Chap 77_78: Anh phải về xử lý chuyện này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạc Huệ Linh nằm ở nơi đó, tư thế ái muội. 

Nhìn thoáng qua, nhưng mà cũng không cảm thấy gì, dù sao, hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, từ nhỏ cũng cùng chơi đùa với nhau, đã quá hiểu rõ đối phương. 

Nhưng mà, lúc này chợt thấy ngực của Mạc Huệ Linh, cao cao hở ra, nằm ở nơi đó, vẫn như gò núi nhỏ. 

Tuy rằng thoạt nhìn rất lớn, nhưng mà lại có chút mất tự nhiên. 

Trước kia quả thật không chú ý, nhưng mà, lúc này, lại bỗng nhiên nhớ tới lời nói lúc trước của Lâm Triệt. 

"Ngực giả rất dễ có thể nhìn ra, nằm xuống sẽ không đều, mà bộ dáng vẫn phồng dậy." 

Chẳng lẽ Mạc Huệ Linh đã nâng ngực? 

Nhưng mà anh lại không nhớ cô đã từng nói đến việc này. 

Kỳ thực Cố Tĩnh Trạch không phản đối phụ nữ làm phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ cần cô thích, anh cũng không hề gì. 

Việc theo đuổi cái đẹp, cũng là thói thường của con người. 

Nhưng mà, anh cho tới bây giờ chưa từng nghe Mạc Huệ Linh nói qua. 

Anh nhìn Mạc Huệ Linh, kỳ quái hỏi: 

- Huệ Linh, em khi nào đi phẫu thuật thẩm mỹ? 

Ngực Mạc Huệ Linh lập tức nhô lên một chút, mất tự nhiên nhìn ngực của mình, còn sờ sờ cằm của mình. 

Cô quả thật đã sửa một vài chỗ. 

Hiện tại làm phẫu thuật thẩm mỹ cũng là điều rất bình thường, nhưng mà, cô đương nhiên không muốn để Cố Tĩnh Trạch biết. 

Cô len lén đi sửa, mỗi lần đều là tìm một cơ hội, ở nước ngoài một đoạn thời gian, sau khi xong xuôi mới trở về. 

Cố Tĩnh Trạch là đàn ông, công việc làm ăn quá bận rội, đương nhiên không quá chú ý đến cái đó, cho nên anh đến nay cũng không có quá nghi ngờ, hôm nay sao bỗng nhiên... 

- Em... Em không có, anh sao bỗng nhiên hỏi như vậy? 

Cố Tĩnh Trạch liếc nhìn, cảm thấy không lịch sự, không nhìn lại: 

- Không có, đột nhiên muốn hỏi thôi. 

Cô cúi đầu nhìn ngực của mình, sửa rất giống tự nhiên, cô đương nhiên là chọn nơi tốt nhất, dùng đồ tốt nhất, tìm bác sĩ nổi tiếng nhất, sửa thành cup C tốn không ít tiền. 

Lường trước Cố Tĩnh Trạch cũng sẽ không thể nhìn ra, cô cười nói: 

- Cơ thể của em là đẹp tự nhiên, không sửa bất kỳ chỗ nào, anh cảm thấy rất hoàn mỹ, cho nên mới nghĩ như vậy sao? 

Cố Tĩnh Trạch cũng không nói, chỉ cười cười: 

- Đúng vậy, dáng người của em rất đẹp. 

Mạc Huệ Linh nói: 

- Đó là đương nhiên, em bình thường rất chú trọng việc rèn luyện, em thường xuyên tập yoga, hơn nữa cũng thường xuyên đi chăm sóc, mọi người đều cảm thấy, làn da em đặc biệt tốt, dáng người của em này đúng là rất hoàn mỹ, mẹ em lúc trẻ thời cũng chính là một mỹ nhân, em giống mẹ em, cho nên cũng xinh đẹp, đúng không, anh cũng cảm thấy em rất xinh đẹp. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn khuôn mặt của cô, cười cười: 

- Đúng, em rất xinh đẹp. 

Nhưng mà, anh nhìn khuôn mặt cô cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nếu nói cô là giống mẹ, hẳn là mắt xếch, mắt không lớn như vậy, hơn nữa, mắt hai mí cũng không giống như vậy, điểm mấu chốt, chỗ cằm cũng quá nhọn, mẹ cô có tiếng là mỹ nữ mặt tròn. 

Nhưng mà cũng không nói gì, Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh, cảm thấy làn da cô cũng rất đẹp, nhưng mà... 

Làn da Lâm Triệt vẫn trắng mịn hơn rất nhiều. 

Không biết thế nào, anh lại nhớ tới, da thịt Lâm Triệt tinh xảo trắng noãn mịn màng như sứ. 

Da cô thật sự rất trắng rất nhiều người phụ nữ không sánh được. 

Có lẽ là vì quá trắng, cho nên, trên mặt mặc dù không quá tinh xảo, nhưng mà, nhìn giống như búp bê sứ, làm cho người ta cảm thấy rất tinh tế. 

- Tĩnh Trạch, em đang nói chuyện với anh, anh đang nghĩ cái gì đấy. 

Mạc Huệ Linh kêu lớn lên, bất mãn nói. 

Cố Tĩnh Trạch đứng lên nói: 

- Không có, suy nghĩ, em kỳ thực không cần khắt khe với bản thân như vậy, anh thích em, không là vì em gầy, mặc kệ em có bộ dáng gì, đều rất đẹp. 

Bởi vì anh đến nay còn nhớ rõ, lúc có nhỏ, cô mặc bộ đồ giống công chúa nhỏ, lảo đảo đi đến trước mặt anh, nói với anh, anh Tĩnh Trạch, không có ai chơi với anh, em sẽ chơi với anh. 

Lúc ấy, anh cảm thấy, mình nhất định sẽ đối tốt với cô. 

Nhưng mà, lúc này nhìn thấy Mạc Huệ Linh, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy, Lâm Triệt nói không sai, ngực của cô thật sự nâng lên. 

Nhưng mà Mạc Huệ Linh lại không thừa nhận, còn nói dối nhiều như vậy. 

Cố Tĩnh Trạch hiểu, lòng thích cái đẹp ai cũng đều có, cô không muốn nói cho anh, có lẽ là bởi vì trong lòng cô thật sự hi vọng, thân thể của cô đều tự nhiên, xinh đẹp tự nhiên, nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch kỳ thực không so đo việc này. 

Anh chỉ là có chút để ý, Mạc Huệ Linh mà cũng nói dối. 

Nhưng mà, anh vẫn không vạch trần cô. 

Anh nghĩ, cô cũng có lý do của bản thân. 

Cười cười không nói gì, anh chuẩn bị xong lò sưởi trong tường, bởi vì thời tiết không lạnh, cho nên lửa đốt cũng không quá lớn, chỉ để hưởng thụ loại cảm giác này mà thôi.

Hai người liền ngồi ở trên ghế sofa, Cố Tĩnh Trạch đi mở TV, cầm điều khiển từ xa, vừa muốn chuyển kênh điện ảnh, liền nhìn thấy, một cái tin tức lạc vào trong mắt. 

"Sau khi Cố Tĩnh Dư hư hư thực thực thừa nhận tình yêu, về phía tổ kịch cũng không có biểu hiện gì, đội bảo vệ càng thêm nghiêm ngặt hơn, trước đó, Cố Tĩnh Dư chưa bao giờ xảy ra scandal với bất kỳ nữ minh tinh nào, cho nên mọi người đối với tin đồn tình ái lần này, vẫn hết sức quan tâm." 

Trên màn hình TV phát hình ảnh Cố Tĩnh Dư cùng Lâm Triệt, vô cùng chói mắt. 

Mạc Huệ Linh bỗng chốc nhận ra Cố Tĩnh Dư. 

- Sao lại như vậy, Tĩnh Dư làm sao có thể ở cùng với Lâm Triệt. 

Mấy chữ ở cùng nhau, càng làm cho vẻ mặt Cố Tĩnh Trạch tối đen. 

Mạc Huệ Linh thấy được, cho rằng anh tức giận, giọng điệu càng thêm trầm trọng nói: 

- Lâm Triệt này cũng không đứng đắn, cô ta sao có thể làm loạn ở cùng với em trai anh, thật sự là không biết xấu hổ. 

Cố Tĩnh Trạch nói: 

- Việc này không liên quan gì với Lâm Triệt. 

Mạc Huệ Linh vừa nghe, quay đầu không cam lòng nói: 

- Không lửa làm sao có khói, làm sao có thể không liên quan. 

- Anh tin tưởng Lâm Triệt không phải là người như thế. 

Anh nghiêm mặt nói. 

Mạc Huệ Linh hừ một tiếng cười châm biếm: 

- Anh tin tưởng cô ta? Anh cũng quá ngây thơ, cô ta là người phụ nữ không có giáo dưỡng, em đã thấy rất nhiều, vì tiền, bọn họ chuyện gì cũng làm được, huống chi còn là ở trong làng giải trí. 

- Đủ. 

Cố Tĩnh Trạch từ trên chỗ ngồi, bỗng chốc đứng lên. 

Cả người Mạc Huệ Linh sửng sốt. 

Lập tức, căm hờn nhìn Cố Tĩnh Trạch, đứng lên, nén nước mắt ủy khuất kêu lên: 

- Anh quát em, Cố Tĩnh Trạch, anh vì cô gái kia quát em sao? 

Khuôn mặt Cố Tĩnh Trạch dừng một chút, nhìn Mạc Huệ Linh: 

- Anh không phải vì cô ấy quát em, Tĩnh Dư cũng ở trong làng giải trí, nhưng mà, nó không phải loại người như vậy, Lâm Triệt cũng không phải loại người như vậy, chuyện này nhất định bởi vì có nguyên nhân. 

Cố Tĩnh Trạch đứng lên, không dự định ở lại, cầm quần áo lên nói: 

- Anh phải xử lý chuyện này một chút. 

- Hiện tại anh muốn đi... 

Mạc Huệ Linh không vui nói: 

- Anh đã nói ở đây với em. 

Cố Tĩnh Trạch nói: 

- Huệ Linh, tin tức này nếu để cho người trong nhà nhìn thấy, nhất định sẽ ầm ĩ rất nhiều, anh phải sớm xử lý xong. 

Mạc Huệ Linh cắn răng, nhưng mà, ngẫm lại cũng đúng, chỉ có thể buồn bực dậm chân: 

- Em mặc kệ, sau này anh phải bồi thường cho em, anh thật vất vả mới đến gặp em một lần, lúc này đã đi rồi. 

Cố Tĩnh Trạch thở dài một tiếng, lại không có gì tâm tình nói vấn đề này, nhìn cô cười cười, nói cho có lệ: 

- Được rồi, sau này nhất định bồi thường cho em. 

Lúc này Mạc Huệ Linh mới miễn cưỡng cười cười, trong lòng lại chỉ muốn mang chướng ngại Lâm Triệt kia bầm thây vạn đoạn. 

O-----------O

Cố Tĩnh Trạch rất nhanh về đến nhà. 

Tần Hạo sớm chờ ở cửa, nhìn Cố Tĩnh Trạch trở về, thấp giọng nói: 

- Tiên sinh, chuyện này là từ trên Microblogging của Tam Thiếu, tuy rằng Tam Thiếu không nói rõ, nhưng mà, tin tức trên báo đều suy đoán, nói là Tam Thiếu ở cùng... Ở cùng... 

Cố Tĩnh Trạch quay đầu: 

- Ở cùng cái gì? 

- Nói ở cùng phu nhân. 

Cái này không phải là đang đùa chứ, rất hoang đường. 

Con ngươi Cố Tĩnh Trạch quả nhiên tối sầm.

Mày co rút nhanh, giống như nếp nhăn quần áo, một cái gò núi lại thêm một cái gò núi tụ lại. 

Cố Tĩnh Trạch có thể nhìn thấy, phía dưới Microblogging của Cố Tĩnh Dư, rất nhiều người bình luận. 

"Tôi thấy hai người nhìn cũng rất xứng, ở cùng với nhau cũng rất được." 

"Lâm Triệt này nhìn cũng khá thuận mắt, ít nhất không giống như mấy người thích thể hiện bây giờ, không tệ." 

"Chỉ cần là quyết định của Tĩnh Dư, chúng tôi đều đồng ý, chúc phúc cho hai người, ở bên nhau hạnh phúc." 

Cố Tĩnh Trạch tắt di động, ngẩng đầu lên, sắc mặt giống như mây đen dầy đặc, làm cho người ta cảm thấy nặng trịch, thậm chí không dám nhìn thẳng. 

- Tiên sinh... 

- Còn không phong tỏa tất cả tin tức về Tam Thiếu các người ngay! 

Phía sau lưng Tần Hạo đổ mồ hôi lạnh: 

- Tiên sinh, phong tỏa thì phong tỏa nhưng mà, đây là lần đầu tiên Tam Thiếu công bố chuyện 'tình ái', cho nên, các tờ báo đều đánh bạo đưa tin này. 

- Tình ái? 

Cố Tĩnh Trạch mặt lạnh nhìn lên. 

Tần Hạo tự biết mình là nói bậy, nhanh chóng nói: 

- Phóng viên đương nhiên không biết, đây là Tam Thiếu đang nói đùa. 

Cố Tĩnh Trạch vung tay lên, để người khác câm miệng. 

Anh nhéo nhéo mi tâm, mới bước vào. 

Lâm Triệt tự nhiên không biết mấy việc này. 

Cô từ chỗ tổ kịch trở về, thể xác và tinh thần mỏi mệt, lại muốn nấu một chén mì ăn liền ăn, làm ấm thể xác và tinh thần bị thương của cô. 

Mới làm xong, đã nghe thấy phía cửa vang lên âm thanh. 

Cố Tĩnh Trạch đã trở lại. 

Bước vào nhìn thấy Lâm Triệt bưng một chén lớn, đang ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt mang theo ý cười, trên người mang tạp dề nhỏ màu vàng nhạt, có một ít đường viền hoa, thoạt nhìn rất là đáng yêu, chiếu sáng khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn của cô, trong lòng giống như có một dòng nước ấm chảy qua. 

- Cố Tĩnh Trạch, anh đã trở lại. 

Cô cười buông bát xuống, thấy ngón tay hơi nóng khó chịu, dùng ngón tay đặt bên vành tai. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn lướt qua cái bát trong tay cô, nói với cô: 

- Tôi cũng đói bụng. 

- A? 

Lâm Triệt nhìn ánh mắt này của anh, nói: 

- Tôi cũng cũng làm cho anh một chén? 

- Ừ được. 

Anh nói xong, lạnh nhạt buông áo khoác trong tay xuống, thật sự ngồi xuống. 

Lâm Triệt bĩu môi, thật đúng là không khách khí. 

Cô trở lại phòng bếp, cầm lấy dao làm bếp, tượng hình tượng dáng cắt rau, cắt chân giò hun khói, đánh trứng gà. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn bộ dáng của cô, cảm thấy nhất thời có vài phần cảm giác ấm áp. 

Giống như một gia đình bình thường, là một người chồng đang chờ bên bàn ăn, vợ đang nấu ăn ở trong phòng bếp. 

Mùi thơm lập tức bay ra, sau khi Lâm Triệt đã chuẩn bị xong, bưng đến trên bàn ăn, Cố Tĩnh Trạch nhìn nhìn, hỏi cô: 

- Vì sao bát của cô, đồ ăn nhiều hơn tôi? 

- ... 

Lâm Triệt nói: 

- Không nhiều hơn bao nhiêu. 

Cố Tĩnh Trạch không nói cái gì, trực tiếp lấy bát trước mặt cô: 

- Tôi ăn bát của cô. 

- Ai... 

Lâm Triệt vừa muốn đưa tay ngăn cản, phát hiện anh đã mở miệng to bắt đầu ăn. 

Lâm Triệt chỉ có thể cúi đầu ngậm chặt ngón tay mình: 

- Bát đó tôi vừa mới ăn qua một ngụm. 

- ... 

Cố Tĩnh Trạch nâng ánh mắt đen lên, nhìn cô. 

Lâm Triệt bị trừng khó chịu, vội buông tay nói: 

- Như thế nào, cũng không phải tôi cho anh ăn, là anh muốn so đo từng tý. 

Cố Tĩnh Trạch vươn tay, trực tiếp lấy bát trước mặt cô, cũng há mồm ăn một ngụm. 

- Ai, Cố Tĩnh Trạch anh... 

- Giữa vợ chồng hẳn là nên công bằng, đúng không? 

Cố Tĩnh Trạch còn không biết xấu hổ nói đạo lý rõ ràng như vậy. 

Lâm Triệt buồn bực nói: 

- Đối với anh như vậy! Tôi không phải cố ý! 

Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, hừ một tiếng. 

Mắt Lâm Triệt vừa động, cười cong lông mày lên, nói: 

- Không phải là trao đổi nước miếng thôi sao, kỳ thực quả thật không sao, anh ăn của tôi, tôi ăn của anh, đúng không? 

- ... 

Trên mặt Cố Tĩnh Trạch nhất thời đen lại, lời này nghe sao lại ái muội như vậy. 

Lâm Triệt nói: 

- Hơn nữa trao đổi nước miếng nghe nói còn có ích khỏe mạnh, có thể ngăn ngừa cảm mạo, đến, tiếp tục sao? 

Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng, nhìn Lâm Triệt: 

- Nếu nói như vậy, trao đổi nước miếng có một phương thức trực tiếp, chúng tôi không cần phiền toái như vậy. 

- Gì? 

Lâm Triệt mơ hồ nhìn anh. 

Ánh mắt anh có thâm ý sâu xa, chuyển qua trên môi no đủ của cô, gợn sóng trong mắt bắt đầu khởi động. 

Lâm Triệt bỗng chốc cảm nhận được, bỗng nhiên hiểu được ý tứ của anh. 

Trên mặt không khỏi đỏ lên, nhìn anh, nghiêm mặt, nói không ra lời. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô thở phì phì đứng ở nơi đó, bộ dáng lại không nói được gì, lúc này mới vui vẻ mím môi cười. 

Nhưng mà, ánh mắt vẫn không khỏi liếc nhìn môi của cô. 

Cảm thấy cô nhìn chằm chằm vào anh, mới không dấu vết dời ánh mắt đi. 

Lâm Triệt hừ một tiếng ngồi xuống, Cố Tĩnh Trạch ăn tiếp, nhìn về phía cô: 

- Lâm Triệt, cô chẳng lẽ không có gì muốn nói với tôi à? 

Vừa trở về đã nhìn thấy cô vẫn rất hăng hái làm việc, trong lòng anh vẫn đang nén giận. 

Lâm Triệt nói: 

- Chuyện gì? 

Cố Tĩnh Trạch không nể mặt nói: 

- Tỷ như chuyện xấu gì đó. 

Lâm Triệt bỗng chốc phản ứng kịp: 

- A, anh nói cái kia à, chính là chuyện xấu... tôi cũng không biết làm sao bây giờ, anh có phải muốn nói về Cố Tĩnh Dư hay không, quan hệ của tôi với anh ta , như vậy... 

- Tĩnh Dư có mâu thuẫn với trong nhà, nó biết, có lẽ lại trong cơn tức giận công bố với bên ngoài, cô muốn công bố quan hệ của chúng ta cho mọi người biết không? 

- A... Đương nhiên không muốn. 

Lâm Triệt vội vàng lắc đầu. 

Cô điên rồi sao, giờ phút này công bố chuyện cô kết hôn với Cố Tĩnh Trạch, tin tức bên ngoài phỏng chừng lại tràn đầy trời đất, cô còn có thể tiếp tục làm diễn viên sao? 

Cố Tĩnh Trạch nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của cô, không chút do dự nói không muốn, trong lòng không biết sao, lại cũng cảm thấy khó chịu. 

- Cô cứ như vậy không muốn cho người khác biết quan hệ giữa tôi và cô? 

Anh hỏi. 

Lâm Triệt nói: 

- Đương nhiên không muốn, chúng ta sớm muộn gì cũng phải ly hôn, đến lúc đó tôi có thể tiếp tục một cuộc hôn nhân khác, huống hồ, tôi còn muốn làm diễn viên, công ty còn không biết tôi đã kết hôn, hợp đồng đã nói ba năm không thể kết hôn, tôi như vậy là vi phạm hợp đồng. 

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô thật sâu một cái, mới cúi đầu kẹp mì sợi lên ăn. 

Cố Tĩnh Trạch nói: 

- Tuy rằng quan hệ của chúng ta cô không muốn làm sáng tỏ, nhưng mà, chuyện xấu của cô và Cố Tĩnh Dư, cũng hẳn là nên có chừng có mực mới đúng chứ? 

- Này... Cái này tôi cam đoan, tôi thật sự không biết, cái này... 

Cô cũng không biết Cố Tĩnh Dư đến cùng vì sao lại nổi điên như vậy, đăng cái Microblogging kia. 

Cô cảm thấy Cố Tĩnh Dư chính là một đứa bé phản nghịch, luôn luôn không có chuyện xấu, bị công ty hạn chế quản lý rất chặt chẽ, cho nên muốn làm chút chuyện xấu để chơi đùa. 

- Là do Cố Tĩnh Dư làm, không liên quan gì tới tôi. 

Cô chỉ có thể nói như vậy. 

Cố Tĩnh Trạch nói: 

- Tính tình nó phản nghịch, tôi biết, nhưng mà, nó cũng tuyệt đối không phải là người không thấu tình đạt lý, nếu cô thật sự là người nó thích, nó sẽ tôn trọng ý kiến của cô. 

- Tôi nói, nhưng mà anh ta không đồng ý xóa bỏ Microblogging kia. 

Hiện tại Lâm Triệt nhìn thấy anh liền trực tiếp yêu cầu anh xóa bỏ Microblogging, nhưng mà Cố Tĩnh Dư chỉ là cố ý đùa cô, căn bản là không nhìn thẳng vào vấn đề của cô. 

Cố Tĩnh Trạch nói: 

- Cô muốn trực tiếp từ chối nó, khiến nó không quấy rầy cô nữa, nếu cô không muốn nói, tôi giúp cô từ chối. 

- A? 

Anh nói: 

- Đưa di động cho tôi, tôi giúp cô gửi tin nhắn cho nó. 

Anh lạnh mặt, vươn tay ra. 


------*------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro