lẩu không giải quyết được, nếu có vậy thêm một bữa thịt nướng.

Đơn giản rửa mặt xong, Tạ Nghiên từ chối người lái xe trong nhà, tìm một chiếc xe trong ga ra có vẻ khiêm tốn nhất rồi lái đi.

Người lái xe sẽ chỉ làm cho anh càng cảm thấy xa lạ với thế giới này, anh muốn tìm cơ hội làm quen, vạn nhất một ngày nào đó Hoắc Duyên Niên đuổi anh ra khỏi khu biệt thự này thì anh cũng có thể tìm được hướng rời đi chính xác.

Tạ Nghiên lái xe đến trung tâm thành phố theo hướng dẫn, đừng nhìn chỗ ở này của Hoắc Duyên Niên thực an tĩnh mà lầm, Tạ Nghiên chỉ cần mười phút để lái xe đến thành phố, quả nhiên vai ác xác thật có tiền.

Tạ Nghiên dùng thẻ của nguyên chủ đi mua mấy bộ quần áo, một mình đến quán lẩu ăn rồi đi xem phim, anh một mình quen rồi, cũng không cảm thấy xấu hổ.

Trong lúc chờ người phục vụ dọn món, Tạ Nghiên dùng điện thoại lướt qua tin tức thời sự, trên màn hình chợt hiện lên ba chữ Hoắc Duyên Niên.

Tạ Nghiên thở dài, tiếp điện thoại.

"Ở đâu."

Ngắn ngủi  hai chữ, Tạ Nghiên đã nhận ra Hoắc Duyên Niên không cao hứng, vì vậy thành thật trả lời ở nhà hàng lẩu, sợ hắn tức giận.

Hoắc Duyên Niên trực tiếp cúp máy, Tạ Nghiên ngẩn ra, Hoắc Duyên Niên cố ý gọi điện chỉ để hỏi anh đang ở đâu? Tật xấu gì vậy.

Thật may là người phục vụ đã chuẩn bị xong các món ăn, Tạ Nghiên ném Hoắc Duyên Niên ra sau đầu, chuẩn bị quyết chiến với nồi lẩu.

Kinh doanh của nhà hàng lẩu rất tốt, lúc Tạ Nghiên đến may mắn còn chỗ ngồi, lúc này bên ngoài đã có người xếp hàng kêu tên, Tạ Nghiên ăn lẩu một mình, thu hút sự chú ý của khách xung quanh, khách nhận mỗi bàn đều cố ý quay ra nhìn mặt anh một cái.

" Tạ Nghiên ca ca! Thực sự là anh!"

Tạ Nghiên nhìn cô đầy nghi ngờ. Cô gái trông giống hệt người trên điện thoại di động của anh, mặc một chiếc váy trắng và áo khoác nam. Cô gái mỉm cười nhìn anh, tay đang kéo một người đàn ông với vẻ ngoài lãnh đạm đề phòng đứng trước mặt anh.

Nếu đoán không lầm thì đây là nữ chính Hàn Mạt Mạt, còn người cô đang kéo chính là người muốn mạng anh và Hoắc Duyên Niên trong tương lai, nam chính Khương Hành.

Theo tuyến thời gian ban đầu, nam chính đáng lẽ phải được người cha giàu có của anh ta nhận về, nhưng Tạ Nghiên đánh giá trang phục của Khương Hành, vì là nam chính trong sách tự nhiên là một giá treo quần áo, mặc kiểu gì trông vẫn như người mẫu.

Tuy nhiên, bộ đồ mà Khương Hành mặc hiện tại lại thuộc về mẫu mà Tạ Nghiên vừa nhìn thấy trong trung tâm thương mại, mặc dù giá không hề rẻ, nhưng nó chỉ thuộc loại cắn môi cũng có thể mua của tầng lớp lao động, cho nên người cha giàu có của Khương Hành không đối tốt với cậu ta như trong sách đã viết sao?

Tạ Nghiên thầm đoán trong lòng, trên mặt nở nụ cười ôn nhu đối mặt với nữ chính cùng nam chính.

"Tạ Nghiên ca ca, anh không phải không thích ăn lẩu à? Anh đi cùng Hoắc tổng sao?" Khi Hàn Mạt Mạt nhắc tới Hoắc Duyên Niên, thân thể cô dán gần Khương Hành hơn, giống như là đang sợ hãi muốn tìm cảm giác an toàn.

Kể từ khi có trí nhớ, Tạ Nghiên đã sống trong cô nhi viện, nhân tình thái thế thói đời nóng lạnh tất cả đều thấy qua, xem người lại càng chuẩn. Những lời này của Hàn Mạt Mạt cho thấy cô hiểu biết bản thân nguyên chủ không thích ăn lẩu, mặt khác cho thấy cô biết Hoắc Duyên Niên thích ăn lẩu, cho nên mới nói anh ở cùng với Hoắc Duyên Niên.

Nếu như Hàn Mạt Mạt thật sự sợ hãi Hoắc Duyên Niên như lần đầu nói chuyện trong điện thoại, tại sao lúc này lại chủ động nhắc tới, lúc này chẳng lẽ không phải là nên vội vàng chào hỏi rồi bắt nam chính ngồi xuống sao?

Tâm Tạ Nghiên mệt mỏi, rốt cuộc anh đã xuyên vào thế giới cẩu huyết cỡ nào chứ. Tạ Nghiên lại lén lút vui sướng, tính cách của nữ chính như vậy hẳn anh sẽ được ăn rất nhiều dưa nha.

*ăn dưa: hóng chuyện

"Anh vừa gọi món. Duyên Niên đột nhiên có chuyện phải quay lại công ty." Tạ Nghiên vẻ mặt mất mát nhìn Hàn Mạt Mạt, khinh bỉ bản thân thích ứng với tên Hoắc Duyên Niên nhanh như vậy.

"Hả? Tạ Nghiên ca ca, anh ăn lẩu một mình rất cô đơn đi. Em và Khương Hành tham gia cùng anh thì sao?" Hàn Mạt Mạt chớp mắt nhìn bạn trai, lắc cánh tay anh ta làm nũng. "A Hành, hãy ăn cùng Tạ Nghiên ca ca đi, có được không ~ "

Khương Hành quét mắt nhìn Tạ Nghiên, người bên kia ngoại trừ cao hơn Mạt Mạt một chút, so với cậu ta chỉ là gà yếu. Đối với Mạt Mạt, Tạ Nghiên chỉ là anh trai nhà bên, lại nói anh cũng đã kết hôn với Hoắc Duyên Niên, hẳn là không có bất kỳ suy nghĩ nào khác với Mạt Mạt.

"Được rồi, nghe Mạt Mạt." Khương Hành sủng nịch vuốt xuống chiếc mũi xinh xắn của Hàn Mạt Mạt.

Người phục vụ thêm bát đũa, ba người ngồi vào một bàn, Khương Hành và Hàn Mạt Mạt quả thật rất hợp nhau, không lúc nào là không tú ân ái. Tạ Nghiên thỉnh thoảng liếc nhìn hai người, hơi nhếch khóe miệng gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng.

Khương Hành bí mật quan sát Tạ Nghiên hồi lâu, thấy đối phương thật sự xem Mạt Mạt như em gái, không có một tia ghen ghét hay đố kỵ, trong lòng hoàn toàn yên tâm, cũng không còn cố ý thân mật nữa.

"Tạ Nghiên ca ca, anh định làm gì sau bữa trưa? Nếu không có gì, anh cũng có thể xem phim cùng tụi em. Sau khi xem xong, chúng ta ghé qua nhà anh ăn tối." Hàn Mạt Mạt hài lòng nhìn Khương Hành gắp cho cô món tôm noãn cô thích.

Khương Hành cau mày, khi mới bắt đầu công ty ngày nào cũng phải tăng ca, hiếm khi ở bên Mạt Mạt một ngày, rõ ràng Khương Hành không muốn ai quấy rầy thế giới hai người của mình.

Nhưng Tạ Nghiên vốn ham ăn dưa thích xem náo nhiệt, thấy Khương Hành không muốn, giả vờ như không biết gì, vui vẻ đồng ý.

Hai người ở đó yêu đương nhiều hơn ăn, Tạ Nghiên lợi dụng bọn họ không để tâm vào nồi lẩu nữa, các món thích ăn đều gắp vào bát, vui vẻ ăn đến no căng.

Nhịp điệu ăn uống của Tạ Nghiên bắt đầu chậm lại, lấy kem miễn phí do cửa hàng cung cấp, ăn hết muỗng này đến muỗng khác. Tạ Nghiên thích đàn ông, không nhìn Hàn Mạt Mạt, mà nhìn Khương Hành.

Giữa Khương Hành và Hoắc Duyên Niên có điểm giống nhau, đặc biệt là ánh mắt cảnh giác của Khương Hành thoạt nhìn giống hệt Hoắc Duyên Niên, nhưng Hoắc Duyên Niên có vẻ tàn nhẫn hơn, khiến Tạ Nghiên cảm thấy Hoắc Duyên Niên giây tiếp theo sẽ bóp cổ mình.

Khương Hành vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, nếu đứng cùng với Hoắc Duyên Niên có chút non nớt, từ khí chất của hai người liền biết rằng Khương Hành hoàn toàn không phải là đối thủ của Hoắc Duyên Niên. Tạ Nghiên đối chiếu hai người trong lòng, vô thức nhìn chằm chằm mặt Khương Hành.

Nam chính cũng rất đẹp trai, đôi mắt hơi dài, khi không cười sẽ cảm thấy phiền muộn, mạc danh tạo cho người khác một cảm giác lạnh nhạt, khi Khương Hành cười với Hàn Mạt Mạt, trên má có một lúm đồng tiền nhỏ, người đối diện nụ cười của cậu ta đều có một cảm giác mình được cưng chiều độc nhất vô nhị.

Tạ Nghiên cho rằng anh vẫn luôn thích một anh chàng đẹp trai như Khương Hành, mẫu người yêu thích của anh là kiểu ra đường cá mập, về nhà là cá con.

"Tạ Nghiên ca ca, sao anh cứ nhìn chằm chằm vào A Hành vậy?" Hàn Mạt Mạt cảm thấy hôm nay Tạ Nghiên hơi kỳ lạ, anh thường nhìn cô dịu dàng, tri kỷ rót nước và đưa khăn giấy cho cô. Hôm nay lại không nhìn mình mà luôn nhìn chằm chằm vào A Hành.

Nghe thấy lời nói của Hàn Mạt Mạt, Tạ Nghiên lập tức thu hồi ánh mắt, nhưng Khương Hành vẫn bắt gặp.

Tạ Nghiên đã kết hôn với một người đàn ông, bây giờ lại nhìn chằm chằm vào cậu ta, Khương Hành cảnh giác liếc nhìn Tạ Nghiên, người này sẽ không thích cậu ta đó chứ? Tuy nhiên, nếu như vợ của Hoắc Duyên Niên đối với mình khăng khăng một mực, vậy hận thù lúc trước Hoắc Duyên Niên bắt nạt Mạt Mạt có thể báo rồi?

Tiểu kịch trường của tác giả (thêm chút bổ não tự ý sửa đổi của tui)

*Tiểu kịch trường số 1

Hoắc tổng một ngày nọ bị lão bà đuổi đi : Vợ ơi mở cửa đi mà! Anh không biết đường!

*Tiểu kịch trường số 2

Nam chủ : thử vứt mị nhãn cho Tạ Nghiên.

Tạ Nghiên tự nhủ : Không được không được, mình đã có chồng. Mình đã có chồng. MÌNH ĐÃ CÓ CHỒNG!

Hoắc Duyên Niên : vác dao đuổi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro