~~~~~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Vũ Thịnh nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Tôi cảm thấy, ngài vẫn bị tâm lý tác dụng nhiều hơn đi, cậu xem, cũng không phát ra bệnh sởi, có thể thấy được, lần này dùng thuốc rất hữu dụng, chỉ là, ngài đại khái vẫn không quen đụng chạm phụ nữ". 

Cố Tĩnh Trạch ngước mắt, nhìn Trần Vũ Thịnh liếc mắt một cái. 

“Khụ, Vũ Thịnh, thuận tiện giúp tôi kêu một bác sĩ đáng tin cậy nhưng phân loại khác tới”. 

“Phân loại khác? Tôi cũng có mở rộng, bệnh vặt đau vặt, tôi có thể xem một chút, Cố tiên sinh có vấn đề cứ nói thẳng". 

Cố Tĩnh Trạch ngước đôi mắt đen nhánh lên, ghét bỏ nhìn Trần Vũ Thịnh. 

Cuối cùng lại vẫn là dừng một chút, nói: "Tôi là…… Bộ vị hơi tư mật có chút vấn đề……” 

“……” 

Sau một lúc lâu. 

Trần Vũ Thịnh vô ngữ nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Cố tiên sinh, buổi tối quá kịch liệt sao? Thật ra tôi lý giải hai vị cũng coi như là tân hôn yến nhĩ, ngài cũng mới nếm thử tình sự, nhưng mà, quá kịch liệt dù sao vẫn không tốt cho thân thể, có một số việc, vẫn phải có tiết chế". 

Trần Vũ Thịnh vô pháp tưởng tượng, thế nhưng còn có thể bị thương vì cái này, này rốt cuộc có bao nhiêu kịch liệt đây. 

Cố Tĩnh Trạch sắc mặt tối sầm lại: "Tôi và Lâm Triệt, quan hệ cũng không phải như cậu tưởng, chúng ta không có cùng giường!". 

Trần Vũ Thịnh kinh ngạc nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Không thể nào? Còn chưa đột phá tầng quan hệ kia?". 

Cố Tĩnh Trạch yên lặng trừng mắt nhìn anh một cái. 

Trần Vũ Thịnh nói: "Vậy thật đúng là kỳ quái, tôi cho rằng các người sớm đã……” 

Sao nhịn được, cùng một cô gái ở một phòng, củi khô lửa bốc…… 

Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút đồng tình Cố Tĩnh Trạch, người đàn ông này, không biết là phát huy lực nhẫn nại lớn cỡ nào. Huống chi, anh cũng gặp qua Lâm Triệt, cô trắng nõn sạch sẽ, lớn lên thật sự rất mê người, đối mặt một cô vợ xinh đẹp như hoa thế, có thể nhịn xuống, không dễ dàng. 

“Cố tiên sinh, tôi cảm thấy, quá mức áp lực cho mình, cũng không tốt cho thân thể, thích hợp vận động, có thể xúc tiến cảm tình đồng thời, đối với bệnh cũ của ngài, cũng có rất nhiều chỗ tốt". 

“Được, nếu không có việc gì, thì không cần cậu làm gi". 

Cố Tĩnh Trạch bị anh nói tâm tình càng thêm bực bội. 

Trần Vũ Thịnh ai, thấy Cố Tĩnh Trạch cũng không quay đầu lại đã đi ra ngoài, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu. 

Người quá chính trực cũng là một vấn đề…… 

Kỳ thật có đôi khi, có chút mảnh đất màu xám, như người đàn ông như anh, thêm một hai cô gái, người ngoài cũng sẽ không nói cái gì. 

Hà tất nghẹn khuất mình như vậy. 

Cố Tĩnh Trạch biết, mình cũng không muốn lấy chuyện liên quan tới Lâm Triệt, như cảm giác với Lâm Triệt, chi tiết nhỏ ở cùng với Lâm Triệt, nói cho Trần Vũ Thịnh. 

Đơn thuần không muốn nói cho anh ta. 

Giống như Lâm Triệt là của mình, không muốn bị bất luận kẻ nào chia sẻ. 

Những chuyện tư mật này của anh và Lâm Triệt, cũng là chính anh, không muốn nói cho bất luận kẻ nào. 

Cũng giống như, nói cho người khác, thật giống như bị người khác cướp đi một bộ phận của Lâm Triệt,,Lâm Triệt không phải chỉ thuộc về mình anh. 

Loại cảm giác này rất kỳ quái, rồi lại ở trong lòng ăn sâu bén rễ, vô pháp di trừ. 

Có một số việc, mặc dù biết là sai, nhưng mà, lại vẫn là nhịn không được đi làm…… 

Mà lúc này, di động vang lên. 

Cố Tĩnh Trạch cúi đầu vừa thấy, là Mạc Huệ Linh. 

Sau khi bình tĩnh lại, thật ra anh cũng đã tha thứ cho Mạc Huệ Linh, biết cô rốt cuộc là bởi vì, quá yêu mình, cho nên mới sẽ làm ra những thứ này, chuyện không phù hợp với tính cách của cô ấy 

Mạc Huệ Linh anh quen từ nhỏ, cho dù cô có chút tùy hứng, có chút xấu tính, nhưng mà cô cũng không phải người xấu. 

Anh nghe điện thoại. 

“Tĩnh Trạch…… Anh còn giận em sao?". Cô ở trong điện thoại đáng thương hề hề nói. 

“Không có". Cố Tĩnh Trạch thở dài. 

“Vậy…… Hiện tại anh ở nơi nào?". 

“Anh ở chỗ bác sĩ Trần". Anh ăn ngay nói thật. 

Mạc Huệ Linh biết, anh có vấn đề, sẽ tìm Trần Vũ Thịnh, đó là bác sĩ đứng đầu đã theo dõi trị liệu bệnh cho anh rất nhiều năm.

Mạc Huệ Linh nói: "Rất xin lỗi, em làm anh phát bệnh sao? Thật sự, em rất tự trách, em chỉ là cầm lòng không đậu, nhất thời đã quên bệnh của anh". 

“Không có việc gì……” Cố Tĩnh Trạch nói. 

Mạc Huệ Linh đáp: "Lần này em thật sự sai rồi, lần sau em cũng không bao giờ sẽ như vậy, em biết, em không nên tùy tiện hôn anh". 

“Huệ Linh…… Chỉ là…… Anh nói rồi anh sẽ ly hôn, nhưng mà, hiện tại ta vẫn chưa ly hôn". 

“Em…… Em biết, em sẽ chờ anh, chờ một ngày anh hoàn toàn tách khỏi cô ta”. 

“Kỳ thật em cũng không cần……” 

“Không, em chờ anh, Tĩnh Trạch, em yêu anh, em có thể làm bất luận chuyện gì vì anh!". 

Buông điện thoại xuống, Cố Tĩnh Trạch đối với Mạc Huệ Linh, có chút áy náy. 

Nhưng mà, cũng có chút bất đắc dĩ. 

Bên kia. 

Mạc Huệ Linh buông điện thoại xuống, trực tiếp quăng điện thoại ở trên mặt đất, điện thoại lập tức rớt vỡ thành mấy khối

Bên cạnh, người hầu cũng không dám thở mạnh nhìn mặt Mạc Huệ Linh. 

Mạc Huệ Linh tức giận nghĩ, Lâm Triệt này, thật là đáng chết. 

Cô rõ ràng mới là vợ của Cố Tĩnh Trạch, rõ ràng cô mới là Cố phu nhân được mọi người hâm mộ. 

Hiện tại, trong giới tất cả mọi người đã biết, Cố Tĩnh Trạch ở bên cô nhiều năm như vậy, thế nhưng vẫn cưới người khác. 

Cô thật là tức chết người. 

Cố Tĩnh Trạch vốn chính là người đàn ông làm người khó có thể dứt bỏ. 

Cô cũng nghĩ tới, ở bên anh không sống cuộc sống vợ chồng, không tốt bằng tách ra, chỉ là, nhận thức nhiều đàn ông như vậy, vẫn không có một người, làm cô ta có thể từ bỏ Cố Tĩnh Trạch. 

Mặc kệ là ai, đều không bằng Cố Tĩnh Trạch, không bằng Cố gia. 

Cố gia là gia tộc đứng cao nhất ở nước C, Cố Tĩnh Trạch là người đàn ông đứng ở trên đỉnh núi nước C, trừ bỏ anh, ai còn có thể khiến cô có được sống một cuộc sống mà được mọi người ở nước C ngưỡng mộ? 

Lúc Cố Tĩnh Trạch về nhà, không thấy được Lâm Triệt ngày xưa thích cuộn ở trên sô pha, liền kỳ quái hỏi người hầu: "Mợ chủ đâu?". 

Người hầu nói: "Mợ chủ nói cảm thấy mệt, về phòng nghỉ ngơi sớm". 

Cố Tĩnh Trạch hiểu rõ, rồi lại cảm thấy không thích hợp. 

Sớm như vậy đã cảm thấy mệt? Không phù hợp tính tình con cú của Lâm Triệt. 

Rất nhanh, đẩy cửa phòng ngủ ra, vào phòng, lại thấy Lâm Triệt đang nằm ở trên giường, cuộn ở trên giường, giống thật sự ngủ rồi, nhưng mà, toàn thân cuộn tròn, giống như con tôm lớn, so với tư thế ngủ bất nhã ngày xưa, lại vô cùng bất đồng. 

Đôi mắt giật giật, Cố Tĩnh Trạch vài bước đi tới trước giường. 

“Ngủ rồi?". Anh hỏi. 

“Ừ". Người.trên giường trả lời. 

Cố Tĩnh Trạch không khỏi cười: "Ngủ rồi còn trả lời? Nói mớ sao?". 

Lâm Triệt quẫn bách, đôi mắt mở một chút. 

Lại cảm thấy, Cố Tĩnh Trạch xoay người đi đến, xốc chăn lên, người liền lưu loát chui vào. 

“Anh…… Cố Tĩnh Trạch, ai cho anh vào". 

Lâm Triệt biết, anh và Mạc Huệ Linh cùng nhau đi ra ngoài, không biết đi nơi nào, nhưng mà, nhất định vẫn luôn ở bên nhau. 

“Giường anh, vì sao anh không thể vào?". Đôi tay Cố Tĩnh Trạch cùng nhau giữ chặt Lâm Triệt giãy giụa lộn xộn. 

Lâm Triệt lập tức muốn đá văng anh: "Cố Tĩnh Trạch, đừng ép em dùng cậy mạnh! Anh đi xuống cho em!". 

“Lâm Triệt, sao, em đang tức giận?". Cố Tĩnh Trạch buông tay nhìn cô: "Tức giận?". 

Lâm Triệt bụm má: "Em không hề tức giận". 

“Vậy vì sao em không nhìn anh?". 

“Vì sao em phải nhìn anh?". 

Cố Tĩnh Trạch chợt cười: "Như vậy, em đang ghen?". 

Bên tai Lâm Triệt lập tức nóng lên, đẩy tay Cố Tĩnh Trạch vươn lại đây: “Em điên rồi sao ghen? Không phải anh có chứng vọng tưởng chứ, chúng ta là giả kết hôn, không phải vợ chồng thật!". 

Cố Tĩnh Trạch bị đẩy nghiêng ngã sắp rớt xuống giường, nhìn Lâm Triệt nói: "Thật không ăn giấm?". 

Lâm Triệt hừ một tiếng: "Đương nhiên!". 

Lâm Triệt ngồi dậy, trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái: "Diễn kịch chính là diễn kịch, em biết kỹ thuật diễn của em rất tốt, nhưng mà, anh cũng đừng tưởng rằng em từ diễn thành thật! Em là diễn viên chuyên nghiệp, nên diễn tốt nhân vật người vợ, em đương nhiên sẽ diễn tích thủy bất lậu". 

Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu, thế nhưng cảm thấy ẩn ẩn có chút thất vọng. 

“Được rồi". Cố Tĩnh Trạch ngồi xuống, nói: "Anh cho rằng em ghen tị, cho nên cố ý trốn tránh anh”. 

“Ha, anh thật là càng ngày càng tự luyến". 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Tự luyến chẳng lẽ là sai sao?". 

“Đương nhiên". Lâm Triệt cũng vỗ vỗ trên người ngồi xuống, hai người song song ngồi ở trên giường lớn, bởi vì kỳ thật chiếc giường vốn dĩ rất lớn, hai người ngồi ở đầu giường, còn dư lại rất nhiều. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: "Tự luyến không phải là mình yêu mình, nhưng mình không yêu mình, còn trông cậy vào người khác tới yêu mình sao?". 

“Ha, giảo biện". Lâm Triệt nhìn anh: "Cố đại tổng tài nhiều người yêu như vậy, còn cần mình yêu mình sao?". 

“Anh làm gì có người yêu chứ?". Cố Tĩnh Trạch nói. 

Lâm Triệt đáp: "Mạc tiểu thư gì đó, tôi tin tưởng không chỉ một mình Mạc tiểu thư". 

Nhắc tới Mạc Huệ Linh, Cố Tĩnh Trạch bất giác lại nghĩ tới tất cả phức tạp hiện giờ, tâm tình cũng phức tạp và phiền chán theo. 

Vốn dĩ là một sự kiện rất đơn giản, hiệp nghị kết hôn của anh và Lâm Triệt, trong lúc đó sẽ không can thiệp lẫn nhau, mãi cho đến ly hôn có thể duy trì quan hệ tốt đẹp là được. 

Nhưng mà lại không như mong muốn. 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Anh và Huệ Linh, không phải như em nghĩ". 

“Loại nào?". Lâm Triệt nghiêng đầu nhìn anh. 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Anh và Huệ Linh đã quen nhau từ nhỏ, đã nhận thức sắp ba mươi năm rồi, nhưng mà, chúng ta chưa từng vượt qua giới hạn kia, anh hứa với em, ở trong lúc kết hôn với em, anh sẽ không vượt qua bất luận cái gì với cô ấy, anh chỉ biết xem cô ấy là người bạn, đối đãi cô ấy như em gái". 

Lâm Triệt vội nói: "Không cần, anh không cần bảo đảm với tôi cái gì, thật sự, tôi sẽ không tức giận, vốn dĩ các người cũng ở bên nhau". 

Nhưng mà, anh nói bảo đảm, vẫn làm trong lòng cô cảm thấy rất cảm kích. 

Mặc dù bảo đảm này không có gì ý nghĩa, nhưng mà, dù sao thuyết minh, anh vẫn tôn trọng cô, để ý đến cảm giác của cô. 

Lâm Triệt nhìn anh: "Anh không cần phải đối xử với em như vậy, chúng ta nói qua, sẽ không can thiệp cuộc sống cá nhân của đối phương". 

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: "Vừa mới bắt đầu xác thật là như thế này, nhưng mà, rốt cuộc chúng ta đã kết hôn, anh cảm thấy, như vậy đối với em rất không công bằng, em mới 23 tuổi, hôn nhân lần đầu của em, không thể vượt qua sự hỗn loạn này,;khả năng là anh không thể cho em một cuộc hôn nhân hoàn chỉnh, nhưng mà, ít nhất không phản bội em ở phương diện khác, anh sẽ tôn trọng hôn nhân với em, hy vọng cuộc hôn nhân này, ở trong trí nhớ của em, còn không đến mức tệ như vậy". 

Lâm Triệt ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn anh, vội cười cười nói: "Ôi trời, còn không phải em tự tìm, có điều, vẫn rất cảm ơn anh, nhưng mà, Mạc tiểu thư sẽ không tức giận sao?". 

“Từ khi anh bắt đầu lựa chọn kết hôn với em, cô ấy đã tức giận, anh biết cô ấy cũng không dễ dàng, nhưng mà, chúng ta không thể không kết hôn, đây không có biện pháp lựa chọn". 

Lâm Triệt đáp: "Vậy sao anh không nói cho cô ta, anh và em kết hôn, là bởi vì trong nhà lấy cô ta ra uy hiếp, kỳ thật anh cũng là vì cô ta, mới có thể chấp nhận cuộc hôn nhân này". 

“Thôi, nói cho cô ấy cũng không có gì ý nghĩa, vốn dĩ, anh từ lúc bắt đầu đã nói cho cô ấy, mặc dù hiện tại cô ấy rời khỏi anh, lựa chọn cuộc sống khác, anh cũng có thể tiếp thu, bởi vì vốn dĩ chuyện này cũng là anh không đúng, nói cho cô ấy, chỉ biết càng làm cho cô ấy khó có thể tự kềm chế, rối rắm ở bên trong, không bằng có cơ hội, cô ấy có thể đi tìm cuộc sống của mình". 

Lâm Triệt càng có chút tự trách: "Rất xin lỗi, bởi vì em……” 

“Vừa mới bắt đầu rất oán hận em, nhưng mà, nhớ tới, hôn nhân của hai người chúng ta, đều không thể không tiếp thu sự kiện đột phát, anh bị bắt, em cũng như thế, không có gì mà trách ai không trách ai". Cố Tĩnh Trạch nói: "Em cũng còn nhỏ, có cơ hội hưởng thụ tình yêu với người đàn ông khác, nhưng mà bởi vì kết hôn với anh, em chỉ có thể từ bỏ những thứ này, cho nên, em không cần nói xin lỗi với anh, chuyện này không phải bởi vì em, chỉ là vận mệnh đã như vậy, hết thảy trùng hợp, tạo thành tất cả hôm nay". 

Lâm Triệt cúi đầu, ngáp một cái, ôm hai đầu gối mình, cảm thấy có chút mệt nhọc. 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Cho nên em có yêu cầu gì, đều có thể nói cho anh, anh sẽ thỏa mãn yêu cầu của em". 

“Không cần, thật sự, anh không cần bồi thường em, hiện tại em có được rất nhiều biết, không có cái gì hoàn mỹ, muốn cái gì thì có cái đó, em có thể có nơi để ngủ, có nhiều người chăm sóc em như vậy, còn có thể chuyên tâm đi công việc của mình, em đã rất thỏa mãn". Cô hơi hơi nằm xuống, đắp chăn yên lặng nói: "Chỉ là anh phải nói rõ với Mạc tiểu thư, con gái ấy mà, là phải dỗ, những lời này anh nói với em, nếu cũng nói với cô ấy như vậy, bỏ kết hôn ở bên ngoài, anh mới thật sự xong ……” 

“……” Cố Tĩnh Trạch đáp: “Người và người ở bên nhau, chính cần thẳng thắn thành khẩn". 

“Ai u, khó trách anh soái như vậy, có tiền như vậy, cũng chỉ có một mình Mạc tiểu thư không rời không bỏ anh, loại người như anh tìm không được vợ là đúng, dỗ con gái cũng không biết, lúc một cô gái nói không cần với anh, ngàn vạn không nên tưởng là thật, lúc một cô gái nói với anh em không tức giận, cũng không nên tưởng thật, lúc một cô gái nói quá quý em không mua, càng không nên tưởng thật, nếu anh tưởng thật, anh coi như xong rồi!". 

“……” 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Chuyện này trên tâm lý học có nhắc tới". 

“A ha ha ha ha, tâm sự lý học với phụ nữ, tâm lý học có thể nghiên cứu thấu phụ nữ, vậy đó không phải phụ nữ, anh chiếu theo tâm lý học để dỗ phụ nữ đời này chú định cô độc cả đời……” 

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày nói: "Phức tạp như vậy sao? Nhưng mà, vì sao con gái nhất định phải dỗ?". 

Nói, thò đầu qua, lại thấy Lâm Triệt đã nằm ở nơi đó, nhắm mắt lại, truyền ra tiếng hít thở đều đều. 

Thật là vô tâm không phổi…… 

Nhìn cô đơn thuần ngủ say, anh nhịn không được cúi đầu vén sợi tóc trên trán cô, nhẹ nhàng kéo qua một bên, sau đó dịch dịch chăn, mình nghiêng qua một bên, cũng nằm xuống theo, nghiêng đầu nhìn mặt trắng nõn của cô, giống như cảm thấy hiện thế an ổn, đáy lòng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, cứ như vậy nằm ở nơi đó, thế nhưng không bao lâu cũng nhắm hai mắt lại theo. 

Một buổi tối, Cố Tĩnh Trạch thế nhưng ngủ cực kỳ ngon. 

Mình cũng chưa nghĩ đến, vì sao vừa cảm giác đã tới hừng đông. 

Lúc tỉnh lại, lại phát hiện, chân Lâm Triệt, đã ở ngay trước mặt, hai chân cô gần như đặt ở trên người anh, tư thế thật là đột phá lần nữa, thế nhưng có thể trực tiếp nằm ngủ ngược ngạo như vậy. 

Nhưng mà kỳ quái chính là, buổi tối anh lại không chút cảm giác được chân cô di chuyển. 

Lâm Triệt mơ mơ màng màng, ngày hôm qua quá mệt mỏi, còn chưa ngủ ngon. 

“Cái gì sao, mấy giờ……” Lâm Triệt mơ mơ màng màng giơ giơ chân lên, một chân đạp ở trên mặt Cố Tĩnh Trạch. 

Cố Tĩnh Trạch vẻ mặt hắc tuyến, trực tiếp ngồi dậy, vô ngữ nhìn Lâm Triệt: "Lâm Triệt, em đang làm gì thế?". 

Lâm Triệt vội ngẩng đầu lên, lại thấy Cố Tĩnh Trạch ngồi ở trên giường, trên mặt giống như là mới vừa ăn một con ruồi bọ,;khó coi như vậy. 

“A, rất xin lỗi……” Cô xoa xoa đầu, cầm di động lên nhìn xuống, thế nhưng mới sáu giờ sáng. 

Cô trực tiếp lăn ở trên giường: "Ông trời, sớm như vậy, đánh thức tôi làm gì". 

“Dậy sớm chim chóc có trùng ăn, huống chi, dậy sớm tinh thần sẽ tương đối tốt, thích hợp suy nghĩ". Cố Tĩnh Trạch đi chân trần dẫm trên mặt đất, trực tiếp tinh thần sáng láng vào phòng tắm. 

Lâm Triệt nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bội phục anh. 

Mặc kệ buổi tối ngủ muộn cỡ nào, buổi sáng anh đều đúng sáu giờ rời giường, tuyệt đối sẽ không chậm trễ một phút đồng hồ, là có thể lập tức bò dậy khỏi giường, sau đó buổi tối trở về, lại công tác đến khuya, mới bắt đầu nghỉ ngơi. 

Lâm Triệt nghĩ, thời gian anh ngủ mỗi ngày, nhất định không đủ bảy tiếng đồng hồ, nhiều nhất mỗi ngày sáu tiếng đồng hồ. 

Lâm Triệt chỉ có lúc đóng phim, có thể mấy ngày không ngủ, nhưng mà một khi có cơ hội, nhất định sẽ rời giường cực khó khăn. 

Nghĩ như vậy, kỳ thật Cố Tĩnh Trạch thật sự rất vất vả. 

Nằm ở nơi đó, Lâm Triệt nghĩ không ra buổi tối rốt cuộc hai người cùng nhau ngủ ở trên giường như thế nào, nhưng mà dù sao cũng không phát sinh chuyện gì, cô nằm nằm, tiếp tục ngủ thêm. 

Chờ Cố Tĩnh Trạch ra ngoài, lại thấy Lâm Triệt đã lần nữa lâm vào thâm miên. 

Lúc này, toàn bộ thân thể đều lăn qua, đầu úp xuống ngủ rồi. 

Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cầm chăn lên, cẩn thận đắp cho cô, mới đi ra ngoài. 

Buổi chiều, Lâm Triệt nghỉ ngơi đến khi nhìn thấy người hầu bên ngoài đang rửa xe, cảm thấy thật vui, cũng làm theo. 

Người hầu thấy Lâm Triệt lại đây, vội buông nước xuống, sợ hãi làm ướt người cô. 

Lâm Triệt lại không sao cả nói: "Không có sao, tôi tới giúp các người rửa, trước kia tôi ở nhà, thường xuyên giúp bảo mẫu của tôi cùng nhau rửa, tôi làm đặc biệt chuyên nghiệp". 

“Mợ chủ, ngài thật sự không cần……” 

“Không quan hệ, tôi là mợ chủ, nghe tôi”. 

Người hầu nghe cô nói như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ. 

Chờ Cố Tĩnh Trạch trở về, thay quần áo xong hỏi: "Mợ chủ đâu?". 

Người hầu khó xử nhìn hậu viện, nói: "Mợ chủ ngài ấy…… Đang rửa xe". 

“……” 

Cố Tĩnh Trạch vào hậu viện, liền nhìn thấy, Lâm Triệt động tác nhanh nhẹn ở phía sau lau xe, thủ pháp thoạt nhìn rất chuyên nghiệp. 

Nhìn bộ dáng cô làm việc còn vui vẻ như vậy, Cố Tĩnh Trạch cũng lắc lắc đầu, nhìn váy cô ướt một nửa, mồ hôi rơi, nhưng mà bộ dáng lại không khó coi, cũng không sợ phơi nắng đen da, người bại lộ ở dưới hoàng hôn, thoạt nhìn hình như là cả người mạ một tầng ánh sáng, làm người nhìn thấy tâm tình không khỏi sung sướng lên. 

Hình như là đã bị cô cảm nhiễm, tâm tình của anh cũng lập tức tốt hơn rất nhiều. 

Người hầu thấy Cố Tĩnh Trạch không có bực mình, ngược lại khóe môi còn giơ lên, tâm tình không tồi, mới ở bên cạnh nói: "Mợ chủ thật sự không có làm kiêu một chút nào, còn làm việc giúp những người hầu cho chúng tôi, mợ chủ thật sự quá tốt". 

Cố Tĩnh Trạch nghiêng đầu mỉm cười, nhấc chân lên đi qua. 

“Em đang làm gì?". Hắn giương giọng hỏi. 

Lâm Triệt ngẩng đầu lên: "Làm việc, lao động là quang vinh". 

Cố Tĩnh Trạch cười nói: "Sao lại rửa xe". 

Lâm Triệt nói: "Lau xe của nhà chúng ta rất bình thường mà, trước kia ở Lâm gia, em thường xuyên lau dọn, em còn sẽ đánh bóng xe nữa kìa". 

“Lợi hại như vậy?". 

“Đương nhiên, em làm rất nhiều thứ!". Lâm Triệt kiêu ngạo duỗi tay quẹt cái mũi, làm bọt biển đều dính ở trên chóp mũi. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn buồn cười, vươn tay, lau cho cô. 

Lâm Triệt vẻ mặt đáng yêu phình phình cái mũi, lộ ra một nụ cười với Cố Tĩnh Trạch. 

Cố Tĩnh Trạch không khỏi cảm thấy giật mình. 

Không mang theo bất luận cái gì, anh nhìn mặt cô, nhất thời cảm thấy ấm áp. 

“Ai nha, siêu xe thật tốt, cái này lau xong rồi giống như cái mới, thật đẹp". Lâm Triệt nhìn này chiếc Porsche phỏng chừng mấy trăm vạn nói nói. 

Cố Tĩnh Trạch lúc này mới nhớ tới, hình như cô vẫn chưa có xe, liền hỏi cô: "Em biết lái xe không?". 

“Em? Không biết……” 

Cố Tĩnh Trạch đáp: "Cũng đúng, người ngốc như em, anh hỏi thật dư thừa". 

“Này, em là vội vàng sinh sống, vội vàng kiếm tiền, không có thời gian đi học lái xe được chưa". 

Cố Tĩnh Trạch mỉm cười, cảm thấy cô lái chiếc Porsche hơi khó đi, nhưng mà, lái xe nhỏ một chút, bộ dáng hẳn là cũng rất đẹp. 

“Em cũng nên mua một chiếc xe học, tương đối dễ một chút”. 

Lâm Triệt nói: "Vâng, chờ em tích cóp đủ tiền sẽ mua!". 

Hiện tại thù lao của cô cũng không ít, tích cóp chút tiền, cũng có thể mua một chiếc xe. 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Được, chờ em tích cóp tiền, không biết đời nào, đi thôi, anh mang em đi mua xe". 

“A? Hiện tại đi luôn?". 

“Ừ, vừa lúc hiện tại có thời gian, nhanh lên".

“Ai nha, vậy thật ngượng ngùng, sẽ tiêu tiền của anh". 

“Vậy em không mua?". 

Lâm Triệt ánh mắt sáng lên, có tiện nghi đương nhiên chiếm, vì thế nhanh cười he he: "À không, mua mua mua, đương nhiên mua". 

Cố Tĩnh Trạch vô ngữ nói: "Em rụt rè chút được không?". 

“Thôi bỏ đi, em cũng muốn sau khi em ly hôn tích cóp chút tiền, hiện tại tuy rằng ăn anh uống anh, nhưng mà, về sau vẫn tự sống mà". 

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, bỗng nhiên có chút không thích cô luôn nhắc tới chuyện ly hôn. 

“Tham tiền". 

“Em tham tiền không phải một lần hai lần, anh phải sớm làm quen nó đi". 

Cố Tĩnh Trạch mang theo Lâm Triệt, rất nhanh tới cửa hàng 4S. 

Ông chủ trong tiệm vừa thấy Cố Tĩnh Trạch tới, chạy nhanh tự mình ra nghênh đón, ở bên cạnh tất cung tất kính nhìn hai người: "Cố tiên sinh, mua xe cho vị tiểu thư này sao?". 

“Ừ, phu nhân của tôi". Anh liếc mắt giới thiệu. 

Lão bản sửng sốt, càng vội nịnh nọt nói: "Khó trách, thấy phu nhân thật là quen thuộc". 

Đương nhiên quen thuộc, cô tốt xấu gì gần đây rất nổi. 

Ông chủ nói: "Cố phu nhân muốn mua loại xe gì?”. 

Lâm Triệt không rành về cái này một chút nào, chỉ có thể nghiêng đầu mờ mịt nhìn Cố Tĩnh Trạch. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn, nói: “Một cô bé, không cần phải chọn thứ quá quý giá.” 

Lâm Triệt vội nói: “Đúng vậy đúng vậy, không cần quá quý, quá quý sẽ bị người ta đố kỵ.” 

Cố Tĩnh Trạch lấy quyển sách qua, xem hình chiếc xe, nói, “Chọn cái này, muốn nó là màu vàng, dễ thấy, miễn cho em phóng trên đường.” Cố Tĩnh Trạch cười nhạo nhìn cô. 

Vẻ mặt Lâm Triệt phủ đầy vạch đen, “Em cũng chẳng phải heo, sao lại phóng được.” 

Nói xong, cô cúi đầu nhìn chiếc xe trong sách một chút, nhìn thấy chiếc xe thời điểm Cố Tĩnh Trạch nói là Porsche 911, trực tiếp chửi thề. 

Cô cho rằng chiếc xe không quá quý giá, ý là hơn hai mươi vạn, lại không nghĩ rằng ý anh nói không quá quý giá chính là… 

“Cố Tĩnh Trạch, không phải cái này quá quý sao?” Lâm Triệt vội hỏi. 

Cố Tĩnh Trạch: “Sao lại có thể xem như quý?” 

Lâm Triệt: “Mấy trăm vạn, chẳng lẽ còn chưa tính là quý?” 

Cố Tĩnh Trạch: “Nếu nói như vậy, thật ra mấy tên tài xế thuê cho em, còn quý hơn so với xe.” 

“Hả?” 

Cố Tĩnh Trạch nói, “Tài xế của Cố gia, lương một năm là ba trăm vạn.” 

“…” 

Lúc trước Lâm Triệt chỉ cảm thấy họ thật vất vả, thật biết chịu trách nhiệm, đối xử với cô thật tốt, bây giờ mới biết… thì ra họ cũng là thổ hào. 

Lúc này Cố Tĩnh Trạch đã vung tay lên, làm người đi lấy xe. 

Chủ tiệm tự nhiên rất vui mừng mà nhanh đi lấy xe. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, nói: “Em chờ chốc lát, anh qua đó xem, giúp em xem xem xe có chỗ nào không tốt không.” 

Lâm Triệt nói: “Em cũng đi cùng.” 

Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại, miết nhẹ cái mũi của cô, “Ngoan, chờ ở đây, xe phải được kiểm tra chạy thử trước, không an toàn, em không cần qua đâu.” 

Lâm Triệt bị anh sờ mũi, không khỏi cảm thấy hành động thân mật này làm người ta cảm thấy ái muội.

Cảm giác được Cố Tĩnh Trạch đã rời đi, cô mới quay đầu lại, trở về. 

Ở trong tiệm không có việc gì nên đi dạo, cửa hàng ở đây đều là một chuỗi những cửa hàng bày bán siêu xe, ngoại trừ bán ô tô, bên kia còn có siêu thị bán linh kiện ô tô, toàn bộ thương trường vì muốn lấy lòng mấy tên thổ hào, làm cho một cửa hàng bán ô tô trở nên sang trọng như thể khách sạn hay quán cà phê, chỗ nào cũng là đệm mềm ghế dựa, bàn cà phê, còn bày vật phẩm trang sức ở bên trên. 

Lâm Triệt thấy trên bàn có đồ ăn vặt, vội đi tới lấy vài thứ ăn, dù sao cũng là đồ miễn phí, không ăn thật tiếc. 

Nhân viên cửa hàng tương đối khách khí với Lâm Triệt, biết cô theo Cố Tĩnh Trạch tới, ba bốn người cùng nhau đứng ở bên cạnh chờ cô dặn dò, ánh mắt cũng trở nên hâm mộ mà nhìn cô. 

Chỉ là, tuy là bây giờ Lâm Triệt cũng coi như là ngôi sao, nhưng mà chỉ mới diễn qua một bộ phim truyền hình, còn là cổ trang, độ công nhận cũng không cao lắm, cho nên thật ra nhân viên cửa hàng cũng không nhận ra cô là ai. 

Lâm Triệt đang cầm đồ ăn vặt lên ăn, lại nghe thấy đằng sau có một giọng nói hơi quen thuộc lanh lảnh vang lên, khiến cho Lâm Triệt lập tức quay đầu lại. 

“Lily, còn cần con theo ta đi một chuyến, Tần Khanh cũng thật là, không biết hàng ngày vội vàng cái gì, mua có cái xe cũng cần con đi cùng ta.” Tần gia phu nhân khí chất cao quý - Trần Mỹ Lệ, đang bị Lâm Lị kéo tay, đi tới vài bước. 

Một bên, nhân viên cửa hàng cũng ân cần đi theo. 

Tất cả mọi người đều biết Lâm Lị, cũng biết Trần Mỹ Lệ là phu nhân của Tần gia, cho nên đều cẩn thận đi theo bên cạnh, dáng vẻ cung kính. 

Lâm Triệt không ngờ, vậy mà mình có thể gặp được Trần Mỹ Lệ và Lâm Lị ở chỗ này. 

Bọn họ hai người chuẩn mẹ chồng nàng dâu, bây giờ tới mua xe… 

Đúng là oan gia ngõ hẹp. 

Lúc này, Trần Mỹ Lệ vừa ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái là nhìn thấy Lâm Triệt đang đứng ở bên này. 

“Ai, kia không phải Lâm Triệt sao? Ta không nhìn lầm đúng không? Là nó à?” 

Lâm Lị cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Triệt, cũng không ngờ. 

Trần Mỹ Lệ biết Lâm Triệt từ khi cô còn nhỏ, bởi vì thời đi học Lâm Triệt có quen biết Tần Khanh, cho nên cũng từng qua nhà Tần Khanh chơi, nhưng mà Trần Mỹ Lệ vẫn luôn rất ghét Lâm Triệt, không muốn Lâm Triệt chơi cùng với Tần Khanh. 

Trần Mỹ Lệ đi sang bên này, nhất thời không nhận ra Lâm Triệt. 

Đứng xa xa nhìn thì là cô, nhưng đứng gần thì lại cảm thấy hơi khác. 

Lâm Triệt trở nên càng xinh đẹp hơn, cơ thể nảy nở, trước kia chỉ mang dáng vẻ bích ngọc của một gia đình nhỏ, mang theo chút khí chất hơi keo kiệt, bây giờ lại có chút tự nhiên, ánh mắt đơn thuần, mà quần áo trên người mang theo khí chất cao quý, dường như toàn thân bị dòng nước quây xung quanh, dáng vẻ rất đẹp. 

Nhưng mà, Trần Mỹ Lệ vẫn rất ghét cô, “Lâm Triệt, sao cô lại ở đây? Hả? Tới mua xe sao?” 

Giọng điệu của bà hiên ngang mang theo cười nhạo, bởi vì bà biết, xe ở chỗ này không phải người nào cũng có thể mua được. 

Lâm Triệt nhìn Trần Mỹ Lệ, bà đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn nói chuyện thật là khắc nghiệt, “Đúng vậy, dì Tần, thật là trùng hợp, hai người tiếp tục đi dạo, cháu sang bên kia xem.” 

“Ai, Lâm Triệt, tôi còn có chuyện muốn nói với cô, cô chạy làm gì.” Trần Mỹ Lệ gọi Lâm Triệt lại. 

Lâm Triệt quay đầu. 

Trần Mỹ Lệ đánh giá cô, “Gần đây cô có gặp Tần Khanh nhà chúng tôi không?” 

Lâm Triệt nói, “Không ạ.” 

“Thật sự là không gặp, hay là giả như không gặp?” Trần Mỹ Lệ hừ một tiếng, nói. 

Lâm Triệt nhíu mày, cô nghe ra được sự chán ghét trong giọng nói của Trần Mỹ Lệ, “Dì Tần, dì muốn nói gì xin hãy nói thẳng.” 

Trần Mỹ Lệ thấy Lâm Triệt ngẩng cao đầu, dáng vẻ dường như vô cùng khinh thường, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhìn Lâm Triệt, nói, “Lâm Triệt, tôi nghe nói, lần trước cô xảy ra chuyện phải vào đồn cảnh sát, là Tần Khanh nhà chúng tôi sai người đưa cô ra phải không?” 

Thế mà lại là chuyện kia. 

Lần đó đúng là Tần Khanh đã giúp cô. 

Lâm Triệt lại quay đầu lại nhìn Trần Mỹ Lệ, nói, “Là anh ấy giúp cháu.” 

Trần Mỹ Lệ nhìn cô, đập mạnh tay xuống bàn, “Lâm Triệt, không phải tôi nói chuyện không dễ nghe, nhưng mà Tần Khanh dù sao cũng đã đính hôn với chị của cô, bây giờ là anh rể của cô.” 

Lâm Triệt kỳ quái nhìn Trần Mỹ Lệ, “Anh rể giúp cháu một chút, vậy có cái gì không đúng?” 

“Cô…” Đôi mắt Trần Mỹ Lệ khinh miệt đánh giá Lâm Triệt, “Sáng sớm nay tôi đã biết cô có chút tâm tư dành cho Tần Khanh, nhưng mà tôi cảnh cáo cô, cô không xứng với Tần Khanh nhà chúng tôi, Tần Khanh nhà chúng tôi sẽ không xem trọng một đứa con ngoài giá thú, bây giờ cô làm sao thế, nghĩ rằng mình cũng là ngôi sao, có tiền, cho nên lại bắt đầu nhớ thương Tần Khanh sao? Vậy bây giờ tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu.” 

Lâm Triệt nghe bà không chút khách khí vũ nhục mình, chỉ cười mà không nói. 

Lâm Lị ở một bên, đứng trước mặt bà, trông có vẻ rất trung thực, chỉ trong ánh mắt dịu dàng không che dấu được thần sắc đắc ý, nhìn thấy Lâm Triệt như vậy, khóe miệng mang theo một nụ cười trào phúng, tựa như rất vui vẻ khi xem tràng náo nhiệt này. 

“Dì Tần, cháu nghĩ dì lầm rồi, cháu và Tần Khanh chỉ là quan hệ bạn bè không hơn không kém, bây giờ càng thân thích, tuy rằng Tần Khanh rất tốt, nhưng mà con trai của dì, cũng không ưu tú đến mức tất cả những người phụ nữ trên thế giới này đều thích anh ấy, cháu có bạn trai của chính mình, đối với Tần Khanh, bây giờ cháu hoàn toàn không có bất cứ tình cảm nhớ thương nào!” 


Trần Mỹ Lệ cười lạnh một tiếng, nhìn Lâm Triệt, “Cô có thể lừa được người khác, nhưng muốn lừa được tôi sao? Tôi đã thấy hết, trước kia lúc cô còn nhỏ đều làm bài tập cho Tần Khanh, Tần Khanh nhà chúng tôi rất đơn thuần, nói cô là người tốt, nhưng mà tôi sớm đã nhìn ra cô không có ý tốt.” 

Trong lòng Lâm Triệt cả kinh. 

Nhắc tới chuyện khi còn nhỏ, thật xấu hổ và cũng thật chua xót. 

Nghĩ đến bây giờ, cảnh còn người mất, Lâm Triệt sắc mặt hơi trầm xuống, nhìn Trần Mỹ Lệ, “Cháu đối xử tốt với anh ấy, cũng không phải là hảo tâm sao?” 

“Cô là một đứa con ngoài giá thú, đối xử tốt với Tần Khanh cũng không phải là thật lòng, chỉ là cô thấy Tần Khanh quá đơn thuần, quá dễ lừa, cô cho rằng bám lấy Tần Khanh là cô có thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp nhất ư? A, tôi còn không biết ý đồ xấu xa này của cô? Tôi đi đường, qua cầu đều nhiều hơn cô, đáng tiếc, cửa lớn của Tần gia cũng không dễ tiến vào như vậy.” 

Lâm Triệt cắn môi, đôi tay đặt ở một bên, bởi vì nhớ lại quá khứ với rất nhiều cảm tình mà sắc mặt tái nhợt, môi cũng trở nên xanh như tàu lá. 

Chung quy, Tần Khanh vẫn là quá khứ mà cô không thể nào quên, trong lòng cô không thể không để ý, đặc biệt là lúc mọi người nói với cô, tâm tư của cô rõ ràng như vậy, lại chỉ có Tần Khanh là không biết… 

Cô chỉ cảm thấy chính mình thật bi ai. 

Trần Mỹ Lệ thấy cô tới đây, lại không thấy xe, mà là ngồi ở đây uống cà phê nên cười nói với nhân viên cửa hàng đang đứng một bên, “Này, các cô đúng là không biết nhìn người, cô ta giống kẻ có thể mua nổi siêu xe sao? Chỉ sợ là tới nơi này ngồi ăn ngồi uống thôi. Cho rằng bây giờ cô ta là ngôi sao nên có tiền mua siêu xe? A, bằng cái dạng này của cô ta, có thể lái được một chiếc xe tốt sao? Cô ta cũng xứng?” 

“Dì Tần, dì đừng nên quá phận!” Lâm Triệt đứng lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Mỹ Lệ. 

Trần Mỹ Lệ kéo lấy tay của Lâm Lị, kiêu ngạo đi qua bên người của Lâm Triệt, ghé mắt nói, “Cũng không tự xem xem chính mình là cái thứ gì, Lily, chúng ta đi thôi, đừng làm cho bản thân mình trở nên đen đủi, loại khí chất bần cùng nghèo nàn này mà dính vào người, thật đúng là vô cùng khó ngửi.” 

“Cũng còn dễ ngửi hơn bà già như bà nhiều.” Lâm Triệt không khỏi trả lời lại một cách mỉa mai. 

Trần Mỹ Lệ sửng sốt, lúc quay đầu lại, nếp nhăn trên mặt đều đã có xu hướng nhăn chung lại với nhau, “Cô… Cô…” Lửa giận của bà chuẩn bị xông lên, nhân viên cửa hàng vừa thấy không tốt, nhanh chóng chạy tới giữ người lại. 

Trần Mỹ Lệ một bên rời đi một bên không ngừng mắng chửi. 

Lâm Triệt lại ủ rũ ngồi ở chỗ kia, nhìn thấy biểu tình tràn đầy châm biếm lúc rời đi của Lâm Lị, tuy rằng làm cho Trần Mỹ Lệ tức chết rồi, nhưng mà tâm trạng của cô lại không mỹ lệ xíu nào. 

Lúc Cố Tĩnh Trạch tiến vào từ phía sau, thấy Lâm Triệt ảm đạm ủ rũ đang ngồi ở đây, sắc mặt nhàn nhạt nguyên bản bỗng nhiên trở nên lạnh lùng. 

Đôi mắt âm trầm nổi lên một tầng sương mù. 

“Lâm Triệt.” Anh ở đằng sau gọi một tiếng. 

Lâm Triệt sửng sốt, quay đầu, “Xe đã được chuẩn bị tốt rồi sao?” 

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, “Vừa nãy bọn họ nói gì?” 

Tuy rằng thấy nhưng mà khoảng cách rất xa, anh cũng không nghe thấy bọn họ nói về chuyện gì. 

Lâm Triệt miễn cưỡng nở một nụ cười, “Không có chuyện gì hết.” 

Chỉ là Cố Tĩnh Trạch cảm thấy, nhìn biểu tình cố tỏ ra là mình kiên cường của cô, trong lòng lại trở nên không thoải mái. 

Sắc mặt càng thêm âm trầm, đồng tử màu đen phát ra quang mang u ám, anh nhìn chằm chằm Lâm Triệt, một lúc lâu sau cũng không có động tĩnh gì. 

Lâm Triệt nói, “Em cũng thành thói quen rồi, dù sao dì ấy nói lung tung cái gì, em cũng sẽ không rớt cân thịt nào, nếu như em thật sự đánh nhau với dì ấy, tiêu đề đầu tiên trên báo không phải là nói em bắt nạt người già sao?” 

Cô nói, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên tươi cười miễn cưỡng, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ khó coi. 

Cô làm như miễn cưỡng mỉm cười, nhưng mà nụ cười kia lại khiến trong lòng của Cố Tĩnh Trạch như thể bị thứ gì đó hung hăng đâm vài nhát. 

Giống như nhìn thấy cô không vui vẻ, anh cũng cảm thấy càng không vui vẻ. 

Môi của anh nhấp thành một đường thẳng cứng đờ, một phen kéo lấy tay của Lâm Triệt, nhìn cô, “Có muốn nhìn thấy bọn họ khó chịu không?” 

“Đương nhiên là muốn rồi… Nhưng mà anh muốn làm gì?” 

Cố Tĩnh Trạch để tay của cô lên khuỷu tay của mình, nhàn nhạt mỉm cười với cô, nhưng mà từ trên sườn mặt cứng rắn kia, Lâm Triệt lại dường như thấy được một ít cảm xúc không hề giống nhau. 

Chỉ cảm thấy Cố Tĩnh Trạch bây giờ âm trầm hơn so với ngày xưa rất nhiều, dường như trong ánh mắt đều là mây đen vần vũ trên bầu trời, nặng trĩu. 

“Không có gì, để cho em xem trò hay mà thôi.” Vừa nói anh vừa cong khóe môi lên, lộ ra một loại biểu tình quyến rũ đến líu lưỡi khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể chống cự được, lây dính tà khí, điên đảo trắng đen. 

Lâm Triệt còn chưa kịp phản ứng đã thấy Cố Tĩnh Trạch mang theo cô đi ra ngoài, đi được hơn mười phút đã nghe thấy mọi người nói, “Chính là người này, vừa nãy đã làm hỏng xe của tiên sinh. “ 

Lâm Triệt đang đi theo sau thì nghe thấy tiếng kêu bén nhọn của Trần Mỹ Lệ, “Các người không biết tôi là ai sao? Sao có thể là chúng tôi làm hỏng chiếc xe này chứ, chúng tôi còn khinh thường chạm vào chiếc xe này, thứ đồ bẩn thỉu chỉ mới mấy trăm vạn này, chúng tôi…” 

Chợt Cố Tĩnh Trạch kéo lấy tay của Lâm Triệt, đạm nhiên (bình đạm, thản nhiên) đi qua, trầm thấp thanh âm nghe như tiếng nhạc rung động lòng người, “Ai làm hỏng chiếc xe tôi mới vừa mua?” 

Bảo vệ của Cố gia nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch thì lập tức đi tới, “Tiên sinh, lúc nãy người phụ nữ này đã làm hỏng chiếc xe của ngài, bây giờ còn muốn chạy, chúng tôi đã báo cảnh sát, chờ cảnh sát tới xử lí, nhưng mà bà ta lại làm ầm ĩ hết cả lên, không chịu thừa nhận là mình làm hỏng xe.” 

Lâm Lị và Trần Mỹ Lệ vừa quay đầu, thấy Cố Tĩnh Trạch mặc một bộ vest màu đen, thần thái tự nhiên đi tới, cao quý nho nhã như một thiên thần. 

Trần Mỹ Lệ sửng sốt, đặc biệt là khi nhìn thấy Lâm Triệt lại đang kéo cánh tay của anh, thành thật đứng ở bên cạnh. 

Mà Lâm Lị, đầu tiên là mắt sáng ngời, sau đó thì ghen ghét nhìn về phía Lâm Triệt. 

Thứ tiện nhân Lâm Triệt kia, đứng ở bên cạnh Cố Tĩnh Trạch… trông thật là chướng mắt. 

Trần Mỹ Lệ đầu tiên là hơi kinh ngạc, nhưng mà lại thấy Cố Tĩnh Trạch nghiêng người đi tới, quét mắt nhìn bà một cái, rồi cũng không thèm nhìn thêm, chỉ lười biếng nói, “Cảnh sát tới thì giao cho cảnh sát xử lí, mấy người la hét ầm ĩ cái gì.” 

Lúc này, Trần Mỹ Lệ mới lại hừ một tiếng kêu to lên, “Loại xe chỉ mới có trăm vạn này, căn bản là Tần gia chúng tôi rất ngứa mắt, làm sao tôi có thể chạm vào, huống chi, cậu cho rằng báo cảnh sát là xong? Vậy tôi đứng ở đây xem, xem xem cảnh sát có thể làm được gì tôi, huống hồ, vốn dĩ chuyện này không phải tôi làm, tôi không tin cậu có thể cứng rắn ép tôi tới đồn cảnh sát!” 

Vẻ mặt đạm nhiên của Cố Tĩnh Trạch một chút cũng không đổi, dáng vẻ này càng làm cho Trần Mỹ Lệ càng nói càng cảm thấy chột dạ. 

Cố Tĩnh Trạch nghe bà ta nói xong, “a” một tiếng rồi cười, lười đến nỗi không thèm liếc mắt nhìn bà ta một cái, nói với bảo vệ, “Nói với cảnh sát, thật sự tôi vô cùng ghét người này, làm chuyện sai còn không biết hối cải, bảo cảnh sát xử lí tốt một chút, ít nhất là nhốt lại mấy ngày cho đỡ chọc cho người ta cảm thấy phiền.” 

Trần Mỹ Lệ cả kinh, vẻ mặt lập tức tím tái như thức ăn bị thiu. 

Lập tức, bà muốn nói thêm cái gì đó, nhưng mà lại bị Lâm Lị ấn xuống. 

Cô kiêng kị nhìn Cố Tĩnh Trạch, tuy rằng không cam lòng, nhưng mà vẫn nhanh chóng cẩn thận ghé vào tai của Trần Mỹ Lệ, nói, “Mẹ… người này là Cố Tĩnh Trạch, Cố Tĩnh Trạch của Cố gia…” 

Vẻ mặt của Trần Mỹ Lệ càng trở nên không tốt, một đống phấn trên mặt giống như cũng không thể che đậy nổi thần sắc nguyên bản của bà. 

Người này chính là Cố Tĩnh Trạch? 

Trong lòng bà càng cảm thấy có chút sợ hãi, Cố Tĩnh Trạch là ai, đương nhiên là bà đã nghe nói qua. 

Nhưng mà nhìn Lâm Triệt đang đứng ở một bên, bà cũng không bằng lòng tin tưởng. 

Sao có thể, chẳng lẽ Lâm Lị nghĩ sai rồi? Thứ bần cùng, nghèo hèn mà bé nhỏ như Lâm Triệt, sao lại có thể quen được Cố Tĩnh Trạch? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro