163_183

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Tĩnh Trạch cho người đỡ Mạc Huệ Linh lên xe trước, lúc sau, liền đưa cô đến bệnh viện. 

Tới bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho Mạc Huệ Linh một chút, Mạc Huệ Linh kêu khóc suốt dọc đường, vẫn luôn nói mình đau muốn chết. 

Cố Tĩnh Trạch chỉ có thể ở bên cạnh an ủi Mạc Huệ Linh. 

Rất nhanh bác sĩ lấy ra kết quả kiểm tra, nói với Cố Tĩnh Trạch: "Cố tiên sinh, đầu gối Mạc tiểu thư chỉ là trầy da, mắt cá chân cũng có xương sụn tổn thương, nhưng mà không có gì trở ngại, nghỉ ngơi mấy ngày, đầu gối không được dính nước, mắt cá chân không được đi lại quá nhiều, sẽ nhanh khỏi thôi". 

Mạc Huệ Linh nghe xong, vô cùng không phục ngẩng đầu kêu lên: "Cái gì mà không sao, có thể khám lại không, kêu các bác sĩ tốt nhất của bệnh viện tới, tôi đau muốn chết, còn dám nói không nghiêm trọng?". 

Bác sĩ khó xử nhìn Mạc Huệ Linh: "Mạc tiểu thư nếu không tin tôi trị liệu thì cũng không có biện pháp, nhưng mà, kết quả chụp X-quang của cô, không hề thương tổn đến xương cốt, cho nên chính là không có gì nghiêm trọng." 

“Hừ, tôi mặc kệ, dù sao bây giờ tôi đau muốn chết, ông phải giảm đau cho tôi, hơn nữa, người gây họa kia, tôi cũng sẽ không buông tha cho cô ta." 

Nghe thấy Mạc Huệ Linh nói như vậy, Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn cô: "Huệ Linh, được rồi." 

Mạc Huệ Linh ngẩng đầu lên nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Như thế nào, chẳng lẽ anh muốn buông tha Lâm Triệt sao? Cô ta cố ý đâm em, chuyện này em không để yên cho cô ta." 

Cố Tĩnh Trạch trong lòng bực bội, nhìn Mạc Huệ Linh: "Lâm Triệt vừa mới học lái xe, kỹ thuật không tốt, cho dù cô ấy không cẩn thận đụng phải em, cũng sẽ không phải cố ý, khả năng chỉ là không khống chế tốt thôi. "

“Cái gì?". Mạc Huệ Linh giật mình nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Không khống chế tốt thì có thể đâm em thành như vậy à? Rõ ràng cô ta đã nhìn thấy em, cô ta chính là cố ý!" 

Cố Tĩnh Trạch nhíu mi nói: "Cô ấy nhìn thấy em cũng không khống chế tốt, cho nên nói bây giờ cô ấy lái xe còn chưa xong, mặc dù nhìn thấy cũng có khả năng trốn không thoát, dù sao cô ấy cũng là tay mới, cô ấy không phải cố ý, anh biết cô ấy không phải loại người như vậy." 

“Anh……” Mạc Huệ Linh cắn môi, hai mắt đẫm lệ, khổ sở nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Anh thiên vị cô ta, rõ ràng cô ta cố ý, anh cũng nói là không phải cố ý, đúng không?" 

“Sao có thể." Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh rơi nước mắt, trong lòng lại càng bực bội, nhất thời nghĩ đến Lâm Triệt lái xe không biết chạy loạn ở nơi nào, còn cảm thấy có chút lo lắng. 

Anh nóng lòng muốn trấn an Mạc Huệ Linh, rồi đi xử lý chuyện bên ngoài. 

“Huệ linh, đợi khi tìm được Lâm Triệt, anh sẽ tự mình hỏi cô ấy rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng mà bây giờ em vẫn phải trị liệu, xương sụn tổn thương cũng phải trị, trước tiên em đừng động đến người khác, dưỡng thương xong rồi nói sau." 

Mạc Huệ Linh nghe xong, nhìn mắt cá chân của mình, ngẫm nghĩ, rốt cuộc thì Cố Tĩnh Trạch vẫn quan tâm mình, bảo mình dưỡng thương tốt trước, cũng là sợ cô đau đớn khó chịu, cho nên liền gật gật đầu, nói với anh: “Vậy anh bảo bác sĩ kê thuốc tốt nhất cho em, em đau muốn chết đi." 

“Được." 

Cố Tĩnh Trạch phất tay với bác sĩ, bảo bác sĩ đi ra ngoài. 

Lại hỏi bác sĩ có phải thật sự có vấn đề không, lại bảo bác sĩ kê thuốc truyền nước biển cho cô. 

Bác sĩ nói xác thực không có vấn đề gì, chỉ là bầm tím mà thôi, chỉ là vết thương nhỏ, đau cũng chỉ là tạm thời, hơn nữa hẳn là cũng không đau như vậy, chỉ là Mạc tiểu thư quá quý giá, đại khái chưa từng chịu đau như vậy, bọn họ sẽ kê thuốc tốt nhất. 

Cố Tĩnh Trạch nghe xong gật gật đầu. 

Nhìn nhìn thời gian, Lâm Triệt đã rời đi khoảng một giờ, không biết thời gian này, lại chạy đi đâu. 

Quay đầu lại nhìn Mạc Huệ Linh bên trong, hộ sĩ đang châm kim cho cô, cô vẫn luôn kêu đau: "Đau chết mất, cô có thể châm nhẹ một chút không?" 

Anh thở dài, nghĩ Mạc Huệ Linh quả thật cũng không bị thương nặng, dù sao cũng là Đại tiểu thư của Mạc gia, được nuông chiều từ bé, nhưng mà nhớ tới lúc trước khi Lâm Triệt bị thương, lại giống như chuyện gì cũng không xảy ra, đau cũng không kêu một tiếng. 

Có lẽ cũng là vì từ nhỏ Lâm Triệt đã không có người quan tâm. 

Anh phất tay gọi vệ sĩ của mình tới: "Phát động toàn thành, cần phải nhanh chóng tìm mợ chủ trở về." 

Đâm lung tung như vậy, Lâm Triệt này, thực sự làm người lo lắng. 

Lúc Lâm Triệt lái xe rời đi, trong lòng còn nén giận, Mạc Huệ Linh này, mới vừa chuyển đến đã gây phiền phức cho cô, về sau khẳng định cũng sẽ gây không ít phiền phức, nhớ lại, cô liền cảm thấy nhân sinh vô vọng, có một loại suy nghĩ muốn dứt khoát dọn ra ngoài, cách xa họ, mắt không thấy tâm không phiền. 

Xe chạy càng lúc càng thuận, chỉ là Lâm Triệt ít nhiều còn có chút khẩn trương, đang lái xe, nhìn thấy Du Mẫn Mẫn gọi điện thoại tới, cô muốn nghe điện thoại, lại không nghĩ tới mình còn đang lái xe, nhất thời không chú ý, xe trực tiếp lạc tay lái, đâm thẳng sang một bên. 

Lâm Triệt bỏ điện thoại xuống nhanh chóng đảo tay lái. 

Nhưng mà vẫn bị đâm sang một bên. 

Lâm Triệt sợ hãi kêu một tiếng, liền cảm thấy xe đã tông thẳng vào ven đường, lúc này cả chiếc xe mới bắt đầu dừng lại. 

Lâm Triệt sửng sốt một hồi lâu, mới phát hiện, xe của mình, thế nhưng đang ở trên cầu, lung lay sắp đổ, giống như chỉ cần tùy tiện động một chút, cả chiếc xe sẽ rơi xuống…… 

Hóa ra vừa rồi cô vẫn luôn lái xe ở trên cầu vượt, bây giờ xe tông vào một bên đường, bị song sắt phía trên cản lại, nhưng song sắt đã bị đâm hỏng, tuy rằng tạm thời vẫn treo ở phía trên, chưa rơi xuống, nhưng mà, phỏng chừng không lâu nữa cũng sẽ rơi xuống mất. 

Lâm Triệt sợ hãi, nhìn mấy chiếc xe phía dưới chạy qua chạy lại, tim đập thình thịch, che ngực nói: "Sắp chết sắp chết sắp chết, thật sự chết ở chỗ này sao, tôi còn có rất nhiều chuyện chưa làm đâu…” 

Phía dưới, tất nhiên đã có người kịp thời báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh chóng tới đây, vừa thấy tình hình này, thật là bất lực chửi thề. 

“Phía trên là ai, sao lái xe như vậy, mau đi phong tỏa cầu vượt này đi" 

“Hình như còn lái siêu xe luôn?" 

“Trông như là một người phụ nữ lái xe." 

“Nữ tài xế, quả nhiên là sát thủ đường cái." 

“Có tiền thì thôi đi, một người phụ nữ lái xe làm gì, đâm thành như vậy cũng đáng đời." 

Phía dưới có người thảo luận, đều đang thương lượng xem cố định chiếc xe như thế nào để không rơi xuống, lại cứu được người ra. 

Nhưng mà, mắt thấy chiếc xe nguy hiểm như vậy, ai cũng không dám dễ dàng tiến lên, nếu lỡ chạm vào, xe rơi xuống, trách ai được, trông giống như trên xe không phải người bình thường, chỉ sợ là không dễ đắc tội, đến lúc đó tìm tới cửa, cũng là một chuyện phiền lòng. 

Cho nên phía trên cũng không vội vã nhanh cứu người, ngược lại là thương lượng rốt cuộc nên phái ai đi qua. 

Trong lúc này, Lâm Triệt cũng lo lắng muốn chết. 

Nghe được tiếng nói của cảnh sát ở bên kia, âm thanh xe cứu thương, nhưng mà nhìn không thấy ai chạy lại đây cứu người. 

Di động Lâm Triệt mới quăng đi, cũng nhất thời không tìm thấy, lúc này nhìn tình hình, Lâm Triệt kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. 

Nếu thật sự chết ở chỗ này, cô cũng chỉ có thể nói, đây đều là số mệnh…… 

Nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch…… Đến lúc đó Cố Tĩnh Trạch nhất định thoải mái không ít nhỉ, cô chết rồi, anh sẽ tự do…… 

Bệnh viện. 

Mạc Huệ Linh nằm truyền dịch, ai oán nhìn Cố Tĩnh Trạch bên cạnh: "Tĩnh Trạch, đau quá, anh nhìn xem, có phải miệng vết thương của em lại sưng lên rồi không?" 

Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn, nơi đó kỳ thật chỉ là một vết trầy da nhỏ, vì thế cúi đầu nói với cô: "Chỗ này không có vấn đề gì lớn, em không cần quá sợ hãi." 

Mạc Huệ Linh bĩu môi nói: "Nếu để sẹo… em ghét nhất là trên người có vết sẹo, anh xem, trên đùi em không có một chút sẹo nào, nếu để lại sẹo, em nhất định sẽ hận chết Lâm Triệt chết tiệt kia." 

“Thôi, chỉ là trầy da, sẽ không có vết sẹo lớn." Anh nói: "Lâm Triệt cũng không phải cố ý, em cũng đừng oán trách cô ấy." 

“Dù sao anh cũng nhận định là cô ta không cố ý, nhưng em chính là nói cô ta cố ý, bằng không vì sao người khác cô ta không đâm, lại cố tình tới đâm em!" 

Cố Tĩnh Trạch biết nói cô cũng không thông, liền không nói cái gì nữa, chỉ bảo cô: “Em xem TV một lúc đi, không được miên man suy nghĩ nữa." 

Cố Tĩnh Trạch đưa điều khiển từ xa cho cô, nâng cánh tay lên nhìn thời gian, đã lại qua thêm một lúc nữa rồi, vì sao vẫn chưa tìm được Lâm Triệt. 

Nha đầu chết tiệt kia, không biết chạy đi đâu rồi. 

Mạc Huệ Linh chán đến chết cầm điều khiển từ xa bấm bấm. 

Nhưng mà bấm bấm, bỗng nhiên nhìn thấy một tin tức khẩn cấp.

“Vừa rồi, bởi vì tai nạn giao thông, một chiếc Porsche treo ở trên cầu vượt, làm cho giao thông ùn tắc, đến nay tình huống tài xế vẫn chưa xác định, theo nguồn tin cho hay, phía trên là một cô gái trẻ tuổi, một mình lái xe, có phải điều khiển sau khi say rượu hay không, vẫn chưa biết được, bây giờ hiện trường đang khẩn cấp cứu viện, nhưng mà bởi vì vị trí chiếc xe tương đối nguy hiểm, khó khăn trong việc thực thi phương án cứu viện ……” 

Mạc Huệ Linh không thèm để ý, vừa muốn đổi kênh, lại bị Cố Tĩnh Trạch giữ tay lại. 

Anh ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào tin tức trên TV. 

Trên TV thoáng đăng tài hình ảnh, đúng là chiếc Porsche màu vàng treo ở trên cầu. 

"Lâm Triệt……" 

Cố Tĩnh Trạch không biết, bởi vì mình nhất thời kinh hãi, thế nhưng đã nói ra tên Lâm Triệt. 

Mạc Huệ Linh nghe được tên Lâm Triệt, mới cẩn thận xem, vừa thấy, thật đúng là chiếc xe lúc trước tông mình. 

Là Lâm Triệt xảy ra tai nạn giao thông? 

Nhất thời trong lòng Mạc Huệ Linh rất thoải mái, cũng đã quên chân mình còn đang đau, ở kia vỗ tay một cái, trong lòng có loại khoái cảm trả thù: "Đáng đời, nhìn xem, đây là báo ứng, ai bảo vừa rồi cô ta cố ý đâm em, bây giờ ông trời cũng nhìn không vừa mắt, trừng phạt cô ta". 

Cố Tĩnh Trạch nghe vậy, cúi đầu, nhíu mày nhìn Mạc Huệ Linh. 

Mạc Huệ Linh còn chưa có chú ý tới biểu tình u ám của Cố Tĩnh Trạch, bởi vì nghĩ đến Lâm Triệt gặp nguy hiểm, không khéo rất nhanh sẽ chết, trong lòng khỏi phải nói cao hứng đến mức nào. 

Nếu Lâm Triệt chết như vậy thì thật tốt, Cố Tĩnh Trạch lại là của cô. 

Mạc Huệ Linh ngẩng đầu lên nói: "Hừ, cái này chính tự làm bậy không thể sống, thật đáng đời." 

Cố Tĩnh Trạch hất tay Mạc Huệ Linh đang nắm lấy ống tay áo mình. 

Lúc này Mạc Huệ Linh mới cảm thấy, người bên cạnh lạnh băng, đang nhìn chằm chằm chính nhìn. 

Mạc Huệ Linh nhất thời nghĩ đến, mình vừa mới đắc ý vênh váo, có phải nói bậy cái gì không. 

Nhưng mà, vốn dĩ cô chán ghét Lâm Triệt, hơn nữa, Lâm Triệt xảy ra tai nạn giao thông cũng không phải vì mình, cô nói những lời này thì sao. 

“Làm sao vậy Tĩnh Trạch?" Cô kinh ngạc hỏi. 

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch u ám nhìn cô: "Huệ Linh, sao em có thể nói như vậy, cho dù cô ấy là người không quen biết, đó cũng là một sinh mệnh, là một người, một người bởi vì ngoài ý muốn, có thể sẽ chết, chuyện này đáng để vui mừng sao, sao em có thể nói những lời như vậy, cô ấy như vậy là tội ác tày trời sao?". 

“Em…… Em không phải ý này……” Mạc Huệ Linh nói: "Em cũng chỉ nói mà thôi, anh biết, em rất thẳng tính, nhưng không có ý gì xấu……” 

Cố Tĩnh Trạch rất thất vọng, nhìn cô một cái, ngẩng đầu nhìn phía trên, hàm dưới rõ ràng đã căng chặt thành một đường thẳng tắp, cứ như vậy đi thẳng ra ngoài. 

“Ai, Tĩnh Trạch, anh làm gì……” Mạc Huệ Linh tức giận nhìn căn phòng, trong lòng oán hận nghĩ, đáng đời, chính là đáng đời, tốt nhất cô ta cứ ngã chết như vậy, ngã đến mức hoàn toàn biến dạng, để Tĩnh Trạch cũng không muốn liếc mắt nhìn cô một cái. 

Trên cầu. 

Hiện trường tai nạn giao thông, bên ngoài không ít người đang nhìn. 

Cục trưởng chậm rãi ở bên trong chỉ huy, cầm bình nước còn đang kỳ quái nhìn xe kia: "Xe này nhà ai, sao chưa gặp bao giờ?"

“Nhìn dáng vẻ là xe mới, chắc hẳn là một gia đình lớn nào đi." 

“Sao có thể, những người đó, bảng số xe đều có ký hiệu, chúng tôi thấy khẳng định là nhà giàu mới nổi đi, chưa từng thấy qua." 

Đúng lúc này, bên ngoài có người chạy tới. 

“Cục trưởng, cục trưởng, không may rồi, bên ngoài có một đám người tới, nói người trên xe đó là mợ chủ Cố gia, hỏi chúng ta sao chưa chịu cứu người?" 

“Cố gia nào?" 

“Còn Cố gia nào, chính là Cố gia của nước C chúng ta!" 

“Ôi trời……” Ly nước cục trưởng đang cầm lập tức rơi xuống đất, bất chấp tất cả chạy đi xem, vội cầm kính viễn vọng, nhìn về hiện trường tai nạn giao thông ở phía bên kia. 

“Bây giờ…… Cục trưởng, làm sao bây giờ?" Người bên cạnh cẩn thận hỏi. 

“Còn làm sao bây giờ cái gì?" Cục trưởng quay đầu lại hấp tấp xông ra ngoài: "Mau cứu người, có muốn sống không, không muốn sống thì đợi ở chỗ này, ai, mẹ nó lại còn chậm chạp nữa thì xem ông đây ném ai xuống dưới!" 

Bên ngoài, phóng viên trực tiếp bị đuổi ra ngoài. 

“Đi nhanh đi, bên trong không cho chụp, không cho chụp." 

“Ai, mới rồi còn cho chụp, sao giờ lại không cho chụp." Phóng viên mơ mơ màng màng nói. 

Phóng viên còn định viết cái gì mà nữ tài xế, siêu xe xảy ra tai nạn giao thông, làm người có hứng thú viết, viết một cái là giật tít luôn đấy. 

“Dù sao cũng không được chụp, cũng không cho viết, nếu viết, tự gánh lấy hậu quả, đừng trách tôi không nhắc nhở các người." 

Phóng viên trực tiếp bị đuổi đi, mọi người lúc này cũng không dám trốn tránh trách nhiệm, đi lên vận dụng thiết bị cao cấp nhất, nhanh kéo xe lại trước. 

Lâm Triệt vốn tưởng rằng mình lúc này chỉ sợ là chết không thể nghi ngờ, những người đó không dám động, khẳng định là cảm thấy cô không thể cứu. 

Nhưng mà trong chốc lát, một đám người liền vọt lên, trực tiếp kéo cô vào lề. 

Cục trưởng tự mình tới xem cô: "Ai nha, bà Cố, bị thương không, mau, mang cáng tới đây, cứu người trước." 

“Không có việc gì…… Tôi không có việc gì, chỉ là bị trầy da một chút mà thôi." Lâm Triệt vội đáp lời. 

Người bên ngoài kỳ quái nhìn, vừa rồi còn đang xem náo nhiệt, sao nhanh như vậy đã kết thúc. 

Có người ở bên cạnh nói: "Nghe nói mới biết được, người trong xe là đại nhân vật rất lợi hại, những người đó cũng không dám đứng xem, mới nhanh cứu người lại". 

“Phóng viên cũng bị cưỡng chế di dời, không cho chụp đâu." 

“Ai u, đại nhân vật gì, lợi hại như vậy, ngay cả cục trưởng cũng sợ hãi phải tự thân xuất mã." 

Nhưng mà phú hào ở thành phố B nhiều như lông trâu, cục trưởng hẳn cũng sớm đã thành thói quen, động tĩnh lần này bỗng nhiên lớn như vậy, xem ra là nhân vật siêu cấp, không thể trêu vào rồi. 

Lâm Triệt được người nâng ra ngoài, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch đang chạy tới đây, anh kéo cửa xe ra, bước từ trên xe xuống, trên cầu gió lớn, nhất thời gió thổi vạt áo anh, vạt áo mở rộng ra, bên trong là áo sơ mi màu trắng, bên ngoài là áo khoác tây trang màu xanh đậm, áo khoác bay phất phới, dáng vẻ vô cùng tiêu sái. 

Cố Tĩnh Trạch bước vài bước đã tới nơi. 

Có người nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch thật sự tới, nhanh chóng tránh ra một chút. 

Cố Tĩnh Trạch rất nhanh đã tới bên cạnh Lâm Triệt. 

Lâm Triệt vừa mới trải qua sinh tử, đã từng một lần cho rằng, có phải mình sẽ không còn được gặp lại Cố Tĩnh Trạch hay không. 

Vừa rồi chỉ lo sợ hãi, lúc này nhìn Cố Tĩnh Trạch, mới nhất thời thả lỏng, cả người run rẩy. 

Đúng vậy, vừa rồi thiếu chút nữa không thấy được Cố Tĩnh Trạch, thiếu chút nữa đã chết.

Nhìn Cố Tĩnh Trạch, cô vươn tay tới: "Cố Tĩnh Trạch, em……” 

Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lâm Triệt, môi cũng bị dọa đến trắng bệch, trong lòng vừa tức, lại vừa lo. 

Thật muốn đi lên mắng cô, nhưng mà, nhìn dáng vẻ Lâm Triệt lúc này, chỉ có thể trở tay nắm cổ tay cô, kéo cô vào trong lồng ngực, ôm Lâm Triệt, nhất thời ôm người vào trong ngực, mới cảm thấy trái tim mới vừa rồi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, liền bình tĩnh lại. 

Mới vừa rồi tuy rằng chỉ có mấy chục phút, lại có loại cảm giác một giây như một năm. 

Nhìn tin tức, thậm chí không dám nhìn chiếc xe treo ở phía trên, chỉ cảm thấy nhìn một cái, trong lòng liền bực bội hận không thể từ trên xe nhảy xuống, tự mình đi cứu cô. 

Nhưng mà anh cũng không phải siêu nhân, anh sẽ không bay, anh chỉ có thể nhanh chóng gọi người lại đây cứu người, anh cần phải trấn định, không thể hoảng loạn trước. 

Không có thời gian lo lắng và sợ hãi, khi đó, trong lòng anh chỉ có một tín niệm, đó chính là cứu cô. 

Lúc này rốt cuộc nhìn thấy cô bình yên vô sự, nghĩ lại cũng bắt đầu sợ. 

Nếu mới vừa rồi cô rơi xuống từ chỗ này, hẳn sẽ chết không thể nghi ngờ. 

Cô gái đáng chết này, rốt cuộc nghĩ cái gì vậy. 

Cũng dám tự mình lái xe, thật là không muốn sống nữa. 

Nếu cô chết…… 

Cố Tĩnh Trạch không dám tưởng tượng, thế giới không có cô, sẽ trở nên thế nào. 

Nhìn khuôn mặt nhỏ của Lâm Triệt, lúc này cũng không đành lòng mắng cô, chỉ có thể ôm cô, nhanh đến bệnh viện trước. 

Ở trên xe, Lâm Triệt thật ra cũng biết sợ, vẫn luôn ôm eo anh, ngồi ở trên người anh, ôm anh thật chặt, cái loại cảm giác này, thật ra lại khiến cho cơn tức giận ở trong ngực anh, bị tiêu tán đi không ít, cúi đầu nhìn tay cô quấn chặt, đầu cũng thành thật dán lên ngực anh, vẫn không nhúc nhích, giống như con nai con bị thương, nháy mắt liền ngoan ngoãn. 

Mỉm cười, anh cũng ôm thân thể Lâm Triệt chặt hơn, nhìn phía trước, yên ổn xưa nay chưa từng có. 

Rất nhanh, hai người đã tới bệnh viện. 

Cố Tĩnh Trạch kêu bác sĩ nhanh kiểm tra cho cô một chút. 

Bác sĩ kiểm tra Lâm Triệt, trên người có trầy da, tuy rằng chỉ là trầy da, nhưng mà vết trầy rất lớn. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn, nhíu mày, cúi đầu nói với bác sĩ: "Tôi không hy vọng phía trên để lại sẹo." 

Bác sĩ ngẩng đầu vội nói: "Cố tiên sinh yên tâm, chỉ là trầy da, vết thương ngoài da, chắc có lẽ sẽ không để lại sẹo, chúng tôi sẽ cẩn thận xử lý." 

Bác sĩ nói, lại càng khẩn trương nhấc tay, Lâm Triệt lập tức cũng co chân lại. 

Bác sĩ bị dọa sợ vội vàng nói: "Rất xin lỗi rất xin lỗi, dùng sức hơi lớn" 

Cố Tĩnh Trạch cũng nhíu mày lại: "Cẩn thận một chút có được không?" 

Lâm Triệt vội nói: "Không sao không sao, anh đừng dữ như vậy.” Cô nhìn bác sĩ tuổi trẻ xinh đẹp: "Cô cứ từ từ, không sao, chút vết thương nhỏ này, không đau, cô càng khẩn trương càng làm không tốt." 

Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn cô một cái, còn đang bị thương đó. 

Lâm Triệt nói: "Thôi đi, so với lần trước động mạch chủ xuất huyết thì đã tốt hơn nhiều, vết thương nhỏ này, lúc em đi học xe đạp, thường xuyên té như vậy, không sao hết, qua mấy ngày thì sẽ đóng vảy, một năm sau sẽ nhìn không ra vết thương nữa." 

“Một năm……” Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch trầm xuống: "Bác sĩ, tôi không hy vọng phải cần một năm mới hết." 

Bác sĩ khó xử nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Cái này…… không có khả năng hoàn toàn nhìn không ra là, hẳn là ít nhiều sẽ không đều màu sắc với làn da xung quanh một chút, nhưng mà sẽ không có sẹo quá lớn." 

Lâm Triệt thấy thế vội nói: "Không đều thì tôi có thể lấy phấn để che một chút cũng không sao, bác sĩ cứ từ từ làm đi." 

Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn cô gái lắm miệng. 

Lúc này, còn chưa chịu im lặng. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: "Tịch thu xe." 

“……” 

Lâm Triệt không thể tin tưởng nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Vì sao?" 

Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt: "Em còn dám hỏi vì sao, hứa về sau em không bao giờ lái xe nữa." 

“Em…… Em……” Lần này do cô không cẩn thận rồi. 

Cố Tĩnh Trạch cảm thấy kỳ quái, cô hoàn toàn bất đồng với Mạc Huệ Linh, Mạc Huệ Linh ở bên kia một chút vết thương nhỏ cũng kêu đến kinh thiên động địa, cô ở chỗ này thiếu chút nữa đã chết còn vô tâm vô phế như vậy. 

Thật là không biết, rốt cuộc cô đã lớn lên như thế nào. 

Lâm Triệt nói: "Rốt cuộc là anh mua xe cho em, không đi nhiều không được!" 

Lâm Triệt cẩn thận lôi kéo ống tay áo anh: "Về sau em sẽ cẩn thận…… Quà anh tặng cho em, em không muốn đặt nó ở gara chờ phủ bụi đâu." 

Nghe thấy cô nói như vậy, trong lòng Cố Tĩnh Trạch mềm nhũn. 

Nhưng mà, nghĩ đến chuyện hôm nay, vẫn sắc bén nói: "Anh tìm tài xế cho em, dù sao, đời này em cũng đừng hòng lái xe nữa." 

“……” Lâm Triệt bĩu môi: "Thật bá đạo." 

Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn cô: "Lúc trước anh không nên mua xe cho em mới phải.” 

Lần sau tặng quà, vẫn nên tặng đồ vật mềm mại chút. 

Bằng không, cô gái này, không biết sẽ tự đùa chết mình như thế nào. 

“Đây chẳng phải là anh mua cho em còn gì." Lâm Triệt nói. 

Cố Tĩnh Trạch đáp: "Lúc ấy anh tính sai, đánh giá cao chỉ số thông minh của em, bây giờ anh mới biết được, em tuyệt đối không phải sát thủ đường cái đơn giản như vậy, em là sát thủ biến thái đường cái." 

“……” Lâm Triệt nói: "Nào có nguy hiểm như vậy." 

“Như thế còn bảo là không nguy hiểm!" 

Lâm Triệt nghĩ, được rồi, có chút nguy hiểm, nhưng mà cũng đừng hung dữ như vậy. 

“Lúc ấy em nhất thời kích động, đã quên lái xe thì không thể nghe điện thoại". 

“……” Cố Tĩnh Trạch suy xét hẳn là nên thuê trợ lý riêng cho cô mới đúng, nếu không theo nhắc nhở, cái đầu của cô, thật là chuyện gì cũng có thể quên. 

Lâm Triệt nhớ tới: "Em còn muốn gọi điện thoại cho chị Du, ai, sao em không thấy điện thoại đâu nữa?" 

Lúc này cô mới nhớ tới, vừa rồi không biết đã quăng điện thoại đi nơi nào. 

Cố Tĩnh Trạch đưa điện thoại cho Lâm Triệt: "Dùng của anh trước đi." 

“À, cũng được." Lâm Triệt cầm lấy, nhớ tới mình còn không biết số của chị Du là gì. 

Cố Tĩnh Trạch buồn bực trừng mắt nhìn cô một cái, nói với Tần Hạo ở đối diện: "Số điện thoại của Du Mẫn Mẫn, cậu có không?".. 

Tần Hạo quả thực chính là người vạn năng, Lâm Triệt thật là vô cùng khâm phục anh, muốn cái gì có cái đó. 

Nghe Cố Tĩnh Trạch hỏi như vậy, anh nhanh chóng đưa ra một dãy số. 

Lâm Triệt cầm di động Cố Tĩnh Trạch, rất nhanh gọi điện thoại cho Du Mẫn Mẫn. 

Du Mẫn Mẫn nghe điện thoại, còn rất kỳ quái hỏi: "Alo, ai vậy?" 

“Là em đây chị Du." Cô nói. 

Du Mẫn Mẫn nghe thấy được giọng nói của Lâm Triệt mới bùng nổ: "Này, sao rồi hả Lâm Triệt, tôi muốn gặp cô, tôi nhất định phải giết cô, sao cô không nghe điện thoại, công ty cũng sắp giết chết tôi, tôi tìm cô khắp nơi, chỉ kém lật tung thành phố B này nữa thôi." 

Nghe âm thanh hung dữ của Du Mẫn Mẫn, Lâm Triệt nhắm mắt lại, nghe cô rít gào xong rồi mới nói: "Em xuýt chút nữa đã chết, hơn nữa còn là chị hại chết đấy!" 

“Gì?" Du Mẫn Mẫn dừng lại hỏi. 

Lâm Triệt nói: "Đều tại chị gọi điện thoại cho em, lúc ấy em đang lái xe, sau đó em liền……” 

Lâm Triệt đơn giản kể lại một chút. 

Du Mẫn Mẫn nghe xong kinh hô: "Không phải vậy chứ?" 

Du Mẫn Mẫn buồn bực nói: "Cô lái xe lúc nào, tôi cũng không biết cô đang lái xe, rất xin lỗi, cô thế nào rồi, ở bệnh viện? Tôi qua đó thăm cô, công ty bên này tôi sẽ báo cáo lại một chút……” 

Lâm Triệt nói: "Thôi thôi cũng không phải trách chị, chị cũng không biết em đang lái xe, là bởi vì em biết mình đang lái xe, còn là người mới học, nghe thấy điện thoại vang lên thế nhưng ngu ngốc đi nghe điện thoại, thật sự là không nên." 

“Được rồi, cô mơ hồ cũng thành thói quen, ai, vậy di động của cô đâu, dãy số này là như thế nào?". 

“Em dùng di động Cố Tĩnh Trạch." Lâm Triệt nói. 

Bên kia, Du Mẫn Mẫn cầm điện thoại, ngẩn người cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, mới lại ngạc nhiên kinh hô lên: "Không phải chứ, cái này…… Cái này là số điện thoại của Cố Tĩnh Trạch?"   

“Ai nha, chị lớn tiếng như vậy làm gì, lỗ tai em cũng sắp bị chị kêu hỏng luôn rồi." Lâm Triệt xoa lỗ tai nói. 

Du Mẫn Mẫn đáp: "Vậy mà tôi lại biết số điện thoại của Cố Tĩnh Trạch? Không phải đâu, thế nhưng tôi lại có số điện thoại của Cố Tĩnh Trạch…… Cô nói xem, tôi nên bán dãy số này với giá bao nhiêu tiền, một người hai mươi vạn, người ta có mua hay không? Khẳng định là sẽ mua, người mua còn xếp hàng ấy chứ." Du Mẫn Mẫn khoa trương nói. 

Lâm Triệt choáng váng, nói: "Còn bán…… Cái gì chứ?". 

“Đương nhiên là nói đùa thôi, nhưng mà cô không biết đấy thôi, số điện thoại của Cố Tĩnh Trạch, thật sự là rất đáng giá, một lát nữa tôi phải lưu lại mới được.” 

“A……” Lâm Triệt nói: "Không phải chị thật sự muốn lấy đi bán đấy chứ?". 

“Đương nhiên không phải rôi." Du Mẫn Mẫn nói: "Tôi có muốn bán đi, thì cũng không có ai tin nổi, người ta nhìn thấy tôi lưu tên là Cố Tĩnh Trạch, khẳng định sẽ cho rằng tôi đang tìm dãy số lung tung, làm bộ là dãy số Cố Tĩnh Trạch để lừa họ cho vui." 

"Được rồi." Lâm Triệt nói cho Du Mẫn Mẫn, mình chỉ bị thương nhẹ, sắp về nhà, Du Mẫn Mẫn lại nói kế hoạch và sắp xếp lịch trình ngày mai, bảo cô nghỉ ngơi trước, chuyện khác từ từ tính. 

Lâm Triệt xác thật sự đã rất sợ hãi, lúc này cũng cần trở về nghỉ ngơi một chút. 

Cúp điện thoại, thấy Cố Tĩnh Trạch đang nhìn cô. 

Thấy cô đã nhanh chóng khôi phục huyết sắc, mới nói với cô: “Đêm nay ở lại bệnh viện." 

“Không được đâu, đã kiểm tra xong rồi, em không có việc gì, em muốn về nhà, nơi này quá ồn, em không ngủ được." 

“Chúng tôi có thể đến phòng bệnh VIP, nhỡ đâu buổi tối em có chuyện gì……” 

“Vậy cũng không được, Cố Tĩnh Trạch, thật sự, em không muốn ở chỗ này, em muốn về nhà, muốn về nhà có được không……” 

Cố Tĩnh Trạch còn có chút do dự, rốt cuộc, lần này cô bị tai nạn giao thông không nhỏ. 

Nhưng mà, Lâm Triệt lại vẫn tiếp tục lôi kéo anh nói: "Em muốn trở về nhà chúng ta, Cố Tĩnh Trạch, về nhà mới tốt, muốn làm gì thì làm đó, ở chỗ này thực sự rất khó chịu." 

Nhà chúng ta…… 

Ba chữ, làm trong lòng Cố Tĩnh Trạch bỗng nhiên cảm thấy có chút khác thường. 

Nhà, từ này với Cố Tĩnh Trạch mà nói, quá xa lạ. 

Đối với anh, từ đó quen thuộc, nhưng ngược lại là cách xưng hô về vinh dự của gia tộc. 

Nhưng mà ngôi nhà nhỏ của hai người, anh chưa từng nghĩ tới. 

Bất đắc dĩ nhìn Lâm Triệt làm nũng chơi xấu, anh nói: "Được rồi, về nhà, về nhà lập tức phải nghỉ ngơi, đừng nghĩ náo loạn cái gì." 

“Vâng vâng, nhất định." Lâm Triệt lập tức làm dáng vẻ ‘yes sir’, ngay lập tức gương mặt nghiêm nghị của Cố Tĩnh Trạch cũng bị chọc cười. 

Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt vừa bước vào nhà, đúng lúc này, Cố Tĩnh Trạch lại nhìn thấy điện thoại Mạc Huệ Linh gọi tới. 

Dãy số nhấp nháy, Lâm Triệt cũng nhìn thấy được, Cố Tĩnh Trạch nhìn, không muốn nghe lắm, nhưng mà, Lâm Triệt bên cạnh lại nhướng mày nói: "Còn không mau nghe, một lát Mạc tiểu thư sẽ tức giận." 

Bây giờ ở gần như vậy, ngộ nhỡ tức giận lại chạy tới đây thì làm sao bây giờ. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, nếu không nghe thì ngược lại có loại cảm giác mờ ám, còn không bằng hào phóng bắt máy. Dù sao cũng không có gì không thể nói. 

Vì thế Cố Tĩnh Trạch vẫn nghe điện thoại. 

Điện thoại vừa kết nối, Mạc Huệ Linh lập tức hỏi: "Thế nào, Tĩnh Trạch, sao em không thấy tin tức Lâm Triệt, không có tin tức, Lâm tiểu thư sẽ không có việc gì chứ?" 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Không có việc gì, Lâm Triệt đã trở về với anh rồi, cô ấy rất tốt." 

“A…… Phải không, vậy thật tốt quá, em còn lo lắng sao bỗng nhiên lại không có tin tức của Lâm tiểu thư." 

Tuy rằng lời nói của Mạc Huệ Linh nghe như an ủi, nhưng mà, không biết có phải bởi vì lúc trước nghe cô nói chuyện quá khó nghe hay không, lúc này Cố Tĩnh Trạch có cảm giác như Mạc Huệ Linh như đang tiếc vì kết quả này. 

Anh biết Mạc Huệ Linh nhất định rất không thích Lâm Triệt, chỉ là, vẫn không nên quá phận như vậy, không thích cũng không thể nguyền rủa người khác chết mới đúng. 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Được, vậy không có việc gì thì anh cúp máy." 

“Ai, Tĩnh Trạch, anh không tới bệnh viện sao…… ?” Mạc Huệ Linh vội hỏi. 

Cố Tĩnh Trạch kỳ quái nói: "Sao em còn ở bệnh viện?" 

Mạc Huệ Linh đáng thương nhõng nhẽo nói: "Người ta bị tai nạn giao thông, khẳng định phải nằm viện quan sát một chút, bằng không, buổi tối vạn nhất có chuyện gì, vậy làm sao bây giờ ?" 

Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu, nói: "Vậy được rồi, em ở bệnh viện nghỉ ngơi đi, Lâm Triệt bị hoảng sợ không nhẹ, anh không đến bệnh viện nữa." 

“Cái gì?" Mạc Huệ Linh giật mình kêu to lên.

Cố Tĩnh Trạch nói: "Dù sao cô ấy xảy ra tai nạn giao thông lớn như vậy, thiếu chút nữa đã chết ở nơi đó, thôi, anh cúp máy trước." 

Cố Tĩnh Trạch nói, trực tiếp cúp điện thoại. 

Lâm Triệt không nghĩ tới, thế nhưng Cố Tĩnh Trạch lại nói như vậy, không khỏi nhìn Cố Tĩnh Trạch hỏi: "Anh không ở bên Mạc tiểu thư, cô ấy sẽ không tức giận đấy chứ?" 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Có cái gì mà tức giận, mắt cá chân cô ấy chỉ bị trầy da mà thôi, không có chuyện gì lớn cả." 

“Mắt cá chân bị trầy da? Là bởi vì em làm sao?" 

“Đúng vậy." 

Lâm Triệt nhìn anh: "Vậy chẳng phải là Mạc tiểu thư sẽ hận em chết mất à.” 

Cô nghĩ, Mạc Huệ Linh tức giận như vậy, khẳng định đã nói xấu cô không ít. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt: "Đúng vậy, cô ấy nói là em cố ý đâm." 

Lâm Triệt chán nản nói: "Em… Lúc ấy thấy cô ấy ở đó, em còn bị dọa cho giật mình." 

Cố Tĩnh Trạch liếc mắt nhìn miệng vết thương trên người cô, thở dài nói: "Vốn dĩ, anh cũng muốn hỏi em một chút xem rốt cuộc sao lại như thế, nhưng mà nhìn thấy kỹ thuật lái xe của em, còn biến mình thành như vậy, anh cảm thấy cũng không cần hỏi nữa." 

Lâm Triệt ngẩn người: "Có ý gì?" 

Cố Tĩnh Trạch vỗ đầu cô: "Kỹ thuật lái xe của em, khẳng định là em không cẩn thận đụng vào!". 

“……” 

Lâm Triệt nói: "Lúc ấy cô ấy chạy như điên tới, em mới đụng vào cô ấy, cũng không biết rốt cuộc cô ấy bị làm sao, tiểu thư khuê các nhưng lại làm như vậy……” 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Cô ấy…… Gần đây có chút điên cuồng." 

Lâm Triệt đáp: "Vậy được rồi, dù sao thì em vẫn nên cách xa cô ấy một chút, miễn cho không cẩn thận lại bị cô ấy nói." 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Ừ, dù sao sau khi trở về em không có cơ hội lái xe, cho nên em yên tâm, sau này chuyện này hẳn là sẽ không xảy ra nữa." 

“……” 

Về đến nhà, Lâm Triệt rửa mặt xong, nằm trên giường ngủ, rất nhanh Cố Tĩnh Trạch cũng đi đến bên cạnh giường. 

Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Này, đêm nay anh không thể ra bên ngoài ngủ sao, em mới vừa rồi thiếu chút nữa đã chết đấy, anh cũng không định cho em chút không gian riêng tư nào à." 

Cố Tĩnh Trạch xốc chăn lên liền chui vào, một bàn tay chống đầu, nằm nghiêng người nhìn cô: "Em mới vừa gặp ra chuyện, tối ngủ một mình sẽ mơ ác mộng." 

“Sao có thể, bây giờ em là vô cùng may mắn, gặp nạn không chết, rất vui vẻ, vì sao mơ ác mộng được!" 

“Cái này là dư chấn sau khi gặp tai nạn, người có chỉ số thông minh như em đương nhiên sẽ không hiểu nó là gì, bây giờ em vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, rất dễ bị như vậy, khả năng tạm thời bây giờ em còn đang hưng phấn, không cảm giác được, chờ đến khi hoàn toàn thả lỏng sẽ biết". 

Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, bán tín bán nghi. 

Thiệt hay giả, nhưng thật ra nếu lừa gạt cô cô không có cách nào lại không tin, nhưng lại cảm thấy không thích hợp. 

Lại thấy lúc này, Cố Tĩnh Trạch trực tiếp ôm chặt Lâm Triệt .

Lâm Triệt a một tiếng, hoảng sợ, thuận thế cùng nằm xuống với anh.

 Cố Tĩnh Trạch ôm chặt cô. 

Lâm Triệt giật mình giãy giụa: "Anh làm gì, Cố Tĩnh Trạch, lưu manh! Buông em ra, nếu không buông ra em sẽ kêu!" 

Đôi tay Cố Tĩnh Trạch ôm chặt cô, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Hừm, đừng nhúc nhích, ôm chặt như vậy, sẽ giảm bớt áp lực của em, nghe nói nuôi bò thịt hy vọng thịt bò mềm, cho nên lúc muốn giết thịt bò, sẽ đặt bò vào trong một cái máy, dùng sức đè ép, để bò cảm thấy an toàn, thì sẽ không giãy giụa, cho nên đè ép có thể làm người thả lỏng áp lực, em đừng nhúc nhích, anh ôm em ngủ như vậy, bảo đảm buổi tối em sẽ không mơ ác mộng." 

“Thật sự?" Lâm Triệt dừng lại hỏi. 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Đương nhiên là sự thật, anh đây cũng là muốn tốt cho em." 

“……” Lâm Triệt thả lỏng người, cảm thấy được anh ôm chặt, xác thực là khiến cho mỗi tế bào trong cơ thể, như nhận được an ủi, toàn bộ cơ thể thư thái hơn rất nhiều. 

Có lẽ anh vì muốn tốt cho cô, mới có thể như vậy. 

Cô đã hiểu lầm trong lòng anh có ý xấu rồi. 

Suy nghĩ như vậy, Lâm Triệt dựa vào lồng ngực anh, thật sự từ từ ngủ thiếp đi. 

Cố Tĩnh Trạch cười cúi đầu nhìn đồ ngốc này, ở phía sau lưng cô cọ cọ cũng tìm một vị trí thoải mái, ngủ luôn. 

Ngày hôm sau. 

Lúc Lâm Triệt tỉnh lại, nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch đang đi vào. 

“Buổi tối em không hề mơ ác mộng đâu nhỉ." Lâm Triệt xoa xoa đầu nói. 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Có đấy." 

“Thật sự? Sao em không nhớ rõ." Lâm Triệt quả thực cảm thấy thoải mái, cũng không hề cảm thấy mình từng gặp ác mộng. 

“Đương nhiên, dù có nằm mơ, chỉ là 97% ác mộng đều sẽ bị quên." 

“Thật vậy sao?" Lâm Triệt nhìn chằm chằm Cố Tĩnh Trạch, nhìn không ra biểu tình kỳ lạ nào trên mặt anh. 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Đương nhiên, buổi tối em mơ ác mộng vẫn luôn đá anh, vất vả lắm anh mới ngăn được em đấy." 

“Em……” 

“Được rồi, anh lấy cho em di động mới đây." Cố Tĩnh Trạch cắt ngang lời cô, cầm chiếc di động đưa cho Lâm Triệt. 

Lâm Triệt nhìn chiếc di động mới tinh, nhớ tới ngày hôm qua mình đã vứt di động đi. 

Cô ngẩn người, đưa tay lên nhận lấy. 

Vừa nhìn vẻ mặt rất tự nhiên của Cố Tĩnh Trạch. 

Không nghĩ tới, Cố Tĩnh Trạch cẩn thận như vậy, còn có thể nhớ rõ những chi tiết nhỏ cô thuận miệng nói. 

Lâm Triệt ngẩng đầu lên, cảm động nói: "Cảm ơn anh." 

Cố Tĩnh Trạch nhìn nhìn di động của cô: "Được, giúp em cài đặt một chút." 

Ngồi xuống, anh ở bên cạnh nhìn cô bấm di động. 

“Thẻ sim lúc trước dùng cũng đã bổ sung số của một số người." 

“Cái gì mà bổ sung một số người?" Lâm Triệt quả thật cảm thấy điện thoại mình thiếu rất nhiều số điện thoại. 

Cố Tĩnh Trạch ngồi ở bên cạnh, thản nhiên nói: "Ừm, có vài người không cần thiết, anh xóa giúp em." 

“……” Lâm Triệt sửng sốt một chút, mới ngẩng đầu lên, kinh hô: "Cố Tĩnh Trạch, anh xóa giúp em là có ý gì…… Anh xóa số của ai?". 

Vẻ mặt Cố Tĩnh Trạch bình thản ung dung ngồi ở một bên, ngửa đầu, nhìn phía trước, không nói lời nào, nhưng biểu tình rõ ràng như thể việc anh làm là điều hiển nhiên. 

Lâm Triệt xem một vòng, rất nhanh phát hiện ra điểm khác biệt. 

Cố Tĩnh Trạch xóa tên của rất nhiều người, di động của cô tìm không thấy tên Tần Khanh, rất nhiều tên đạo diễn cũng không còn, tên một nam diễn viên cô quen cũng không thấy, ngay cả điện thoại của Cố Tĩnh Dư cũng bị xóa mất rồi. 

“Cố, Tĩnh, Trạch, anh thật xấu xa!" Lâm Triệt tức giận nói: "Những số đó đều là số điện thoại phục vụ cho công việc của em, sao anh có thể xóa hết của em như thế?" 

Cố Tĩnh Trạch đáp: "Chuyện công việc thì giao cho người đại diện của em làm, em và người đại diện của em hẳn là nên phân chia rõ ràng, không cần em quản những chuyện này, những dãy số đó của em, lúc trước em chưa có người đại diện nên lưu lại dùng cho công việc, nhưng bây giờ em không cần lo công việc nữa, thì những người này cũng nên xóa đi được rồi." 

“……” Lâm Triệt nói: "Vậy Tần Khanh……” 

Cố Tĩnh Trạch trợn mắt: "Em lưu tên vị hôn phu của người ta làm cái gì?" 

“……” 

“Này này, anh đã chuẩn bị dãy số của anh cho em, là phím tắt số một, nếu có bất luận chuyện gì, em trực tiếp gọi là được." 

“Được rồi……” Lâm Triệt buồn bực nhìn anh.

Cố Tĩnh Trạch nghĩ nghĩ lại nói: "Em lưu số của anh là Cố Tĩnh Trạch cũng không được, người ta thấy thì chẳng phải là làm lộ ra quan hệ của chúng ta sao." 

“A, vậy lưu là gì mới được?" Lâm Triệt nghĩ cũng thấy đúng, trực tiếp nhìn thấy tên Cố Tĩnh Trạch, nhất định rất kỳ quái. 

Cố Tĩnh Trạch lấy di động của cô, nói: "Anh đổi tên cho em". 

Rất nhanh Cố Tĩnh Trạch sửa tên giúp cô một lần nữa, sau đó nhìn tên phía trên, vừa lòng gật gật đầu, mới trả lại di động cho Lâm Triệt. 

Lâm Triệt cúi đầu nhận lấy di động. 

Phía trên viết, anh đổi tên của mình thành “Ông xã yêu dấu.” 

“……” 

Lâm Triệt ngẩng đầu lên, có cảm giác không còn gì để nói: "Cố Tĩnh Trạch, anh bị bệnh à, lưu như này không phải càng lộ rõ hơn sao?" 

Thấy Lâm Triệt muốn đổi lại, Cố Tĩnh Trạch giữ lấy di động của Lâm Triệt: "Người ta không biết đây là số của anh, nhiều nhất cũng chỉ biết là em có bạn trai mà thôi, không phải bây giờ bên ngoài đều đang thịnh hành gọi bạn trai là ông xã sao?". 

“Không được, như này cũng quá ghê tởm rồi!" 

Trên mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm: "Có cái gì mà ghê tởm, chẳng lẽ anh không phải ông xã của em à?" 

“Em…… Em không phải có ý này, nhưng mà, chúng ta cũng không phải loại này……”

“Loại gì, tên của em được ghi trên giấy hôn thú của anh, vậy anh là loại ông xã nào?". 

“Vậy…… Vậy đương nhiên không giống nhau". 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Không có gì không giống nhau, cứ quyết định như vậy, đây mới là an toàn nhất, hơn nữa, vạn nhất em có vấn đề, mọi người thấy xưng hô này, cũng sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh như vậy nếu em gặp nguy hiểm như ngày hôm qua, người ta cũng sẽ không cảm thấy không biết nên liên hệ ai trong danh bạ, đúng không?". 

“Chỉ là……” Lâm Triệt vẫn cảm thấy quá buồn nôn, quả thực nhìn thấy tên này cũng sẽ cảm thấy nổi da gà đầy người. 

Đặc biệt nghĩ đến này đối tượng xưng hô này là Cố Tĩnh Trạch. 

Cố Tĩnh Trạch đen mặt kéo cô xuống: "Nếu để anh nhìn thấy em dám tự mình sửa lại, anh liền tự mình đến công ty em giúp em đổi". 

“……” Anh tự mình đi vậy rất lợi hại. 

Về sau công ty còn có đường cho cô ra sao, cô còn muốn sống cuộc sống bình phàm, nỗ lực hướng về phía trước, nếu để anh trộn lẫn, phỏng chừng về sau cũng đừng mong đóng phim. 

Lâm Triệt đành phải bĩu môi, lại cảm thấy không công bằng: "Nhưng anh lưu tên của em". 

“Anh lưu tên của em sao?". 

Lâm Triệt đôi mắt vừa động, thò tới tìm di động anh: "Đưa điện thoại cho em”. 

“Em làm gì?". Cố Tĩnh Trạch trốn tránh, nhưng mà nghĩ trên đùi cô còn có thương tích, cũng không dám trốn tránh quá kịch liệt. 

Lâm Triệt chạy vòng quanh anh tìm di động, cuối cùng lấy được từ trong túi quần anh. 

“Này, em làm gì, đừng lộn xộn". Cố Tĩnh Trạch không cho cô lấy.

Lâm Triệt lui về phía sau Cố Tĩnh Trạch tránh né, vừa vươn nhìn màn hình di động, tìm được rồi của mình, duỗi tay liền nhanh chóng đổi tên của mình thành bà xã yêu dấu. 

Cố Tĩnh Trạch lấy lại, ôm chặt Lâm Triệt, lỡ không cẩn thận, liền đè Lâm Triệt đè ở trên giường. 

Lúc Lâm Triệt đang chuyên chú nhìn di động, lại không chú ý tới, hai bên, Cố Tĩnh Trạch cúi đầu, cảm giác hai cục bông mềm mại của cô, đè vào cảm giác khá thoải mái. 

Lâm Triệt sửa xong rồi, cảm thấy mỹ mãn, cười hì hì nhìn anh. 

Cố Tĩnh Trạch thấy vậy, duỗi tay lấy lại di động, nhìn thấy tên phía trên, vô ngữ nhìn nhìn Lâm Triệt. 

Khóe môi hơi cong lên, thấy tên xem lâu rồi, nhưng thật ra cũng thuận mắt. 

Cúi đầu, nhìn Lâm Triệt, nắm hai tay cô, nhìn đôi mắt tinh xảo của cô, cười: "Đổi thành tên này, cũng không phải không thể". 

Lâm Triệt lúc này mới phát hiện, mình không biết khi nào, đã bị anh hoàn toàn đè ở phía dưới, không khỏi bắt đầu nhúc nhích: "Anh…… Anh cũng không được sửa lại". 

Cô là kẻ thức thời trang tuấn kiệt, không cứng đối cứng với anh, cho nên biết mình đánh không lại anh, vội lùi về. 

Cố Tĩnh Trạch cười chống thân thể nhìn cô: "Nếu đều đã sửa, thì không đổi nữa, có điều……” 

Nói xong, đầu của anh càng cúi thấp xuống: "Ông xã yêu dấu, phải làm một ít chuyện nên làm với bà xã yêu dấu”. 

“Cái gì?". Lâm Triệt mở to hai mắt nhìn. 

Liền cảm thấy, Cố Tĩnh Trạch trực tiếp cúi xuống, nhắm ngay môi cô, liền hôn một cái. 

“Ai nha……” Lâm Triệt vội đẩy Cố Tĩnh Trạch ra. 

Ở trong tiếng cười của Cố Tĩnh Trạch, vội nhảy xuống, đến buồng vệ sinh rửa mặt. 

Cô còn chưa đánh răng mà, Cố Tĩnh Trạch này, cũng không chê sao. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô nháy mắt chuồn mất, ở phía sau vô ngữ mỉm cười, không biết dùng mưu kế khác, ba mươi sáu kế một kế cuối cùng lại được cô dùng rất nhuyễn. 

Ban ngày Lâm Triệt đến công ty. 

Người trong công ty nhìn thấy Lâm Triệt tới, trên đùi xác thực mang theo vết thương, nghĩ buổi tối mọi người đều đang chờ cô, ai biết thế nhưng cô không tới. 

Trước kia đều là nghệ sĩ nhỏ giống như, bị áp bức, không nghĩ tới Lâm Triệt lại nổi.. 

Tất nhiên cũng có người đỏ mắt, nhưng mà một hàng này chính là như vậy, có người nổi chính là kỳ ngộ, nhưng mà cái kỳ ngộ này, nói trắng ra là còn không phải vì vận khí, ai biết ai bỗng nhiên sẽ nổi 

Lâm Triệt còn không phải như vậy sao, trước kia cùng nhau tiến vào công ty, hiện tại cô trở thành nghệ sĩ trọng điểm trong công ty, không có việc gì cũng có thể xuất hiện ở những trang báo với minh tinh nổi tiếng. 

Lâm Triệt nhìn thấy Du Mẫn Mẫn, xin lỗi nói: "Ngày hôm qua em thật sự không phải cố ý". 

“Thôi, chuyện bị thương chị đã nói với công ty, công ty cảm thấy em còn ổn đã không tồi, lần sau lái xe chú ý chút". Du Mẫn Mẫn để Lâm Triệt ngồi xuống trước mới nói. 

Lâm Triệt buồn bực đáp: "Về sau không được lái xe". 

“Làm sao vậy, xe bị hỏng?". Du Mẫn Mẫn hỏi. 

Lâm Triệt nói: "Không phải, Cố Tĩnh Trạch nói không cho em lái xe". 

Du Mẫn Mẫn nghe xong, ngẩn người, mới cười ha hả: "Kỳ thật Cố Tĩnh Trạch cũng vì tốt cho em". 

Lâm Triệt vô ngữ nghĩ, xe cô còn chưa sờ được mấy cái, đã bị cấm, này thật đúng là…… 

Du Mẫn Mẫn nói với Lâm Triệt: "Đúng rồi, gần đây không phải 《Chân nhân tú》 rất lưu hành sao, cái show thực tế này mấy ngày nữa tìm em cùng nhau tham gia, làm khách quý một kỳ, em có muốn đi không?". 

Nhìn chân cô bị thương, Du Mẫn Mẫn cũng có chút lo lắng. 

Lâm Triệt vừa thấy: "Oa, 《Chân nhân tú》 này rất vui". 

“Đúng vậy". Du Mẫn Mẫn nói: "Chỉ là phỏng chừng đến lúc đó sẽ chơi trò chơi". 

“Không sao, vết thương nhỏ này của em, rất nhanh sẽ tốt lên". 

“Được rồi, đến lúc đó có vấn đề chúng ta nói với tổ đạo diễn một chút, đừng quá kịch liệt, mấy ngày nay nay em dưỡng dưỡng, dù sao quay cũng tuần nữa, em có thời gian". 

“Vâng".

Buổi chiều, Lâm Triệt ngồi trên xe bảo mẫu trở về, nghe thấy điện thoại vang lên, Lâm Triệt nhìn phía trên thình lình hiện lên bốn chữ ông xã yêu dấu, trong lòng lộp bộp một chút, nhưng thật ra cảm thấy vô cùng quái dị, nghe điện thoại, Cố Tĩnh Trạch nói: "Anh kêu Trần Vũ Thịnh kiểm tra thân thể cho em, khi nào trở về?". 

“Không phải chứ, không phải anh ấy là bác sĩ tâm lý sao?". 

“Tâm lý học là kiêm chức của cậu ta, nhanh trở về". 

Lâm Triệt nghe vậy, đành phải nói được, nhưng mà ngay sau đó, WeChat liền vang lên. 

Ghi chú là Thản Nhiên Tiểu Nhị gửi tới WeChat: "Lâm Triệt, bà đây đã trở lại, cậu cũng không đón máy bay, điện thoại thì gọi không thông, sao vậy hả?". 

Là Thẩm Thản Nhiên đã trở lại. 

Trong lòng Lâm Triệt vui sướng, không nghĩ tới hôm nay cô sẽ trở về. 

Thẩm Thản Nhiên là khuê mật của cô, một năm trước mới vừa ra nước ngoài tiến tu, hiện tại mới trở về. 

Lâm Triệt vội ở trên WeChat trả lời: “Ở sân bay chờ mình, hiện tại mình qua đó đón cậu". 

“Thật sự? Mình ở quán cà phê trong sân bay chờ cậu". 

Lâm Triệt vội kêy tài xế qua đó, thuận tiện gọi lại cho Cố Tĩnh Trạch. 

“Cố Tĩnh Trạch, em tạm thời không thể trở về, có bạn em về nước, hiện tại em phải đến sân bay đón cô ấy". 

“Cái gì, ai?". Cố Tĩnh Trạch kinh ngạc hỏi, nhưng mà, Lâm Triệt đã không cho anh cơ hội hỏi, trực tiếp cúp điện thoại. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn thấy, tức nhìn bốn chữ bà xã yêu dấu trên di động. 

Nào có loại bà xã như vậy…… 

“Mau đi điều tra, hôm nay có người phu nhân quen về nước". Anh phân phó Tần Hạo. 

Rất nhanh Tần Hạo đã tra xét ra, ngẩng đầu lên khó xử nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Tiên sinh…… Hình như hôm nay…… Nhị thiếu Tần gia, Tần Khanh, vừa từ nước Pháp về nước……” 

Cái gì? 

Vì đi đón Tần Khanh, mới có thể…… 

Sân bay. 

Lâm Triệt chi tài xế dừng xe ở bên ngoài chờ, vội đi vào tìm Thẩm Thản Nhiên. 

Quán cà phê, Thẩm Thản Nhiên ngồi ở bên trong, bên cạnh đều là bao lớn bao nhỏ. 

“Thản Nhiên!". Lâm Triệt vui sướng kêu một tiếng. 

Thẩm Thản Nhiên nghe thấy được, vội ngẩng đầu lên, thấy được Lâm Triệt, đứng lên chạy tới. 

Ôm một cái ngập cõi lòng, hai người ôm nhau thật chặt mới chịu buông ra. 

Thẩm Thản Nhiên lớn lên nhỏ nhắn hơm Lâm Triệt, tóc dài xõa trên vai, nhưng mà người lại rất lả lướt, trang điểm mang theo vài phần phong vị thanh xuân, trông đáng yêu cực kỳ. 

“Wow, Lâm Triệt, không tin được, mình vừa trở về liền nhìn thấy quảng cáo của cậu, ở trên phi cơ đã có truyền phát tin". 

“Quảng cáo cái gì?". 

“Một quảng cáo về kẹo á". Thẩm Thản Nhiên lôi kéo Lâm Triệt ngồi xuống trước, khoa trương nói với Lâm Triệt. 

Lâm Triệt ồ, nói: "Trên phi cơ thế nhưng còn quảng cáo…… Cái đó chụp hồi lúc trước, thật vất vả mới tới tay mình, bởi vì cái quảng cáo này thiếu chút nữa vào cục cảnh sát". 

“Không phải chứ, mạo hiểm như vậy…… Nhưng mà, không nghĩ tới, mới hơn một năm, trở về cậu đã thành đại minh tinh". Thẩm Thản Nhiên vẻ mặt kiêu ngạo vỗ bả vai cô, ngửa đầu cười hì hì nói: "Nghĩ đến mình cũng nhận thức minh tinh, lập tức ngực cũng dựng thẳng lên". 

Lâm Triệt vô ngữ nhìn cô: "Đại minh tinh gì chứ, mình chỉ là người mới, cách đại minh tinh còn xa". 

Ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy Mộc Phỉ Nhiên quảng cáo nước hoa. 

Bộ dáng Mộc Phỉ Nhiên ung dung hoa quý, hào phóng khéo léo, rất có phong phạm quốc tế. 

Lâm Triệt nói: "Đây mới là đại minh tinh". 

Loại này quảng cáo quốc tế này người trong nước không dễ dàng có được, nhưng mà Mộc Phỉ Nhiên đi toàn đại ngôn, có thể thấy được, Mộc Phỉ Nhiên không giống như minh tinh bình thường. 

Thẩm Thản Nhiên nói: "Không được, mình muốn chụp một tấm với cậu, đăng lên Weibo khoe khoang". 

“Không cần chứ…” 

“Sao không cần được, mau tới chụp với mình". Thẩm Thản Nhiên cậy mạnh kéo Lâm Triệt qua, răng rắc một chút, liền chụp một tấm ảnh. 

Lúc này, di động Lâm Triệt lập tức vang lên. 

Lâm Triệt cúi đầu nhìn thấy, phía trên đề bốn chữ ông xã yêu dấu, giống như phiếm xao động, không ngừng chớp động. 

Thẩm Thản Nhiên cũng lập tức thấy được, kinh ngạc lập tức nhảy dựng lên: "Ôi trời, này là ai?". 

“Cái này cái này……” Lâm Triệt vội nói: "Cái này không phải, tùy tiện đùa giỡn, kỳ thật anh ta không phải ông xã như cậu nghĩ". 

Thẩm Thản Nhiên nghe xong lập tức nói: "Ồ, hiện tại bạn trai đều kêu ông xã, mình hiểu được mình hiểu được, cậu mới 23 tuổi, kết hôn gì chứ, nhưng mà bạn trai cũng đủ…… Cậu có bạn trai hồi nào, mau nói cho mình biết, rốt cuộc sao lại thế này". 

“Cũng không phải bạn trai……” Quan hệ của cô và Cố Tĩnh Trạch quá phức tạp, nhất thời không biết nói như thế nào. 

Nhưng mà nghe điện thoại vẫn luôn vang, cô đành phải bảo Thẩm Thản Nhiên an tĩnh trước, cô vội bắt máy. 

Trong điện thoại, âm thanh Cố Tĩnh Trạch âm trầm: "Khi nào em về?". 

Lâm Triệt vừa nghe, không biết có phải anh tức giận không, vì sao xuyên thấu qua điện thoại, cô giống như có thể nhìn thấy gương mặt mây đen dày đặc của Cố Tĩnh Trạch. 

Nhưng mà, vì sao tức giận? Đơn giản là cô không về nhà, tới sân bay? 

“Em vừa gặp mặt bạn, trò chuyện trong chốc lát". Lâm Triệt đáp. 

“Nói mười phút đủ rồi chứ?". 

“……” Lâm Triệt buồn bực nói: "Mười phút sao đủ, chúng ta đã lâu không gặp, khẳng định phải thêm lát nữa”. 

“Hai mươi phút…… Lâm Triệt, hai mươi phút em không trở lại, cũng đừng về nữa!". Nói xong, Cố Tĩnh Trạch trực tiếp cúp điện thoại. 

Lâm Triệt nghe âm thanh nóng nảy bíp bíp bên trong, mở to hai mắt nhìn, không thể hiểu được. 

“Cái gì vậy, quản lý sao, mình thích nói bao lâu thì bấy lâu, không quay về thì không quay về!". 

Thật là, Cố Tĩnh Trạch quản lý càng ngày càng chặt. 

Số điện thoại cũng không cho cô xóa, hiện tại ngay cả cô ra gặp bạn, cũng phải bị hạn định thời gian. 

Sao Cố Tĩnh Trạch có thể bá đạo như vậy. 

Cô cũng không có quản lí anh đi theo thanh mai trúc mã khanh khanh ta ta. 

Bên kia. 

Cố Tĩnh Trạch ném điện thoại xuống, ngồi ở chỗ kia, hàn ý đầy người, làm người không dám tới gần. 

Lúc Trần Vũ Thịnh tiến vào, nhìn thấy tình cảnh như vậy 

Có chút kinh ngạc nhìn Tần Hạo, anh không dám nói, lôi kéo Tần Hạo đi ra ngoài mới hỏi: "Tiên sinh nhà các cậu bị sao vậy?". 

Tần Hạo ai u, nhỏ giọng nói: "Ghen". 

“Cái gì?". Trần Vũ Thịnh gần như kinh ngạc kêu ra tiếng. 

“Im, im, anh muốn chết sao?". Tần Hạo vội giữ chặt Trần Vũ Thịnh: "Trần bác sĩ, anh mau đi khuyên bảo tiên sinh đi, ngài ấy cũng thực sự rất đáng thương". 

“……” Ai dám nói Cố Tĩnh Trạch đáng thương. 

Nếu anh ta đáng thương, người đàn ông khác trên đời này làm sao bây giờ. 

“Sao vậy?". 

“Tiên sinh mời ngài xem bệnh cho bà chủ, ai biết, bà chủ cho tiên sinh leo cây, đi ra ngoài đón bạn". 

“Còn có người dám cho Cố Tĩnh Trạch leo cây". 

“Đúng vậy, dù sao, hiện tại tiên sinh đang muốn bùng nổ, Trần bác sĩ ngài tới vừa lúc, ngài đức cao vọng trọng, vẫn là chuyên nghiệp, tiên sinh giao cho ngài, tôi đi trước".

“Ai, tôi không phải…… Tôi không phải chuyên gia tình yêu, cậu chạy cái gì……” Nhìn Tần Hạo cũng không quay đầu lại chạy trốn, Trần Vũ Thịnh chỉ có thể vô ngữ nhìn bên trong. 

Sau khi vào cửa, Trần Vũ Thịnh nói: "Cố tổng, tôi cảm thấy nếu câu có vấn đề gì, tâm sự, hoặc là phiền não, đều có thể nói cho tôi, giống như chúng ta đã từng". 

“Tôi? Không có tâm sự gì?". Cố Tĩnh Trạch mặt vô biểu tình, lật lật văn kiện trọng tay. 

Trần Vũ Thịnh nói: "Về bà chủ, bà chủ không trở lại có lẽ có chuyện quan trọng…… Cái loại cô gái vô tâm không phổi, không trở lại cũng được". 

Cố Tĩnh Trạch cứng đờ nhướng mày, nói, đập văn kiện trong tay một cái, đứng dậy liền đi ra ngoài. 

Trần Vũ Thịnh rốt cuộc minh bạch lời Tần Hạo nói, vì sao.Cố Tĩnh Trạch là đáng thương…… 

Thật đáng thương. 

Bên ngoài. 

Thẩm Thản Nhiên ngồi ở trên quầy bar, nhìn Lâm Triệt uống bia. 

“Này, vừa rồi cái điện thoại kia rốt cuộc sao lại thế này, sao hiện tại cậu bỗng nhiên tức giận như vậy?". 

Lâm Triệt ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Thản Nhiên: "Mình tức giận? Sao mình có thể tức giận, không có, mình căn bản không tức giận". 

Vừa rồi đem đồ của Thẩm Thản Nhiên đưa về chỗ cô ấy ở trước, sau khi Thẩm Thản Nhiên về nước, còn muốn ở với người trong nhà, cha mẹ đều ở đây, vì thế liền ở lại trong nhà Thẩm Thản Nhiên lại một chút, mới đến quán bar. 

Cho nên hai mươi phút hiển nhiên đã sớm qua. 

Cô cũng cũng không trở về, cũng không nghĩ muốn gọi điện thoại cho Cố Tĩnh Trạch nói cái gì nữa. 

“Rốt cuộc là ai…… Ai có thể làm cậu tâm phù khí táo như vậy, chẳng lẽ…… Chẳng lẽ là Tần Khanh?". Thẩm Thản Nhiên sớm biết chuyện Lâm Triệt và Tần Khanh, trong cảm nhận của cô, có thể làm Lâm Triệt vô tâm không phổi, cảm xúc bỗng nhiên dao động như vậy, không phải Tần Khanh còn có thể là ai. 

“Sao có thể!". 

Lâm Triệt vội ngẩng đầu lên nói: "Cậu đừng nói bậy, Tần Khanh hiện tại là anh rể của mình, mình và anh ấy một chút quan hệ cũng không có". 

“Không phải chứ, bọn họ có ở bên nhau đâu?". 

“Kết hôn ngay thôi, cậu không chịu chú ý tin tức giải trí trong nước, tin tức đăng báo nói rất nhiều lần". Lâm Triệt nghĩ, còn cảm thấy có chút không thoải mái. 

Nhưng mà, thời gian chính là thứ làm lành vết thương hữu hiệu nhất, hiện tại lại nhớ đến, lại không cảm giác tê tâm liệt phế như vừa mới bắt đầu. 

Thẩm Thản Nhiên vô ngữ nói: "Vậy cậu cũng quá uất ức, đến nay cũng không nói cho anh ta, cậu thích anh ta? Tốt xấu phải cho anh ta biết, mặc kệ kết quả thế nào……” 

“Thôi, Thản Nhiên, có đôi khi, tiếc nuối cũng là một chuyện rất đẹp”. Lâm Triệt lôi kéo Thẩm Thản Nhiên, mỉm cười. 

Trong đầu nhớ tới Cố Tĩnh Trạch, nghĩ đến lời anh nói. 

Nếu cô nguyện ý, anh có thể giúp cô ở bên Tần Khanh. 

Nhưng mà hiện tại ngẫm lại, kỳ thật cô không muốn. 

Ở bên Tần Khanh, hình như cũng không quan trọng lắm, còn không quan trọng bằng sự nghiệp của cô, hiện tại cô thật sự chỉ muốn mình có thể càng thêm tiến bộ. 

Mộc Phỉ Nhiên là tấm gương của cô.

Thẩm Thản Nhiên thở dài, ôm Lâm Triệt, giống như hai người anh em cùng cảnh ngộ, cùng nhau uống lên bia. 

“Cụng ly". 

“Đúng vậy, cái gì cũng không thống khoái bằng một đêm không say không về.

“Dô dô dô, ai say trước người đó trả tiền". 

“Cậu ngốc sao, say sao trả tiền được, ví tiền ném nơi nào cũng không biết". 

Uống uống, lại bỗng nhiên cảm thấy, bên cạnh có người đi tới. 

“He, hai em gái uống rượu sẽ nhàm chán, chúng ta có rất nhiều anh em, cùng đi chơi đi". 

Thẩm Thản Nhiên uống có chút mơ mơ màng màng, ngẩng đầu lên, loạng choạng bình rượu nói: "Ai muốn đi theo mấy người đàn ông thối uống rượu, đàn ông trên đời này không một ai tốt". 

Lâm Triệt cũng dùng sức gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, không một ai tốt, đều là khốn kiếp". 

Cố Tĩnh Trạch đặc biệt khốn kiếp, cùng Mạc Huệ Linh khanh khanh ta ta, còn muốn lôi kéo cô. 

Người đàn ông vừa nghe, cảm thấy thú vị, kề sát lại nói: "Em gái, em nói vậy là không đúng rồi, đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu, không phải các em thích chúng ta như vậy sao, chúng ta cũng vì sở thích của các em, nên mới hư”. 

Nói xong, anh ta đã giơ tay nắm Thẩm Thản Nhiên: "Đi, qua đây cùng nhau chơi nào". 

“Anh buông tôi ra, buông ra, nếu không buông tôi đá trứng anh". 

“He, em đá, lúc sau sao cùng nhau hạnh phúc chơi đùa được đây". Người đàn ông đặc biệt hăng hái, trực tiếp muốn khiêng cô ấy lên. 

Thẩm Thản Nhiên tức giãy giụa, Lâm Triệt cũng nhanh qua đó chống đỡ: "anh buông bạn tôi ra, còn như vậy chúng tôi không khách khí!". 

Lâm Triệt tức trực tiếp tát một cái vào trên mặt người đàn ông: "Có chút mặt mũi được không, người ta không đi theo anh, anh còn ép buộc như vậy!". 

Người đàn ông bị tát một cái hoảng hốt, trừng mắt Lâm Triệt, hùng hùng hổ hổ vọt tới. 

Nhưng mà đúng lúc này…… 

Một bàn tay trực tiếp chắn ở trước mặt Lâm Triệt. 

Lâm Triệt sửng sốt, ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái nhìn thấy Trần Vũ Thịnh không biết khi nào, đứng ở một bên. 

Người đàn ông ngẩn người, Trần Vũ Thịnh thành thạo bẻ cánh tay người đàn ông ra sau, đá vào sau chân một cái, trực tiếp làm người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất, cánh tay ở sau lưng, ngao ngao kêu to. 

“Cút, nếu để tao nhìn thấy mày, cho mày đẹp mắt". 

Thẩm Thản Nhiên mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên: "Ai u, soái ca anh hùng cứu mỹ nhân……” 

Nói xong, tay liền trực tiếp đặt ở trên ngực Trần Vũ Thịnh. 

Lâm Triệt vội kéo Thẩm Thản Nhiên uống say lại, cô gái này, tửu lượng kém hơn cô nhiều, mới có chút đã say không thấy trời trăng mây gió.. 

“Thật xin lỗi, bác sĩ Trần, cô ấy là bạn tôi, có hơi say……” 

Trần Vũ Thịnh thấy Lâm Triệt lôi kéo Thẩm Thản Nhiên lung lay, anh đành kéo người về mình nói: "Được rồi tôi đã đến, bà chủ, sao cô còn ở nơi này, ông xã nhà cô, ở nhà sắp chọc giận điên rồi". 

Cố Tĩnh Trạch tức điên rồi? 

Lâm Triệt bĩu môi, quay đầu đi nói: "Ai kêu lòng dạ anh ấy quá hẹp hòi, tôi chơi với bạn tôi cũng không được". 

Trần Vũ Thịnh nói: "Cậu ta cũng là quan tâm cô mà". 

“Không có khả năng, là vì anh ta lòng dạ hẹp hòi". 

“Ai bảo cô cho cậu ta leo cây, bà Cố của tôi, cậu ta chính là Cố Tĩnh Trạch, cô hỏi hết thành phố B đi, ai dám để Cố Tĩnh Trạch leo cây". 

Lâm Triệt ngẫm lại, ngay từ đầu Cố Tĩnh Trạch là muốn giúp cô xem vết thương, mới có thể bắt cô trở về, tuy rằng thái độ hơi ác liệt, nhưng mà tâm vẫn tốt. 

Vì thế thái độ mềm vài phần, nhìn Trần Vũ Thịnh, lẩm bẩm nói: "Ai kêu anh ấy nói chuyện khó nghe…… Nhưng mà". Ngẩng đầu lên, cô chột dạ nhìn anh: "Tôi là người thứ nhất cho anh ấy leo cây?". 

“Cũng không phải người thứ nhất". Trần Vũ Thịnh nói. 

“Vậy…… Lúc trước người chọc anh ấy tức giận, giờ họ thế nào rồi?". 

“Đều đã biến mất khỏi thành phố B, sau đó thế nào, tôi cũng không biết đâu". 

“……” 

Nghiêm trọng như vậy. 

Người đàn ông này lòng dạ cũng quá hẹp hòi. 

Trần Vũ Thịnh nói: "Hiện tại cậu ta giam mình ở phòng tập thể hình không chịu ra, cho nên tôi mới khẩn cấp lại đây tìm cô, bảo cô nhanh trở về". 

“A…… Chúng ta đưa cô ấy về trước đi". 

“Thôi, vị tiểu thư này cứ giao cho tôi đi, cô đi về trước". 

“À, cũng được, đây là Thẩm Thản Nhiên, ở tiểu khu Kim Sắc Gia Viên, cô ấy ở với ba mẹ, buổi tối không thể không quay về, anh giúp tôi đưa cô ấy về nhà nhé". 

Bác sĩ của Cố Tĩnh Trạch, cô vẫn tin được, trước tiên giao Thẩm Thản Nhiên cho anh, liền chạy nhanh rời khỏi nơi này. 

Thẩm Thản Nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông mặt lạnh đang nhìn mình, lập tức vồ móng vuốt tới: "Ai, soái ca, lớn lên không tồi, bao nhiêu tiền một buổi tối, đáng tiếc chị không có tiền…… Anh vẫn buông tôi ra đi……” 

Ôi, xem anh thành cái gì…… 

Lâm Triệt này toàn quen những người gì đâu.

Cố gia…… 

Sau khi Lâm Triệt vào cửa, người hầu vội nói: "Bà chủ, ngài rốt cuộc đã trở lại, tiên sinh ở phòng tập thể hình, vẫn không chịu ra ngoài". 

Lâm Triệt nghĩ, ai biết Cố Tĩnh Trạch nhỏ mọn như vậy chứ, thế nhưng qua lâu như vậy, còn chưa nguôi giận, không phải chỉ cho anh leo cây chút thôi sao. 

Hơn nữa cô còn gọi điện thoại cho anh. 

Cô và Thẩm Thản Nhiên đã một năm không gặp mặt, đi đón bạn một chút thế nhưng cũng không được sao. 

Lặng yên mở cửa phòng tập thể thao ra, xô nhìn thấy bên trong, Cố Tĩnh Trạch đang tập ngực, phía dưới mặc quần đùi thể thao, người đàn ông ướt đẫm mồ hôi, cơ bắp bởi vì dùng lực, mà càng thêm có vẻ kiện mỹ, cả người giống như là hormone di chuyển, làm người nhìn thấy không thể rời mắt. 

Người đàn ông thật đẹp…… 

Cô hơi hơi đóng cửa lại, phát ra động tĩnh, lại lập tức kinh động Cố Tĩnh Trạch bên trong. 

Liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Triệt đứng ở cửa, ánh mắt Cố Tĩnh Trạch híp lại, đôi mắt liếc về phía cô, ánh mắt giống như dao nhỏ, mang theo ẩn ẩn tức giận, làm người cảm thấy rùng mình. 

“Ai cho em tiến vào". Cố Tĩnh Trạch buông dụng cụ tập nở ngực ra, đứng dậy mắt lạnh nhìn cô. 

Gặp qua người trong lòng, mới trở về tìm anh. 

Vẻ mặt nịnh nọt kia, thật là làm người cảm thấy chán ghét. 

Ở trong mắt cô, anh là một người đàn ông dỗ dỗ một chút thì sẽ hết giận phải không? 

Lâm Triệt vội đóng cửa lại, nhìn Cố Tĩnh Trạch bên trong: "Anh làm sao vậy?". 

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày trừng mắt cô: "Anh nói em đi ra ngoài". 

“Không đi, anh không nói anh rốt cuộc bị sao vậy thì em không đi". Lâm Triệt nói, đi vào, nghênh ngang đi tới trước mặt Cố Tĩnh Trạch. 

Cố Tĩnh Trạch lạnh mặt nhìn Lâm Triệt bước vào: “Em có chút rụt rè của phụ nữ được không, anh đã nói em đi ra ngoài!". 

“Nói em cút em cũng nghe không dưới mấy chục lần". Lâm Triệt là mặt dày mày dạn ngồi xuống, ngồi ở trên một cái thiết bị tập thể hình không biết là gì, đôi mắt liếc cơ bắp trên người Cố Tĩnh Trạch. 

Cố Tĩnh Trạch tú thủy mi hợp lại nhướng mày, một đôi đen nhánh mắt, nhiễm lửa giận, giống như là lập loè ánh lửa, sắp lửa cháy lan ra đồng cỏ, yên lặng phẫn nộ. 

“Em ép anh ném văng em ra có phải không?". Cố Tĩnh Trạch hung hăng nhìn cô. 

Lâm Triệt nhìn ánh mắt đỏ đậm của anh có chút lo lắng, khuôn mặt nhỏ cũng dừng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Cố Tĩnh Trạch, em tới giải thích với anh, không phải là em đến sân bay đón bạn sao, anh không cần thiết phải tức giận như vậy, tuy rằng em là vợ của anh, nhưng đó vẫn là cá nhân của em, em có quyền lợi kết giao với bạn của mình, không phải chúng ta đã nói, chúng ta không can thiệp đối phương sao". 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Không can thiệp đối phương? Đúng vậy, không can thiệp, anh không can thiệp quyền lợi đi chơi với bạn bè, nhưng mà, em đi chơi với bạn bè, cũng đừng về, cho nên hiện tại anh muốn em cút đi!". 

“Anh……” Lâm Triệt cảm thấy Cố Tĩnh Trạch quả thực là không thể hiểu được, là một bạo quân, nào có ai như anh. 

Nhưng mà, ngay sau đó, Cố Tĩnh Trạch đã xách cổ áo cô lên, trực tiếp kéo ra ngoài. 

“Cố Tĩnh Trạch, anh buông tôi ra, anh quả thực là hỗn trướng, bạo quân, anh……” 

Lâm Triệt bị chọc giận, quay đầu kéo tay Cố Tĩnh Trạch lại, tiến lên cắn một miếng. 

Cắn cắn, mang theo mồ hôi của anh, cắn một miếng, còn mang theo chút mùi tanh. 

Cố Tĩnh Trạch vẫn không nhúc nhích, giống như mình không cảm thấy đau. 

Lâm Triệt đành phải buông lỏng miệng ra, ngẩng đầu, nhìn gương mặt Cố Tĩnh Trạch giống như cục đá. 

Lâm Triệt tức giận nói: "Tôi không đi, tôi không đi". 

Nhất thời tức giận, cô cố chấp không muốn thỏa hiệp như vậy. 

Ấn đường Cố Tĩnh Trạch nhíu lại, xách Lâm Triệt lê, ném ngã cô trên đệm mềm của một thiết bị tập thể hình. 

Theo sau, thân thể mang theo hàm khí của anh cũng đè ép xuống. 

Lâm Triệt chỉ cảm thấy một luồng hơi thở nam tính, rõ ràng như vậy. 

Trên người anh còn ướt, quần áo cũng bị dính mồ hôi ướt nhẹp. 

Người đàn ông áp xuống, làm Lâm Triệt trong lúc nhất thời cảm thấy không thở nổi, nhưng mà bị anh nắm lấy đôi tay, cường lực đẩy ở trên đệm, lại có một loại cảm giác khó có thể miêu tả. 

Một mặt cảm thấy sợ hãi, hận không thể run rẩy khắp người, một mặt lại nhìn anh sau khi bị dính mồ hôi, gần như lộ hết thân thể, trong thân thể cô giống như hoa si bùng nổ, gần như cảm thán ra tiếng. 

Phức tạp tạp như vậy. 

Thân thể vừa mới rèn luyện qua, giống như là dã thú vừa mới bị đánh thức, mang theo một loại hương vị dã tính, vốn dĩ cơ bắp vô cùng đẹp, lúc này từng khối từng khối, mang theo sống động sau khi vận động, làm người hận không thể giơ tay đi một phen. 

Bàn tay to của anh, nắm chặt mười ngón tay cô, lúc hôn xuống, mồ hôi cũng thấm vào miệng. 

Lâm Triệt trong nháy mắt cảm thấy rùng mình, từ bụng nhỏ vẫn luôn khó chịu, cơ thể giống như đang trôi nổi. 

Anh buông ra, liếm miệng cô, lưu luyến không rời, cảm thấy thẹn muốn cô càng nhiều. 

Nhưng mà, lý trí trong nội tâm còn đang gõ trái tim cô. 

“Cố Tĩnh Trạch…… Anh nóng quá, buông tôi ra". 

“Hiện tại mới nói buông ra, có phải quá chậm!". Cố Tĩnh Trạch nhìn ánh mắt mê ly của cô, trong lúc nhất thời thật muốn đè cô ở nơi này. 

Thân thể nho nhỏ, làm người có loại xúc động muốn ép cô tiến vào thân thể mình. 

“Không phải, anh đè em, đau……” 

“Ngoan, một lát sẽ không đau!". Bụng dưới của Cố Tĩnh Trạch giãy giụa, cô gái này, chẳng lẽ không biết, kêu đau như vậy, đối với đàn ông mà nói, gần như là một loại dụ dỗ trí mạng sao? 

“Nhưng mà……” 

“Ngoan, không đau, một lát sẽ không đau……” Cố Tĩnh Trạch một tay vỗ về thân thể của cô, một tay khác, luồn vào dưới lớp quần áo cô. 

Cả người Lâm Triệt chạm phải với tay anh, rùng mình lên. 

Nhưng mà, này chỉ là bắt đầu. 

Phía dưới, từng đợt từng đợt rùng mình, càng kích thích truyền đến. 

Lâm Triệt gần như ôm lấy thân thể anh. 

“Anh đang làm gì, dừng tay…… Dừng tay……”

Cô bao lấy ngực anh, đôi tay ôm sống lưng rộng lớn của anh. 

Nhưng mà tay anh vẫn không có dừng lại. 

“Dừng tay, dừng tay!". 

“Bộ dáng của em có giống như muốn anh dừng tay không?". 

Cố Tĩnh Trạch ôm cô, nhìn biểu tình cô, trong lúc nhất thời càng muốn ra vào cô.

Mãi cho đến người toàn bộ xụi lơ ở trong lồng ngực anh, cô gần như là muốn chết, há to miệng thở phì phò. 

“Cố Tĩnh Trạch, buông em ra……” Lâm Triệt nói chuyện cũng hữu khí vô lực. 

Cố Tĩnh Trạch đáp: "Không có lần sau, nếu đối nghịch anh nữa, anh sẽ không bỏ qua em". 

“Ai đối nghịch anh…… Em chỉ đi gặp một người bạn……” Lâm Triệt thật là muốn khóc. 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Bạn? Nói dễ nghe quá, nói thẳng đi đó là người trong lòng em, thì thế nào". 

“Cái gì người trong lòng!". Lâm Triệt ngước mắt lên, đôi mắt hàm chứa nước mắt nhìn anh. 

Bởi vì vừa mới kích thích, lúc này cô thật sự càng muốn khóc, sao khó khăn như vậy. 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Tần Khanh, còn không phải là người trong lòng em, sao, còn muốn anh phải nói rõ như vậy?". 

Lâm Triệt kinh ngạc nhìn anh: "Cái gì Tần Khanh, anh có tật xấu sao, em đi đón Thẩm Thản Nhiên, bạn của của em, mới du học từ nước ngoài trở về!". 

Ấn đường Cố Tĩnh Trạch nhíu lại, không tin nhìn cô: "Không phải em đi đón Tần Khanh chứ?". 

“Ai đi đón Tần Khanh!". Lâm Triệt lập tức đẩy Cố Tĩnh Trạch ra, cúi đầu lại thấy, quần áo của mình một mảnh hỗn độn, Cố Tĩnh Trạch bị đẩy đôi tay chống ở trên mặt đất, có chút kỳ quái nhìn Lâm Triệt. 

Lâm Triệt nói “Anh bởi vì em đi đón Tần Khanh, cho nên mới tức giận?". 

Biểu tình Cố Tĩnh Trạch lập tức nhu hòa, mây đen vừa rồi đã tiêu tán, nhưng mà thay thế, lại là vẻ mặt xấu hổ u ám. 

Quay đầu, hơi hơi liễm thần sắc xấu hổ, anh nhìn Lâm Triệt, mím môi: "Ừ…… Đúng vậy, anh không thấy người đê tiện như vậy". 

“Anh mới đê tiện, em căn bản chưa gặp Tần Khanh! Em và Thản Nhiên cùng nhau ở quán cà phê trong chốc lát, liền đến quán bar!". 

Cố Tĩnh Trạch đứng lên: "Phải không, vậy…… Vậy là tốt rồi". 

Lâm Triệt lại là tức giận trừng mắt Cố Tĩnh Trạch, giơ tay đẩy Cố Tĩnh Trạch một phen: "Anh…… Anh quả thực là cầm thú, khốn kiếp!". Đẩy xong rồi, không dám nhìn trên người mình, đỏ mặt chạy ra ngoài. 

Lâm Triệt trở lại trong phòng, vội chạy vào phòng ngủ, tắm rửa một cái trước, để trôi hết hương vị trên người anh. 

Cố Tĩnh Trạch đáng chết này, quả thực là muốn chết! 

Sao anh có thể như vậy…… Tà ác như vậy, đáng giận như vậy. 

Nằm ở trên giường, Lâm Triệt chỉ cảm thấy khó chịu lăn qua lộn lại, giống như tay anh còn đang chạm vào trên người cô, trong lòng, trong đầu, vẫn rùng mình một trận, bụng nhỏ cũng nóng lên…… 

Thật là khó chịu muốn chết…… 

Cô dùng chăn trùm kín đầu mình, đáng chết đáng chết, Cố Tĩnh Trạch đáng chết…… 

Cố Tĩnh Trạch tập thể hình đi qua, trực tiếp tắm ở trong phòng ở tập thể hình. 

Dòng nước lạnh lẽo xối xuống, rốt cuộc thân thể đã dễ chịu hơn chút, nhưng mà, nâng lên tay nhìn ngón tay mình, nghĩ đến cảm giác ở trong thân thể cô…… 

Trong lúc nhất thời, giống như trên tay vẫn còn hương vị của cô, cảm giác của cô. 

Cảm giác kia, cũng không chán ghét. 

Nhắm mắt lại, lại vẫn là không có cách nào làm thân thể của mình yên lặng xuống lần nữa. 

Chết tiệt. 

Ở bên trong tăng lượng nước lên, anh gần như muốn ngâm vào trong nước lạnh lẽo để dập tắt sự khác thường trong thân thể…… 

Chờ lúc đi ra khỏi phòng tập thể hình, đã là một giờ sau. 

Tần Hạo vội vàng chạy tới. 

“Tiên sinh, ngài vừa mới tìm tôi?". 

Cố Tĩnh Trạch liếc nhìn Tần Hạo một cái: "Lúc trước cậu nói, hôm nay Tần Khanh ở sân bay?". 

Vừa nghe lại là chuyện này, Tần Hạo vội vàng cúi đầu: "Đúng vậy, tiên sinh, ngài cũng đừng quá tức giận, kỳ thật Tần tam thiếu và bà chủ cũng chỉ là……” 

“Rầm” một chút, Cố Tĩnh Trạch ném folder lên trên bàn, cắt ngang Tần Hạo. 

Tần Hạo ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Tiên sinh……” 

“Không có, lần này công tác của cậu làm không tồi". Cố Tĩnh Trạch đạm cười, gợi khóe môi lên. 

Nhưng mà sao Tần Hạo cảm thấy có chút lạnh lùng. 

“Vì tiên sinh làm việc, cúc cung tận tụy, cảm ơn tiên sinh khẳng định, về sau tôi khẳng định sẽ càng thêm nỗ lực". Tần Hạo cười nói. 

Cố Tĩnh Trạch nói: "Vì khen thưởng cậu, tôi cảm thấy hẳn là an bài cậu đi giải sầu một chút". 

“A? Tiên sinh, ngài quá khách khí, ngài……”

“Vừa lúc có một nhà xưởng bên Campuchia xảy ra vấn đề, không bằng cậu qua bên kia giải sầu, thuận tiện nhìn xem vấn đề của nhà xưởng". 

“A……” 

Tiên sinh, ngài xác định đây là khen thưởng? 

“Đi thôi, ngày mai sai người chuẩn bị vé máy bay cho cậu, không giải quyết vấn đề của nhà xưởng đó, cậu cũng đừng trở lại". Cuối cùng ý cười trên mặt Cố Tĩnh Trạch đọng lại. 

Cuối cùng liếc mắt nhìn Tần Hạo một cái thật sâu, anh xoay người hừ một tiếng liền đi ra ngoài. 

Để lại một mình Tần Hạo hỗn độn trong gió. 

“Tiên sinh…… Rốt cuộc tôi làm sai cái gì……” 

Buổi tối, Cố Tĩnh Trạch không qua chỗ Lâm Triệt ngủ. 

Chỉ sợ nếu mình ngủ ở phòng kia, đối mặt với cô, sẽ nhất định ngủ không được. 

Một mình Lâm Triệt ở phòng ngủ cũng lăn lộn một buổi tối, thật vất vả mới ngủ được. 

Ngày hôm sau, sáng sớm Cố Tĩnh Trạch đã rời đi, Lâm Triệt vừa tỉnh dậy, Thẩm Thản Nhiên đã điện thoại tới 

“Oa, ngày hôm qua sao mình ở trong nhà người khác?". Thẩm Thản Nhiên nói. 

Lâm Triệt: "Cậu ở tại trong nhà người khác? Có ý gì?". 

“Là một người đàn ông rất hung dữ, làm mình sợ muốn chết, mình cho rằng xảy ra chuyện gì". 

Lâm Triệt chớp mắt, nói: "Ồ, cậu nói chính là Trần bác sĩ đi, mình nhờ anh ta đưa cậu về nhà, sao vậy, không xảy ra chuyện gì à?".

Thẩm Thản Nhiên đáp: "Đương nhiên, sao có thể xảy ra chuyện gì, mình học TaeKwonDo ba năm, người đàn ông nào dám chạm vào mình". 

“TaeKwonDo ba năm…… Nhưng đến nay vẫn là đai trắng". 

“……” 

Thẩm Thản Nhiên: "Nhưng mà người này rốt cuộc là ai, sáng sớm mắng mình một trận rồi đi rồi". 

“Cậu uống say, người này là bác sĩ rất giỏi, nhất định là nhà cậu có vấn đề gì, anh ấy đành phải mang cậu trở về nhà mình, thôi, nếu cậu đã tỉnh, mình qua đó tìm cậu, có việc nói với cậu”. 

“Cũng được". 

Rất nhanh, Lâm Triệt tới trong nhà Thẩm Thản Nhiên. 

Thẩm Thản Nhiên còn đang ở với cha mẹ, nhìn thấy Lâm Triệt tới, cha mẹ Thẩm Thản Nhiên đều vô cùng ngạc nhiên. 

“Thản Nhiên à, hiện tại Lâm Triệt có tiền đồ, mẹ còn thấy con bé ở trên TV" 

Cha mẹ Thẩm Thản Nhiên đều là công nhân thành thật, trong nhà không tính là túng quẫn, nhưng cũng không phải đặc biệt giàu có. 

Thẩm Thản Nhiên xuất ngoại cũng đều dựa vào tay làm hàm nhai ở bên ngoài làm công kiếm tiền. 

Cô lúc này kiêu ngạo lôi kéo Lâm Triệt nói: "Đó là đương nhiên, bạn của con, sao không có tiền đồ được". 

Nói xong, vội kéo Lâm Triệt vào bên trong. 

Lâm Triệt ngượng ngùng nhìn Thẩm Thản Nhiên, nói thẳng: "Kỳ thật, lúc cậu không ở đây, mình đã xảy ra một sự kiện……” 

Cô cảm thấy loại chuyện này vẫn nên nói cho Thẩm Thản Nhiên, gạt cũng không thú vị. 

“Chuyện gì?". 

“Mình kết hôn". Lâm Triệt nói. 

“Gì?". 

Thẩm Thản Nhiên gần như nhảy dựng lên. 

Lâm Triệt đè cô xuống, mới đơn giản nói chuyện này một chút. 

Thẩm Thản Nhiên nghe xong, nghẹn họng nhìn trân trối, cuối cùng, đôi tay bắt được Lâm Triệt, dùng sức gần như muốn bóp chết cô. 

“Cố Tĩnh Trạch…… Cố gia, Lâm Triệt, cậu điên rồi điên rồi điên rồi". 

Thẩm Thản Nhiên mới điên rồi, ở trong phòng hét to hồi lâu. 

Thẳng đến bên ngoài, cha mẹ Thẩm gia cho rằng có chuyện gì, tới gõ cửa dò hỏi, Thẩm Thản Nhiên lúc này mới giảm thấp âm thanh, lại trừng mắt Lâm Triệt: "Thiếu phu nhân, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, thật xin lỗi". 

“Cậu cút". 

“Nhưng mà…… Cậu cũng quá kinh người, sao có thể……” 

Lâm Triệt vô ngữ nhìn Thẩm Thản Nhiên: "Thôi, không phải mình nói sao, kỳ thật trong lòng anh ấy có cô gái mình yêu, chỉ là bởi vì mình không cẩn thận bỏ thuốc, cho nên mới sẽ……” 

“Cậu cũng đủ lợi hại, còn dám bỏ thuốc với người Cố gia". 

“Mình đó là nhất thời xúc động, ai biết sau lưng Cố Tĩnh Dư có thế lực lớn như vậy, ai biết mình muốn Cố Tĩnh Dư, muốn khai phòng với Cố Tĩnh Dư, cuối cùng vào ngay phòng anh của anh ấy…… Khi đó mình mất không ít tiền hối lộ nhân viên khách sạn, mới cho mình đi vào, phí công". 

“Cút đi, cậu rõ ràng nhặt tiện nghi rất lớn, còn phí công, thật là không có ai, vận khí của cậu thật đúng là, hừ". 

Lâm Triệt trừng mắt liếc cô một cái, nghĩ đến Cố Tĩnh Trạch tà ác: "Để cậu nhặt thử, cậu không biết, Cố Tĩnh Trạch người này…… Rốt cuộc có bao nhiêu ác liệt!". 

Thẩm Thản Nhiên trở về còn phải đi tìm công việc, Lâm Triệt cũng rất nhanh trở về nhà. 

Ai ngờ mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch thế nhưng ở đây. 

Anh ưu nhã ngồi ở trên ghế, nhìn Lâm Triệt, Lâm Triệt mất tự nhiên nhìn về phía ngón tay tinh tế thon dài của anh. 

Ngày hôm qua, ngày hôm qua…… 

Người đàn ông đáng chết này, thế nhưng dùng tay…… 

Cô cảm thấy thân thể mình co chặt, còn cảm thấy không thích hợp. 

Mà Cố Tĩnh Trạch, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Triệt: "Em trở về rồi, anh mang em đi ăn cơm trưa". 

“Em em em không ăn, em ở nhà ăn là được". 

Lâm Triệt lập tức bảo vệ mình: "Anh làm gì……” 

Cố Tĩnh Trạch đứng lên, kỳ quái nhìn cô: "Làm sao vậy, đi ra ngoài ăn cái gì mà thôi, anh biết một nhà hàng, là một người nước Pháp mở ra, làm thức ăn vô cùng chính tông, thay đồ mang em qua đó nếm thử". 

“A…… Vâng, được, em lập tức thay quần áo". Lâm Triệt gương mặt hồng hồng, chạy nhanh vào trong. 

Cố Tĩnh Trạch kinh ngạc quay đầu nhìn cô, có chút hồ nghi. 

Thấy cô nghiêng ngả lảo đảo chạy vào bên trong, mới đứng ở nơi đó, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. 

Lâm Triệt thay đồ, đến nhà hàng nước Pháp, nhất định phải mặc chính trang, nhưng mà, mặc cái nào cung cảm thấy không thích hợp, hoặc là quá dài, hoặc là quá ngắn, hoặc là quá hở. 

Nếu là ngày thường cũng không có cảm giác gì. 

Chỉ là, trải qua chuyện ngày hôm qua, nhớ tới Cố Tĩnh Trạch, liền cảm thấy trong lòng vô cùng không thích hợp, gương mặt không tự chủ được sẽ hồng lên, không dám nhìn đôi mắt anh. 

Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn thay đổi một bộ bình thường, mặc vào vẫn thật là xinh đẹp, chỉ là không có gì nổi bật. 

Cô xoay một vòng, trang điểm đơn giản, mới vừa lòng mỉm cười. 

Đi ra ngoài, Cố Tĩnh Trạch đang bỏ một tay vào túi quần, quay đầu lại nhìn cô, hơi hơi dừng một chút. 

Lâm Triệt mặc một bộ phục cổ, bộ dáng ung dung hình như là công chúa thời Trung cổ, thoạt nhìn đẹp đẽ quý giá, hào phóng như vậy. 

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch nhìn thoáng qua, mới đi qua bảo: "Đi thôi". 

Lâm Triệt mỉm cười, Cố Tĩnh Trạch hỏi: "Em không biết kéo tay đi sao, cái này là lễ nghi ăn cơm Tây”. 

“A?". 

Cố Tĩnh Trạch cong cánh tay lên, Lâm Triệt nhìn nhìn, đành choàng tay qua, đặt tay ở trong khuỷu tay anh. 

Anh vừa lòng mỉm cười, ngẩng đầu lên, mới vừa bước chân ra, lại nghe thấy di động ở trong túi đang run lên. 

Không vui cầm lấy di động, nhìn thấy Mạc Huệ Linh bỗng nhiên gọi điện thoại tới. 

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, nhìn Lâm Triệt bên cạnh, nghe điện thoại. 

“Làm sao vậy, Huệ Linh". 

Mạc Huệ Linh khóc lóc nói: "Trong nhà hình như có trộm, em rất sợ hãi". 

“Cái gì? Có trộm, sao có thể?". 

“Em mới chuyển đến nơi này, không biết nơi này rốt cuộc có tình huống như thế nào, nhưng mà, nhà em lại không nhiều bảo vệ như nhà anh, lại chỉ có một mình em ở, cho nên……” Nói, âm thanh Mạc Huệ Linh càng ngày càng nhỏ, bộ dáng uất ức lại sợ hãi. 

Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu, chỉ có thể nhìn xem Lâm Triệt bên cạnh, nói với Mạc Huệ Linh trong điện thoại: "Đừng khóc, hiện tại anh qua đó xem". 

Buông điện thoại xuống, Lâm Triệt cũng đã tự giác buông lỏng cánh tay đang quàng tay anh: "Cái này…… Anh qua đi xem đi". 

Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, vừa định nói chuyện, Lâm Triệt mỉm cười nói: "Mau đi đi, ăn trộm quan trọng hơn". 

Cố Tĩnh Trạch mím môi, nhìn cô nói: "Vậy được rồi, anh qua đó xem, để tài xế đưa em đến nhà hàng trước, anh xử lý tốt lập tức qua đó". 

“Vâng, được". 

Cố Tĩnh Trạch cuối cùng nhìn cô một cái, xoay người đi ra bên ngoài. 

Lâm Triệt bĩu môi, Mạc Huệ Linh này, thật biết tìm thời gian. 

Mà lúc này, chỗ Mạc Huệ Linh. 

Cô ta buông điện thoại, lập tức vui vẻ xoay vài vòng, nhìn cái phòng hoàn hảo này, nghĩ nghĩ, trực tiếp lôi đồ đạc tròn trong ngăn tủ đồ ra hết, rơi đầy đất, ngăn kéo cũng đều lôi ra tới, đồ vật quý báu rơi đầy đất, thoạt nhìn giống như là thật sự gặp ăn trộm, lúc này mới vừa lòng mỉm cười. 

Hừ, Lâm Triệt, Cố Tĩnh Trạch là của tôi, cho dù anh ấy là chồng của cô, nhưng mà, chỉ cần tôi kêu một cái, anh ấy sẽ ngoan ngoãn tới ngay lập tức! 

Rất nhanh Cố Tĩnh Trạch tới chỗ ở của Mạc Huệ Linh.

Nơi này cách Cố trạch thật sự rất gần, đi không đến mười phút, đã tới rồi. 

Sau khi Cố Tĩnh Trạch vào sau, liền thấy Mạc Huệ Linh khóc lóc trực tiếp nhào tới. 

Cố Tĩnh Trạch nhớ tới mình chạm vào nước mắt cô một lần, lập tức phát bệnh sởi, bèn vội tránh né. 

Mạc Huệ Linh chụp hụt, ngẩng đầu lên, uất ức nhìn Cố Tĩnh Trạch. 

-----*-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro