Chương 2: Cô chỉ là một người xa lạ bỗng nhiên xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chýõng 2: Cô chỉ là một ngýời xa lạ bỗng nhiên xuất hiện

--------------------------------------------------------

"Mẹ, cô ta dùng thủ ðoạn, chứ không phải là bệnh của con có chuyển biến tốt!" Cố Tĩnh Trạch nói xong, ánh mắt tối sầm lại lần nữa.

Mộ Vãn Tình nhìn anh: Chẳng lẽ mẹ chýa từng cho con dùng sao? Nhýng mà mấy ngýời kia ðều có thể ði ðýợc, lần nào cũng chỉ có thể gọi bác sĩ tới xử lý, lãn qua lãn lại sắp chết, nhýng con lại chạm vào cô gái này, hõn nữa, theo lời cấp dýới của con nói, con vô cùng hài lòng với cô bé ðó, một buổi tối không chỉ làm một lần thôi ðâu."

"..." Nắm tay của Cố Tĩnh Trạch ðặt trên mặt bàn kính siết chặt lại: Có lẽ lần này thuốc có chỗ khác với trýớc ðây, tóm lại, con sẽ không cýới ngýời phụ nữ ðiên không có ðạo ðức chút nào kia, mẹ, mẹ cũng lập tức từ bỏ cái ý ðịnh này ði."

*

Lâm Triệt ði trên ðýờng, nhìn cả ngýời mình xốc xếch, ảo não mắng thầm một tiếng, kẻ bán thuốc ðáng chết, lúc cô lấy tiền ra trả, ðã cảm thấy dýờng nhý anh ta có chỗ nào ðó không ðúng, cô chỉ nói cô muốn thuốc khiến cho ngýời ta buồn ngủ, chứ không hề nói muốn loại thuốc này. Nhìn xem, ngýời ðàn ông kia uống thuốc xong, rốt cuộc ðã làm cái gì, nhớ lại, cô vẫn còn cảm thấy cả ngýời ðều ðau nhức.

Cảm giác ðau ðớn bị xé rách ở dýới thân nhắc nhở cô về những chuyện ðã xảy ra ðêm qua, ngýời ðàn ông ðáng chết, cả một ðêm lãn qua lãn lại, giày vò cô nhiều lần, mãi ðến khi cô ngất ði, mới không còn nhớ những chuyện về sau nữa.

Ðiều duy nhất nhớ rõ chỉ là trýớc ðó...

"Lâm Triệt, cô nhìn lại bản thân mình xem có thể ðýợc coi là cái gì, còn dám nhảy vào trong giới nghệ sỹ nữa, không bằng nghiêm chỉnh nghe một câu của bác gái, tìm cho mình một ngýời bình thýờng phù hợp sống qua ngày ði, kẻ thứ ba sinh con ra, thì chính là con riêng, khó khãn còn ở khắp mọi nõi."

"Lâm Triệt, bác gái cũng là vì muốn tốt cho cô, chị Lâm Lị của cô bây giờ ðã là ðại minh tinh, chị hai cô cũng là một nhà chế tác lớn, còn cô, nhiều nãm nhý vậy, vẫn chỉ là một nghệ sĩ nhỏ tuyến mýời tám, cô còn có cái gì tốt mà cứ lao vào."

"Tiểu Triệt, vai chính lần này công ty ðã ðịnh, chúng tôi cảm thấy hình týợng của cô không thích hợp lắm."

Cô khổ sở cýời một tiếng, nếu nhý không phải là bọn họ ép cô quá, cô cũng sẽ không nghĩ tới biện pháp nham hiểm nhý vậy, thật ra thì cô chỉ muốn sống tốt mà thôi, nhýng bây giờ...

Lâm Triệt chạy liên tục không ngừng ðến công ty, bất kể chuyện gì xảy ra, cô vẫn không quên hôm nay cô còn có buổi thử vai.

Du Mẫn Mẫn thấy cô ði vào, sầm mặt lại trợn mắt nhìn cô: Cô còn tới, tôi cho là cô không cần ðến lần thử vai này nữa!"

"Thật xin lỗi chị Du, tôi tới trễ."

Lâm Triệt vội vàng che bộ quần áo xộc xệch trên ngýời mình.

Du Mẫn Mẫn liếc nhìn dấu vết trên cổ cô, cúi ðầu ðánh giá quần áo cô một vòng, cô kéo cổ áo Lâm Triệt: Một lát nữa sẽ phải gặp ðạo diễn, tôi không quản cuộc sống riêng của cô, nhýng, nếu nhý cô còn muốn vai diễn này, thì lập tức nghĩ biện pháp, nhanh chóng sửa sang lại bộ dạng không khác gì gái bán hoa này cho tôi!"

Lâm Triệt cúi ðầu nhìn, lúc này mới phát hiện những dấu vết trên ngýời mình quả thật khiến ngýời ta liên týởng, quá rõ ràng, lại quá mập mờ.

Ngýời ðàn ông ðáng chết, nhất ðịnh anh ta chính cầm thú!

Lâm Triệt vội vàng cúi thấp ðầu nói xin lỗi, lôi kéo quần áo mình chạy về hýớng phòng vệ sinh.

Lâm Triệt nghĩ, cô coi nhý là chết ở trong tay ngýời ðàn ông kia rồi, ðều do anh ta mà ra!

Ðúng lúc này, ðiện thoại lại vang lên.

Lâm Triệt thở hổn hển nhận ðiện thoại gọi tới.

"A lô?"

"Lâm Triệt, tối hôm qua mày ði ðâu?" Giọng nói của Lâm Hýớng Thiên ở trong ðiện thoại ngập tràn tức giận.

Lâm Hýớng Thiên sẽ không tùy tiện gọi ðiện thoại cho cô, trừ phi là có chuyện, ngýời cha này, nhiều nãm qua là có cũng ðýợc mà không có cũng chẳng sao, nhýng lại không có biện pháp nào thực sự coi nhý ông ta không tồn tại, dẫu sao bây giờ Lâm Triệt nhất ðịnh vẫn còn phải ở Lâm gia.

Lâm Triệt nhớ tới chuyện phát sinh ðêm qua, có chút chột dạ: Con, con, buổi tối hôm qua con có chút việc."

"Tao bất kể mày có việc gì, hôm nay chị mày Lâm Lị phải ở nhà thýõng lýợng chuyện ðính hôn, mày lại trắng ðêm không về." Lâm Hýớng Thiên tức giận mắng.

Ðúng vậy, Lâm Lị muốn chuẩn bị ðính hôn, nhýng liên quan gì ðến cô, Lâm Triệt bình tĩnh nghe cha nổi giận, vậy mà trong lòng lại không có một chút cảm giác khổ sở nào, bởi vì nhiều nãm nhý vậy, cô ðã sớm quen với các loại gầm thét của ông.

"Bây giờ mày lập tức trở về cho tôi, bất kể mày có chuyện gì, nếu nhý tao phát hiện mày không ở nhà, tao sẽ moi hộp tro cốt của mẹ mày ra khỏi mộ tổ tiên Lâm gia, ném xuống biển, ðể cho mày ðời này cũng không thấy nổi một mảnh xýõng vụn nữa."

Nói xong, Lâm Hýớng Thiên trực tiếp cúp ðiện thoại.

Lâm gia.

Hàn Thái Anh nhìn Lâm Hýớng Thiên gác ðiện thoại, vội vàng chạy tới hỏi: Nó có trở về không?"

Lâm Hýớng Thiên nói: Trở về trở về."

Hàn Thái Anh lấy lòng ðýa tay vuốt ngực Lâm Hýớng Thiên: Lão gia, ông nhất ðịnh phải nói một chút, ðể cho nó ðồng ý cuộc hôn nhân này, Trình gia bỗng nhiên ði cầu hôn, tôi thật là bị dọa sợ, tôi không thể ðể cho Lâm Dý gả sang nhà ðó, Lâm Dý là cô gái ýu tú nhý vậy, dáng dấp vừa ðẹp, lại hiểu chuyện, làm sao có thể gả cho thằng ngốc Trình gia kia, nghe nói thằng ngốc kia ði tiểu cũng còn không cầm ðýợc, bọn họ nhý vậy chẳng phải là muốn Lâm Dý nhà chúng ta sang ðó làm ngýời giúp việc sao, Lâm Triệt này, vốn cũng là ðứa trẻ ông phong lýu ở bên ngoài, nó không ði, thì còn ai ði nữa."

"Bà yên tâm." Lâm Hýớng Thiên nói: Tôi cũng không chịu nổi việc Lâm Dý ði chịu khổ, chẳng qua là, Lâm Triệt cũng là con gái tôi..."

"Ðýợc, vậy ý ông, ông vì Lâm Triệt, sẽ ðể cho Lâm Dý ði thu dọn cứt cho ngýời ta? Lâm Hýớng Thiên, vậy ông cũng quá không có lýõng tâm rồi, ban ðầu ông cùng ngýời khác sinh ra một cô con gái, tôi ðể cho nó sống tốt ở Lâm gia, nuôi nó lớn, tôi làm vậy dễ dàng sao, làm sao bây giờ trýởng thành, tôi muốn nó giúp tôi một chút nhý vậy, ông còn không cho, chỉ bằng bộ dạng này của nó, gả ðến Trình gia, cũng là hýởng vinh hoa phú quý ði, ðó là vinh hạnh của nó."

"Ðýợc rồi." Nhìn Hàn Thái Anh nhắc lại chuyện xýa, lại lải nhải không dứt, Lâm Hýớng Thiên nhanh chóng chuyển ðề tài: Ðể nó ði, bảo nó ði là ðýợc, không phải sao."

Lâm Hýớng Thiên do dự một chút, nhýng suy ði nghĩ lại, không ðể cho Lâm Triệt ði thì còn có thể ðể cho ai ði ðýợc nữa.

Trình gia thì không thể ðắc tội, mặc dù con trai nhà ðó là một kẻ ngu, nhýng dù gì thì nhà họ có tiền, Lâm Triệt gả qua ðó quả thật không tính là bạc ðãi.

Lúc này, bên ngoài, bà vú kêu một tiếng: Lão gia, bà chủ, tam tiểu thý trở về rồi."

Bà vú nói với cô: Ông chủ, bà chủ ðang ở bên trong chờ cô ðấy, ðại tiểu thý phải thýõng lýợng chuyện ðính hôn, cô gia cũng tới rồi"

Lâm Triệt kinh ngạc nhìn bà vú: Tần Khanh tới?"

Bà vú nói: Ðúng vậy, mới vừa ði vào, các ngýời chân trýớc chân sau."

Trong lòng Lâm Triệt vui mừng, chạy vào trong.

Nhýng, lập tức lại dừng lại.

Bên trong, Tần Khanh ðang ðứng ở cửa hành lang cùng với Lâm Lị.

Thân mật dựa chung một chỗ, môi dýờng nhý cũng muốn dính vào với nhau, nhìn vào thật khiến cho ngýời ta không muốn tới quấy rầy.

Lâm Triệt ðứng ở ðó, quên cả býớc chân.

Lâm Triệt vừa muốn xoay ngýời, lại cảm thấy một bạt tai ðánh lại.

Trên mặt Lâm Triệt bị ðánh ðau rát, thiếu chút nữa ngã xuống ðất.

Hàn Thái Anh tiến lên kéo cô ði vào bên trong.

Khép cửa phòng lại, Hàn Thái Anh quay ðầu, trợn mắt nhìn, ðýa ngón tay ra hung tợn chỉ vào mặt Lâm Triệt: Tiểu tiện nhân không biết xấu hổ, mày ðừng týởng rằng tao không thấy vừa rồi mày ðã làm gì, ðó là chồng của chị mày, mày còn muốn mặt mũi hay không, ngay cả anh rể mình cũng dám câu dẫn."

Lâm Triệt ðứng ở nõi ðó, che gò má nóng rực của mình, cýời lạnh nhìn Hàn Thái Anh: Bác gái, nếu nhý tôi thật sự muốn câu dẫn anh ta, cũng sẽ không ðứng ở chỗ ðó nhìn ðâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro