184_204

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cố Tĩnh Trạch nói: "Hôm nay anh không uống thuốc, em đừng đụng vào anh, bằng không anh lập tức đến bệnh viện, không thể ở tại chỗ này".

Mạc Huệ Linh vừa nghe, lúc này mới lau lau nước mắt, lý giải nhìn anh: "Được rồi, em biết em không thể chạm vào anh......"

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô một cái: "Rốt cuộc làm sao vậy?".

Mạc Huệ Linh vội chỉ chỉ bên trong: "Anh xem sao, em trở về, liền phát hiện trong nhà biến thành như vậy, em...... Em rất sợ hãi".

Cố Tĩnh Trạch nhìn nhìn căn phòng hỗn độn bên trong, ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng dừng ở trên mặt Mạc Huệ Linh : "Ăn trộm?".

"Đúng vậy đúng vậy". Mạc Huệ Linh vội không ngừng gật đầu: "Nhất định là em mới vừa chuyển đến, bọn họ biết nơi này chỉ có mình em, cho nên mới......"

Cố Tĩnh Trạch nói: "Cho nên, ai kêu em dọn lại đây, ở trong nhà không tốt sao, nơi này chỉ có một mình em, đương nhiên không tốt, ngay cả người chiếu ứng cũng không có".

Mạc Huệ Linh kéo tay nhìn anh: "Không phải còn có anh sao".

"Nhưng mà anh rất bận, không có khả năng ngày nào cũng chăm sóc em".

"Chỉ là, em muốn gần anh một chút...... Em có thể thường xuyên nhìn thấy anh là được, thật sự".

"Chỉ bởi vì cái này, em chuyển đến nơi này......" Cố Tĩnh Trạch nói: "Em như vậy, thật sự quá tùy hứng".

"Em vì anh, nguyện ý làm tất cả".

"Nhưng mà, em cũng không thể vì anh mà nói dối". Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh.

Mạc Huệ Linh ngẩn người: "Em...... Em nào có nói dối......"

Cố Tĩnh Trạch thấy cô còn chết cũng không hối cải, chỉ chỉ bên trong phòng, ánh mắt sắc bén: "Em nhìn xem, đó là có ăn trộm sao".

Mạc Huệ Linh bị anh nói đột nhiên chột dạ, cũng nhìn nhìn bên trong: "Sao...... Sao không phải".

Cố Tĩnh Trạch đi vào: "Nhiều vòng cổ quý báu như vậy, hoa tai, mỗi cái đều mấy chục vạn, ăn trộm chỉ lấy sao. Nhưng lại không mang đi? Còn có, ăn trộm không có việc gì moi quần áo của em ra làm gì, đồ vật quý báu đều đặt ở trong ngăn tủ có khóa, tủ quần áo chỉ có quần áo, hắn ta lãng phí thời gian moi ra làm gì?".

Trong lòng Mạc Huệ Linh bối rối.

Cô không nghĩ tới những cái này, cô chỉ tùy tiện tìm lý do để Cố Tĩnh Trạch biết, nhưng mà, cô - một thiên kim tiểu thư, không gặp ăn trộm bao giờ, cũng không tiếp xúc với ăn trộm, càng không nghĩ tới vấn đề logic này, sao làm tinh tế như vậy.

Cô nhất thời bị nói trên mặt nóng bừng, nhìn Cố Tĩnh Trạch, vội nói: "Em...... Em...... Thật xin lỗi, Tĩnh Trạch".

Cố Tĩnh Trạch lắc đầu, nghĩ Lâm Triệt còn ở nhà ăn, quay đầu đi ra ngoài: "Thôi, nếu không có việc gì, anh đi trước, còn có việc phải làm".

"Tĩnh Trạch!". Mạc Huệ Linh ngẩng đầu lên lập tức bắt được cánh tay Cố Tĩnh Trạch: "Đừng đi, đừng tức giận, em sai rồi, thật sự sai rồi, anh đừng đi".

"Huệ Linh, em buông anh ra!". Cố Tĩnh Trạch nhất thời có chút bực.

Huệ Linh, thật là càng ngày càng dính người, còn vô cớ gây rối như vậy.

Mạc Huệ Linh nhìn anh, nhất thời sốt ruột, cắn răng một chút lấy được bình hoa bên cạnh, rầm một chút ném xuống trên mặt đất, ngay sau đó, nắm mảnh nhỏ bình hoa lên, sau đó vạch trên tay ......

"Huệ Linh, em......" Cố Tĩnh Trạch vội lấy lại nhưng đã chậm một bước, mảnh nhỏ đã cắt trên cánh tay một đường máu.

Mạc Huệ Linh nhất thời không ngờ đau như vậy, lập tức khóc lên: "Tĩnh Trạch, em...... Em làm hết thảy, chỉ vì có thể ở gần anh chút, anh...... Anh đừng tức giận......"

"Em...... Em......" Cố Tĩnh Trạch thật là tức chết rồi, Huệ Linh này, sao lại có thể đối xử với mình như vậy, tự mình hại mình như vậy, thật là không biết tự thương mình!

Ngay sau đó, Mạc Huệ Linh liền run rẩy ngã xuống trên mặt đất, đau đến kêu la.

Cố Tĩnh Trạch đứng ở nơi đó, nhìn cô, chỉ có thể lắc đầu, đi ra ngoài cho người kêu xe tới.

Nhà hàng.

Lâm Triệt ngồi ở chỗ kia, đợi một lúc lâu, lại không thấy Cố Tĩnh Trạch tới.

Ngẫm lại cũng phải, Mạc Huệ Linh đã gọi, sao Cố Tĩnh Trạch còn đến đây được.

Lâm Triệt cảm thấy mình thật ngu xuẩn, thật sự ngồi ở chỗ này chờ anh làm gì.

Cảm thấy đã đói bụng không chịu được, cô dứt khoát kêu người nhanh bưng đồ ăn lên, mặc kệ nói như thế nào, ăn no mới là đạo lý.

Đang ăn, lại cảm thấy có người đi tới bên cạnh.

Nghĩ Cố Tĩnh Trạch rốt cuộc tới, cô ngẩng đầu lên: "Anh còn tới, em đã ăn sạch phần của anh".

Nhưng mà ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Cố Tĩnh Dư thế nhưng đứng ở trước mặt.

"Cố Tĩnh Dư?".

Sao anh không tới, em lại tới.

Cố Tĩnh Dư ngồi xuống: "Sao vậy, bị cho leo cây?".

"Mới không có đâu......" Lâm Triệt chột dạ nói.

Cố Tĩnh Dư cười, nhìn cô trang điểm xong đẹp: "Mới vừa rồi em đã nói rõ ràng như vậy, còn giả vờ, được rồi, thấy em đáng thương như vậy, anh tới giúp em ăn".

"......" Sao đàn ông Cố gia ai cũng không biết xấu hổ.

Cố Tĩnh Dư nói, trực tiếp ăn vào, nhưng thật ra nhìn Lâm Triệt nói: "Có điều nghe nói em muốn đi tham gia 《Chân nhân tú》".

"Đúng vậy, cái kia rất nổi danh, công ty của em để em tham gia". Lâm Triệt nói.

Cố Tĩnh Dư cười he he: "Chỉ số thông minh như em, tham gia 《Chân nhân tú》 không sợ biến thành trò đùa sao?".

"Mắc mớ gì?".

"Em phải hiểu người trong 《Chân nhân tú》 đều phải rất lợi hại, mới có thể có được nhiều chú ý, người có chỉ số thông minh như em, sao giành lên sóng với người ta được".

"Sẽ không như vậy đâu......" Lâm Triệt nói: " Ở《Chân nhân tú》, tất cả mọi người đều có cơ hội mà, hơn nữa chỉ số thông minh của em có làm sao!".

"Em không nhìn xem lần này người tham gia với em là ai, trừ bỏ mấy lão diễn viên kia, làm 《Chân nhân tú》 hai năm, khẳng định có kinh nghiệm cướp thì giờ lên sóng hơn người khác, hơn nữa lần này đi cùng với em đều là khách quý, ai ai, cũng đều là sinh ngưu không sợ hổ, em nha......" Anh ăn bò bít tết, lắc đầu.

Lâm Triệt nói: "Khách quý cùng tham gia với em là ai?".

"Anh nghe nói, chủ đề lần này là mời diễn viên mới, cùng đi với em, đều là nữ, người mới, em đi hẳn biết là ai, có điều, người mới á ...... Thật sự một người uy mãnh hơn một người, tới rồi em sẽ được kiến thức".

Lâm Triệt lập tức cũng có chút chột dạ, xác thật, cô ở phương diện đoạt tài nguyên, thật sự không biết cách.

Mà hiện tại giới nghệ sĩ, cũng không phải ra diễn diễn là được.

Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Dư: "Sao anh tới nơi này?".

"Làm sao vậy". Cố Tĩnh Dư nói: "Đây là khu thương mại của Cố thị, anh lại đây đi dạo".

Nơi này thế nhưng cũng là của Cố thị.

Nhưng mà, nghĩ đến Cố Tĩnh Trạch còn ở chỗ Mạc Huệ Linh, tâm tình không khỏi có chút không thoải mái, nhìn Cố Tĩnh Dư, cô nói: "Không có việc gì em đi về trước".

Tách khỏi Cố Tĩnh Dư về nhà, Cố Tĩnh Trạch thế nhưng còn chưa trở về.

Lâm Triệt dứt khoát đi tìm Thẩm Thản Nhiên chơi một buổi chiều, buổi tối, Cố Tĩnh Trạch không trở về như cũ.

Lâm Triệt ngồi ở trên giường, không thể đi hỏi người hầu Cố Tĩnh Trạch ở nơi nào, nhưng mà có chút lo lắng, Cố Tĩnh Trạch rốt cuộc có bệnh, lần trước chạm vào Mạc Huệ Linh, lập tức phát bệnh, lần này sẽ không nhịn được rồi cùng Mạc Huệ Linh, sẽ phát bệnh chứ?

Chỉ là, không có việc gì đi chạm vào Mạc Huệ Linh......

Nghĩ đến đây, càng cảm thấy trong lòng ẩn ẩn tức giận, nếu nhịn không được chạm vào người ta, vậy bị bệnh cũng xứng đáng.

Bệnh sắp chết cũng đừng tìm mình.

Lâm Triệt đắp chăn, lười quan tâm Cố Tĩnh Trạch.

Mà sáng sớm hôm sau, Cố Tĩnh Trạch không trở về như cũ.

Sáng sớm, tinh thần Lâm Triệt có chút uể oải, buổi tối một mình ở trong phòng, thế nhưng cảm thấy ngủ không được, không biết như thế nào, ẩn ẩn không an tâm, luôn cô ngủ rất nặng nề, một buổi tối ngủ đến đần độn.

Nhất định là bởi vì cô quá tốt bụng, lo lắng Cố Tĩnh Trạch có thể bị bệnh sắp chết không, cho nên mới sẽ như vậy.

Lúc này, Cố Tĩnh Trạch ở bên ngoài trở về.

Cô nghe thấy âm thanh, lập tức đứng lên, vừa muốn đi ra ngoài, lại nhớ tới, người ta cùng Mạc Huệ Linh song túc song tê một buổi tối.

Rốt cuộc, Mạc Huệ Linh mới là cô gái trong lòng anh.

Lâm Triệt khẽ cắn môi, không đi ra ngoài.

Cố Tĩnh Trạch nhanh chóng đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Lâm Triệt còn ở đây, trong lòng hình như lập tức an tâm không ít.

Một buổi tối, Mạc Huệ Linh đều khóc ầm ĩ, muốn chết muốn sống, làm người vô cùng bất đắc dĩ.

Nhưng mà, dù Cố Tĩnh Trạch phiền chán như thế nào, chung quy không thể làm gì cô ta.

Chỉ là trong lòng nghĩ, Mạc Huệ Linh vốn dĩ không phải như thế, lại là bị anh ép thành như thế.

"Đã trở về". Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, qua loa chào hỏi.

Cố Tĩnh Trạch ừ một tiếng, nóng lòng giải thích: "Huệ Linh cô ấy ở bệnh viện, cắt tay mình, cảm xúc có hơi kích động, anh sợ cô ấy nhất thời luẩn quẩn trong lòng......"

Lâm Triệt ngẩng đầu: "Ừm, phải không, vậy hẳn nên ở lâu thêm một chút".

Cố Tĩnh Trạch vài bước đi tới, muốn ôm Lâm Triệt từ phía sau một cái.

Ở bên ngoài trì hoãn một buổi tối, vừa mệt vừa phiền, nhưng lúc anh nhìn thấy Lâm Triệt, mới thật sự cảm thấy yên ổn.

Lâm Triệt cảm thấy Cố Tĩnh Trạch tới gần, lại lập tức tránh ra.

"Cố Tĩnh Trạch anh làm gì!". Cô trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái.

Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt: "Làm sao vậy...... Em tức giận bởi vì anh không đến nhà hàng sao? Thật xin lỗi, bởi vì bỗng nhiên xảy ra chuyện......"

"Em không có tức giận, em tức giận cái gì, anh ở bên Mạc Huệ Linh mới phải, không liên quan đến em, em chỉ là...... Còn phải đi làm, sắp muộn rồi, anh tránh ra".

Đẩy Cố Tĩnh Trạch ra, cô chạy nhanh đi ra ngoài.

"Em......" Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ nhìn bóng dáng Lâm Triệt, đứng ở nơi đó, không khỏi thở dài.

Lâm Triệt không muốn quan tâm chuyện Cố Tĩnh Trạch, cô cảm thấy mình hẳn là nên cách xa Cố Tĩnh Trạch một chút, xa một chút nữa.

Bằng không, thật sự càng ngày càng quen có Cố Tĩnh Trạch, về sau lúc ly hôn làm sao bây giờ?

Cô tuyệt đối sẽ không sống với Cố Tĩnh Trạch cả đời, hiện tại cùng lắm là kế sách tạm thời bảo vệ Mạc Huệ Linh, cô không thể khiến mình thật sự trầm mê trong cuộc hôn nhân này.

Cũng may, tất cả đều là giả.

Buổi tối.

Cố Tĩnh Trạch chờ tới chín giờ, Lâm Triệt vẫn chưa trở về.

Cố trạch, cảnh tượng nhóm người hầu vội vàng, nhìn thấy Tần Hào vừa từ Campuchia trở về, vội mỉm cười: "Tiên sinh ở bên trong".

Tần Hạo à một tiếng, đi vào báo cáo, gõ gõ cửa tiến vào, lại thấy Cố Tĩnh Trạch lập tức đứng lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn lại.

"Tiên sinh......" Tần Hạo cảm động nói: "Ngài không cần đứng lên...... Tôi đã trở về, đúng vậy, tôi hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn đã trở về, tôi ở Campuchia đặc biệt nhớ ngài, cho nên vội xử lý xong liền trở về, ngài......" ( :D)

Lời còn chưa dứt, lại thấy Cố Tĩnh Trạch biểu tình đạm mạc ngồi xuống: "Ừm, xử lý xong?".

Tần Hạo đành phải kéo thấp âm thanh đi qua, cẩn thận nói: "Đúng vậy đúng vậy, đã xử lý xong".

"Vậy đi ra ngoài đi".

"Vâng......"

Tần Hạo kỳ quái nhìn Cố Tĩnh Trạch, thấy biểu tình anh lãnh đạm, đành phải đi ra ngoài trước.

Cố Tĩnh Trạch ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, cảm thấy hình như mình có chút bực bội.

Tâm tình lo âu chờ đợi một người trở về, đây là lần đầu tiên của anh, trong nội tâm anh cũng cảm thấy có chút bực bội bất an.

Lúc này, cửa lập tức bị đẩy ra.

Cố Tĩnh Trạch lại lần nữa đứng lên.

Nhưng mà ngẩng đầu lên, trong ánh mắt kỳ vọng, lại xuất hiện gương mặt của Tần Hạo.

"Tiên sinh, tôi đã quên......"

Tần Hạo vội đưa tư liệu lên, còn muốn nói chuyện, liền đụng phải gương mặt ngăm đen của Cố Tĩnh Trạch.

Nhất thời chỉ cảm thấy hàn ý lẫm lẫm, vội buồn bã nói: "Tiên sinh......"

Cố Tĩnh Trạch chống hau tay ở trên bàn, đạm nhiên nhìn anh, biểu tình thanh lãnh xa cách.

"Tần Hạo, nếu chuyện nhà xưởng cậu làm thuận tay như vậy, gần đây nhà xưởng của Campuchia giao cho cậu đi làm, hàng giả vẫn còn chưa chấm dứt đâu?".

"A......"

"Không cần chần chờ, ngày mai cho nhân sự mua vé máy bay cho cậu, thừa dịp thời hạn giấy thông hành xuất ngoại vẫn có hiệu lực, cậu tiếp tục ở tại Campuchia đi".

"......"

Rốt cuộc tôi làm sai cái gì......

Tần Hạo ở trong lòng kinh hô.

Nhìn Tần Hạo lợi hại, Cố Tĩnh Trạch mới hất toàn bộ tư liệu trên bàn xuống đất, dựa vào trên ghế, mỏi mệt xoa xoa ấn đường, Lâm Triệt...... đáng chết này, còn chưa chịu trở về......

Quán bar.

Lâm Triệt dùng sức hắt xì.

Thẩm Thản Nhiên kỳ quái nhìn cô: "Làm sao vậy, không phải bị cảm chứ?".

"Không có, phỏng chừng mùi thuốc quá nồng, những người này, sao thích hút thuốc như vậy".

"Ai biết, ai, ông xã nhà cậu, không hút thuốc sao?".

"Không biết, nhưng tự chủ của người này rất mạnh".

"Cũng phải, bằng không sao ở với cậu một phòng lâu như vậy, thế nhưng còn không chạm vào cậu". Thẩm Thản Nhiên nói: "Cậu cũng vậy, thế nhưng không tự mình nhào lên, nếu mình có tài nguyên này, đã sớm nhào lên".

Lâm Triệt nói: "Vậy cậu nhào lên đi, mình nhường cho cậu".

"Hừ, mình không ở cùng phòng với anh ta được".

"Bởi vì anh ta bị bệnh, cho nên không thể đụng vào phụ nữ, hẳn là phỏng chừng nhìn mình nên không lên nổi".

"Không phải chứ......"

Thật ra Lâm Triệt không nghĩ tới những thứ này, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, anh chạm vào cô lại không có vấn đề gì, hình như cũng không phát bệnh, nhưng mà anh vẫn không chạm vào, Lâm Triệt hoài nghi là nguyên nhân tâm lý, không biết có phải bởi vì nghĩ đến chạm vào phụ nữ sẽ phát bệnh, cho nên nhìn thấy phụ nữ sẽ có chướng ngại, bởi vậy nhìn thấy phụ nữ cũng không có cảm giác.

Lâm Triệt nghĩ mình không thể tùy tiện nói chuyện riêng tư của anh, cho nên chỉ mỉm cười: "Không có đâu, nói giỡn".

"À, mình đã nói mà, mình nghĩ loại người như Cố Tĩnh Trạch, hẳn là có rất nhiều cô gái muốn nhào lên, cậu phải nắm chắc rồi vận động một trận, không cần u oán như vậy".

Lâm Triệt liếc cô một cái: "Cậu không hiểu, những cái đó đều là gì, sớm muộn gì vẫn sẽ trở thành mây khói thoảng qua".

Lâm Triệt thở dài, dựa vào nơi đó, nghĩ đến Cố Tĩnh Trạch, cảm thấy mình hẳn nên cách xa anh một chút, xa thêm một chút, như vậy mới là an toàn nhất!

Lúc về nhà, đã mười giờ đúng.

Vào phòng, lại thấy trong phòng u ám, tiếng một người bỗng nhiên từ trên sô pha vang lên.

"Em còn biết trở về".

Lâm Triệt hoảng sợ, nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch sâu kín đứng lên, mới vỗ vỗ ngực: "Anh muốn hù chết em có phải không?".

Cố Tĩnh Trạch vừa thấy thời gian: "Đã mấy giờ, mà giờ em mới trở về".

"Đi ra ngoài chơi với bạn đã lâu, ai, sao anh ở nhà?".

Hiện tại Mạc Huệ Linh ở gần như vậy, hẳn là tung ta tung tăng chạy tới chỗ Mạc Huệ Linh mới phải.

Suy nghĩ cẩn thận, đối mặt với mấy vấn đề này, tuy rằng vẫn không thoải mái, nhưng là, thật ra cũng thản nhiên.

Dù sao bọn họ vốn dĩ cũng là một đôi, dù bên nhau như thế nào, cũng đều không thành vấn đề.

Cố Tĩnh Trạch nói: "Đây là nhà anh, đương nhiên anh muốn ở nhà thì ở nhà".

"Ừm, vậy anh tiếp tục xem TV, em đi vào thay quần áo".

Nói xong, Lâm Triệt liền đi thẳng đến, lại không nhìn Cố Tĩnh Trạch thêm một cái.

Cố Tĩnh Trạch tức không chỗ phát, chỉ có thể đứng ở nơi đó, nghi hoặc nhìn bóng dáng cô.

Lâm Triệt này, càng ngày càng lãnh đạm với mình......

Trong chốc lát, Cố Tĩnh Trạch đi vào phòng, Lâm Triệt đã đổi áo ngủ, cũng không thèm nhìn tới Cố Tĩnh Trạch một cái, trực tiếp dựa vào nơi đó xem kịch bản.

Cố Tĩnh Trạch ho khan.

Lâm Triệt ngẩng đầu, rốt cuộc liếc mắt nhìn anh một cái, nhưng mà, cúi đầu tiếp tục xem kịch bản.

Cố Tĩnh Trạch hơi hơi nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn mình, hừ một tiếng, vào phòng tắm.

Anh cảm thấy dáng người mình cũng không tồi, bộ dáng cũng không tồi, gần đây hơi lười rèn luyện một chút, nhưng mà cơ bắp vẫn hoàn hảo, anh cũng biết, Lâm Triệt ở giới nghệ sĩ, đại khái nhìn thấy vô số soái ca mỹ nữ, cho nên thấy anh như vậy đã chán?

Lâm Triệt nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, nhìn thoáng qua, cảm thấy tiếng nước rất nhanh ngừng lại, ngay sau đó, cửa bị kéo ra, Cố Tĩnh Trạch bước ra ngoài.

Trên người người đàn ông còn mang theo hơi ẩm, tóc còn nhỏ nước, da thịt màu mật, phía trên sóng gió phập phồng, mà bình thường biết cô cũng đang ở trong phòng sẽ khoác cái áo tắm dài hoặc là ăn mặc áo ngủ xuất hiện, thế ngưng hôm nay chỉ quấn cái khăn lỏng lẻo ở dưới đã đi ra.

Khăn tắm vây quanh ở nơi đó, Lâm Triệt cũng lo lắng thay anh, quả thực là tay tùy chạm vào, thì sẽ hoàn toàn phơi ra ngoài ánh sáng.

Anh anh anh, anh điên rồi sao.

"Cố Tĩnh Trạch anh...... Anh làm gì không mặc quần áo". Lâm Triệt nhảy xuống giường.

Lại thấy Cố Tĩnh Trạch từng bước một đi tới, vẻ mặt đạm nhiên, bộ dáng như đương nhiên, vô tội nhìn Lâm Triệt: "Làm sao vậy, trong nhà nóng quá, áo tắm trong phòng tắm quá dài, anh không muốn mặc, có cái gì không đúng sao?".

"Nhưng mà anh......" Lâm Triệt chỉ vào phía dưới anh.

Chính giữa còn có một bộ vị phồng lên, làm người muôn vàn mơ màng, Lâm Triệt nhìn, nghĩ đến nơi đó là nơi nào, cả người lập tức nóng lên.

Cảm thấy ngón tay còn chỉ vào nơi đó, rồi lại rụt về, bỏ vào miệng cắn.

Nhưng mà, không thể không nói......

Nơi đó nhìn là rất lớn......

Cố Tĩnh Trạch từng bước đi tới, nhìn Lâm Triệt, ánh mắt mang theo kỳ quái: "Em làm sao vậy?".

Lâm Triệt vốn dĩ còn đang nhìn chằm chằm bộ vị nào đó của anh không ngừng, lúc này bị anh một kêu, lúc này mới bỗng nhiên bừng tỉnh lại.

Trên mặt đột nhiên là ửng đỏ, tai cũng đi nổi lên màu đỏ.

Cô vội chuyển qua ánh mắt, làm bộ mình vừa mới xem phía trước, đôi mắt quay tròn dạo qua một vòng, ở trong lòng hung hăng mắng mình vài câu.

Sắc nữ, si nữ, có chút ý chí kiên định không, nói không bao giờ quan tâm anh, coi anh là người gỗ mà?

Nhưng mà, vừa rồi một màn kia thật sự quá đẹp, cô gái bình thường, nhìn thấy người đàn ông gợi cảm như vậy, cũng sẽ cảm thấy khó có thể tự giữ, hận đôi mắt không thể nhìn chằm chằm qua.

Muốn trách chỉ có thể trách Cố Tĩnh Trạch, trên đời sao có người đàn ông hoàn mỹ như vậy, còn cố tình để cô gặp.

Càng không cần phải nói, mỗi ngày cô phải ở chung một phòng với người đàn ông này.

Hơn nữa Cố Tĩnh Trạch này cũng thật là, không có việc gì chạy loạn khắp nơi làm gì, rõ ràng biết mình lớn lên rất yêu nghiệt, còn không biết suy nghĩ vì người khác một chút.

Lúc này, liền nghe thấy Cố Tĩnh Trạch ở phía sau kỳ quái hỏi: "Lâm Triệt, rốt cuộc em đang nhìn cái gì vậy?".

"A a...... Em đang, em suy nghĩ, ngày mai diễn, ngày mai em phải đi diễn thử, suy nghĩ nên diễn như thế nào". Lâm Triệt lung tung nói.

Cố Tĩnh Trạch à, vài bước đi tới bên cạnh cô, nhìn ánh mắt trốn tránh của cô, còn có màu hồng tới cổ, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

"Hiện tại có rất nhiều người tìm em biểu diễn vai chính, còn cần thử diễn?".

"Đương nhiên, dù chúng ta là chuyên nghiệp, khẳng định phải đi thử xem nhân vật có thích hợp không". Lâm Triệt nói, lại cảm thấy hơi ẩm tới gần, cô vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch đã đi tới, vội nói: "Cố Tĩnh Trạch, anh làm gì đứng gần em như vậy, sao anh không nhanh đi mặc quần áo đi".

Cố Tĩnh Trạch cười khẽ, nghiền ngẫm nhìn cô: "Làm sao vậy, anh mới vừa tắm rửa xong, rất thoải mái, muốn thư giãn một chút không được sao? Mặc quần áo cả ngày, phải thả lỏng thân thể một chút, để tế bào trên người hô hấp không khí mới mẻ, em cũng đúng vậy, kỳ thật vì sao người lõa thể ngủ tốt cho thân thể, bởi vì như vậy có thể thả lỏng thân thể toàn diện, một ngày mỏi mệt mới có thể giảm bớt".

Nói xong, Cố Tĩnh Trạch nhích lại gần một chút.

Lâm Triệt chỉ cảm thấy nhìn một cơ ngực thật lớn tiến lại gần, mang theo hơi thở nam tính độc đáo của anh, cả người nháy mắt liền Sparta.

"Oa, Cố Tĩnh Trạch anh làm gì, anh đừng tới đây, anh không thể khi dễ em, anh cút ngay cho em anh......" Tay Lâm Triệt lập tức giơ lên đẩy đẩy Cố Tĩnh Trạch.

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, vụt một cái đã bắt được cánh tay Lâm Triệt, nhìn Lâm Triệt, nhíu mày.

Lâm Triệt bị dọa hoảng loạn nhìn anh, ngước đôi mắt lên, tức giận không thôi.

Cố Tĩnh Trạch trừng mắt cô: "Em đang làm gì?".

Lâm Triệt kêu lên: "Anh còn hỏi em làm gì, em đang làm gì, em...... Em không thể......"

"Anh muốn lấy di động, em nói anh muốn làm gì!". Cố Tĩnh Trạch nói, duỗi tay lấy di động trên tủ đầu giường.

Lâm Triệt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh lấy di động qua, trừng mắt liếc cô một cái, nhìn lên.

Hóa ra muốn lấy di động......

Lâm Triệt thở dài, vỗ vỗ ngực mình, nhưng lại oán giận nhìn về phía Cố Tĩnh Trạch bên cạnh.

Còn không phải trách anh không mặc quần áo liền đi tới đi lui.

Hơn nữa, lấy cái di động, vòng qua lấy không được sao, vì sao một hai phải lướt qua từ trên người cô, cô đương nhiên sẽ hiểu lầm.

Lâm Triệt cũng giận dỗi kéo chăn lên, lại cảm thấy Cố Tĩnh Trạch nằm ở nơi đó, còn không mặc quần áo, làm người thật sự vô ngữ, chẳng lẽ anh có sở thích bại lộ sao, sao có thể không mặc quần áo.

"Cố Tĩnh Trạch, anh có thể mặc xong quần áo trước không?". Lâm Triệt vẫn luôn nhìn sang bên kia, chỉ có thể không thể nhịn được nữa kêu Cố Tĩnh Trạch.

Cố Tĩnh Trạch lại ngẩng đầu lên: "Làm sao vậy?".

"Anh...... Anh không mặc quần áo quá kỳ cục, trong căn phòng này không chỉ có một mình anh!".

Cố Tĩnh Trạch đạm nhiên nhìn cô: "Anh cho rằng như vậy em đã quen, dù sao chúng ta cũng ở cùng nhau thật lâu".

"Anh...... Quen cái rắm". Vĩnh viễn cũng không thể quen!

Cố Tĩnh Trạch nhìn giận dỗi ôm hai đầu gối mình ngồi ở chỗ kia, cười, thò lại gần nói: "Làm sao vậy...... Em nhìn thấy anh, cảm thấy không thoải mái à?".

"Em......"

Cố Tĩnh Trạch nói: "Không phải em nhìn thấy anh cởi quần áo, sẽ có cảm giác gì với anh chứ?".

Lâm Triệt đỏ mặt lên, quay đầu lại kêu lên: "Ai đối có cảm giác với anh!".

Cố Tĩnh Trạch nói: "Vậy em sợ cái gì, anh cho rằng, chúng ta ở cùng một chỗ lâu như vậy, hẳn là sớm thành thói quen, tỷ như, cho dù hiện tại em cởi sạch quần áo đứng ở trước mặt anh, ta cũng sẽ không có một chút cảm giác".

"Ha......" Lâm Triệt trừng mắt Cố Tĩnh Trạch.

Thấy Cố Tĩnh Trạch hơi hơi liếc cô một cái: "Không tin em thử xem".

"......" Mặt Lâm Triệt lại lần nữa đỏ lên, trốn xa chút, nói với anh: "Anh tránh ra!".

Cố Tĩnh Trạch thò qua: "Thật sự, em phải tin tưởng anh".

Tin anh mới là lạ, lưu manh, người xấu!

"Anh gần chút nữa em sẽ kêu lên!".

"Em kêu đi, người bên ngoài cũng sẽ cảm thấy chúng ta đang tăng tình thú giữa hai vợ chồng".

"Em......"

Cố Tĩnh Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ của cô nhăn thành một đoàn, cảm thấy thật là cực kỳ thú vị, càng đến gần vài phần, xích quả ngực, dán lại đây, cô nhìn hầu kết rõ ràng của anh, di động trên dưới, bộ dáng thật sự thực dương cương, tay vội đẩy anh ra, không cho anh tới gần, chỉ là anh rốt cuộc không có mặc quần áo, tay cô trực tiếp dán ở trên ngực anh, xúc cảm kia...... Đừng nói, thật đúng là rất thoải mái.

Nhưng mà, sao cảm thấy không thích hợp.

Cố Tĩnh Trạch cúi đầu vừa thấy, cảm giác thân thể của mình giống như đang bị đốt nóng, tê hừ một tiếng, lại nhìn Lâm Triệt, ánh mắt đều cũng nóng lên theo.

Lâm Triệt vội muốn buông tay, lại cảm thấy Cố Tĩnh Trạch đè tay cô lại, nhìn mặt cô, tình thâm yểu điệu, đen nhánh mang theo lửa nóng, cùng biểu tình cứng rắn của anh, dao tương hô ứng.

"Anh......"

"Đừng nhúc nhích......" Cố Tĩnh Trạch ngừng tiếng kháng nghị của cô, nhíu mày.

"Anh gần như vậy làm gì......" Lâm Triệt đỏ mặt tránh né.

Mày Cố Tĩnh Trạch càng nhăn chặt: "Bảo em đừng nhúc nhích".

"Nhưng mà em......"

Anh giữ tay cô lại một phen, dời xuống dưới thân thể.

Lâm Triệt lập tức chạm vào nơi nào đó, cảm thấy nơi đó đang mấp máy, cơ thể giật mình lại ngượng ngùng, hận không thể nhanh rụt tay về

"Biết vì sao không thể động không?". Âm thanh anh khàn khàn, gợi cảm tột đỉnh.

"Em...... Buông em ra......"

"Càng động, càng to lên, cho nên, đừng nhúc nhích!". Cô gái này, rốt cuộc hiểu đàn ông không, còn dám nhích tới nhích lui lung tung.

Lại động nữa, cọ xát anh thật là muốn nổ mạnh.

Sao Lâm Triệt có thể chịu được, ở nơi đó mặt đỏ lên, chắc chắn cảm thấy thứ cứng rắn mình chạm trong tay, đang càng ngày càng bành trướng, lấy tốc độ làm người kinh ngạc, từ nhỏ sang lớn làm người kinh ngạc, thật là......

Lâm triệt giật mình nhìn người đàn ông trước mắt: "Anh anh anh...... Hiện tại...... Hiện tại nên làm cái gì bây giờ......"

Cố Tĩnh Trạch nghiến răng nghiến lợi nhìn cô gái trước mắt, còn dám hỏi anh làm sao bây giờ......

"Sao anh biết!". Cố Tĩnh Trạch đè thấp giọng nói.

Lâm Triệt quả thực muốn khóc: "Anh không biết, em cũng không biết, cái đó của anh, không phải của em".

Cố Tĩnh Trạch đang cúi đầu nhìn cô, cô vội nghiêng mặt đi, làm bộ không thấy được biểu tình khát cầu của anh.

Cố Tĩnh Trạch gợi khóe môi lên, chậm rãi kề sát lỗ tai cô, nhìn vành tai tinh xảo, nhịn không được dán ở nơi đó, nhẹ nhàng mà hôn một chút.

Lâm Triệt cả người run lên, cảm thấy điện lưu theo môi anh, không ngừng kích động trong thân thể.

Âm thanh Cố Tĩnh Trạch quá gần, giống như là từ thân thể anh truyền ra.

"Tuy rằng là đồ của anh, nhưng mà, hiện tại nó không nghe anh nói, lại càng ngày càng nghe em nói, em nói làm sao bây giờ?".

"......"

Lâm Triệt nuốt nước miếng, cảm thấy hô hấp của mình hoàn toàn bị bao phủ ở dưới ánh mắt anh, ngay cả thở dốc cũng không dám.

"Nhưng mà, nhưng mà......"

"Giúp anh sờ sờ nó, xem như an ủi an ủi, được không?".

"Chỉ là......"

"Bằng không anh làm sao bây giờ!". Cố Tĩnh Trạch bắt lấy cô, trực tiếp ấn tay cô vào

Lâm Triệt chỉ có thể cách khăn tắm, cọ xát, bắt lấy, nắm, cảm thấy người đàn ông trước mặt, thân thể căng chặt từng đợt, cô cảm thấy mình thẹn thùng muốn chết mất.

Có thể nói cho cô, hiện tại rốt cuộc là tình huống như thế nào?

Tuy rằng chỉ chạm một chút, nhưng mà, với Cố Tĩnh Trạch mà nói, này giống như thiên đại tra tấn.

Anh vô pháp ức chế tâm lý bành trướng, lực khống chế mà anh luôn lấy làm tự hào, đã muốn hoàn toàn sụp đổ.

Không được, hoàn toàn không được.

Anh chỉ muốn càng nhiều, hận không thể đè cô gái trước mắt ở chỗ này ăn sạch sẽ.

Nhưng mà, anh lại không thể......

Cho dù lúc mình muốn sắp hoàn toàn hỏng mất, anh mới nhẫn tâm một cái, nhắm mắt lại, đứng dậy nhảy xuống giường.

Lâm Triệt hoảng sợ, cho rằng mình làm sai cái gì.

"Có phải làm đau? Em...... Em không có làm gì cả".

Lâm Triệt che gương mặt mình lại, nhìn Cố Tĩnh Trạch vài bước đi vào trong phòng tắm.

Lại nghĩ tới đến tay mình gián tiếp đụng vào vị trí đó của anh, nhanh phi một chút, buông lỏng tay ra, nhìn tay mình, cảm thấy không thể nhìn thẳng.

Cố Tĩnh Trạch đáng chết này, rốt cuộc đang làm những gì......

Cố Tĩnh Trạch vào phòng tắm, nhanh mở nước lạnh ra, cả người đi vào thế giới lạnh băng, lại không cảm thấy tốt một chút nào.

Nghe được cô gái bên ngoài kinh hô, anh càng mắng.

Đúng vậy, chính là cái gì cũng không thể làm, cho nên mới càng không tốt!

Lại ở trong phòng tắm hồi lâu, anh mới đi ra ngoài.

Nhìn thấy Lâm Triệt vội đứng lên, mới trừng mắt nhìn cô một cái, nói: "Thôi, cái gì cũng đừng cử động, ngủ. "

Loại chuyện mất mặt này, nếu cho bên ngoài người biết, chỉ sợ sẽ chê cười chết anh.

Nhưng mà thật đáng buồn chính là, chuyện như vậy, còn cố tình phát sinh ở trên người anh.

Lâm Triệt Thấy Cổ Tĩnh Trạch giống như thật sự tốt hơn rất nhiều, tuy rằng cả người ướt nhẹp, nhưng mà dục vọng hình như đã biến mất không ít.

Trong lòng nghĩ không thích hợp, tiến vào phòng tắm nửa giờ thì tốt hơn rồi?

Nhưng mà, không ăn qua thịt heo, cũng đã gặp heo chạy, cô một lát liền bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.

Cố Tĩnh Trạch, không phải là chạy đến phòng tắm, tự mình ấy mình.......

Tự mình giải quyết chứ?

Phụt một chút, Lâm Triệt thiếu chút nữa muốn cười ra.

Cảm thấy bên cạnh, mặt Cố Tĩnh Trạch đang âm trầm, dày nặng giống như là đá cẩm thạch.

Lâm Triệt vội nghẹn trở về, ngồi ở chỗ kia, đắp chăn, quay đầu đi.

"Em mau ngủ đi".

Cố Tĩnh Trạch cũng trừng mắt nhìn cô một cái, nằm xuống, thân thể vẫn có chút không thoải mái, mà người bên cạnh, hơi thở còn mãnh liệt như vậy.

Càng làm cho anh buồn bực chính là, thân thể rõ ràng đã giải quyết xong, sao lại đang ngo ngoe rục rịch?

Thở dài, Cố Tĩnh Trạch trở mình.

Lâm Triệt bị đè nén, nghĩ đến suy nghĩ lúc trước, có lẽ Cố Tĩnh Trạch có chướng ngại với phụ nữ, cho nên hai người mới có thể tường an không có việc gì lâu như vậy, hiện tại nghĩ đến, kỳ thật cũng không phải sao.

Vừa mới thấy anh...... Vẫn rất khỏe mạnh.

Nhưng mà, vì sao còn áp lực như vậy?

Có lẽ chỉ là bởi vì, anh đã từng hứa hẹn, biết không có thể tùy tiện động cô, cho nên mới khắc chế mình như vậy.

Lâm Triệt nghĩ, có lẽ đàn ông không giống phụ nữ, có thể khống chế tốt thân thể của mình, cô nhìn thấy soái ca lâu như vậy không có việc gì, còn sẽ xuân tâm manh động một chút, nhưng còn đàn ông nhân tuyệt đối biểu hiện ở trên sinh lý.

Xem ra, Cố Tĩnh Trạch kỳ thật cũng rất khổ sở ......

Nghĩ đến đây, Lâm Triệt không khỏi cười cười, nghiêng đầu nghe thấy Cố Tĩnh Trạch không còn động tĩnh, nàng nói: "Cái kia, Cố Tĩnh Trạch, anh ngủ rồi?".

"Ừ". Cố Tĩnh Trạch rầu rĩ nói.

Lâm Triệt vô ngữ nói: "Ngủ rồi còn có thể nói".

"Mộng du không được sao?".

Xem ra vẫn còn hờn dỗi.

Lâm Triệt không biết, một người đàn ông dục cầu bất mãn, rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ, cô mỉm cười, nói: "Có phải không rất khó chịu".

Còn dám hỏi?

"Em, nói, sao?".

Hình như Lâm Triệt nghe thấy âm thanh Cố Tĩnh Trạch cắn răng.

Lâm Triệt chỉ có thể vội nói: "Thật xin lỗi ...... Bằng không, lần sau chúng ta vẫn tách ra ngủ thì hơn".

"...... Không cần". Cố Tĩnh Trạch nói.

Lâm Triệt mỉm cười, trầm mặc một chút, mới bảo: "Cảm ơn anh......"

Cảm ơn anh, khó chịu như vậy, nhẫn nại như vậy.

Tuy rằng lúc trước đã hứa, nhưng mà, một người thực hiện hứa hẹn, là một chuyện rất có đạo đức.

Cố Tĩnh Trạch buồn trong chốc lát.

"Nói nữa, anh có thể đổi ý!".

Lâm Triệt vội ngậm miệng, ôm chăn, đưa lưng về phía anh, trong lúc nhất thời cảm thấy rất có cảm giác an toàn.

Chỉ là, cô bỗng nhiên mạc danh nghĩ đến, có lẽ, vận khí cả đời này của cô, đã tiêu hết ở trên người anh.

Có thể gặp được anh, có lẽ là vận khí cô tốt.

Nếu về sau, thật sự ly hôn, như vậy, cô có khả năng, sẽ không gặp được người đàn ông ưu tú như anh.

Rốt cuộc, trên thế giới, có mấy Cố Tĩnh Trạch chứ?

Ngày hôm sau

Lâm Triệt tỉnh lại, cùng Cố Tĩnh Trạch đi ra ngoài.

"Em muốn đi làm".

"Được, anh đưa em đi". Cố Tĩnh Trạch nói, vừa đến cửa, liền lại liếc mắt một thấy Mạc Huệ Linh đối diện chạy đến.

"Tĩnh Trạch, anh muốn đi đâu, thật khéo, em đang muốn đến công ty, anh cùng đi với em".

Mặt Lâm Triệt trầm xuống.

Cố Tĩnh Trạch cũng không khỏi nhăn mi lại, nhất thời đã quên, cô đã dọn tới bên cạnh, rất gần, đi vài bước liền tới đây.

Mạc Huệ Linh nhìn thấy Lâm Triệt cùng Cố Tĩnh Trạch ra ngoài, mặc kệ Lâm Triệt, trực tiếp kéo cánh tay Cố Tĩnh Trạch lại, ở nơi đó làm nũng nói: "Tĩnh Trạch, ngày hôm qua sao anh không qua, đi vài bước là có thể đến nhà em, anh có thể thường xuyên qua đó ngồi mà".

Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt một cái, bất động thanh sắc đẩy tay Mạc Huệ Linh.

Mạc Huệ Linh lại chết sống ăn vạ anh không bỏ, nhìn thấy Lâm Triệt quay mặt đi, trên mặt càng lộ ra đắc ý.

Lâm Triệt âm thầm trợn mắt: "Vậy, hai người đi trước đi, em ngồi một cái xe khác".

"Ai, Lâm Triệt......" Cố Tĩnh Trạch kêu một tiếng, nhưng mà, Lâm Triệt cũng không quay đầu lại đi qua bên kia.

Mạc Huệ Linh kéo Cố Tĩnh Trạch qua: "Thôi, Tĩnh Trạch, kệ cô ta đi, dù sao xe nhiều như vậy".

Cố Tĩnh Trạch dừng lại, nhìn Mạc Huệ Linh.

Cô luôn ở nơi này quấy rối, rốt cuộc cũng không phải biện pháp.

Anh nghĩ, anh phải giải quyết vấn đề này mới được.

Vì thế, anh gật gật đầu, nói: "Lên xe đi, anh vừa lúc cũng có chuyện muốn nói với em"

Mạc Huệ Linh thấy Cố Tĩnh Trạch xoay người lên xe, vui mừng đi theo.

Rất nhanh, tới trên xe, Mạc Huệ Linh gần như rúc vào bên người Cố Tĩnh Trạch.

Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh, nhích thân thể, nói với cô: "Huệ Linh, anh đã nói qua, hiện tại anh đã kết hôn, quan hệ của anh và em, không có khả năng giống như quá khứ!".

Mạc Huệ Linh bĩu môi, nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Nhưng mà người anh yêu không phải vợ của anh, người anh yêu là em"

"Huệ Linh! Cô ấy là vợ của anh, sao em có thể nói cô ấy như vậy?".

"Anh...... Tĩnh Trạch, trước kia anh sẽ không nói với em như vậy, trước kia anh cũng sẽ không nói em như vậy!". Mạc Huệ Linh lập tức uất ức nhìn về phía anh.

Cố Tĩnh Trạch nghiêm túc nhìn Mạc Huệ Linh: "Trước kia em cũng sẽ không vô cớ gây rối như vậy!".

"Em......" Mạc Huệ Linh chớp mắt.

Cô biết người như Cố Tĩnh Trạch, chính là người cố chấp, cô vội ngậm miệng, cắn môi dưới, ngồi ở chỗ kia nhìn Cố Tĩnh Trạch, nghĩ bây giờ mình nên làm cái gì mới tốt.

Trước kia cô không như vậy.

Trước kia cũng không có Lâm Triệt.

Trước kia Cố Tĩnh Trạch, cũng không có liên quan với bất luận cô gái nào, tuy rằng công tác anh bận rộn, một tuần cũng không thấy được vài lần, nhưng mà, cô không cảm thấy anh bận công tác có cái gì không đúng, đại nam nhân hẳn là nên như vậy, chỉ cần ngoài thời gian anh công tác, phân cho cô một ít thì tốt rồi.

Nhưng mà hiện tại rất tốt, Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch ở chung một chỗ, sớm chiều gặp nhau, lúc này Mạc Huệ Linh mới cảm thấy, kỳ thật Cố Tĩnh Trạch cũng có rất nhiều thời gian, bằng không, sao mỗi ngày có thể ở bên Lâm Triệt.

Trước kia cô quá thông cảm Cố Tĩnh Trạch, cho nên chưa bao giờ quấn lấy anh, nhưng mà Lâm Triệt này quả thực chính là một con kỹ nữ có tâm cơ, thứ tiện nhân ghê tởm, nhất định mỗi ngày quấn lấy Cố Tĩnh Trạch, hai người mới có thể ở bên nhau.

Cho nên, Mạc Huệ Linh cũng quấn lấy Cố Tĩnh Trạch.

"Tĩnh Trạch, vì em sợ hãi mất đi anh, em mới có thể như vậy......"

"Huệ Linh, vì sao em còn chưa tỉnh ngộ...... Anh và em cũng không phải quan hệ bạn trai bạn gái bình thường, em chỉ là một người bạn mà anh quan tâm thôi, em...... Em không thể cứ quấn lấy anh như vậy".

Mạc Huệ Linh giật mình ngẩng đầu lên: "Nhưng mà không phải em đã nói, em sẽ chờ anh! Chờ anh ly hôn cô ta, chúng ta sẽ là bạn trai bạn gái!".

"Anh không thể ép em nói đừng chờ anh, nhưng mà, nên nói anh đã nói, nếu em còn bạc đãi mình như vậy, anh cũng không thể nói cái gì nữa, anh chỉ có thể nói......" Anh nhìn về phía Mạc Huệ Linh: "Anh sẽ không phản bội cuộc hôn nhân của anh, cho nên, anh không thể tiếp cận với em như vậy, Huệ Linh, em dọn đi thôi, đừng như vậy nữa!".

"Em...... Em......" Mạc Huệ Linh khóc lóc nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Không cần, em không dọn đi, Tĩnh Trạch, anh không thể ép em dọn đi, anh cũng không thể ép em không được đợi anh, nơi này chỗ của em, em muốn ở đây, em bỏ tiền mua nơi này ở không được sao, hoàn cảnh nơi này cũng không tồi, con đường lại thuận tiện, em mất mấy ngàn vạn mua phòng ở, sao em không thể ở!".

Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt nhìn cô: "Nếu em một hai phải như vậy, cũng tùy tiện em".

Mạc Huệ Linh giận dỗi ngồi ở chỗ kia, trong lòng bình tĩnh nghĩ, dù sao, cô chết sống cũng không dọn đi.

Cô muốn ăn vạ ở nơi này, cô muốn xem Cố Tĩnh Trạch, bằng không, cho dù biết, Cố Tĩnh Trạch sẽ không phát sinh gì đó với Lâm Triệt, nhưng mà, vạn nhất tiểu tiện nhân kia dùng biện pháp gì câu dẫn Cố Tĩnh Trạch thì sao.

Tới công ty, hai người tách ra.

Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh rời đi, nói với người bên cạnh: "Biệt thự mà Huệ Linh, tình huống như thế nào, cậu hiểu được chứ?".

"Vâng, tiên sinh".

"Xem ra cô ấy sẽ không tự mình dọn đi rồi, nghĩ biện pháp, để cô ấy dọn đi".

"Vâng......"

Cố Tĩnh Trạch cũng không muốn nói rõ ràng như vậy với Mạc Huệ Linh, Mạc Huệ Linh tâm tư nhỏ, anh cũng muốn chừa chút mặt mũi cho cô, bằng không với người từ nhỏ không chịu chút uất ức như cô, sẽ chịu không nổi.
Nhưng mà, Mạc Huệ Linh vẫn luôn làm bộ nghe không hiểu anh nói, anh cũng không có biện pháp, chỉ có thể nói rõ với cô.

Lại không nghĩ rằng, Mạc Huệ Linh tùy hứng như vậy, vẫn không muốn dọn đi.

Cố Tĩnh Trạch tới công ty, nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Lâm Triệt.

Rất nhanh Lâm Triệt nghe điện thoại. Lâm Triệt cũng vừa vừa đến công ty, âm thanh có vẻ rất bình thường.

"Sao tới nhanh như vậy, em cho rằng anh phải đi ra ngoài với Mạc tiểu thư nhiều một chút".

"Lâm Triệt, rất nhanh cô ấy sẽ dọn đi, anh sẽ không để cô ấy tới quấy rầy".

Lâm Triệt dừng một chút, mới nói: "Dọn đi làm gì, này không phải khá tốt".

Cố Tĩnh Trạch đáp: "Em thật sự cảm thấy khá tốt?".

"Đương nhiên, không phải hai người càng thuận tiện hơn sao?". Lâm Triệt thổi thổi móng tay mình nói.

Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu: "Nhưng mà hai người chúng ta không thuận tiện".

"Cái gì?". Lâm Triệt cho rằng mình không nghe rõ.

Tiếp tục, lại nghe Cố Tĩnh Trạch nói: "Anh sẽ không phản bội cuộc hôn nhân của chúng ta, cho nên...... Anh sẽ không tiếp tục bảo trì loại quan hệ này, rất nhanh cô ấy sẽ dọn đi".

Nói xong, Cố Tĩnh Trạch liền buông điện thoại xuống.

Lâm Triệt còn hoảng hốt không rõ, chỉ cầm điện thoại nhìn, sau một lúc lâu, mới thờ dài, đánh đánh đầu mình nói, đừng nghĩ nữa Lâm Triệt, ý anh nói, anh sẽ không phản bội hôn nhân, anh là một người chính trực như vậy, chỉ là không muốn mình ngoại tình, không có ý nghĩa gì khác.

Lâm Triệt rất nhanh đi vào bên trong, Du Mẫn Mẫn nghênh diện đi tới, nói với Lâm Triệt: "Vừa lúc, xe của tổ tiết mục đã tới, hôm nay em phải đi tham gia 《Chân nhân tú》 kia, đã chuẩn bị tốt chưa?".

Lâm Triệt mỉm cười với Du Mẫn Mẫn: "Vâng, chuẩn bị tốt".

Du Mẫn Mẫn nói: "Đừng quá khẩn trương, bảo trì mình là được".

"Đúng rồi, khách quý kỳ này là ai?".

Lâm Triệt nhớ tới ngày đó Cố Tĩnh Dư nói.

Du Mẫn Mẫn đáp: "Hình như nghe nói có bạn cũ của em, đối phương nói là nhận thức em".

"A? Phải không? Ai chứ, em không quen biết người nào trong giới".

"Đến lúc đó em hẳn sẽ biết, tổ tiết mục không thông báo, chỉ nói chủ đề là diễn viên mới".

Lâm Triệt ngồi trên xe, rất nhanh tới hiện trường quay, đạo diễn nhìn thấy Lâm Triệt đến, tự mình tới đón tiếp, rất khách khí với Lâm Triệt và Du Mẫn Mẫn.

Du Mẫn Mẫn an bài công tác, Lâm Triệt và đạo diễn bàn kịch bản, trên kịch bản nói hôm nay sẽ chuẩn bị hoạt động, rất nhanh, liền sau nhìn thấy mặt cô, có người kêu một tiếng: "Lâm Triệt, không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp mặt".

Lâm Triệt quay đầu lại, nhìn thấy người tới thế nhưng là người lúc trước cùng nhau cạnh tranh giải thưởng người mới, Vương Tình Sở.

Lâm Triệt cười gượng một tiếng, nhìn cô ta thò qua, phía sau còn mang theo năm sáu trợ lý, bộ dáng mười phần khí thế.

"Tôi đã nói đạo diễn, nơi này có một người bạn cũ của tôi, đến lúc đó chúng ta nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau, cũng không thể để tổ tiết mục này bị những cáo già đó cướp đất diễn".

Hóa ra bạn cũ chính là cô ta......

Lâm Triệt không khách khí mỉm cười: "Sao có thể, tôi cảm thấy tổ tiết mục rất hữu hảo, mọi người tới chơi thôi mà, có cái gì cướp diễn với không cướp đất diễn".

Vương Tình Sở nhìn cô, trên mặt lộ ra một nụ cười mất tự nhiên.

Thật vất vả mới tham gia hỏa một tiết mục nổi như vậy, sao có thể tới chơi.

Dù sao cô ta muốn chuẩn bị, lần này, mình nhất định phải xuất sắc hơn tất cả mọi người mới được.

Thấy Lâm Triệt ở chỗ này cố làm ra vẻ, Vương Tình Sở vốn đang muốn gọi cô cùng nhau hợp tác, nhưng mà hiện tại xem ra chỉ sợ là không được, cũng may, dù sao không phải một mình cô ta tới.

Lúc này, một diễn viên khác cũng tới.

"Đạo diễn, tôi tới, thật xin lỗi, trên đường kẹt xe, tôi không đến trễ nhỉ?". Vừa nghe thấy âm thanh, mấy người mới quay đầu lại, nhìn thấy cũng là một diễn viên mới, tên Tần Oản Oản, diễn một vở kịch hiện đại rồi nổi lên, lúc trước cũng diễn rất nhiều vai phụ, cho nên Lâm Triệt cũng biết cô ta, chỉ là, dù sao hai người cũng là lần đầu tiên tiếp xúc.

Hai người cùng nhau bắt tay, cho nhau chào hỏi.

"Lâm Triệt, tôi đã xem qua phim truyền hình của cô, rất đẹp, tôi vẫn luôn theo dõi".

"Cô cũng vậy, nổi như vậy". Hai người khách khí nói chuyện, phía sau, Vương Tình Sở cũng chạy lại đây chào hỏi, cùng nói giống như Lâm Triệt, cô ta cũng muốn mượn sức Tần Oản Oản cùng với cô ta, nhưng mà Tần Oản Oản chỉ xấu hổ mỉm cười, liền lại quay đầu lại nói với Lâm Triệt.

"Lần này tôi thật khẩn trương, lần đầu tiên tham gia".

"Tôi cũng là lần đầu tiên". Lâm Triệt nói.

Cô ấy đáp: "Có điều dù sao cứ là mình thì tốt rồi, lần đầu tiên dù không xuất sắc cũng nhận được nhiều kinh nghiệm".

"Đúng vậy".

Trong chốc lát, sắp bắt đầu quay.

Nhân viên công tác đã đã chuẩn bị xong, ba diễn viên, mỗi người mỗi vẻ, trò chơi trong 《Chân nhân tú》 bắt đầu, mọi người cùng nhau chơi phân đoạn trò chơi đặc biệt thú vị, cũng rất có tính khiêu chiến.

Kỳ thật Lâm Triệt kỳ không quá hiểu, mình cũng cảm thấy có chút vô ngữ, giống như không thể đuổi kịp tiết tấu của tiết mục, nhưng mà, tuy Tần Oản Oản nói mình rất khẩn trương, lại làm tốt không kém, phối hợp với mấy người chính cũng rất rốt, cũng thực sẽ mang đến nụ cười, xem ra, cô ấy là người đoạt kính rồi, nhưng so sánh với Lâm Triệt thì cô ngây người rất nhiều lần.

Tần Oản Oản làm tốt, không có việc gì còn tới trợ giúp Lâm Triệt, Lâm Triệt cũng rất cảm kích cô ấy.

Nhưng thật ra Vương Tình Sở kia, làm.người chán ghét không chịu được, ở nơi đó một lát thì kinh hô, một lát thì quấy rối, làm cái gì cũng không đúng, còn cọ tới cọ lui với một diễn viên nổi tiếng nhất trong đó, làm người vô cùng cạn lời.

Tính ra cũng được nhiều đất diễn, nhưng cũng làm người rất chán ghét.

Đang nghỉ ngơi, ngồi trên xe, anh cả 《Chân nhân tú》 cùng một nhóm vơi Lâm Triệt, ở phía trước lái xe nhìn Lâm Triệt cười nói: "Trông em giống như không tỉnh ngủ, quầng thâm mắt cũng sắp có".

Lâm Triệt vô ngữ đáp: "Biết sẽ tham gia tiết mục dọa em một đêm không ngủ, lát nữa nếu em bị đào thải sớm, người đại diện của em một hai phải giết em, bỏ bao nhiêu tiền cho tiết mục đâu".


"Ha ha ha ha ha ha, được, lát nữa chúng ta bảo hộ em, nhất định không cho em bị đào thải sớm".

"Thật vậy chăng, vậy thật cám ơn, nếu em có thể thắng, phí thông cáo kỳ này đều cho anh".

"Ha ha, em nói á".

"Thật sự thật sự!".

Sau đó Lâm Triệt không biểu hiện gì quá lớn, chỉ có thể theo phía sau, hơi nâng chút cảm giác tồn tại, sau đó cũng không quan tâm, lười chỉnh lại mình, lôi thôi ngồi ở chỗ kia phát ngốc, ngay cả trên mặt dính hoa cũng không biết.

Tần Oản Oản thấy một mình cô suy sụp ngồi ở chỗ kia, còn cố ý lại đây an ủi Lâm Triệt.

"Sao cô không đi, ngồi ở chỗ này làm gì?".

Lâm Triệt nói: "Tôi không nói được câu nào, thấy mọi người chơi khá tốt".

"Cậu nha, diễn kịch cũng không tồi, chỉ là không chịu tìm đất diễn cho mình".

Lâm Triệt ngượng ngùng đáp: "Đúng vậy, tôi không quan tâm những thứ này lắm".

Tần Oản Oản nói: "Cậu nhìn xem, Vương Tình Sở thật hăng say".

Lâm Triệt nhìn Vương Tình Sở còn ở bên kia nhảy nhót với người ta: "Cái này cũng phải xem thiên phú, tôi thấy thiên phú ở phương diện này tôi không có, chỉ có thể đóng phim".

Tần Oản Oản chỉ có thể an ủi nhìn cô: "Vậy à, cô bé đáng thương".

Bọn họ quay hai ngày liên tục, Lâm Triệt kết thúc một ngày quay, bước lên phi cơ, cùng mọi người lao tới một nơi khác.

Trên phi cơ, Du Mẫn Mẫn cũng ở phía sau, mấy khách quý đều ngồi khoang hạng nhất, nhân viên công tác vẫn là khoang phổ thông, Du Mẫn Mẫn lại đây đưa nước cho Lâm Triệt, thấy bộ dáng lười biếng của cô, vô ngữ nói: "Em cũng đừng lo lắng quá".

Lâm Triệt dựa vào trên ghế dựa, nói với Du Mẫn Mẫn: "Hai người cô ấy cũng là mỗi người mỗi vẻ, phỏng chừng cuối cùng, em sẽ trở thành người lu mờ nhất".

Du Mẫn Mẫn: "Chúng ta dựa theo tác phẩm mà nói chuyện, 《Chân nhân tú》 chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn với em".

Lâm Triệt nghe Du Mẫn Mẫn nói như vậy, chỉ ngượng ngùng đáp: "Em chỉ là cảm thấy có chút hổ thẹn, các chị nhận cho em một tiết mục tốt như vậy".

Du Mẫn Mẫn: "Cái này càng không cần thiết, yên tâm, tiết mục như vậy về sau có rất nhiều, chỉ cần em nổi, người ta đều ngóng trông em đi thêm, hơn nữa, em biểu hiện cũng không tệ như vậy".

"Được rồi......"

"Thôi, lại buồn nữa rồi, ngày mai mặt em sưng thành bánh mì, mau ngủ, đừng uống quá nhiều nước, sáng mai còn phải quay".

Lời nói là nói như vậy, Lâm Triệt vẫn vì tâm tình không tốt, ở khách sạn uống không ít thứ.

Buổi tối, Cố Tĩnh Trạch gọi điện thoại tới, hỏi Lâm Triệt: "Quay mấy ngày?".

Lâm Triệt nghe điện thoại, cảm xúc không quá cao: "Còn một ngày mai, xem tình hình quay, bằng không thì có khả năng thêm một ngày mới xong".

Cố Tĩnh Trạch nghe ra cô có chút khác thường: "Làm sao vậy, em không cao hứng?".

Lâm Triệt thở dài, cảm thấy nói những cái này với Cố Tĩnh Trạch cũng không có gì.

"Đúng vậy, em cảm thấy biểu hiện em không tốt, anh nói em rất ngốc, anh nói đi, có phải em thật sự rất ngốc, cho nên không biết tìm đất diễn cho mình".

Cố Tĩnh Trạch nghe xong, nở nụ cười, lại nói với cô: "Cái này không sai, em thật sự rất ngốc".

"Này!".

Có ai an ủi như anh không?

"Thôi, em ngốc cũng không có gì không đúng, làm tốt vai trò của mình là được, không cần phải đi so với người khác, thứ không cần thiết nhất chính là lấy khuyết điểm của mình so với sở trường của người khác, em là diễn viên, em cũng không muốn làm diễn viên hài kịch đúng không, em muốn đứng ở trên đường cao nhất của diễn nghệ, cho nên, em theo chân bọn họ so kỹ thuật diễn là được, vì sao so với sự buồn cười với người khác?".

Nói cũng phải.

Lâm Triệt đáp: "Em chỉ thấy các cô ấy đều rất tuyệt".

Cố Tĩnh Trạch: "Em cũng rất tuyệt, phương diện khác".

"Thật vậy chăng?".

Lâm Triệt còn cảm thấy mình ước chừng ở trong mắt Cố Tĩnh Trạch, hẳn là không đúng tí nào đâu.

Cố Tĩnh Trạch nói: "Ừ, em phải tin tưởng ánh mắt anh, có thể làm vợ của anh, có thể thấy được em vẫn có ưu điểm".

"......" Vẫn đang khen chính anh.

"Này, có người đàn ông nào tự luyến như anh không?".

"Đó là tất nhiên, một người mà ngay cả mình cũng không yêu, sao trông cậy vào người khác yêu mình"

"Cút, nói đi, rốt cuộc em có ưu điểm gì".

"Em một hai phải nghe anh nói, chẳng phải là ép anh nói dối sao".

"Anh được lắm...... Em đây cúp điện thoại!".

"Ai, đừng cúp, để anh ngẫm lại". Cố Tĩnh Trạch nói: "Em...... Lúc em hôn môi, kỹ thuật vẫn rất tuyệt".

"......" Lâm Triệt thật sự muốn cúp điện thoại: "Cố Tĩnh Trạch!".

"Thôi thôi, đừng kêu, em tuy rằng mơ hồ chút, ngốc chút, không giáo dưỡng chút......"

"Em bảo anh khen em, không phải bảo anh đả kích em!". Lâm Triệt không thể nhịn được nữa, người này sao có thể như vậy chứ?

"Không lễ phép chút, nhưng mà cũng may, dáng người em rất tốt, vuốt rất có xúc cảm".

"......" Trên mặt Lâm Triệt trên hồng rực: "Cố Tĩnh Trạch, lưu manh! Anh...... Anh nói em là bình hoa?".

Cố Tĩnh Trạch nói: "Bình hoa cũng có chỗ tốt của bình hoa, có người muốn làm bình hoa cũng không được".

"Thôi đi, anh vẫn nói em là bình hoa!".

Cố Tĩnh Trạch âm thầm vô ngữ, anh đang khen cô lớn lên đẹp mắt.

Nhưng mà, cái người ngu ngốc này, muốn cho cô nghe ra được phỏng chừng phải thay đổi cách cục của thế giới một chút.

Vẫn là thôi đi.

Hai người trò chuyện như vậy, bất tri bất giác, thế nhưng đã qua thật lâu.

Cố Tĩnh Trạch nhìn thời gian trước, nói với Lâm Triệt: "Ngày mai em còn phải dậy sớm, đã rạng sáng, mau ngủ đi!".

"A, đã rạng sáng sao, đều tại anh, không có việc gì nói đông nói tây với em làm gì!".

Lâm Triệt nói, nhanh muốn cúp điện thoại.

"Ai, đừng cúp". Cố Tĩnh Trạch lại gọi Lâm Triệt lại.

Lâm Triệt dừng một chút: "Cái gì?".

"Chậm nhất là ngày kia em sẽ trở về phải không?". Anh hỏi.

Lâm Triệt nói: "Vâng, đúng vậy".

"Được, đừng chậm trễ". Âm thanh anh trầm thấp, xuyên thấu qua đường tín hiệu nhìn không thấy, truyền lại đây, làm đáy lòng Lâm Triệt cảm thấy mềm mềm.

"Không phải anh nhớ em chứ?". Lâm Triệt ngã vào trên giường, cười nói.

Lại nghe trong điện thoại, Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt nói: "Đúng vậy".

"Cái gì?".

Lâm Triệt giật mình ngồi dậy khỏi giường, nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch đã trực tiếp cúp điện thoại.

Đúng vậy...... Đúng vậy......

Nắm điện thoại, trong lòng Lâm Triệt, lại nhè nhẹ ngọt ngào, khống chế không được, miên man suy nghĩ.

Có lẽ là bởi vì trò chuyện với Cố Tĩnh Trạch qua điện thoại thật lâu, hàn huyên rất nhiều thứ, cảm giác khẩn trương lúc trước của Lâm Triệt, lập tức cũng không còn, chỉ dựa vào nơi đó, cảm thấy cả người đều thả lỏng hơn nhiều, trong đầu tràn ngập bóng dáng Cố Tĩnh Trạch, dần dần thật đã quên thứ khác.

Lâm Triệt cũng không nghĩ tới, có thể gọi điện thoại cho Cố Tĩnh Trạch lâu như vậy, còn có thể cùng anh nói nhiều chuyện trời nam đất bắc như vậy.

Có điều cũng là vì cô mặt dày mày dạn, rất nhiều thứ cũng không hiểu, lại vẫn có thể hỏi anh rất nhiều.

Nhưng thật ra anh vô cùng nhẫn nại, đều sẽ nói cho cô.

Chỉ là, cô nghĩ, Cố Tĩnh Trạch thật sự biết rất nhiều thứ, nói chuyện phiếm với anh, một chút cũng không lo âu.

Rất nhanh, Lâm Triệt nằm ở nơi đó, đã ngủ rồi.

Ngày hôm sau, cô lại không nghĩ rằng, sáng sớm đã có người trực tiếp vọt vào trong phòng.

May mắn, bởi vì ở bên ngoài, Du Mẫn Mẫn sớm nhắc nhở cô, muốn cô mặc kín chút, để tránh bị chụp lén lung tung, tuy như thế, lúc Lâm Triệt tỉnh lại, cả người hỗn độn, tóc tai lộn xộn, trên mặt cũng không có trang điểm, quầng thâm mắt dày đặc, bởi vì buổi tối uống quá nhiều nước, lại trò chuyện với Cố Tĩnh Trạch cho tới khuya, buổi sáng cả người đều sưng lên.

Lúc nhìn thấy camera, Lâm Triệt đều sửng sốt lên.

Nghe được mọi người cười lớn, 囧 nhìn bộ dáng lúc sáng sớm của cô, cô cũng chỉ có thể vô ngữ xoa xoa đôi mắt, thản nhiên nói với mọi người: "Mọi người chờ em đó, em tốt xấu chính là thần tượng, các người chụp em như vậy, về sau sao em đi ra ngoài lăn lộn, nếu là về sau không ai mướn em, các người cần phải bồi tiền".

Tất cả mọi người đều cười rộ lên.

Lâm Triệt nghĩ dù sao một mặt tệ nhất cũng đã bị người thấy được, dứt khoát cũng phá bình phá ai, mặc kệ.

Lúc đi ra ngoài, cả người cũng không hoá trang, ngáp một cái nhìn thấy mọi người một loạt đứng ở nơi đó, vô ngữ gục đầu xuống.

Xem ra Tần Oản Oản và Vương Tình Sở sáng sớm cũng chịu đãi ngộ giống như vậy, nhưng mà Vương Tình Sở vẫn nét mặt toả sáng, hờn dỗi nói với người ta: "Các anh tới cũng không nói một chút, người ta là tố nhan nhá".

Tần Oản Oản ở kia xì một tiếng, thấp giọng thì thầm với Lâm Triệt: "Cái gì chứ, sáng sớm người đại diện đã nói, còn tố nhan, cô ta là ngụy tố nhan, ngay cả trang sức cũng chưa tháo xuống".

"Không phải chứ, người đại diện đều biết?".

"Đương nhiên, người đại diện của cô không nói cho cô sao? Tôi còn cố ý mặc áo ngủ đẹp này".

"Nói cho cái rắm!". Lâm Triệt thật là muốn giết Du Mẫn Mẫn.

Chẳng lẽ Du Mẫn Mẫn cũng cảm thấy biểu hiện cô không tốt, cho nên đều từ bỏ trị liệu sao?

Tốt xấu cũng cho cô cơ hội vãn hồi hình tượng chứ.

Thật vất vả tìm được Du Mẫn Mẫn, Lâm Triệt nói: "Em muốn giết chị, Du Mẫn Mẫn, vì sao chị không nói cho em, sáng sớm tổ đạo diễn sẽ đi gõ cửa!".

Du Mẫn Mẫn nhìn bộ dáng của cô, phụt nở nụ cười: "Nói cho em cũng không có ích gì, em cũng sẽ không diễn kịch, còn không bằng tự nhiên chút, em xem, như vậy không phải không tồi sao".

Lâm Triệt thật là hết chỗ nói rồi, có điều ngẫm lại, mình xác thật không phân tâm như Vương Tình Sở kia, còn giả vờ giống như cái gì cũng không biết.

"Thật là, vậy chị cũng phải nhắc nhở em một chút".

"Không phải chị nói, bảo em mặc nhiều quần áo, không cần chói, em không cũng không có thói quen lõa ngủ".

Lâm Triệt vô ngữ: "Vậy chị cũng không sợ, vạn nhất em mang theo người đàn ông ở trong phòng, vậy không phải bị đưa ra ánh sáng?".

"Sao có thể". Du Mẫn Mẫn nhéo nhéo cằm, nghĩ nghĩ nói: "Có điều cũng không nhất định, vạn nhất Cố Tĩnh Trạch tới đây, cùng lắm, nếu Cố Tĩnh Trạch tới, chụp một tấm với em, vậy trực tiếp bùng nổ".

Lâm Triệt hung hăng trừng mắt người đại diện không đáng tin cậy của cô.

Nhưng mà, dù sao hiện tại đã như vậy, cô cũng chỉ có thể tiếp tục bất chấp tất cả.

Lúc đi ra ngoài, mọi người còn cười nhìn Lâm Triệt: "Em cũng quá xuất sắc, cũng không trang điểm chút gì cả".

"Thôi, thôi, em ngủ còn trang điểm, buổi tối hẹn hò với quỷ á". Lâm Triệt xua xua tay nói.

Cũng may hôm nay quay thuận lợi hết tất cả, xem ra không cần lùi lại một ngày.

Lúc kết thúc, mấy người cùng nhau ngồi máy bay trở về, Tần Oản Oản rất vui vẻ lôi kéo Lâm Triệt, nói buổi tối không có việc gì cùng đi chúc mừng một chút, mọi người cùng ăn cơm.

Hơn nữa mấy người tổ đạo diễn, bảy tám người cùng nhau tới rồi một câu lạc bộ ăn cơm ca hát Happy mà mọi người thường đi.

Lâm Triệt là lần đầu tiên theo chân bọn họ tới nơi này chơi, nhân duyên Tần Oản Oản thật là không tồi, với ai cũng có thể trò chuyện, cũng không có cái giá của minh tinh một chút nào, lúc Lâm Triệt ngồi ở bên cạnh nhìn, Tần Oản Oản đi tới nói: "Cô lần đầu tiên tới sao, nơi này rất nhiều người trong giới tới".

Lâm Triệt nói: "Tôi mới là người mới, không quen nhiều người mới trong giới lắm".

Tần Oản Oản nói: "Từ từ sẽ quen, ở trong giới này, nhận thức nhiều người sẽ không thiệt thòi".

"Đúng vậy". Kỳ thật Lâm Triệt là người sống nội tâm, không quen chủ động tiếp xúc với mọi người, bị động rất tốt, chỉ cần quen thuộc, cô cũng là người rất thích nói chuyện.

Tần Oản Oản: "Được, về sau chị đây mang theo em, tới, chúng ta cùng nhau ăn cái gì đi".

Lâm Triệt cười nhìn Tần Oản Oản, cũng rất hâm mộ Tần Oản Oản có thể quen với bất cứ ai.

Tần Oản Oản nói: "Có điều quan hệ của cậu và Cố Tĩnh Dư cũng không tệ lắm".

Lâm Triệt vô ngữ: "Cũng không tới đặc biệt tốt, cũng đã thật lâu không liên hệ".

"Phải không, anh ấy chính là thần tượng của mình, hehe, có điều rất nhanh mình cùng diễn một phim truyền hình với anh ấy".

"Thật vậy chăng? Vậy không tồi, kỹ thuật diễn của anh ấy rất tuyệt". Lâm Triệt nói.

Tần Oản Oản cười he he, nhìn Lâm Triệt: "Vậy, tai tiếng của hai người......"

"Tuyệt đối giả!". Lâm Triệt vội nói: "Nói là tai tiếng, thì đó chính là tai tiếng".

"Được rồi được rồi".

Lâm Triệt đang nói, phát hiện có điện thoại gọi tới, mở ra vừa thấy, lại là Cố Tĩnh Trạch.

Tần Oản Oản híp đôi mắt, lập tức nhìn thấy phía trên hiện bốn chữ ông xã yêu dấu, cười: "Ai nha, có tình huống".

Lâm Triệt thấy thế, đỏ mặt lên.

Tần Oản Oản thấy, cười đụng đụng bả vai cô: "Hầy, cho dù có bạn trai cũng không có sao, mình sẽ không nói với bên ngoài, cậu yên tâm đi".

Lâm Triệt nói: "Cũng không phải như cậu tưởng...... Tóm lại, mình nghe điện thoại trước".

Lâm Triệt vội cẩm điện thoại lên nghe Cố Tĩnh Trạch hỏi: "Khi nào trở về?".

Lâm Triệt không tự giác cong khóe môi lên: "Trở về ngay".

"Được, anh qua đón em".

Kỳ thật Cố Tĩnh Trạch là người rất khoan dung độ lượng, Lâm Triệt ra ngoài chơi một chút, anh cảm thấy là chuyện tốt, mỗi người hẳn là nên xã giao và không gian của mình, đây mới là khỏe mạnh.

Cho nên, Lâm Triệt ra ngoài nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch, vội lên xe nói: "Em ở đây nhìn xem, nơi này không có gì, đều là của tổ tiết mục, còn có người cùng nhau làm tiết mục".

Cố Tĩnh Trạch: "Mỗi ngày đều ở nhà là không tốt, em cũng nên quen nhiều bạn mới đúng, bằng không, em ngốc như vậy, không có bạn hỗ trợ, thật là không dễ dàng sống được".

"Này, anh không thể một lời không hợp liền nói em ngốc".

"Ngoan, đây là đặc thù rõ ràng nhất của em, anh cũng không muốn mỗi ngày nhắc tới, nhưng mà nhìn thấy em thì sẽ nhớ tới, làm sao bây giờ?". Nói xong, anh duỗi tay xoa xoa đầu cô.

Lâm Triệt vội muốn né tránh, thật không biết rốt cuộc sao anh lại thế này, cô không phải con nít, làm gì xoa đầu cô.

Cùng Lâm Triệt trở về nhà, nhìn thấy Lâm Triệt đang vội tới vội đi, tháo trang sức, tắm rửa, xem phim, ríu rít nói chuyện với người hầu.

Cố Tĩnh Trạch ngồi ở trên sô pha, lại không cảm thấy ồn chút nào.

Ngược lại nhìn toàn bộ phòng, giống như nhiều một người mà thôi, lại lập tức lấp đầy toàn bộ sự trống trải trong phòng.

Lâm Triệt này, thật đúng là vui vẻ.

Lúc sau, Lâm Triệt tham gia show thực tế lần này, còn chưa chiếu lên, rất nhanh được cắt nối biên tập ra báo trước.

Trên mặt báo, quả nhiên có một đoạn Lâm Triệt bị xông vào phòng, lúc Lâm Triệt nhìn thấy cái này, đã cảm thấy đủ 囧, thật sự phát sóng, càng cảm thấy mình lúc ấy thật là xấu muốn chết.

Nhưng mà, nghẹn một ngày lên trên mạng đọc bình luận, thế nhưng phát hiện mình lại đang được nhắc tới rất nhiều.

Fan bình luận nói: "Vẫn thích Lâm Triệt, chân thật, không làm ra vẻ".

"Đúng vậy, Vương Tình Sở kia quá giả, vừa thấy đã biết diễn xuất, còn õng ẹo như vậy, vừa thấy như là tiểu tam".

"Tôi không cảm thấy này đoạn khó coi, Lâm Triệt khá xinh đẹp, không trang điểm làn da tốt như vậy, đôi mắt to và lớn như vậy, da cũng trắng".

"Lâm Triệt thật dễ thương".

Lâm Triệt lập tức còn có chút kinh ngạc đến ngây người, không thể tin được, thế nhưng một đoạn này được tung ra nhận được nhiều lời khen ngợi.

Buổi chiều, cùng Du Mẫn Mẫn nhìn màn hình công ty, Du Mẫn Mẫn nói: "Đây chỉ là bắt đầu, chờ tiết mục thật sự phát sóng, em sẽ biết hiệu quả".

Du Mẫn Mẫn nhìn Lâm Triệt: "Hơn nữa em vốn dĩ cũng rất đẹp, mặt mộc cũng thật xinh đẹp, em đừng tự ti như vậy, em xem, mặt mộc em bỏ xa Vương Tình Sở".

"Nào có, chị Du thật khoa trương".

Du Mẫn Mẫn nói: "Đúng rồi, người đại diện Tần Oản Oản liên hệ chúng ta, nói lần này hay là chúng ta liên hợp tuyên truyền một chút".

"Liên hợp tuyên truyền?". Lâm Triệt không hiểu lắm.

Du Mẫn Mẫn nói: "Chính là buộc chặt tiêu thụ, em và cô ấy cùng làm mấy hoạt động, các fan thích xem mấy thứ như quan hệ hai người, cho nên em cùng cô ta tuyên truyền có lẽ càng nhiều lượt xem một chút, nếu em đồng ý, chúng ta cùng nhau phát triển ở phương diện này một chút, cũng không khác, chính là cùng nhau thăm hỏi, làm mấy tiết mục linh tinh, bình thường quan hệ của Tần Oản Oản không tồi, em vẫn ngốc ở phương diện xã giao, vừa lúc cô ta có thể giúp em ở phương diện này một chút".

Lâm Triệt nghe xong gật gật đầu: "Cũng được, những thứ này em cũng không hiểu, toàn nghe chị Du".

Du Mẫn Mẫn mỉm cười, cứ quyết định như vậy.

Lúc sau, Lâm Triệt mới hiểu được cái gì là liên hợp.

Tuy Lâm Triệt ở trong tiết mục biểu hiện thật sự rất ngốc, nhưng mà, trên mạng lại bắt đầu lưu truyền, nói bộ dáng Lâm Triệt ngây thơ đáng yêu, thật là làm cho người ta không nói được lời nào, hình ảnh, đó là Lâm Triệt ở trong tiết mục, tất cả mọi người đều ở phía trước chơi trò chơi, cô ở phía sau bộ dáng như đi vào cõi thần tiên, còn chớp mắt ngơ ngác vô số lần, cùng với tất cả mọi người đều đùa giỡn cô, cô lại qua một hồi lâu mới phản ứng lại đó là đùa giỡn, thật sự làm nhiều fan cười không nhịn được.

Mọi người liền phong Lâm Triệt lấy cái tên, thiếu nữ ngơ ngác.

Lâm Triệt không thể hiểu được sốt sình sịch ở trên mạng một thời gian.

Lâm Triệt kinh ngạc nói với Du Mẫn Mẫn: "Không nghĩ tới như vậy cũng được, em cho rằng em biểu hiện như vậy là rất tệ, nhất định tiêu rồi".

Du Mẫn Mẫn nói: "Biểu hiện của em cũng không phải rất tệ, hơn nữa em xác thật quá ngây thơ, cái này chính là sự chân thật của em, có biện pháp nào".

Trợ lý bên cạnh cười nói: "Lâm Triệt, chị Du là chuyên nghiệp, cô phải tin tưởng chị Du nói, chị ấy thật sự có khả năng, cũng rất lợi hại, chị Du chỉ lười tranh đoạt, bằng không chị ấy đã sớm là người đại diện của sao hạng A, chỉ là như vậy, chị Du cũng nổi danh trong giới người đại diện, mọi người ai không biết kỹ năng chuyên nghiệp đặc biệt lợi hại của chị Du, cô đi theo chị Du, là may mắn của cô".

Du Mẫn Mẫn vô ngữ nói với trợ lý: "Thôi, đừng nói hươu nói vượn".

Cô ấy nói với Lâm Triệt: "Chị như thế nào cũng muốn có kỹ năng cầu xin, kỳ thật cũng không lợi hại như vậy"

Trợ lý: "Dù sao em đã biết chị Du từ sớm, chị Du quả thực chính là nhân vật trong truyền thuyết, lúc trước em biết chị là chị Du, mới vào ngành sản xuất này về sau em cũng muốn giống chị Du, biết chị, không có một ai không giơ ngón tay cái".

"Thôi, thật sự có thể đẩy ra một thiên vương Thiên Hậu, mới có người thật sự cảm thấy chị tốt, chị như vậy, dù như thế nào cũng vô dụng, cũng chỉ là nổi danh trong giới nghề nghiệp thôi, thôi làm đi, mọi người vẫn phải cùng nhau nỗ lực, hiện tại cùng lắm là mới bắt đầu thôi".

Lâm Triệt thật sự cảm thấy Du Mẫn Mẫn là người rất giỏi, lúc này nghe Du Mẫn Mẫn nói như vậy, trong lòng cũng thế khí vô cùng.

Mà lúc này.

Mạc Huệ Linh ở nhà, nhìn thấy tin tức Lâm Triệt trên TV.

"Hình tượng ngây thơ đáng yêu của Lâm Triệt thật là vô cùng được lòng người, ngày gần đây, Lâm Triệt với bạn tốt Tần Oản Oản cùng nhau tham gia hoạt động 《Chân nhân tú》, bị người xâm nhập trong phòng chụp mặt mộc, cô thản nhiên nói, lúc ấy thật sự dọa cô ấy sợ, cô ấy là lần đầu tiên xấu như vậy xuất hiện ở trước mắt đại chúng, cô ấy cảm thấy kiếp diễn viên của mình phỏng chừng xong đời".

"Hừ, chỉ biết giả vờ giả vịt". Mạc Huệ Linh tức quăng điều khiển từ xa.

Ở trước mặt Cố Tĩnh Trạch, nhất định là là cô ta xuất hiện như vậy, cho nên mới làm Cố Tĩnh Trạch từ lúc bắt đầu chán ghét cô ta như vậy, đến bây giờ thế nhưng cũng rất tốt với cô ta.

Lúc này, người bên ngoài lại tiến vào thúc giục: "Tiểu thư, căn nhà này đã bị lấy lại, lão gia nói, nếu ngài không dọn về, thật sự không được".

"Tôi...... Tôi không dọn, tôi không dọn, ai muốn lấy lại, thì bước qua tôi rồi hãy nói". Cô tức giận kêu, chết sống không muốn rời khỏi nơi này.

Cô muốn ở chỗ này mỗi ngày nhìn Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt, phòng ngừa bọn họ thật sự sinh ra tình cảm.

Mạc Huệ Linh càng nghĩ càng tức, lần này mình bị đuổi đi, nhất định tình huống không bình thường, nơi này sao bỗng nhiên bị trưng dụng, còn nói là đầu mối then chốt quan trọng của đường bộ, căn bản không có khả năng.

Nhất định là Lâm Triệt giở trò quỷ, nhất định là Lâm Triệt có chủ ý, vì đuổi cô đi, mới có thể làm ra chuyện này.

Mạc Huệ Linh nghe thấy người hầu bên ngoài lại thúc giục, tức trực tiếp lao ra đi đến Cố gia.

Người hầu Mạc gia muốn đuổi theo, cũng chưa kịp đuổi theo, liền nhìn thấy Mạc Huệ Linh tới cửa Cố gia, liền bị người ngăn cản lại.

Mạc Huệ Linh tức giận kêu to: "Các người dám ngăn cản tôi, các người biết tôi là ai không, tôi muốn gặp Tĩnh Trạch, tôi muốn gặp anh ấy, nhất định là Lâm Triệt đang giở trò quỷ, muốn đuổi tôi đi!".

Chỉ là cửa bảo vệ ở cửa mạnh mẽ ngăn cản cô ta như cũ, như thế nào cũng không cho cô ta đi vào.

Cô ta càng mắng: "Tĩnh Trạch, vì sao anh không nhìn thấy tâm tư xấu xa của Lâm Triệt, cô ta nhất định là tiểu nhân gian trá, hồ ly tinh, cô ta đang mê hoặc anh, để anh quyết liệt với em, vì sao anh nhìn không ra, anh thiên vị cô taa!".

Trong phòng.

Người phía dưới tất nhiên đã báo chuyện Mạc Huệ Linh gây ầm ĩ.

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, đang ở thư phòng công tác, lúc này chỉ có thể dừng lại, xoa xoa ấn đường.

"Sai người tiễn cô ấy đi, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy cô ấy".

Tái kiến chỉ có thể làm cô ta càng trầm trọng thêm, anh cho cô mặt mũi mấy lần, cô lại điên cuồng nhiều hơn lần trước, anh cũng chỉ có thể ngoan tuyệt, miễn cho cô càng ầm ĩ hơn, làm thanh danh cô cũng cũng càng tệ hơn.

Trong giới này, cô gái vẫn chú trọng thanh danh.

Nghe anh phân phó như vậy, người bên ngoài tất nhiên rất nhanh đã tiễn người đi.

Mạc gia cũng rất cạn lời khi cô như vậy, chỉ có thể tạm thời nhốt cô lại.

Mạc Huệ Linh tức giận nói: "Các người làm gì, các người chẳng lẽ không muốn tôi gả vào Cố gia sao! Các người như vậy, sao tôi gả cho Cố Tĩnh Trạch được".

Cha Mạc chỉ có thể lắc đầu nhìn Mạc Huệ Linh: "Càng dễ dàng có được, càng không có hứng thú, đàn ông không thể mặt dày mày dạn đuổi theo như con, con không biết sao, thật là ngốc, còn qua đó gây chuyện, con ở nhà nghĩ kỹ lại cho ba rồi mới ra ngoài, vạn nhất con gây ầm ĩ, không cẩn thận đắc tội Cố gia, Mạc gia chúng ta còn có sống được sao, thật là ngu xuẩn, ba cũng không thể để Mạc gia bị con hại chết!".

Cố gia.

Người phía dưới rất nhanh báo cáo chuyện Mạc Huệ Linh cho Cố Tĩnh Trạch.

Biết Mạc Huệ Linh đã bị đưa về Mạc gia, trong lòng Cố Tĩnh Trạch cũng nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là gần đây Lâm Triệt vẫn luôn bận công tác, rất ít để ý tới anh, làm anh ít nhiều cũng có chút bực mình.

Lúc này, liền nghe được người ta nói, Lâm Triệt rốt cuộc đã trở về, Cố Tĩnh Trạch vội đứng dậy đi ra ngoài, thấy Lâm Triệt một thân phong trần mệt mỏi tiến vào, ngẩng đầu nhìn Cố Tĩnh Trạch ra ngoài, chào hỏi, liền muốn vào trong.

Cố Tĩnh Trạch buồn bực nói: "Lâm Triệt, em chạy cái gì, anh còn có việc muốn nói với em".

Lâm Triệt nghe xong lúc này mới quay lại: "Chuyện gì?".

Cố Tĩnh Trạch cũng không biết là chuyện gì, chỉ có thể căng da đầu nói với cô: "Gần đây em rất bận à?".

"Đúng vậy".

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày: "Lúc trước chúng ta đã nói, sau khi kết hôn em phải phối hợp cuộc sống của anh, hiện tại em chỉ lo công tác, giống như đã quên chuyện mình từng kết hôn đi?".

Lâm Triệt hồ nghi nói: "Làm sao vậy, gần đây có chuyện gì cần em làm bà Cố sao?".

"Đương nhiên, trong nhà sẽ chuẩn bị tiệc gia đình nhân dịp Tết Trung Thu, em không chuẩn bị một chút, muốn cho tự mình anh đi sao?".

"A? Tiệc gia đình? Tiệc gì? Em không biết".

"Muốn đến đảo ở Phuket [1], em chuẩn bị một chút đi".

[1] Phuket: là một trong những tỉnh phía Nam Thái Lan. Thủ phủ tỉnh này là thành phố Phuket với diện tích là 543 km² và dân số là 247.278 người. Tỉnh này là một hòn đảo không có lãnh thổ giáp giới với đất liền Thái Lan.

"Oa, đi xa như vậy, thật xin lỗi, em thật sự không biết, em sẽ chuẩn bị!".

Cố Tĩnh Trạch thấy cô tràn đầy thành ý , lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.

Nhìn Lâm Triệt đi vào, quản gia bên cạnh mới kỳ quái nhìn Cố Tĩnh Trạch hỏi: "Cái kia, tiên sinh, trong nhà có chuẩn bị tiệc trung thu sao? Sao tôi không biết?".

Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại, liếc mắt nhìn quản gia lắm miệng một cái.

Quản gia bị ánh mắt lạnh lẽo kia làm cho vội ngậm miệng.

Cố Tĩnh Trạch cầm lấy điện thoại ra, rất nhanh gọi cho Cố gia.

"Mẹ, sắp đến trung thu, trong nhà không có an bài gì sao?".

Mộ Vãn Tình nói: "À, không phải sợ con quá bận sao, anh cả con cũng bận, còn em trai con mỗi ngày không biết chết sống chạy đi đâu, nên không chuẩn bị cái gì".

"Mẹ, như vậy sao được, một gia đình là cần phải gắn bó, mẹ như vậy, trong nhà chẳng phải dần dần xa cách?".

"Vậy...... Vậy làm sao bây giờ?".

"Khụ, con thấy gần đây thời tiết ở đảo Phuket không tồi, không bằng đến đảo Phuket nghỉ ngơi một chút".

"A? Vậy cũng được, vậy con chuẩn bị một chút đi".

Cố Tĩnh Trạch buông điện thoại xuống, nghĩ đến đảo Phuket, lại nghĩ đến nơi đó có biển, không khỏi nghĩ đến, dáng người của Lâm Triệt nếu mặc bikini vào, nói vậy sẽ rất đẹp.

Rất nhanh Cố Tĩnh Trạch cho người đi chuẩn bị đồ vật cho thiếu phu nhân, an bài hành trình đến đảo Phuket.

Lâm Triệt nói với Du Mẫn Mẫn mình muốn cùng người trong nhà đi nghỉ phép, Du Mẫn Mẫn rất nhanh liền đồng ý, còn hỏi cô đi nơi nào chơi.

Lâm Triệt liền đáp: "Cố Tĩnh Trạch nói là tụ hội Tết Trung Thu, muốn đến đảo Phuket".

Du Mẫn Mẫn ở trong điện thoại nói: "Nhìn xem tiệc người ta, bữa tiệc cả gia đình đều đến đảo Phuket".

Lâm Triệt nói: "Em cũng là lần đầu tiên đi, còn chưa có đến hải đảo bao giờ".

Du Mẫn Mẫn: "Thôi, đi chơi vui nhé, cho là nghỉ ngơi một chút, gần đây cũng vất vả".

Lâm Triệt ở trên mạng tìm kiếm đảo Phuket một chút, trông vô cùng xinh đẹp, lập tức cũng rất hưng phấn, cô thật sự chưa đến những nơi này, đã bắt đầu chuẩn bị.

Ở trong phòng chọn các loại áo tắm, quần áo, bày quần áo đầy cả giường.

Lúc Cố Tĩnh Trạch tiến vào thấy được, kinh ngạc đi tới: "Em muốn chuyển nhà sao, moi hết quần áo ra làm cái gì?".

Lâm Triệt ngẩng đầu đáp: "Chọn quần áo, anh cảm thấy cái nào đẹp hơn?".

Cố Tĩnh Trạch: "Chọn quần áo mang đi chơi?".

"Đúng vậy đúng vậy".

"Tùy tiện mang mấy cái là được, em bày nhiều như vậy làm cái gì".

"Đây là lần đầu tiên em đến hải đảo chơi mà, lần đầu tiên! Trước kia em cũng chưa xuất ngoại, đương nhiên không giống nhau, ai nha, nhớ tới đã cảm thấy cao lớn".

Cố Tĩnh Trạch vô ngữ: "Kỳ thật đảo Phuket khá gần, không đặc biệt như vậy, có rất nhiều hải đảo khác tốt hơn".

Thấy Lâm Triệt hưng phấn như vậy, Cố Tĩnh Trạch thật ra có chút hối hận, không nên nhất thời buột miệng thốt ra, sớm biết rằng, nên chọn một nơi tốt hơn mang cô đi chơi.

Lâm Triệt nói: "Đối với anh mà nói đương nhiên không tốt, nhưng mà với em mà nói, đã không tồi".

Lâm Triệt vừa nhìn quần áo trên giường rực rỡ vừa nói: "Trước kia trường học của em chơi xuân còn muốn đi Thái Lan, sau đó em về nhà không dám nói với ba, ba em cũng mặc kệ, em cũng không dám nói với bác gái em, cho nên em cảm thấy thành phố lớn nhất em được đi chính là thành phố S......"

Cố Tĩnh Trạch nhìn nàng, suy nghĩ một chút nói: "Về sau có cơ hội, anh mang em đi ra ngoài du lịch".

Lâm Triệt ngẩng đầu lên: "Anh đại khái đã đi hết thế giới này mấy vòng".

Cố Tĩnh Trạch nghĩ nghĩ, nói: "Thật ra đi cũng không ít nơi, nhưng mà cũng không nhiều như thế".

"À, đều đi công tác?".

"Đúng vậy".

Lâm Triệt đáp: "Vậy cũng quá tốn, có tiền như vậy, rõ ràng có thể đi du lịch thế giới, xem anh cũng không dễ kiếm tiền".

Cố Tĩnh Trạch: "Đó là tất nhiên". Anh nhìn ngoài cửa sổ, mỉm cười, phục hồi tinh thần lại nhàn nhạt nói: "Thu hoạch và trả giá, thật ra ngang nhau, anh hưởng thụ nhiều, nhất định cũng phải gánh vác nhiều, dù sao có mấy vạn công nhân, còn đang làm việc dưới tay của anh, anh phải vì cả đời bọn họ, phụ trách cho gia đình bọn họ, cũng phải phụ trách toàn bộ gia tộc Cố gia".

Phụ trách sự hưng suy của một gia tộc...... Lâm Triệt ngẫm lại cảm thấy rất mỏi mệt.

Kỳ thật Cố Tĩnh Trạch cũng là một người, nhưng mà, gánh nặng trên vai thật sự quá nhiều.

Cố Tĩnh Trạch phục hồi tinh thần lại, nhìn áo tắm của cô trên giường.

Đủ loại kiểu dáng, màu sắc tươi sáng.

Cố Tĩnh Trạch hứng thú, cầm lấy một cái xem.

Lâm Triệt nhìn anh cầm bikini bằng vải dệt mỏng tanh, đỏ mặt lên, vội đoạt lấy nói: "Cái này mặc lúc đến bể bơi".

Cố Tĩnh Trạch cười cướp về: "Cái này khá tốt, mang theo đi".

Lâm Triệt: "Không mang theo, em không cần mặc".

Cố Tĩnh Trạch: "Sao không mặc, cái này khá đẹp mà".

Lâm Triệt nói: "Ai nha, em chọn quần áo anh xem náo nhiệt làm gì, đi đi đi đi ra ngoài".

Lâm Triệt nói, đẩy Cố Tĩnh Trạch ra ngoài.

Cố Tĩnh Trạch kéo cánh tay Lâm Triệt lại một phen, không cho col đẩy nữa, trở tay lại cầm lấy bộ quần áo nhỏ kia: "Đương nhiên anh phải chọn một chút". Anh kề sát lỗ tai Lâm Triệt, thấp giọng nói: "Rốt cuộc em mặc để cho anh xem, anh phải chọn một cái mà anh cảm thấy đẹp".

Trên mặt Lâm Triệt lại lần nữa đỏ thẫm lên.

Tuy rằng trong phòng chỉ có hai người, hoàn toàn không cần đè thấp âm thanh như vậy, nhưng mà, anh cố tình dùng âm thanh như vậy, để sát vào nói với cô những lời như vậy.

Giống như là âm nhạc trầm thấp, dễ nghe như vậy, còn mang theo nhè nhẹ ái muội.

Lâm Triệt vội đẩy Cố Tĩnh Trạch ra: "Phiền chết phiền chết, ai muốn mặc cho anh xem".

Cố Tĩnh Trạch căng mặt: "Bằng không em muốn mặc cho ai xem?".

"Em...... Em mặc để em xem không được à? "

Cố Tĩnh Trạch mỉm cười, không hề quản cô, chỉ cuối cùng nói với cô: "Vậy bộ kia thật sự rất đẹp, em mặc vào nhất định thích hợp, mang theo, nghe thấy không?".

"Vậy không mang theo, vậy không mang theo!". Lâm Triệt nhanh đẩy Cố Tĩnh Trạch đi ra ngoài, Cố Tĩnh Trạch buồn cười, đành phải đi ra ngoài trước.

Trong phòng, Lâm Triệt chậm rãi chọn đồ cần mang, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên bộ bikini kia.

Bên tai không tự chủ được quanh quẩn âm thanh vừa rồi của Cố Tĩnh Trạch.

Em mặc vào nhất định thích hợp......

Âm thanh giống như là mang theo ma lực, làm Lâm Triệt không tự chủ được, liền cầm lấy quần áo kia lên nhìn lại.

Anh thật sự cảm thấy cô mặc cái này sẽ đẹp?

Nghĩ nghĩ, trên mặt cô nóng hổi, nhưng mà cuối cùng, vẫn cầm bộ đồ, ném vào trong vali.

Ngày hôm sau, Cố gia đã để sân bay chuẩn bị, sau đó cả nhà đi vào phòng nghỉ VIP tư nhân của sân bay.

Lúc Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt đến, Mộ Vãn Tình đã ở đây, mang theo bảy tám cô dì trong nhà, nhìn thấy Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch, vội bước lên đón.

Hành lý bọn họ sớm bị người hầu mang vào, Mộ Vãn Tình bước tới kéo tay Lâm Triệt lại nói: "Ai nha xem con vẫn gầy như vậy, thật là, sao ăn hoài không mập chứ".

Lâm Triệt vội nói: "Đại khái cơ thể con tính kiếm, con ăn rất nhiều".

Cố Tĩnh Trạch ở bên cạnh cười nói: "Đúng vậy, mẹ, cô ấy ăn còn nhiều hơn con, đáng tiếc đều ăn không trả tiền".

Lâm Triệt: "Em ăn xong rồi đều biến thành tinh hoa, không giống như là anh, đều biến thành thịt mỡ, hừ".

Cố Tĩnh Trạch nói: "Ha, em cảm thấy anh rất béo?".

"Là anh nói trước".

Mộ Vãn Tình thấy hai người nói chuyện càng ngày càng tùy ý, không khỏi mỉm cười theo.

Phi cơ rất nhanh chuẩn xong tốt, đoàn người bước lên phi cơ tư nhân của Cố gia, mấy giờ sau, mới đến đảo Phuket.

Phía dưới, đảo Phuket dựa theo quy mô đón khách quý của nước họ chào đón Cố gia đã đến.

Lâm Triệt xuống phi cơ, nhìn thấy đội ngũ hoan nghênh bên ngoài, không khỏi hoảng sợ.

Nhưng mà ngẫm lại, Cố gia là gia tộc đệ nhất nước C, có đãi ngộ như vậy, cũng có thể tưởng tượng.

Lâm Triệt đứng ở bên cạnh Cố Tĩnh Trạch kinh ngạc nói: "Chúng không phải viếng thăm chính thức, không cần lớn như vậy chứ".

Cố Tĩnh Trạch nói: "Thật ra anh không thông báo cho bọn họ, nhưng mà đại khái vẫn bị bên này biết, đi thôi, trong chốc lát tới làng du lịch, thì sẽ không có người đi theo".

Lâm Triệt được người ở dưới đeo hoa tươi lên, ngượng ngùng nhìn, quan viên bên này vội tới đón tiếp Cố Tĩnh Trạch, hai người dùng ngôn ngữ Lâm Triệt nghe không hiểu nói chuyện, huyên thuyên một đống, nghe khẩu ngữ lưu loát của Cố Tĩnh Trạch, Lâm Triệt không khỏi lại sùng bái, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng mà cảm thấy bộ dáng hình như rất lợi hại.

Chờ đoàn người ngồi trên xe đến làng du lịch, Lâm Triệt mới ở bên cạnh nói: "Vừa rồi các anh đang nói cái gì vậy, anh nói tiếng nước nào, nghe thật hay".

Cố Tĩnh Trạch đáp: "Chỉ là cảm tạ bọn họ hoan nghênh, nói tiếng Pháp, như thế nào".

"Anh cũng biết nói tiếng Pháp à".

"Lúc anh ở nước Pháp cố ý học chút".

"Vậy anh có biết tiếng Anh không?".

"Tất nhiên, đó là ngôn ngữ thông dụng mà".

"Vậy anh còn biết tiếng gì nữa?". Đôi mắt Lâm Triệt tinh lượng nhìn chằm chằm Cố Tĩnh Trạch hỏi.

Cố Tĩnh Trạch đáp: "Tiếng Ý, tiếng Nhật, tiếng Nga, tiếng Đức, nhưng chỉ biết mấy đối thoại bình thường, nhưng mà lúc thật sự cần đàm phán thương nghiệp, vẫn cần phiên dịch viên chuyên nghiệp làm".

"Học nhiều như vậy làm gì, anh nào có nhiều thời gian như vậy".

Cố Tĩnh Trạch thú vị vỗ vỗ khuôn mặt cô: "Người có chỉ số thông minh như em sẽ không hiểu, anh dùng thời gian mà em thèm ăn, thời gian mà em xem phim truyền hình, thời gian em muốn gây rối, dùng để học đó thôi".

Lâm Triệt bĩu môi: "Thật là không thú vị!".

Cố Tĩnh Trạch: "Đúng vậy, đối với người có chỉ số thông minh như em mà nói, xác thật rất không thú vị".

"Cút đi!".

Cố Tĩnh Trạch không khỏi mỉm cười.

Lâm Triệt: "Nhưng mà, sao nhà anh tới đây, bọn họ đón long trọng như vậy, bởi vì tổng thống sao?".

Cố Tĩnh Trạch: "Em chỉ có chút tri thức này...... Mặc dù lúc anh cả không có làm tổng thống, mỗi một lần tuyển cử tổng thống, đều có Cố gia giúp đỡ, có thể nói, Cố gia ở phương diện này, hết sức quan trọng, mặc dù đối ngoại không nói như vậy, nhưng mà, người bên ngoài đều hiểu".

"Ý tứ là nói, người làm tổng thống ở nước C...... Đều nhớ Cố gia một chút?".

"Xem ra em không ngốc lắm, có thể hiểu".

"Đương nhiên!". Lâm Triệt nói: "Trông em ngốc vậy thôi, kỳ thật em là đại trí giả ngu".

Cố Tĩnh Trạch cười nhìn nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu.

Chỉ số thông minh như vậy, còn đại trí giả ngu.

Rất nhanh, xe dừng ở ngoài làng du lịch.

Làng du lịch rất lớn, phía xa xa chính là biển xanh trời xanh, biệt thự nghỉ phép cũng ở bờ biển, ra ngoài liền có thể nhìn thấy biển.

Mộ Vãn Tình nhìn hai người, cười nói: "Các con ở phía trước biệt thự, chúng ta đến phía sau ở, dù sao sẽ không quấy rầy hai người các con".

Lâm Triệt vội đáp: "Không có gì quấy rầy cả, con muốn ở gần mẹ một chút mà".

Mộ Vãn Tình nói: "Nhưng thôi bỏ đi, nếu vậy Tĩnh Trạch sẽ oán chết chúng ta, kỳ thật, lần này chúng ta cũng không nên tới, các con có cái kỳ nghỉ, hẳn là cùng nhau đi tuần trăng mật, sau khi các con kết hôn, còn chưa hưởng tuần trăng mật lần nào, cũng không có một cái hôn lễ, đều vì Tĩnh Trạch, ngày nào nó cũng bận".

Mộ Vãn Tình hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái.

Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ nhìn Mộ Vãn Tình, Lâm Triệt thấy thế vội nói: "Tuần trăng mật và hôn lễ cũng không quan trọng, con cũng bận không kém".

Bọn họ chỉ giả kết hôn, lúc ấy tổ chức hôn lễ sẽ không ổn, mắc công phiền toái.

Mộ Vãn Tình nhìn hai người: "Cho nên, lần này tuy rằng là gia đình tụ hội, nhưng mà, các con hưởng thụ phần của các con, chúng ta không quấy rầy các con".

"Thật sự không cần ......" Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái, vội nói với Mộ Vãn Tình.

Ý cô muốn Cố Tĩnh Trạch cùng nhau nói, bọn họ phải tổ chức cùng nhau hành động, đừng hành động đơn độc.

Lại không nghĩ, Cố Tĩnh Trạch đứng ở nơi đó, một câu cũng không nói, giống như đầu gỗ mà đứng im.

Mộ Vãn Tình đẩy hai người nói: "Thôi, các con mau vào phòng xem trước, không cần phải quan tâm chúng ta".

Mộ Vãn Tình nói, liếc mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái, rất nhanh đi rồi.


-----*-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro