131_141

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhưng mà quét mắt nhìn tới những người bảo vệ cao lớn đứng đằng sau, bà cũng có chút chột dạ, chỉ là vẫn không tin nổi, không cam lòng nhìn Lâm Triệt, tức giận nói, “Lâm Triệt, thứ tiện nhân như mày, mới vừa leo lên được người giàu có đã làm cho tao gặp tai họa, Tần Khanh mà biết, chắc chắn sẽ tìm mày tính sổ!” 

Tiện nhân? 

Cố Tĩnh Trạch cho bảo vệ đứng một bên một ánh mắt thanh lãnh, bảo vệ lập tức duỗi tay ra, “chát” một tiếng, đánh thẳng lên mặt của Trần Mỹ Lệ. 

Khuôn mặt của Trần Mỹ Lệ nóng lên, cảm giác nóng rát đau đớn khiến cho trên mặt bà càng hiện lên vẻ không thể tin được. 

Kẻ này, thế mà lại sai người đến đánh bà! 

Bà đã già như vậy, còn chưa bị ai đánh qua!

“Cậu… cậu dám đánh tôi? Cậu có tin là Tần gia chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu hay không?” Bà tức giận, muốn xông tới nhưng mà lại bị cơ thể cao lớn của bảo vệ ngăn cản ngay lập tức. 

Cố Tĩnh Trạch khuôn mặt thanh đạm, trong giọng nói không nghe ra được bất kỳ độ ấm nào, “Xin lỗi, bảo vệ của tôi quá kích động, có lẽ là bởi vì tôi đã từng nói qua, nếu như có người nào dám mạo phạm đến Lâm tiểu thư thì hãy xé nát cái miệng của kẻ đó ra, bọn họ không có chút lễ phép nào, chỉ hiểu là phải tiếp thu mệnh lệnh nên mới chưa kịp sửa đổi, Tần phu nhân, thật sự rất xin lỗi, khi trở về tôi sẽ giáo dục bọn họ thật tốt.” 

Toàn thân Trần Mỹ Lệ trở nên kích động, sắc mặt lập tức hóa thành màu của nước tương. 

“Cậu… cậu dám vũ nhục tôi như vậy, Tần gia chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu! Cậu cho rằng Tần gia chúng tôi dễ chọc vào lắm sao?!” 

Cố Tĩnh Trạch mỉm cười nhàn nhạt, “Tần phu nhân, Tần gia cũng muốn nói đạo lí phải không? Bà làm hỏng chiếc xe tôi mua cho Lâm Triệt như vậy, còn mở miệng vũ nhục Lâm Triệt, lại luôn miệng nói tôi vũ nhục bà?” 

“Cậu… Các người vu hãm (vu cáo, hãm hại) tôi! Chiếc xe này căn bản không phải do tôi làm hỏng! Tôi muốn báo cảnh sát! Các người dám bôi nhọ tôi như vậy!” Sắc mặt của Trần Mỹ Lệ lập tức biến đổi. 

Cố Tĩnh Trạch lười biếng nhìn sang một bên, “Đúng lúc thật, cảnh sát tới chưa? Vị phu nhân này muốn báo nguy.” 

“Tiên sinh, cảnh sát đã tới.” 

Lúc này, lập tức có mấy người đàn ông mặc trang phục cảnh sát nhanh chóng chạy tới. 

Trần Mỹ Lệ vừa thấy đã lập tức chạy lại, nói, “Cảnh sát, bọn họ vu hãm tôi, còn giam cầm tôi không cho tôi đi, vừa nãy còn có người tát tôi, tôi muốn kiểm nghiệm thương tích!” 

Cảnh sát kinh ngạc nhìn thoáng qua Trần Mỹ Lệ. 

Trần Mỹ Lệ vội nói, “Tôi chính là Tần gia phu nhân, tôi muốn gặp cục trưởng của các anh, cục trưởng của các anh chắc chắn sẽ biết chồng tôi là ai, chồng của tôi chính là chủ tịch của Tần gia - Tần Mậu Sinh!” 

Cảnh sát lại nhìn thoáng qua Trần Mỹ Lệ, vội tới bên cạnh Cố Tĩnh Trạch, “Cố tiên sinh, thất kính, thất kính rồi, nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?” 

Cố Tĩnh Trạch liếc mắt một cái nhìn về phía Trần Mỹ Lệ, “Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là lúc tôi tới, người này đã ở đây khẩu xuất cuồng ngôn (mở miệng nói toàn lời điên cuồng), nói bà ta chính là người của Tần gia, không ai dám đụng tới bà ta một chút nào, còn có, chiếc xe tôi vừa mới mua, đã bị bà ta làm cho hỏng rồi.” 

Cảnh sát liếc mắt một cái nhìn về phía Trần Mỹ Lệ, vội nói, “Tần phu nhân, vậy là bà không đúng rồi, chúng tôi chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng, bây giờ bà làm hư hại tài vật của người khác, chúng tôi theo lý thì phải đưa bà đi thẩm vấn, xin hãy theo tôi đi một chuyến.” 

“Anh… Anh……” Trần Mỹ Lệ vừa thấy cảnh sát có ý muốn đưa mình đi, lập tức luống cuống, tức giận trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch, “Tôi cũng không tin cậu có thể làm trái với trời, cho dù cậu là Cố Tĩnh Trạch thì sao? Các người... các người mau buông tôi ra! Các người dám đụng tới tôi dù chỉ một chút, tôi cũng sẽ không buông tha cho các người!” 

Cố Tĩnh Trạch lạnh lùng cười, “Ồ, ở nơi đây, thật sự tôi có quyền làm ngược lại với ý trời, không tin, tự nhiên là Tần phu nhân có thể tự mình tới thử một lần.” 

Trần Mỹ Lệ nhìn dáng vẻ tự nhiên của anh, bị cách nói chuyện của anh làm cho tức muốn chết, nhất thời trong lòng lại trở nên càng khó tin. 

Chẳng lẽ Cố Tĩnh Trạch thật sự có thể một tay che trời sao? 

Vậy mà những người này còn có thể không màng tới địa vị của Tần gia, nhất quyết muốn đưa bà đi! 


Lâm Lị từ nãy tới giờ vẫn không nói lời nào mà đứng ở một bên, nhìn thấy dáng vẻ không giận tự uy của Cố Tĩnh Trạch, đôi mắt cũng lập trừng lên, lúc này vội vàng lôi kéo Trần Mỹ Lệ, điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu lên, cố gắng ưỡn ưỡn phần ngực ngạo nghễ của mình lên, cố tình làm bả vai lộ ra một chút, cũng may hôm nay ra cửa hàng, cô trang điểm rất là hoàn mỹ, hơi tham luyến nhìn lên dáng vẻ cao cao tại thượng của Cố Tĩnh Trạch. 

Cô vẫn luôn cho rằng bản thân mình sẽ không bao giờ có cơ hội được tiếp xúc với nhân vật thượng lưu như vậy, Tần gia cũng coi như là có danh dự và uy tín, ở thành phố B không người nào dám động vào, nói ra cũng sẽ làm cho người ta phải cảm thán mà hâm mộ, nhưng mà so sánh với Cố gia, quả thực Tần gia không đáng giá để nhắc tới một chút nào, cuối cùng, gia tộc như Cố gia người bình thường sẽ không bao giờ có thể với tới, chỉ có thể nhìn lên. 

Bây giờ, một nhân vật như anh lại ở trước mặt mình, còn có diện mạo kinh vi thiên nhân (khiến cho người ta giật nảy mình) như thế, thoạt nhìn không thể không làm cho người say mê. 

Cô nháy mắt, thanh âm lộ ra vài phần dụ hoặc, “Cố tiên sinh, hy vọng ngài có thể nể mặt tôi, buông tha dì được không? Bà ấy không phải cố ý, vừa nãy chỉ là nhất thời không chú ý mà thôi.” 

Trần Mỹ Lệ còn tưởng rằng Lâm Lị tốt thật, còn dám vì bà mà đắc tội với Cố Tĩnh Trạch, nhất thời cảm kích nhìn Lâm Lị. 

Cố Tĩnh Trạch lười biếng di chuyển ánh mắt lên người Lâm Lị một giây, khinh thường nhìn mị hoặc giả tạo trên mặt Lâm Lị, chỉ khinh miệt hỏi, “Cô là ai?” 

Lâm Lị chấn động. 

“Tôi… Tôi là chị của Lâm Triệt, chúng ta đã từng gặp qua, tôi giống với Lâm Triệt, cũng là một ngôi sao.” Lâm Lị vội sát tới một bước. 

Nhưng mà lại lập tức bị bảo vệ chắn lại, không cho gần với Cố Tĩnh Trạch dù chỉ một chút. 

Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng, nhìn Lâm Lị, “Xin lỗi, tôi không biết ngôi sao là cái gì, Lâm Triệt có chị gái hay không, tôi cũng chưa nghe nói qua.” Vừa nói, anh vừa ôm lấy eo của Lâm Triệt, dáng vẻ vừa quen thuộc lại thân mật. 

Sau đó nói với cảnh sát, “Vậy, những người này giao cho anh xử lí.” 

Tiếp đó, nhân viên cửa hàng vội hỏi Cố Tĩnh Trạch, “Cố tiên sinh, vậy chiếc xe này, có cần chúng tôi tu sửa vết trầy lại cho ngài được không?” 

Cố Tĩnh Trạch lại nói, “Loại đồ vật đã bị làm cho trầy xước như thế này, làm sao có thể để cho người phụ nữ của tôi lái được? Đặc biệt là những đồ vật đã bị người khác chạm qua, tôi lo Lâm Triệt ngại bẩn, chiếc xe này bỏ đi cho tôi, chủ quán, một lần nữa giúp tôi chọn một chiếc xe giống y như chiếc này, trực tiếp đưa đến Cố gia.” 

Người ở đây vừa nghe xong, tức khắc trở nên cực kỳ kinh ngạc, nhìn Cố Tĩnh Trạch hờ hững xoay người, cũng không quay đầu lại mà đưa Lâm Triệt rời đi, ngoại trừ những người ở lại nhìn Trần Mỹ Lệ, toàn bộ đều lần lượt rời đi, nhân viên cửa hàng đều rất hâm mộ mà nhìn theo. 

Cố Tĩnh Trạch thật tuyệt vời, chính mình làm cho tất cả đều kinh vi thiên nhân, quá đẹp trai, quá có quyết đoán. 

Cái cô Lâm Triệt kia, thật là quá may mắn, làm sao có thể đứng ở bên cạnh một người đàn ông như vậy được thế? 

Lâm Lị cắn răng, phẫn hận nhìn bóng dáng của Lâm Triệt vừa mới rời đi, hận không thể đi tới xé xác cô. 

Mà nhìn Cố Tĩnh Trạch, đôi mắt cô lại nhíu lại, ánh mắt lập tức trở nên mê loạn, cô vẫn là đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông có mị lực như vậy, đặc biệt là dáng vẻ đại khí (khí chất đại gia) kia, không hổ là đệ nhất phú hào của Phú Khả Địch Quốc - nước C. 

Trần Mỹ Lệ tức giận không thôi, mãi cho đến khi bị đưa đi, bà vẫn còn đang kinh ngạc, vậy mà bản thân mình lại bị một đứa con gái như Lâm Triệt trêu chọc. 

Nhưng bất đắc dĩ là, bên cạnh nó có Cố Tĩnh Trạch, mình cũng không còn biện pháp nào khác. 

âm Lị tất nhiên cũng sớm bỏ thêm WeChat của cô ta, lúc này ở nhà, nhìn Lâm Triệt lái xe, trong lòng càng cảm thấy tức giận, bởi vì ở cùng giới giải trí, cho nên bạn tốt Lâm Triệt, Lâm Lị cũng có vài người, đến khi thấy mấy người đó ở dưới bình luận, nói sân thật lớn, Lâm Lị tất nhiên nghĩ tới, đó có lẽ chính là nhà của Cố Tĩnh Trạch. 

Nhà của Cố Tĩnh Trạch chắc là sẽ rất lớn đi. 

Đáng tiếc tiểu tiện nhân này ở bên trong, thật là tiện nghi cho cô ta. 

Lâm Triệt sờ xe mình, gấp không chờ nổi thật đúng là muốn lái một chút, đáng tiếc chính là cô không biết lái xe, cũng vẫn luôn không cơ hội học lái xe. 

Lâm Triệt không khỏi nhìn về phía Cố Tĩnh Trạch hỏi: "Bình thường học lái xe, cần bao lâu có thể học giỏi?” 

Cố Tĩnh Trạch đáp: "Nếu em muốn học, hiện tại anh có thể dạy em, hẳn là rất dễ dàng là có thể học được.” 

“Thật vậy chăng?” 

“Lái xe cũng không khó, đi thôi, anh mang em đến một đường vắng người dạy em.” 

“Vậy thật tốt quá.” Lâm Triệt nhảy nhót kéo tay Cố Tĩnh Trạch. 

Hai người rất nhanh ra bên ngoài, Cố Tĩnh Trạch lái xe, mang theo Lâm Triệt, bởi vì xe nhỏ và chạy chậm, kỳ thật Cố Tĩnh Trạch ngồi ở chỗ này, thật sự có điểm không thoải mái, thấy Lâm Triệt cũng có chút ngượng ngùng, vóc dáng anh một mét chín, ở xe con loại đây, xác thật sẽ không thoải mái, khó trách ngày thường anh luôn lái xe thương vụ, sẽ không dùng loại xe con này. 

Nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch thật là cao, Lâm Triệt ở trong lòng bổ sung một câu. 

Cố Tĩnh Trạch rất nhanh rất ổn, giảng giải cho Lâm Triệt muốn khởi động xe như thế nào 

Lâm Triệt nhíu mày nghe, hỏi Cố Tĩnh Trạch: "Xe thật sự rất dễ học sao?” 

“Đương nhiên, giảng giảng giải cho anh chỉ một lần, anh cũng đã khởi động đi rồi, lấy chỉ số thông minh của em, hẳn là nửa ngày cũng không khác”. 

Lâm Triệt ồ, tức khắc tràn ngập tin tưởng với mình. 

Nhưng mà…… 

Không quá vài phút…… 

“Lâm Triệt, đó là chân ga không phải phanh lại.” 

“Lâm Triệt, buông tay lái ra trước!” 

“Lâm Triệt, em quẹo vào chỗ nào, em muốn chết sao?” 

Cố Tĩnh Trạch mắng nghiêm khắc một lần hơn một lần, Lâm Triệt càng bị mắng, càng sốt ruột, cuối cùng chỉ có thể vô ngữ nhìn anh: "Cố Tĩnh Trạch, anh có thể đừng lớn tiếng như vậy không, anh như vậy em rất khẩn trương!” 

Cố Tĩnh Trạch cau mày thật chặt, nhìn cô gái trước mắt, thật là cảm thấy chính mình đánh giá cao chỉ số thông minh của cô. 

“Anh chưa thấy qua cô gái nào ngốc như em!” 

“Em ngốc thì sao?” Lâm Triệt nói. 

“Em……” Cố Tĩnh Trạch thật là chưa thấy qua cô gái nào ngốc như cô, cũng chưa thấy qua cô gái ồn ào như cô, càng chưa thấy qua cô gái không biết xấu hổ như cô, tóm lại…… 

Anh cảm thấy cô thật là cô gái độc nhất vô nhị, làm người tức ngứa răng, hiện tại hận không thể bóp chết cô. 

“Tay chân em phối hợp chút được không!” Cố Tĩnh Trạch dù thân sĩ cũng không có biện pháp nhẫn nại nữa. 

Lâm Triệt vô ngữ nhìn anh: "Em không có biện pháp phối hợp nào, nói anh không được la mà, chỉ số thông minh của anh một ngàn, cũng không phải mỗi người đều giống như anh!” 

“Em thật là……” Cố Tĩnh Trạch hung hăng nói: "Hồi nãy anh đoán sai rồi, em hẳn là dùng một tháng học cũng không xong.” 

“……” Lâm Triệt cũng không có biện pháp, chỉ có thể trừng mắt Cố Tĩnh Trạch nói: "Anh không thích dạy thì thôi, mắng cái gì mắng, ai hiếm lạ anh dạy!” 

Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu, quay đầu đi, liền nghe thấy Lâm Triệt nói: "Mạc Huệ Linh của anh thông minh lanh lợi, vừa học liền biết, dạy cô ta đi!” 

Cố Tĩnh Trạch cứng đờ, nhìn mặt Lâm Triệt giận dỗi, hàm răng cắn vang một tiếng. 

Nhìn cô một cái, anh mở cửa xe ra, người trực tiếp xuống xe. 

Cũng không quay đầu lại đi nhanh ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa rầm một cái. 

Xong rồi, đây là tức giận. 

Lâm Triệt cũng có chút ảo não, biết mình là người hay không nói, chuyên nói cái dở, đang yên đang lành nhắc tới Mạc Huệ Linh làm gì, anh không thể dạy Mạc Huệ Linh, mới có thể dạy cô cho đã ghiền, nếu có thể, anh đương nhiên muốn dạy Mạc Huệ Linh hai người song túc song tê, mà không phải lãng phí thời gian với cô ở chỗ này. 

Cô thừa nhận mình ở phương diện đây có chút kém, ngốc, tay chân không phối hợp, trí nhớ cũng không được, đặc biệt nhìn nút máy móc trên xe, cũng đã hôn mê trước 

Cô cũng muốn học một chút, nhưng mà không thể cũng không có biện pháp sao. 

Một lát sau. 

Cố Tĩnh Trạch cảm thấy Lâm Triệt đuổi theo, kéo cánh tay anh lại, cô nói: "Cố Tĩnh Trạch, đừng nóng giận, ý em nói không phải vậy, anh đừng hiểu lầm, rồi tức giận như vậy.” 

Sườn mặt cứng rắn của Cố Tĩnh Trạch thoạt nhìn như là ngọc thạch. 

Tuy rằng trải qua tinh điêu tế trác, hoàn mỹ không tì vết, nhưng mà, xác thật lạnh băng không có một chút độ ấm. 

Lâm Triệt kéo tay anh lại, một mặt chạy tới trước mặt anh: "Đừng đi mà Cố Tĩnh Trạch, em đang nói chuyện với anh.” 

Cố Tĩnh Trạch rũ mi hất tay cô: "Buông ra!” 

“Cố Tĩnh Trạch!” 

“Anh bảo em buông ra!” Anh trầm giọng nói.

Lâm Triệt cắn răng, kéo Cố Tĩnh Trạch lại nói: "Không đi vậy em cũng không đi.” Nói xong, người thò tới trước mặt Cố Tĩnh Trạch, cũng không cho anh đi: "Ông xã, em sai rồi, anh đừng tức giận mà.” 

Lâm Triệt thay đổi phương án, làm nũng, nắm lấy tay anh, lắc lư qua lại, dẩu cái miệng nhỏ, nhìn anh, đôi mắt tinh lượng chớp chớp, đôi môi nhếch lên tới, giống như bông hoa tươi mát. 

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, quay đầu đi: "Em buông anh ra.” 

“Không buông không buông, trừ phi ông xã nói anh không tức giận em mới buông.” 

“Em……” 

“Nói sao nói sao, ông xã, anh nhìn người ta đi.” 

“……” 

Cố Tĩnh Trạch thật là không có biện pháp với cô, quay đầu lại nhìn bộ dáng cực lực lấy lòng của Lâm Triệt, giống như cún con phe phẩy cái đuôi, theo ở phía sau không chịu đi. 

Đặc biệt cô vẫn luôn kêu ông xã ông xã, mềm như bông giống như là kẹo bông gòn truyền vào tai, làm người không thể nào chịu được. 

Hít sâu một hơi, Cố Tĩnh Trạch cảm thấy cô quả thực chính là oan gia của mình. 

Sao vận khí không tốt như vậy, cưới cô vợ nhỏ như vậy. 

“Thôi, coi như anh đại phát từ bi, làm việc thiện, đi thôi, anh không mắng em, dù sao chỉ số thông minh của em cũng cứ như vậy, anh hẳn là phải đồng tình.” Cố Tĩnh Trạch rốt cuộc tùng khẩu. 

Nụ cười trên mặt Lâm Triệt cứng đờ, buồn bực nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Có thể nói chuyện dễ nghe được không?” 

Cố Tĩnh Trạch một lần nữa leo lên xe, nhìn Lâm Triệt nắm tay lái, ngẩng đầu nhìn ạn, chờ nghe anh chỉ huy, Cố Tĩnh Trạch mỉm cười, nhìn đôi mắt cô, nhếch khóe môi lên: "Anh có biện pháp có thể giúp em học càng nhanh.” 

“Biện pháp gì?” 

“Chúng ta dùng chế độ thưởng phạt.” 

“A?” 

“Em làm đúng, anh sẽ khen thưởng em một chút.” 

“Khen thưởng cái gì?” Vừa nghe đến khen thưởng, đôi mắt Lâm Triệt lập tức sáng ngời, chớp đôi mắt chờ mong nhìn Cố Tĩnh Trạch. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn cánh môi no đủ của cô, thò lên nhẹ nhàng hôn một chút. 

Lâm Triệt sửng sốt, lại nghe Cố Tĩnh Trạch cười nói: "Khen thưởng là hôn em một chút.”

“……” Trên mặt Lâm Triệt đỏ lên: "Cố, Tĩnh, Trạch!” 

Cố Tĩnh Trạch nói: 

- Nếu đã biết sai ở đâu, vậy chỉ phạt em một cái.  

Nói xong, liền hôn một cái lên môi cô. 

Cả khuôn mặt Lâm Triệt đỏ bừng, bực bội nhìn qua Cố Tĩnh Trạch: 

- Chưa thấy người nào không đứng đắn giống anh cả!  

Cố Tĩnh Trạch nhìn bộ dáng giận dữ của cô, không nhịn được bật cười thành tiếng, Lâm Triệt bất giác sửng sốt. Người như Cố Tĩnh Trạch vậy mà cười lên trông cũng rất đẹp nha! Một người đàn ông từ trước đến nay hiếm khi biểu lộ tâm tình, bỗng nhiên cười một cái, thật giống như thần tiên hạ phàm. Lâm Triệt ngây người nhìn Cố Tĩnh Trạch, anh bỗng đứng gần sát cô, nói: 

- Lâm Triệt, sao em lại nhìn chằm chằm vào tôi thế? 

Lâm Triệt hoàn hồn, mạnh miệng:  

- Ai nhìn chằm chằm anh cơ chứ! 

- Sao thế? Tôi thấy rất rõ mà? 

Cố Tĩnh Trạch vừa nói vừa nhích lại gần. Lâm Triệt vội vàng chỉnh lại biểu cảm trên mặt, trong chốc lát cũng không để ý tới anh đã tiến sát đến bên cô. Không gian trong xe rất nhỏ hẹp, Cố Tĩnh Trạch dùng một tay vịn vào vô lăng, tay còn lại vịn vào ghế của cô, lồng ngực đã sớm đem Lâm Triệt kẹp ở chính giữa, tư thế này nhìn qua muốn bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu ái muội!  

Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt ở khoảng cách gần, trong khoảnh khắc thấy gò má cô rất tinh xảo, không nhìn ra một điểm tì vết nào, ngược lại trông còn xinh đẹp hơn bình thường. Bởi vì ở nhà nên cô không trang điểm, cái gì cũng không bôi, nhưng da mặt nõn nà sạch sẽ như vậy khiến anh rất muốn hôn cô. 

Anh cười cười nhìn thẳng vào mắt cô: 

- Nói đi, có phải tôi rất đẹp trai đúng không?  

- Anh... Cố Tĩnh Trạch anh không biết xấu hổ! 

- Giữa vợ chồng với nhau cũng rất cần mặt mũi mà, em nói xem có đúng vậy không? 

Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn thật kỹ nét mặt cô. Lúc này Lâm Triệt mới để ý, anh bất tri bất giác đã sán lại người mình từ lúc nào, ở trước mặt mình tự bao giờ, ngực của anh cơ hồ dán lên ngực của cô, khiến cho hô hấp của cô trở nên gấp gáp.  

Cố Tĩnh Trạch vẫn còn tiếp tục hỏi: 

- Rốt cuộc thì em có nói không, có phải vì tôi rất đẹp trai cho nên em mới liếc trộm tôi?

Lâm Triệt cảm thấy mình bị đè đến không thở nổi, lấy lại tinh thần cô vội vàng nói:  

- Đúng đúng, anh là đẹp trai nhất! 

Cố Tĩnh Trạch không hài lòng, câu vừa rồi cô nói nghe kiểu gì cũng thấy qua loa lấy lệ: 

- Một chút cũng không cảm giác được em đang thật lòng!  

- Tôi... Được rồi, anh đẹp trai nhất rồi, Cố Tĩnh Trạch, anh rất có mùi vị đàn ông, so với anh không ai có thể sánh bằng! 

Lâm Triệt vừa nói vừa lấy tay xoa xoa lồng ngực bé nhỏ của mình. 

Cố Tĩnh Trạch tiếp tục hỏi:  

- Vậy à? Thế em nói cho tôi biết, tôi với Cố Tĩnh Dư ai đẹp trai hơn? 

Lâm Triệt thề rằng cô chưa từng gặp qua ai tự luyến như vậy, có ai lại đi so đo với em trai của mình không cơ chứ! 

- Cũng được, nhưng không bằng anh!  

Đúng vậy, cô lại cảm thấy Cố Tĩnh Trạch đúng là hơn Tĩnh Dư một điểm. Tuy rằng dáng dấp của Cố Tĩnh Dư rất tinh xảo, nhưng lại không có điểm này. Một loại tư vị thâm trầm sâu thẳm, nhìn đến ai, linh hồn người đấy liền như bị hút vào. 

Cố Tĩnh Trạch hài lòng gật đầu, coi như cô còn có chút ánh mắt. Anh cúi đầu, thâm thúy nhìn cô, sau đó hỏi: 

- Vậy em nói, là tôi đẹp trai hơn, hay Tần Khanh đẹp trai hơn? 

Biểu tình trên mặt Lâm Triệt bỗng trở nên cứng nhắc. Thông minh như Cố Tĩnh Trạch, sao lại không phát hiện ra điểm này. Ánh mắt anh tối sầm lại, nhìn chằm chằm cô: 

- Mau nói cho tôi biết! 

Trong lòng Lâm Triệt rất rõ ràng, Tần Khanh không đẹp bằng Cố Tĩnh Trạch. Anh ta là chàng trai chói sáng, khiến người ta vừa nhìn liền nghĩ ngay đến bạch mã hoàng tử. Còn Cố Tĩnh Trạch giống như một kị sĩ luôn ẩn mình trong đêm tối, vào thời điểm cần đến anh, anh sẽ lặng lẽ xuất hiện, giống như anh hùng trong lòng mọi người. Anh còn có một loại khí chất khiến người ta cảm thấy âm trầm. U buồn, tựa như không có cách nào vươn ra khỏi bóng tối.  

Đẹp trai, hấp dẫn, nhưng mà hai cảm giác đấy cũng không giống nhau: 

- Tôi... 

Cố Tĩnh Trạch biết là...  

Anh nắm chặt cổ tay Lâm Triệt, đưa tay kéo cô ngồi trên người mình. Lâm Triệt nhẹ kêu một tiếng, nhìn qua, thấy đáy mắt của anh tựa như đêm tối, âm trầm bao phủ cả người cô. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn chằm chằm mặt cô, ôm cô như vậy, cảm thấy cô ngồi trên người mình với dáng vẻ ngượng ngùng xấu hổ còn mang theo điểm chống cự, càng đốt lên lửa giận cùng kích tình trong lòng anh. Anh cúi đầu ôm lấy cô, không chút lưu tình nghiền ép đôi môi cô. 

“Ô... Ô...” Lâm Triệt kêu lên vài tiếng không rõ, đưa tay đẩy vai anh. Anh càng ôm cô chặt hơn, khóa cô trong vòng tay của mình. 

- Anh... Ô... 

Anh buông cô ra, lẩm bẩm: 

- Em không cảm thấy, ở trong xe kỳ thực rất kích thích à?  

Lâm Triệt vội nói: 

- Tôi không muốn, Cố Tĩnh Trạch, anh buông tôi ra! 

Quần áo xốc xếch bị tuột ra, gần như cô đã lột sạch mình trước mặt anh.  

Lâm Triệt hoảng loạn, nhìn quanh bốn phía, lại nhấn vào còi xe, âm thanh chói tai lập tức vang lên. 

Cố Tĩnh Trạch vội buông lỏng eo cô. Lâm Triệt giống như sắp khóc. 

Nhìn thấy vành mắt đỏ hồng của cô, đáy lòng Cố Tĩnh Trạch tối sầm lại.  

Nhíu mày lại, anh chậm rãi buông cô ra, nhìn thấy trang phục của cô hỗn loạn, thì lấy tay kéo lên. Lâm Triệt cảm thấy vừa rồi anh giống như dã thú, thật khiến người ra sợ hãi. Cô quay đầu đi, tự sửa sang quần áo, không thèm để ý đến anh nữa. 

Cô Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu, nhìn qua cô, lại nhìn tiểu đệ đệ chính mình một chút, không nhịn được cười khổ. Anh bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: 

- Nếu em vẫn thích Tần Khanh, vậy thì nói với hắn ta đi. Yêu thích không thể nói ra miệng, kỳ thực rất lãng phí.  

Lâm Triệt ngẩn người, nhìn sang Cố Tĩnh Trạch. Mí mắt giật giật, cô nói: 

- Tôi sẽ không làm thế... Kỳ thực ngẫm lại, tất cả đều là quá khứ rồi, tôi hiện tại không có thích anh ta như vậy, chỉ là đối với người mình từng thích qua còn một chút lưu luyến mà thôi. 

Cố Tĩnh Trạch khiêu mi, quay đầu nhìn qua Lâm Triệt. Cô ngẩng đầu lên, nói:  

- Lẽ nào anh không như thế sao, lòng người cũng là máu thịt, anh sẽ bởi vì không chiếm được một người, thì không thèm để ý người ta nữa, biến người ta thành một người xa lạ trong cuộc đời mình sao? 

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, lắc đầu, tâm tình đại khái đã tốt trở lại. 

Xe này lái như thế nào, anh chậm rãi dạy cô, nhưng Lâm Triệt lại không muốn được anh dạy, có trời mới biết anh là một giáo viên khủng bố như thế nào!  

Về tới nhà, Lâm Triệt nhận được điện thoại, là công ty gọi tới. 

Du Mẫn Mẫn trong điện thoại vô cùng vui vẻ nói với cô: 

- Lâm Triệt à, em đã đã đề cử giải dành cho nghệ sĩ mới của Panda TV, nhớ chuẩn bị một chút, có lẽ chúng ta sẽ tham gia giải thưởng bình chọn lớn đấy!  

Lâm Triệt bỗng chốc vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ! 

Liên hoan phim truyền hình Panda là một giải thưởng lớn ở trong nước, có thể vào vòng chung kết là chuyện vô cùng hiếm thấy. 

Mỗi năm mấy trăm triệu người chú ý Liên hoan phim truyền hình, tất nhiên không phải là nhỏ. 

Du Mẫn Mẫn cũng rất cao hứng, rất nhanh mang theo Lâm Triệt tới công ty, bắt đầu chọn lễ phục. 

Du Mẫn Mẫn cố ý đi tìm mấy nhà tài trợ thích hợp, nhãn hiệu đều vô cùng có phẩm vị. 

Hiện tại Lâm Triệt xem như một nghệ sĩ có năng lực nhất trong tay Du Mẫn Mẫn, cho nên Du Mẫn Mẫn gần như đem toàn bộ tinh lực, đều đặt ở trên người Lâm Triệt. 

Công ty, Du Mẫn Mẫn vì Lâm Triệt tranh thủ một phòng nghỉ đơn độc, ở phòng nghỉ, Du Mẫn Mẫn cầm thư mời Liên hoan phim truyền hình cho Lâm Triệt. 

“Hôm nay vừa mới gửi đến công ty, cấp cao trong công ty cũng rất vui vẻ vì em, chỉ là, người lần này cùng nhau tham gia chung kết, có mấy người vẫn có lực cạnh tranh, có một vài người rõ ràng ngủ để đi lên, không cần để ý". 

Trên danh sách là những nghệ sĩ tham gia vòng chung kết, Lâm Triệt nhìn thấy, Lâm Lị thế nhưng cũng có mắt, xem ra ở lễ trao giải nhất định sẽ gặp cô ta. 

Lâm Triệt kích động nói: "Em thật sự không nghĩ tới em thế nhưng có thể vào vòng chung kết, em chỉ diễn một nhân vật, còn là vai phụ". 

“Phim truyền hình của Cố Tĩnh Dư, mỗi năm đều nào nhiệt, cho nên em tham diễn đứng đầu phim truyền hình, đây là thứ nhất, còn thứ hai, nhân vật của em xác thật rất thảo hỉ, còn thứ ba, em diễn cũng rất tốt". 

Lâm Triệt vô ngữ nhìn Du Mẫn Mẫn: "Chị Du, chị không thể khích lệ em một chút sao?". 

Bởi vì mỗi ngày đều gặp mặt, quan hệ của Lâm Triệt và Du Mẫn Mẫn dần dần cũng tốt hơn rất nhiều, nói chuyện cũng không câu nệ như phía trước. 

Du Mẫn Mẫn nói: "Chị nói chính là sự thật, người như em, cũng có một phần nhờ vận khí, cho nên em không thể quá kiêu ngạo, nghe được không?” 

“Đã biết……” 

“Có điều em xác thật cũng tích lũy đầy đủ, cho nên em vào vòng, còn mấy đối thủ cạnh tranh khác, chị cảm thấy, cũng không diễn tốt gằng em, chị cảm thấy em rất có khả năng sẽ đoạt giải". 

Lâm Triệt khiêm tốn cười, bụm má ngượng ngùng nói: "Sao có thể!” 

Du Mẫn Mẫn nói: "Chị nói thật, em cho rằng em hiện tại vẫn diễn viên nhỏ sao, hiện tại em là tân tinh, là đối tượng trọng điểm công ty chuẩn bị bồi dưỡng". 

“Ai nha…… Em chỉ là có chút không thích ứng, lần đầu tiên em có thành công như vậy”. 

“Kỳ thật chị cũng là lần đầu tiên, em là nghệ sĩ đầu tiên thành công trong tay chị". Du Mẫn Mẫn nói. 

Lâm Triệt kỳ quái nhìn Du Mẫn Mẫn: "Chị Du, trước kia cũng có rất nhiều nghệ sĩ nổi danh mà". 

Du Mẫn Mẫn nói: "Ngày chị gia nhập rất là lâu, vừa tốt nghiệp liền bắt đầu gia nhập làm trợ lý, từ trợ lý đến trợ lý tư nhận, lại đến người đại diện công cộng, lại đến người đại diện tư nhân, chị gia nhập tám năm, đáng tiếc chính là, có thể gặp được một nghệ sĩ lợi hại, cũng cần có vận khí, chị vẫn luôn làm đâu chắc đấy, không muốn cướp nghệ sĩ với người khác, cho nên nghệ sĩ trong tay chị, hoặc là tân nhân quá thuần túy, hoặc là là một ít nghệ sĩ đã lớn tuổi". Cô vỗ vỗ bả vai Lâm Triệt: "Cho nên, chúng ta đều là lần đầu tiên, cùng nhau cố gắng". 

“Vâng, cùng nhau cố gắng!” Lâm Triệt bỗng nhiên cũng cảm thấy, trước kia cảm thấy người đại diện nên cao cao tại thượng, dù sao người đại diện an bài, quyết định vận mệnh của những nghệ sĩ nhỏ như bọn họ, nhưng mà, hiện tại ngẫm lại, bọn họ xác thật cũng không dễ dàng. 

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, nghệ sĩ nhỏ nhìn thấy Lâm Triệt, đều sẽ cúi đầu chào hỏi, kêu: "Chị Lâm Triệt khỏe”. Khom lưng chờ Lâm Triệt đi qua, mới ngẩng đầu len. 

Lâm Triệt biết, trong giới cũng có nơi chú trọng bối phận cùng thành tích như thế này, trước kia mình cũng tránh ở một bên, chờ những nghệ sĩ nổi tiếng đi qua, lại tiếp tục đi đường. 

Chỉ là hiện tại mình thế nhưng cũng có đãi ngộ như vậy, thật sự cảm giác còn có chút kỳ quái. 

Lâm Triệt nói: "Thật là, em mới diễn một nhân vật chủ yếu mà thôi, bọn họ không cần đối với em như vậy”. 

Du Mẫn Mẫn cười nói: "Nhưng em cũng đã là bay lên kỳ nghệ sĩ, huống chi em chiếm không ít đầu đề, năm nay em cũng là nghệ sĩ đứng đầu, công ty ai không biết em". 

Lâm Triệt thật ra không nghĩ tới, hiện tại mình thế nhưng được người biết rõ như vậy. 

Nhưng mà, vừa đến cửa…… 

Một cụ già, bỗng nhiên bổ nhào vào trước mặt, dọa Lâm Triệt thiếu chút nữa nhảy dựng lên. 

Lại thấy cụ già không quản Lâm Triệt, lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt Du Mẫn Mẫn.

Lâm Triệt kinh ngạc che miệng, thấy Du Mẫn Mẫn luôn luôn trấn định, lại bỗng nhiên có chút ngốc lăng, liền thấy cụ già kia ôm hai chân Du Mẫn Mẫn kêu lên: "Mẫn Mẫn, con nhất định phải giúp ba, lần này ba hoàn toàn muốn chết, nếu con không giúp nb, ba thật sự phải rời khỏi nhà chúng ta, đầu mình hai nơi". 

Người quần áo tả tơi, thoạt nhìn dơ hề hề, thế nhưng là ba của Du Mẫn Mẫn? 

Lâm Triệt lập tức cũng có chút sững sờ. 

Du Mẫn Mẫn cắn môi nhìn cha mình, đẩy ông ra một phát, không khách khí nói: "Tôi đã nói rồi, chỉ giúp ông một lần cuối cùng, ông lại làm sao vậy, ông lại thua tiền phải không? Ba, tôi không có tiền, tôi một phân tiền cũng không có, nơi này là nơi tôi làm việc, ông hãy rời đi, bằng không, tôi thất nghiệp, về sau ông không còn ai để áp bức đâu?” 

Cụ già trên mặt đất ngẩng đầu lên: "Mẫn Mẫn, lần này ba thật sự không thua tiền, là đám khốn kiếp kia, nói láo toét, ba đưa tiền không đủ, còn kém ba vạn khối, nếu như không cho, bọn họ sẽ phải vào mang mẹ con mang đi đi coi làm công trừ tiền, ba rất sợ hãi, liền…… Liền……” 

Du Mẫn Mẫn nhíu mày: "Liền làm sao vậy?” 

“Liền bắt người phụ nữ của tiểu công tử Lục gia lại uy hiếp, không cẩn thận, đánh bể đầu cô ta, nhập viện, hiện tại bọn họ muốn kiện ba, cái này, cái này ba xong rồi……” 

“Cái gì?” Du Mẫn Mẫn trên mặt không giận phản cười, buồn cười nhìn cha mình, cắn môi nói: "Ông cũng thật năng lực, hiện tại không chỉ có đánh bạc, còn đánh người phải không?” 

“Ba……” 

“Buông tôi ra, việc này tôi mặc kệ, ông đi vào vừa lúc, đỡ phải lại liên lụy mẹ và tôi". Du Mẫn Mẫn đẩy người cha đang ôm mình ra. 

Cụ già ngã trên mặt đất, lập tức bị rất nhiều người nhìn thấy, rất nhiều người đều tò mò lén nhìn lại đây, cụ già vừa thấy, tính tình táo bạo ngã trên mặt đất chỉ vào Du Mẫn Mẫn mắng to: "Mày là cái thá gì, tao là ba mày, sao mày có thể đối xử với tôi như vậy, ngậm đắng nuốt cay nuôi mày lớn, hiện tại mày lợi hại, thì không cần những người như chúng ta phải không, tao chậm trễ ngày lành của mày phải không? Được, mày mặc kệ tao, mặc kệ tao, tao ở cửa công ty mày không đi!” 

Du Mẫn Mẫn thật cảm thấy vô ngữ, lạnh lùng nhìn ông một cái, phất tay nói với bảo an: "Người này ăn vạ công ty, ảnh hưởng vận tác bình thường của công ty, kéo ra ngoài cho tôi!” 

Bảo an nhanh lại đây kéo người, theo sau, cụ già thê thảm tiếng kêu, một tiếng cao hơn một tiếng. 

Lâm Triệt xem thấy có điều, nhanh lôi kéo Du Mẫn Mẫn rời khỏi nơi này. 

Người bên cạnh còn một người tiếp một người nghị luận, ánh mắt giống như tràn ngập phê phán Du Mẫn Mẫn. 

Sau khi Du ba bị đuổi đi, còn ở bên ngoài lắc lư, Lâm Triệt nhìn nhìn, nói với Du Mẫn Mẫn: "Em tới nơi đó trước, chị trở về đi, ba chị khẳng định còn sẽ đi qua tìm chị”. 

Du Mẫn Mẫn cảm kích nhìn Lâm Triệt: "Được rồi, cảm ơn em". 

Lâm Triệt liền phất tay bảo tài xế lái đến Cố trạch. 

Trên xe, Lâm Triệt nhìn sườn mặt Du Mẫn Mẫn nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ nghĩ nói: "Ba chị cũng không phải không có biện pháp". 

Du Mẫn Mẫn cười khổ: "Thì có thể thế nào, ông ấy thích đánh cược thành tánh, chị thấy ông ấy đánh cược, cũng đã nửa đời người, nhưng mà hiện tại còn không phải mỗi ngày gây chuyện, không sao, chị đã quen". 

Tuy Lâm Triệt vẫn luôn là nghệ sĩ của Du Mẫn Mẫn, nhưng mà bởi vì cô là nghệ sĩ nhỏ, không giống như hiện tại, cô ấy gần như là người đại diện của riêng mình, cho nên mới ngày nào cũng ở bên nhau, mới biết được hóa ra trong nhà Du Mẫn Mẫn là như vậy. 

Lâm Triệt vỗ vỗ bả vai Du Mẫn Mẫn: "Mọi thứ luôn có biện pháp". 

Du Mẫn Mẫn nhìn Lâm Triệt, lắc đầu: "Trừ phi chị mang theo mẹ và em của chị hoàn toàn rời khỏi nơi này, nếu không, chị không thể nghĩ được một biện pháp khác, có thể thoát khỏi tên sâu mọt này". 

Lâm Triệt nói: "Được, chúng ta về nhà chậm rãi nghĩ cách, không nên gấp gáp, chung quy sẽ có biện pháp". 

Rất nhanh đã tới Cố gia. 

Du Mẫn Mẫn trước nay chưa từng tới Cố gia, lúc này, từ bên ngoài đã thấy được thủ vệ nghiêm ngặt, lúc này mới nhớ tới không tốt, nói với Lâm Triệt: "Chị có thể đi vào chứ? Cố gia, hẳn là không cho người ngoài tùy tiện đi vào". 

Lâm Triệt nói: "Không thể nào…… Hẳn là không có sao, nhưng thật ra em chưa dẫn ai trở về". 

Tới cửa, nhân viên bảo vệ nhìn thấy Du Mẫn Mẫn, cung kính chào Lâm Triệt: "Bà chủ". Liền trực tiếp cho đi. 

Du Mẫn Mẫn được cho qua, không có xem nhẹ, bọn họ còn cung kính xưng hô. 

Nhưng mà, quay đầu nhìn Lâm Triệt, vẫn không hỏi cái gì. 

Cô là người đại diện, chuyện nghệ sĩ, cô có thể không hỏi nhiều, thì không nên hỏi nhiều, trừ phi sẽ ảnh hưởng đến công tác, đây là đạo đức chức nghiệp của người đại diện. 

Sau khi vào cửa, Du Mẫn Mẫn mới nhìn thấy phòng ở nơi này thật lớn và trang trí hoa lệ. 

Đứng ở phòng khách, Cô không khỏi nói với Lâm Triệt: "Nhà hai người giống như cung điện". 

Lâm Triệt nói: "Đúng vậy, lúc em vừa tới cũng bị lạc đường, chủ yếu là các khúc cua quá nhiều, nhìn có chút phức tạp, đi một chút thì tốt rồi". 

Du Mẫn Mẫn nói: "Không nghĩ tới nơi này chính là nhà Cố Tĩnh Trạch". 

“Như thế nào?” Lâm Triệt nhìn cô. 

Du Mẫn Mẫn cười nói: "Bình thường không ai vào được, chị nhờ em hết". 

Lâm Triệt cười: "Phải không? Có một ngày em còn có thể cho chị thơm lây” 

“Đương nhiên". 

Lúc này, điện thoại Du Mẫn Mẫn vang lên, Du Mẫn Mẫn cúi đầu nghe điện thoại, là mẹ gọi tới. 

Mẹ ở trong điện thoại khóc lóc nói: "Con giúp ba con đi, Mẫn Mẫn, nhà của chúng ta chỉ có con mới giúp được, những người khác đều trông cậy vào không được, con xem con có quen người nào, nói với bọn họ một chút, con chỉ có một người ba, nếu ông ấy có chuyện gì, về sau con sẽ không hối hận sao?” 

Ngón tay Du Mẫn Mẫn bấu chặt vào lòng bàn tay, giống như đau đớn mới có thể làm cô cảm thấy dễ chịu một ít. 

“Hảo, con sẽ nghĩ cách……” Đối mặt với mẹ đang khóc nói, Du Mẫn Mẫn chỉ có thể nhàn nhạt nói như vậy. 

Cúp điện thoại, mới nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, nhìn nhìn trần nhà Cố gia thật lớn, thở dài. 

Lâm Triệt nói: "Chị Du, đối phương rốt cuộc là ai, chúng ta cùng nhau ngẫm lại biện pháp, tổng sẽ có biện pháp". 

Du Mẫn Mẫn nói: "Lục gia là nơi cho vay tiền và đánh bạc ngầm ở thành phố B, ba chị theo chân bọn họ đánh rất nhiều năm, nói trắng ra là, đó chính là người không hiền lành gì, chị sẽ đi qua đó nói, chờ đến lúc đó lại nói". 

“Vậy tối chị làm sao bây giờ?” 

“Chị đi ra ngoài ngủ khách sạn, tạm thời sẽ không để ba chị tìm được chị, em yên tâm, nhiều năm qua như vậy, mấy thứ này chị đã quen, tự bảo vệ mình, là việc mạnh nhất của chị". 

“Được rồi". 

Du Mẫn Mẫn ở chỗ này chọn khách sạn qua di động, Lâm Triệt an bài xe Cô gia đưa cô ấy đi. 

Lúc sau, liền nghe điện thoại vang lên, thấy tên Cố Tĩnh Trạch, Lâm Triệt cười, cầm lên. 

“Chừng nào em mới thực hiện hứa hẹn, làm đồ ăn cho anh?” 

Lâm Triệt cho rằng lúc ấy anh thuận miệng nói thôi, nhưng mà nghe anh lại nhắc tới, đành không tình nguyện nói: "Được…… Chờ anh trở về liền đi mua nguyên liệu nấu ăn". 

“Được, vậy em chờ anh, rất nhanh sẽ tới". 

Cố Tĩnh Trạch nghe được cô mua nguyên liệu nấu ăn làm thức ăn cho anh, gấp không chờ nổi liền trở về. 

Rất nhanh tới trong nhà, lôi kéo Lâm Triệt cùng nhau đi ra ngoài: "Đi thôi, chúng ta cùng đến cửa hàng". 

“Anh cũng đi sao?” 

“Đương nhiên". 

“Chỉ là……” Lâm Triệt nhớ tới ngày đó Mạc Huệ Linh cảnh cáo: "Anh đi ra ngoài không có nguy hiểm chứ?” 

Cố Tĩnh Trạch kỳ quái nhìn Lâm Triệt: "Vì sao nói như vậy?” 

Lâm Triệt nói: "Chỉ là, ngày đó, Mạc tiểu thư nói với em, anh tự mình đi ra ngoài sẽ có nguy hiểm". 

Mạc Huệ Linh? 

Trên mặt Cố Tĩnh Trạch hiện lên một tia không vui, nói với Lâm Triệt: "Anh nguy hiểm chỗ nào, nhưng mà, anh còn sống không phải sao, chẳng lẽ bởi vì sợ hãi có nguy hiểm, mỗi ngày nhốt ở lồng sắt sao? Đi thôi". 

Nói xong, Cố Tĩnh Trạch kéo tay Lâm Triệt, dẫn cô đi ra ngoài. 

Lâm Triệt còn muốn nói cái gì, thấy anh như vậy, đành phải dừng miệng, cúi đầu nhìn nhìn tay anh, muốn rút ra, lại không cử động được, anh ngược lại nắm chặt càng chặt, thấy người hầu còn đang nhìn, Lâm Triệt cũng không thể giãy giụa quá kịch liệt. 

Không có nhiều món hàng, Lâm Triệt cũng kỳ quái, ngày xưa nhiều món ăn như vậy, hôm nay thật giống như là chưa nhập hàng mới, mấy món rất ít được xếp ngay ngắn. 

Lâm Triệt đẩy xe hàng, nhìn Cố Tĩnh Trạch viết thực đơn, buồn bực nói: "Yêu cầu thật là nhiều, thực đơn này trông rất phức tạp". 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Cái này mà phức tạp? Vài món thức ăn chỉ cần xào một chút là được". 

Anh cố ý chọn thực đơn không quá quý. 

Lâm Triệt đẩy xe hàng, đi tới đi lui nhìn rau dưa, dạo siêu thị thật là một chuyện làm người cảm thấy hạnh phúc, Lâm Triệt tràn ngập ý cười, thoạt nhìn bộ dáng rất nhẹ nhàng. 

“Cái này cần một cái". 

“Cái này cũng cần một cái". 

“Ai nha, củ cải nhìn rất lạ". 

Mua mua, cô liền mua loạn cả lên. 

Hoàn toàn không mua theo thực đơn. 

Cố Tĩnh Trạch chỉ có thể ở phía sau bất đắc dĩ lắc đầu. 

Lúc này, bên cạnh có người đi qua, vừa không cẩn thận, liền dùng bánh xe cán phải chân Lâm Triệt. 

Lâm Triệt ai u một tiếng. 

Ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông kia nhìn nhìn cô, cũng không nói chuyện xoay người rời đi. 

Lâm Triệt buồn bực nghĩ, thật là không có phép lịch sự ở nơi công cộng. 

Nhưng mà, người đàn ông mới xoay người, cánh tay lập tức bị Cố Tĩnh Trạch giữ lại. 

Anh kéo cánh tay anh ta, trực tiếp ấn người ở trên kệ để hàng, người đàn ông hoảng sợ, quay đầu lại còn muốn mắng người, khi nhìn thấy ánh mắt hung ác sâu thẳm của Cố Tĩnh Trạch, vẫn chột dạ, trực tiếp ngậm miệng. 

“Xin lỗi vợ tôi đi". Anh nói. 

Người đàn ông nhìn Lâm Triệt, tuy rằng không phục, nhưng mà kiêng kị Cố Tĩnh Trạch, vẫn chỉ có thể thành thật nói câu: "Rất xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý". 

Lâm Triệt che chân mình lại: "Được rồi, lần sau chú ý chút". 

Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng, lúc này mới buông người đàn ông ra. 

Người đàn ông xám xịt rời khỏi, Lâm Triệt muốn đứng dậy khỏi mặt đất, Cố Tĩnh Trạch lại ngồi xổm xuống, trực tiếp bế Lâm Triệt lên. 

Người bên cạnh đi ngang qua nhìn một màn này, đều cảm thấy cực kỳ hâm mộ, người đàn ông cường tráng, cao lớn, thật là làm người cảm thấy hoa si mạo phao. 

Cố Tĩnh Trạch ôm Lâm Triệt, trực tiếp đặt người ở trong xe mua sắm: "Để xem chân em có bị sao không". 

Lâm Triệt lắc đầu, cười nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Không có việc gì, một cái xe đẩy nặng cỡ nào chứ, chỉ là thái độ người đàn ông kia thật là đáng giận". 

Cố Tĩnh Trạch vẫn cúi đầu cởi giày cô cẩn thận quan sát. 

Chân Lâm Triệt bị anh cầm ở trong tay, không khỏi có chút ngượng ngùng: "Rất thối, mang giày một ngày không rửa chân!” 

Cố Tĩnh Trạch ngước mắt nhìn cô một cái: "Được rồi, cũng đã đặt ở trên mặt anh, anh cũng chưa nói cái gì, muốn ghét bỏ, lúc ấy nên đá em trên mặt đất mới phải". 

Lâm Triệt cười nhìn anh: "Vậy vì sao anh không chê?” 

Cố Tĩnh Trạch vỗ chân cô một chút: "Cùng sinh hoạt với người không giáo dưỡng như em, muốn ghét bỏ cũng không có biện pháp, làm quen không phải tốt hơn". 

Nói, mang giày vào cho cô. 

Lâm Triệt dứt khoát ngồi ở trên xe, cười quay đầu lại nói với Cố Tĩnh Trạch: "Đẩy em đi thôi, không đi nổi nữa”. 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Lười biếng". 

Nhưng là, tuy rằng khẩu khí là bất mãn, lại vẫn bắt đầu đẩy cô đi khắp nơi. 

Cô ngồi ở trong xe, chỉ huy Cố Tĩnh Trạch mua đồ vật. 

“Cà tím bên kia cũng cần". 

“Ai, em muốn ăn khoai lát này". 

“Cố Tĩnh Trạch, đẩy nhanh lên, xem bên kia có cái gì ở cắt sẵn không?” 

Người bên cạnh nhìn thấy Lâm Triệt bên này ríu rít, mà Cố Tĩnh Trạch vẫn luôn chịu thương chịu khó đẩy cô, hai người vui sướng đi tới kệ để hàng ở siêu thị kệ, làm người qua đường hâm mộ. 

Có người hâm mộ nói: "Nhìn xem bạn trai người ta, yêu bạn gái như vậy". 

“Em hâm mộ người ta, không trước nhìn xem người ta trông như thế nào, xem cô gái lớn lên thật là đẹp, nếu cô ấy là bạn gái anh, anh cũng yêu như vậy". 

“Cút, anh không nhìn xem đàn ông của người ta trông như thế nào, thật soái". 

“Ai, mà người nam kia có chút quen mắt". 

“Anh thấy cô gái kia mới có chút quen mắt".

“Dù sao chính là trai tài gái sắc, cho nên mới xứng đôi như vậy". 

Lâm Triệt mua đồ vật, rất nhanh, ba túi đồ vật lớn bị nhấc ra ngoài. 

Cố Tĩnh Trạch ra ngoài rất phiền toái, xách theo ba túi đồ vật, đi tới xe. 

Lâm Triệt nói: "Em cầm một túi cho. " 

Cố Tĩnh Trạch không cho cô lấy: "Em tay nhỏ chân nhỏ, không cần". 

Lâm Triệt bĩu môi, nhưng mà, nhìn anh như một người lực sĩ, xách theo ba túi đồ vật, rất nhanh vào trong xe, mở cốp xe ra ném vào, bộ dáng tiêu sái lại soái khí. 

Lâm Triệt nhìn không khỏi mỉm cười ấm áp, mới vào trong xe. 

Về đến nhà lúc bắt đầu nấu ăn, Lâm Triệt mới cảm thấy buồn bực. 

Mang tạp dề giống mô giống dạng, nhưng lúc xắt rau lại chân tay vụng về. 

Cố Tĩnh Trạch ở một bên nhìn, vô ngữ chỉ muốn đỡ trán. 

Đặc biệt nhìn lưỡi dao ở trên tay cô xẹt qua một chút, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương đều đập thình thịch theo. 

“Được được, để anh giúp em xắt rau” Anh vội đi qua đi nói. 

“Không cần, người ta đang cắt mà, anh xem, em cảm thấy “dao công” của em càng lúc càng tốt, tính học hỏi của em thật là cao…… Ai u……” 

Vừa dứt lời, dao đã cắt qua một đường ở đầu ngón tay cô. 

Dao nhỏ trực tiếp rơi xuống đất, may mắn là không trúng ai, keng một chút rớt ở nơi đó. 

Nhưng mà tuy là như thế, vẫn làm người hãi hùng khiếp vía như cũ. 

Cố Tĩnh Trạch lắc mình đi qua, kéo tay cô tới, chỉ thấy phía trên bị cắt một đường, máu tươi đang thẩm thấu ra. 

Cố Tĩnh Trạch kéo tay cô: "Em thật đúng là…… Bảo em không cần cắt". 

Cố Tĩnh Trạch nói, trực tiếp ngậm tay cô ở trong miệng. 

Ngón tay Lâm Triệt đau rát. 

Nhìn Cố Tĩnh Trạch nhíu mi, đang ngậm ngón tay cô, ấm áp, còn có thể cảm thấy đầu lưỡi anh nhẹ nhàng liếm ở phía trên. 

Lâm Triệt không dám cử động cũng không dám nhìn anh, nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh của anh trên mặt nóng lên. 

“Dơ……” Lâm Triệt nghĩ, vừa rồi vẫn luôn rửa rau xắt rau, rất dơ. 

Cố Tĩnh Trạch hút một chút, buông tay cô ra, cẩn thận cúi đầu nhìn xem. 

Xoay người đi ra ngoài cầm cái cái hòm thuốc trở về, rất nhanh dán băng keo cá nhân lên cho cô. 

Lâm Triệt nhìn băng keo cá nhân dán vô cùng ăn khớp, vô ngữ nhìn người bị mắc chứng bệnh cưỡng bách này. 

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, đẩy Lâm Triệt qua một bên: "Được rồi, em đứng ở bên cạnh, chân tay vụng về, đừng lộn xộn nữa". 

Lâm Triệt nói: "Còn đồ ăn……” 

Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng, nhìn thực đơn: "Để anh làm". 

“A…… Vậy thật ngượng ngùng". Lâm Triệt tuy rằng cảm thấy không thể không nấu ăn, nhưng trên mặt vẫn lấy lòng nhìn anh. 

Cố Tĩnh Trạch cầm lấy dao xắt rau, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lâm Triệt một cái nói: "Anh sợ em mà làm tiếp, phòng bếp thật sự bị em thiêu". 

“……” Lâm Triệt bĩu môi: "Vừa rồi còn không phải đều tại anh, không có việc gì cứ nói chuyện với em”. 

Cố Tĩnh Trạch lại trừng mắt nhìn cô một cái: "Do mình ngốc, thì không cần lấy cớ". 

Động tác Cố Tĩnh Trạch thật sự rất nhanh, vừa nhìn thực đơn, vừa xắt rau, quả thật cắt đồ ăn giống trên thực đơn như đúc. 

Anh vừa bỏ vào nồi nói: "Làm theo thực đơn còn có thể như vậy, đầu của em thật quá ngốc". 

Lâm Triệt nhìn động tác anh nấu ăn, giống mô giống dạng, bộ dáng thật sự không giống như người mới làm, nhất thời cũng không còn lời phản bác. 

Lâm Triệt dựa vào nơi đó, thưởng thức động tác soái khí lưu loát của Cố Tĩnh Trạch, vừa nhìn vừa nói: "Đúng rồi, người đại diện Du Mẫn Mẫn của em anh còn nhớ rõ không?” 

“Đương nhiên nhớ rõ”. 

“Cái gì mà đương nhiên!” 

“Em cho rằng trí nhớ ai cũng kém giống như em sao? Trí nhớ anh rất tốt". 

“……” Lâm Triệt cảm thấy, anh thật là không có lúc nào là không khinh bỉ cô. 

Lâm Triệt nói: "Du Mẫn Mẫn gần đây xảy ra chút chuyện". 

Cố Tĩnh Trạch vừa xào đồ ăn vừa hỏi: "Chuyện gì?” 

Lâm Triệt liền thuật chuyện Du Mẫn Mẫn đơn giản một chút: "Em cảm thấy chị Du thật sự rất lợi hại". 

“Lợi hại chỗ nào?” 

“Trong nhà rất loạn, chị ấy còn tích cực làm việc, ra sức như vậy, ai cũng không biết nhà cô ấy không ổn, em cảm thấy, này phải là người rất chuyên nghiệp, mới không bị chuyện tư nhân, ảnh hưởng đến công tác bình thường, nếu không phải bởi vì gần đây em thân cận với chị ấy, mỗi ngày đều phải gặp mặt, khẳng định cũng sẽ không biết chuyện này". 

Cố Tĩnh Trạch giống như suy nghĩ sâu xa một chút, động tác hơi chậm chậm chút. 

Nhưng mà sau đó, liền lại nhanh chóng xào đồ ăn. 

Một dĩa rau xào, rất nhanh có mặt. 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Lại đây nếm thử". 

Lâm Triệt nhìn, món đó trông cũng không tồi, cầm lấy chiếc đũa, có chút hoài nghi kẹp ăn một cọng. 

Không nghĩ tới hương vị thế nhưng rất ngon. 

Lâm Triệt kinh ngạc nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Chẳng lẽ anh biết nấu ăn?” 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Lần đầu tiên". 

“Không có khả năng!” 

Cố Tĩnh Trạch cầm khăn ướt lau lau tay, lại đi nấu đồ ăn khác. 

“Làm theo thực đơn, mỗi một bước đều dựa theo đó, đương nhiên làm được hương vị không sai". 

“Nhưng mà em thử qua, làm vẫn rất khó ăn". 

“Vậy em không thể trách thực đơn, là vấn đề của em, em quá ngu ngốc không có biện pháp nào". 

“……” 


-----*-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro