Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưa hôm sau, Vương Nhất Bác vừa ăn trưa xong thì Minh Đan đến như đã hẹn. Không có thời gian dài dòng, hắn vào thẳng vấn đề: "Bố tôi muốn gặp cậu để nói chút chuyện."

Vương Nhất Bác hiểu tính cách của Minh Đan, ngoại trừ việc độc mồm độc miệng, hắn sẽ không lấy công việc ra để đùa cợt. Chỉ là Ngân hàng Long Nghi không nằm trong phạm vi cân nhắc của cậu, nếu từ chức chỉ là vì muốn thay đổi môi trường làm việc, cậu cũng không cần phải rời khỏi Lâm Thị.

"Đợi khi nào rảnh tôi sẽ đến thăm chú Minh, dạo này thật sự rất bận."

Vương Nhất Bác đã không muốn gặp mặt bố hắn để nói chuyện, hắn càng phải cho Vương Nhất Bác thấy thành ý của hắn.

"Mức lương Long Nghi có thể trả cho cậu không bằng Lâm Thị, đây có lẽ là thiếu sót duy nhất của Long Nghi. Nhưng tôi nghĩ điều cậu quan tâm nhất không phải là tiền bạc."

"Cậu từ chức, chắc chắn không phải do tiền kiếm được ở đây ít. Trong giới này trừ Lâm Thị ra, e là không có nhiều tổ chức đầu tư tài chính dám trả cho cậu mức lương năm tương tự như vậy."

"Nhưng cậu vẫn chọn từ bỏ khoản thu nhập cao này."

"Cậu tìm một công ty khác là vì muốn có cơ hội phát triển của bản thân, vị trí ấy có thể đem lại cho cậu những mối quan hệ cũng như địa vị xã hội, có lẽ đây mới là điều cậu quan tâm nhất. còn có cậu muốn có thêm nhiều thời gian để nghỉ ngơi."

Vương Nhất Bác rất thích dáng vẻ nghiêm túc của Minh Đan, khi nói thuyết phục người khác, rất dễ nghe. Hắn lại tiếp tục: "Cậu và Cao Long quen biết đối phương gần hai năm nay, khối lượng công việc bình thường của ông ta hẳn là cậu cũng đã biết rõ. Với năng lực của cậu, xử lý công việc cũng không mất bao nhiêu thời gian, những lúc còn lại đều là của cậu cả."

"Về tiệc xã giao, cơ bản không có bao nhiêu buổi tiệc là cậu không từ chối uống rượu được, nếu có buổi tiệc quan trọng không thể tránh đi, tôi sẽ sắp xếp người giúp cậu đỡ rượu, còn nếu thật sự không được nữa, đích thân tôi sẽ đi. Còn lại những buổi tiệc xã giao khác hoàn toàn do cậu tự quyết định. Những người muốn hẹn là vì có việc cần sự giúp đỡ, cậu có gặp hay không cứ tùy vào tâm trạng, không đi cũng không sao, trực tiếp hoàn thành việc mà họ nhờ, tiết kiệm được chi phí tiếp đãi của đối phương, họ chỉ có thể càng cảm kích hơn mà thôi."

Minh Đan nói một hơi xong, bưng cà phê lên uống, hắn không hy vọng Vương Nhất Bác nghe xong sẽ ngay lập tức bị dao động, nếu vậy đã không phải là Vương Nhất Bác.

"Tôi là người đầu tiên đến chiêu mộ cậu, điều kiện mà người khác có thể cho cậu, hầu hết bên tôi đều có thể thỏa mãn, vì thế cậu có thể ưu tiên nghĩ đến Long Nghi đầu tiên."

Vương Nhất Bác cười nhạt: "Không phải không nể mặt cậu, mà tôi đang cân nhắc chuyển ngành khác."

Minh Đan không tiếp lời, chỉ cần Vương Nhất Bác một ngày còn chưa quyết định, hắn vẫn còn hy vọng. Việc này không gấp được, phải cho Vương Nhất Bác thời gian suy nghĩ, hắn nhìn đồng hồ, đặt ly cà phê xuống: "Không làm phiền cậu nghỉ trưa nữa."

Vương Nhất Bác vừa tiễn Minh Đan đi, Cao Long lại gọi điện thoại đến cho cậu.

"Cao tổng, có gì cần phân phó sao?"

"Khách sáo quá, cậu có tiện nói chuyện hay không."

"Ông cứ nói."

"Vương tổng, nói thật lòng với cậu, cho dù cậu gả cho Tiêu Chiến rồi, cái gì cũng không thiếu, nhưng cũng nên có nhiều kế hoạch cho bản thân hơn. Chồng, hôn nhân... đôi khi không dựa vào được, vẫn phải dựa vào chính mình."

Giữa chừng dừng lại khoảng hai giây. Ông ta tự nhận: "Chẳng phải tôi chính là một trong số ví dụ đó ư?"

Vương Nhất Bác: "Đúng vậy."

Ông không ngờ Vương Nhất Bác lại chẳng nể mặt ông mình như vậy, còn trực tiếp đâm thẳng một nhát.

"Tôi chỉ là một người bình thường mà còn không dựa vào được, huống chi một người như Tiêu Chiến, không phải muốn nói anh ta không đáng tin, mà là phòng trước vẫn hơn. Tôi có phương thức liên lạc của Hàn Ngọc, bên đó hiện đang thiếu một vị trí phó tổng, lát nữa tôi sẽ gửi phương thức liên hệ cho cậu, cậu thử nói chuyện với cậu ấy xem."

Vương Nhất Bác cười khẽ, Hàn Ngọc muốn cậu sang đó, còn muốn đợi cậu chủ động tìm tới cửa: "Xin lỗi Cao tổng, gần đây tôi không có thời gian rảnh."

Cao Long có chút trầm mặc, cũng không nói thêm: "Được, khi nào rảnh cùng nhau ăn bữa cơm."

Vương Nhất Bác kết thúc cuộc gọi, để điện thoại sang bên cạnh. Nếu để Hàn Ngọc biết cậu không muốn thêm thông tin liên lạc của hắn, không chừng hắn sẽ nghĩ cậu không biết điều.

Buổi sáng Tiêu Chiến có cuộc họp, tan họp muộn, vừa mới đến phòng ăn. Hạo Nam cũng tham gia cuộc họp vừa rồi nên cùng anh ăn trưa. Nếu không phải có chuyện muốn hỏi thăm, hắn sẽ không lựa chọn ngồi cùng anh ăn cơm, lúc ăn Tiêu Chiến không bao giờ nói chuyện, hắn cảm thấy như vậy thật ngột ngạt, thức ăn cũng khó mà tiêu hoá.

Hắn nghe nói Vương Nhất Bác đã từ chức, lại nghĩ đến việc vị trí giám đốc điều hành chi nhánh  bốn vẫn luôn để trống, Hạo Nam không rõ Tiêu Chiến đang suy tính gì trong đầu.

"Sao đột nhiên Vương Nhất Bác lại từ chức ở Lâm Thị thế? Bởi vì chuyện của bà Cao lần trước nên cậu ấy không muốn làm ở đó nữa sao?"

Đôi đũa của Tiêu Chiến dừng lại một chút, anh ngước mắt lên. Anh không hề biết việc từ chức này, Vương Nhất Bác chưa từng nhắc đến nửa chữ với anh: "Cậu nghe ai nói vậy?"

Hắn nói: "Tôi có quen vài người trong giới đầu tư tài chính, có một người có quan hệ khá thân thiết với quản lý cấp cao của Lâm Thị. Trong lúc nói chuyện phiếm bạn tôi có nhắc đến chuyện này." Việc Vương Nhất Bác từ chức ở Lâm Thị không được coi là bí mật nội bộ, lãnh đạo cũng không hề giấu diếm.

Tiêu Chiến đè xuống lại tất cả sự nghi hoặc cũng như cảm xúc, hỏi ngược lại: "Có người muốn cậu dò hỏi định hướng của Vương Nhất Bác sau khi từ chức từ phía tôi sao?"

"Vậy thì không có, là do tôi tò mò thôi." Hạo Nam nói: "Giới đầu tư tài chính muốn mời Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ trực tiếp đi mời, nếu muốn thăm dò e là tới chỗ tôi cũng đã quá muộn rồi."

Tiêu Chiến không tiếp lời, hắn cũng không tiện hỏi nhiều. Sau đó nói thêm vài câu về chuyện tiệc sinh nhật của Bồi Hâm.

Hôm nay Tiêu Chiến không ngủ trưa, ăn trưa muộn nên anh không có nhiều thời gian, vả lại cũng không buồn ngủ. Anh vẫn luôn suy nghĩ về chuyện từ chức của Vương Nhất Bác. Anh gọi thư ký đến văn phòng, dặn dò: "Điều tra xem giữa Châu Thanh và Châu Nghệ Hiên có mối quan hệ gì."

"Châu....Nghệ Hiên?"

Tiêu Chiến nói: "Châu Nghệ Hiên trong giới đầu tư tài chính."

"Được, tôi lập tức đi làm ngay."Cô lại hỏi: "Còn có việc gì khác không ạ?"

Tiêu Chiến vốn còn muốn thư ký đi xác nhận lại một chút xem việc Vương Nhất Bác từ chức ở Lâm Thị có phải sự thật hay không, định nói nhưng cuối cùng lại thôi. Anh không muốn cấp dưới biết chuyện quan hệ giữa anh và cậu không thân thiết.

"Không có việc gì khác." Anh bảo thư ký đi làm việc.

Thư ký rời đi, Tiêu Chiến gọi điện thoại cho Vu Bân. Có một số chuyện, không thể nói với cấp dưới, nhưng có thể nói với Vu Bân. Cuộc hôn nhân giữa anh và Vương Nhất Bác ra sao, trong lòng Vu Bân rõ như ban ngày.

"Nghe nói Vương Nhất Bác đã từ chức, cậu giúp tôi dò hỏi một chút."

Vu Bân: "....Chồng cậu từ chức, cậu bảo tôi đi hỏi?"

Tiêu Chiến tự giễu: "Tôi làm chồng người ta rất thất bại. Bây giờ cậu đi hỏi giúp tôi được không?"

Vu Bân không còn gì để nói.

"Cậu muốn biết, hỏi trực tiếp Vương Nhất Bác không phải là được hay sao?"

Tiêu Chiến cần phải suy nghĩ cho Vương Nhất Bác, anh đang tự xem xét lại mình, xem có làm sai hay có chỗ nào không đúng hay không mà khiến cho Vương Nhất Bác ngay cả chuyện lớn như từ chức cũng không muốn nói với anh một câu.

"Em ấy không nhắc đến. Nếu tôi hỏi, có thể sẽ khiến em ấy khó xử."

Vu Bân: "Được rồi, giờ tôi đi hỏi ngay đây."

Thật ra Tiêu Chiến có rất nhiều cách để dò hỏi thông tin, nhưng thông qua Vu Bân nhanh hơn, một cuộc điện thoại là có thể giải quyết. Lúc trước Vương Nhất Bác vì chuyện của bà Cao mà lo lắng bị phía hội đồng quản trị khiển trách, anh gọi điện cho thành viên hội đồng quản trị Lâm Thị để giải thích, trong đó có hai lãnh đạo quen biết với Vu Bân. Vu Bân làm việc, Tiêu Chiến yên tâm nhất.

Ba phút sau, Vu Bân trả lời lại: "Thật sự đã từ chức rồi. Lâm Thừa cũng đã đồng ý."

Tiêu Chiến trầm mặc trong giây lát: "Mô hình lần trước cậu mua ở đâu vậy?"

Vu Bân thiếu chút nữa không theo kịp suy nghĩ của Tiêu Chiến: "Bồi Hâm vẫn không chịu bỏ qua à?"

"Không phải! Mua cho Nhất Bác mấy cái nữa, em ấy cũng thích game đó."

Vu Bân cảm thấy thú vị: "Trước đây không phải là vì Nhất Bác cho cậu leo cây nên cậu còn không muốn kết hôn sao, bây giờ sao lại tốn tâm tư mua mô hình cho cậu ấy."

Tiêu Chiến nói: "Kết hôn cũng đã kết hôn rồi, đối xử tốt với em ấy là chuyện nên làm, chẳng lẽ tôi lại đi đối xử tốt với những người khác."

Vu Bân đồng ý, khi nào có thêm mẫu mới được ra mắt sẽ giành giúp thêm mấy cái. Dù sao, khi còn nhỏ, anh cũng đã từng ăn bánh sủi cảo hấp nhân tôm của Vương Nhất Bác.

Kết thúc cuộc gọi, Tiêu Chiến tựa người vào sofa nhắm mắt dưỡng thần. Anh nghĩ đến chuyện người đại diện Châu Thanh, nếu anh ta là họ hàng với Châu Nghệ Hiên thì ZW sẽ tiếp tục gia hạn hợp đồng với Châu Thanh. Để anh ta tiếp tục làm người đại diện coi như có thể giúp Vương Nhất Bác trả món nợ ân tình của Châu Nghệ Hiên trong dự án thu mua ở Tô Châu. Anh không thích việc Vương Nhất Bác nợ người khác, nhất là nợ Châu Nghệ Hiên.

Bảy giờ tối, Tiêu Chiến có cuộc họp trực tuyến với chi nhánh ở nước ngoài để trao đổi về việc liên quan đến công xưởng của ZW với chi nhánh kinh doanh bên đó. Về việc có cuộc họp tối nay, Tiêu Chiến không định báo cho Vương Nhất Bác. Nhưng lại nghĩ đến tối qua đã nói với cậu việc anh có buổi tiệc xã giao, nếu tối nay không nói gì, sợ là cậu sẽ chờ anh cùng ăn tối.

Sáu giờ năm mươi phút, chỉ còn mấy phút nữa sẽ kết nối cuộc họp. Tiêu Chiến suy nghĩ nhiều lần, quyết định mở điện thoại di động lên: [Em về nhà thì ăn cơm trước, anh có cuộc họp, trước chín giờ tối chưa chắc đã về được.]

Vương Nhất Bác đã ăn gần xong, khi nhìn thấy tin nhắn: "!!!"

Cậu ăn xong miếng cuối cùng, trả lời anh: [Được! Để phần đồ ăn khuya cho anh]

Tiêu Chiến hỏi: [Cơm tối có gì?]

Vương Nhất Bác: [Dì Lan nấu cháo hải sản.]

Tiêu Chiến biết cậu thích ăn: [Em ăn nhiều một chút. Không cần để lại cho anh.]

Chín giờ mười lăm phút, Tiêu Chiến về đến nhà. Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn thấy anh, trong lòng không biết vì sao cảm thấy thật yên bình: "Anh về rồi à."

"Ừm." Tiêu Chiến cầm theo tài liệu và máy tính đi thẳng về phía phòng ăn.

"Có muốn ăn cháo hải sản không?". Vương Nhất Bác chủ động hỏi anh.

"Không đói, anh ăn rồi."

Tiêu Chiến không ngồi đối diện mà kéo một cái ghế ăn bên cạnh Vương Nhất Bác ngồi xuống, cắm sạc, mở máy tính lên. Hai người đã ngủ chung một giường, từng gần gũi thân thiết không chút khoảng cách, giờ ngồi cạnh nhau cũng không tính là quá đột ngột. Vương Nhất Bác định đợi anh xong việc để nói với anh về chuyện từ chức. Cậu thu dọn lại tài liệu, lấy điện thoại ra đăng nhập vào game. Tiêu Chiến đọc email, thỉnh thoảng cũng nhìn sang người bên cạnh. Liếc mắt một cái, anh trông thấy giao diện game trên màn hình điện thoại của cậu.

"Không chóng mặt nữa à?"

"Vừa chơi, vẫn chưa đến lúc chóng mặt."

Lần này vận may tốt, Vương Nhất Bác tiêu diệt tất cả thành viên đội đối thủ.

Tiêu Chiến hỏi: "Công việc hôm nay làm xong hết rồi sao?"

"Xong từ sớm rồi." Vương Nhất Bác nhân cơ hội này nói: "Em từ chức rồi, phía hội đồng quản trị cũng đã thu hồi lại quyền hành."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm cậu vài giây, kinh ngạc, thật ra cậu cũng muốn nói chuyện này với anh. Có lẽ do ngày hôm đó có chút xích mích nhỏ, cậu không tìm được cơ hội thích hợp để nói. Hôm đó cậu chủ động nói với anh chuyện về hot search, bất kể là vì lý do gì, lẽ ra anh không nên im lặng.

"Đợi từ chức xong, nghỉ ngơi một thời gian, tĩnh dưỡng cơ thể cho thật tốt." Tiêu Chiến không hy vọng cậu ngay lập tức chuyển sang nơi khác làm việc, với cường độ làm việc như của cậu, sớm muộn gì cũng khiến bản thân suy sụp.

"Ừm."

Đột nhiên, trời đất quay cuồng, trong bụng cuộn trào. Vương Nhất Bác đặt điện thoại xuống, cánh tay đặt lên bàn, nằm sấp.

Tiêu Chiến không còn gì để nói: "Biết là sẽ chóng mặt lại không thể ngừng chơi."

Vương Nhất Bác buồn bã nói: "Em chỉ có một chút sở thích này."

Tiêu Chiến để tài liệu xuống, rót cho cậu một ly nước ấm. Lần này Vương Nhất Bác chóng mặt nặng, uống nước xong, đợi mấy phút sau, trong bụng vẫn cuộn. Cậu nghi ngờ liệu tình trạng say màn hình 3D có phải đã trở nên nghiêm trọng hơn hay không. Sợ là sau này đến một ván cũng không thể chơi được nữa.

Tiêu Chiến lấy đi cốc nước trong tay Vương Nhất Bác: "Quay lại đây."

"Hả?" Vương Nhất Bác không hiểu rõ ý của anh.

Tiêu Chiến ra hiệu cho cậu: "Ngồi đối diện với anh."

Vương Nhất Bác chóng mặt đến mức khó chịu, làm theo lời anh nói. Tiêu Chiến hơi nhổm người, kéo ghế về phía trước, sau khi ngồi xuống cách cậu gần hơn trước. Anh dùng một tay đỡ đầu cậu, tay kia đặt sau gáy cậu, hai ngón tay tìm được huyệt vị rồi xoa bóp. Huyệt vị này có thể làm dịu cơn đau đầu, về phần có thể giảm bớt chóng mặt hay không anh cũng không chắc chắn lắm.

Nhưng xoa như vậy, chắc sẽ thoải mái hơn. Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên một cái, Tiêu Chiến đang nhìn cậu, đáy mắt như mặt nước hồ, sâu lắng yên tĩnh. Ánh mắt nhìn nhau. Sau là quyến luyến. Tiêu Chiến theo bản năng muốn cúi đầu hôn, nhưng Vương Nhất Bác không biết anh định hôn mình, hơi cúi nhìn xuống trước anh nửa giây.

Đầu còn choáng váng, Vương Nhất Bác không khỏi nhíu mày. Thấy cậu khó chịu, Tiêu Chiến không nói một lời, trực tiếp để đầu cậu dựa lên vai anh, ở lòng mình nghỉ một lát.

Cậu và Tiêu Chiến chỉ khi ở trên giường làm chuyện kia mới ôm hôn. Lúc hai người tỉnh táo, chưa bao giờ có hành động thân mật đến như vậy. Thật ra ấn huyệt cũng không có tác dụng lắm, nhưng Vương Nhất Bác không nói, cậu chỉ yên lặng dựa vào vai anh.

"Còn khó chịu nữa không?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác: "Rất khó chịu."

Tiêu Chiến vỗ nhẹ vào lưng cậu: "Ngẩng đầu lên."

Vương Nhất Bác không đoán được anh lại muốn đổi sang tư thế nào khác để mát xa cho cậu, chậm rãi từ trong lòng anh ngồi thẳng, ngước đầu lên. Tiêu Chiến hơi cúi đầu, nhắm đúng môi cậu ôn nhu hôn lên.

Hôn trước rồi mới trách mắng: "Sau này nếu còn vừa chóng mặt vừa cố chơi game, sẽ không quản em nữa."

Nói xong, anh lại để Vương Nhất Bác tựa vào lồng ngực, một tay để lên lưng cậu, một tay xoa bóp huyệt cho cậu, lực đạo vừa phải. Cậu cũng cảm nhận rõ ràng được, xoa bóp cho cậu mười mấy hai mươi phút đồng hồ, lực đạo trên tay anh cũng nhẹ dần đi, có lẽ ngón tay đã mệt rồi. Biết anh mệt nhưng Vương Nhất Bác cũng không bảo anh dừng. Tiêu Chiến buông tay ra khỏi sườn mặt cậu, quả thực tay phải đã không còn sức nữa, hai tay anh ôm gương mặt cậu, đỡ dậy.

Vương Nhất Bác tưởng rằng việc mát-xa đã kết thúc tại đây. Ai ngờ một giây sau, Tiêu Chiến để cậu ngả xuống vai bên kia, anh dùng tay trái tiếp tục xoa bóp. Từ đầu đến cuối anh không hề hỏi cậu đã đỡ hơn chưa, mà cậu cũng không nói cho anh, rằng mình đã đỡ hơn nhiều rồi. Có lẽ là nhờ công lao mát-xa của anh, nhưng thực chất không tiếp tục nhìn màn hình 3D nữa, bản thân cậu cũng dần hồi phục.

Nửa phút trôi qua:"Tiểu Bác." Giọng anh truyền đến.

Cả người Vương Nhất Bác thoải mái, nằm trong lòng anh thiếu chút nữa đã mơ màng ngủ thiếp đi.

Cậu khẽ nghiêng mặt, mở mắt nhìn anh: "Sao vậy?"

Tiêu Chiến rũ mắt nhìn người trong lòng, muốn hỏi ý kiến của cậu: "Năm nay sinh nhật em, anh tổ chức tiệc cho em nhé?"

Đầu tháng tám là sinh nhật của Vương Nhất Bác, vẫn còn một tháng rưỡi nữa. So với việc vui chơi ồn ào, Vương Nhất Bác càng thích sự yên tĩnh hơn: "Hai chúng ta ăn một bữa đơn giản là được."

Tiêu Chiến: "Không cần mời bạn bè đến cùng chung náo nhiệt sao?"

"Không cần đâu."

Cậu không có thói quen này. Mấy năm nay, mỗi lần sinh nhật cậu đều bận đến độ ngay cả thời gian cùng gia đình ăn cơm cũng không có. Còn có một năm sinh nhật lúc ấy cậu đang ngồi trên chuyến bay đường dài.

Tiêu Chiến tôn trọng ý muốn của cậu, anh lại hỏi: "Em có đặc biệt muốn món quà sinh nhật nào không?"

Sợ cậu hiểu lầm, anh lại bổ sung: "Anh có chuẩn bị một món, em có muốn gì khác không?" Anh muốn tặng cậu hai món quà.

Sau khi phát sinh quan hệ rồi, hai người đều định rằng yên bình chung sống, Vương Nhất Bác cũng không khách sáo với anh, cậu gật đầu: "Có."

"Gì vậy?"

Vương Nhất Bác không nói, nhìn thẳng vào mắt anh. Ý tứ trong đôi mắt ấy, anh hiểu.

Tiêu Chiến và cậu mắt đối mắt, từ ẩn ý thâm sâu trong đôi mắt cậu, anh đoán được cậu muốn có quà gì. Nếu như anh đoán không lầm, cậu vẫn chưa chết tâm, muốn anh lập một nick game rồi học chơi, đợi khi trình độ tăng lên rồi, đợi đến khi cậu chơi được nửa ván mà đau đầu, anh sẽ chơi giúp cậu nửa ván còn lại. Không thể có chuyện anh chơi game được.

Tiêu Chiến từ chối không chút lưu tình: "Em đổi một món quà nào thực tế hơn đi."

Vương Nhất Bác: "Vậy thì thôi vậy." Thực ra cậu cũng không có hứng thú với món quà nào khác cả.

"Sau này nếu có muốn gì khác em sẽ nói với anh sau." Giữa chồng chồng, không nhất định phải đến sinh nhật mới có thể tặng quà, cậu cho rằng là như vậy.

Cậu muốn ngồi thẳng lên, nhưng vừa động một chút, Tiêu Chiến lại kéo cậu lại về bên vai mình: "Đừng ầm ĩ, Tiểu Bác em bao nhiêu tuổi rồi, không cho em chơi game mà em còn giận dỗi."

Tiêu Chiến: "....." Quả thực là oan uổng cho cậu rồi.

"Em ngồi mệt rồi, muốn đổi tư thế khác."

Cả người cứ nghiêng qua một bên như vậy, ngồi lâu rồi eo cũng đau nhức. Tiêu Chiến thấy cậu vươn eo, cậu ngồi trên ghế của cậu rồi ngả vào lòng anh, quả thực có chút mệt, anh buông cổ cậu ra: "Em đứng dậy một chút."

Vương Nhất Bác không biết anh định làm gì nhưng vẫn nghe lời đứng dậy. Cậu vừa rời khỏi chiêc ghế, anh đã đưa chân đẩy ghế ra, sau đó ôm cậu ngồi lên đùi mình. Tư thế này vô cùng thuận tiện cho việc ngả vào lòng anh, nhưng đây cũng là tư thế ái muội nhất. Vương Nhất Bác cũng từng ngồi trong lòng anh như vậy, nhưng đó đều là chuyện khi ở trên giường, khi đó hai người sát lại thật chặt, cơ thể giao hoà.

Mà bây giờ hai người lại đang ở phòng ăn. Trong lúc cậu thất thần, Tiêu Chiến lại tiếp tục mát-xa vị trí huyệt đạo phía sau gáy. Tiêu Chiến vẫn nghĩ đến chuyện quà sinh nhật cho cậu, chắc chắn rằng anh không thể cho Vương Nhất Bác món quà mà cậu muốn kia.

Suy nghĩ một hồi, anh nói: "Khi nào rảnh sẽ đưa em đến bệnh viện khám xem sao."

"Khám xem sao lại choáng váng ư?"

"Ừm."

Khám xem liệu có cách nào trị được bệnh say màn hình 3D này hay không, nếu không cậu lại ngày ngày không vui. Anh có quen một bác sĩ chủ nhiệm khoa thần kinh, sẽ hẹn ông ngày mai đến khám.

Vương Nhất Bác không ôm hy vọng quá lớn đối với việc chữa khỏi hoàn việc say màn hình 3D này, bởi nó giống với việc say xe vậy, căn bản không thể trị được. Chủ đề nói chuyện qua đi, phòng ăn lại quay về với vẻ tĩnh lặng. Lúc không nói chuyện, với tư thế ngồi như vậy của hai người, nếu nói không có chút suy nghĩ gì, ai tin?

Khi Tiêu Chiến cúi đầu xuống nhìn cậu, không nhịn được mà khẽ hôn lên trán cậu, thấp giọng hỏi: "Lên lầu chứ?"

"Ừm."

Muốn lên lầu làm gì, trong lòng hai người đều rõ. Tiêu Chiến mặc kệ laptop và văn kiện, nắm tay Vương Nhất Bác bước lên lầu. Anh đi ở phía trước, cậu ở đằng sau. Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng anh, chỉ lúc chụp ảnh cưới anh mới từng nắm tay cậu như vậy. Bước vào phòng ngủ, Tiêu Chiến một tay khoá trái cửa lại, một tay tắt đèn đi. Đột nhiên Vương Nhất Bác không nhìn thấy gì, bàn tay khẽ men vào tường đi về phía giường. Vừa đi được vài bước đã bị Tiêu Chiến kéo lại. Vương Nhất Bác đứng không vững, lưng dán vào lòng anh. Tiêu Chiến ôm cậu từ phía sau, vòng ôm của anh thật mạnh mẽ. Lần đầu tiên Vương Nhất Bác được anh ôm như vậy, trái tim có loạn vài nhịp, cậu quay đầu sang nhìn anh, trong bóng tối mờ cũng không thấy rõ. Tiêu Chiến cúi đầu hôn lên sống mũi của cậu. Một nụ hôn nóng bỏng.

Vương Nhất Bác ở trong lòng anh xoay người lại ôm eo anh. Về chuyện tình ái, cậu và anh vô cùng hợp ý. Cậu thích anh hôn cậu, dường như anh cũng biết điều ấy, chỉ cần cậu ngẩng đầu lên, anh sẽ lập tức trao cho cậu một nụ hôn thật sâu.

Hai người không lên giường, ở ngay bên cạnh chiếc tủ đầu giường, Tiêu Chiến ôm cậu, hôn cậu, muốn cậu. Một khắc cũng không muốn buông. Anh mạnh mẽ mà muốn, ôn nhu mà hôn. Những giọt mồ hôi hoà vào nhau. kết thúc rồi , Vương Nhất Bác ở trong lòng anh mất vài phút để bình phục lại, Tiêu Chiến vẫn ôm cậu, không buông cậu ra ngay. Cậu yêu thích nụ hôn của Tiêu Chiến, cũng yêu thích sự ôm ấp của anh, chỉ là hai điều này trừ ở phòng ngủ ra, đối với họ mà nói, đều rất không tự nhiên.

Nên cậu thích trong những lần hoan lạc có thể ôm lâu hơn vài phút. Anh bật đèn lên, Vương Nhất Bác cầm chiếc áo sơ mi ở bên giường tuỳ tiện mặc lên. Tiêu Chiến nhìn cậu, anh mắt ôn nhu hơn thường ngày. Anh không khỏi muốn hôn cậu thêm một chút, nhưng lại nhịn lại.

Vương Nhất Bác đi tắm, còn Tiêu Chiến qua phòng tắm bên phòng ngủ phụ. Cậu đứng trước gương nhìn, trước ngực sau lưng, còn cả phần cổ, dường như khắp nơi đều có dấu hôn của Tiêu Chiến để lại. Tắm xong vẫn chưa thấy Tiêu Chiến quay lại phòng ngủ, Vương Nhất Bác nhớ ra, hôm nay anh còn phải tăng ca.

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến lập tức đặt lịch cùng Vương Nhất Bác đi khám vào lịch trình của mình. Anh gọi điện thoại cho Bác sĩ chuyên gia khoa thần kinh, lần trước Vương Nhất Bác nhập viện anh cũng tìm chú nhờ chuyện sắp xếp phòng bệnh.

Viện trưởng vừa nghe thấy Vương Nhất Bác cảm thấy không thoải mái: "Lần trước thằng bé nhập viện vì tụt huyết áp đúng không?"

"Vâng, có thể là do lần nhập viện đó để lại hậu chứng ạ."

Viện trưởng hỏi: "Có những triệu chứng gì vậy?"

Say màn hình 3D, không được chơi game trong một khoảng thời gian dài. Quả thực Tiêu Chiến khó nói thành lời: "Triệu chứng cụ thể để em ấy trực tiếp nói với chú đi ạ."

Buổi chiều viện trưởng còn có một cuộc hội nghị, trước năm giờ có thể tan họp: "Như vậy đi, khoảng năm giờ cháu đến văn phòng chú, để chú xem triệu chứng ra sao rồi xem sẽ sắp xếp làm kiểm tra gì."

"Vâng, cháu sẽ qua đúng giờ."

Tiêu Chiến bảo thư ký giúp anh huỷ tiệc xã giao vào tối nay, sau đó lại nhắn cho Vương Nhất Bác: [Bốn giờ anh sẽ qua đón em tới bệnh viện, em nhớ sắp xếp công việc trước.]

Thư ký đã cho người điều tra Châu Thanh và Châu Nghệ Hiên, hai người chỉ cùng họ, ngoài ra không có bất kỳ quan hệ họ hàng thân thích nào, cũng không quen biết hay liên lạc. Cô báo cáo cho Tiêu Chiến, yên lặng đợi chỉ thị tiếp theo của sếp.

Tiêu Chiến: "Bọn họ không quen biết sao?"

Tiêu Chiến dường như không nghĩ ngợi: "Chi nhánh một có muốn tiếp tục hợp đồng với Châu Thanh nữa không thì cứ tuỳ họ."

Nếu Châu Nghệ Hiên và Châu Thanh đã không có quan hệ gì, anh cũng không cần thiết phải nhúng tay vào chuyện người đại diện. Còn về việc Vương Nhất Bác đề xuất để Châu Thanh làm đại diện cho sản phẩm của chi nhánh bốn, anh sẽ cân nhắc sau. Với lượng hàng tiêu thụ năm nay của chi nhánh bốn, căn bản không mời được người đại diện nổi tiếng như Châu Thanh. Vương Nhất Bác không biết được tình trạng kinh doanh trên thực tế của chi nhánh bốn, bên đó vẫn đang lỗ vốn.

Đang nghĩ đến chuyện của chi nhánh bốn, chú ba liền gọi tới.

Trước đó chú ba và Tiêu Chiến có suy nghĩ giống nhau, về vị trí giám đốc của chi nhánh bốn, tạm thời cứ đợi đã. Nhưng cũng không thể kéo dài mãi.

Chú ba nói ra nỗi băn khoăn trong lòng: "Nếu tiếp tục kéo dài, người ở chi nhánh bốn sẽ nghĩ ngợi lung tung, rằng liệu có phải công ty định giải tán chi nhánh bốn hay không, nên mới chần chừ không bổ nhiệm vị trí giám đốc."

Tiêu Chiến nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út: "Quả thực cháu cũng từng có suy nghĩ muốn giải tán chi nhánh bốn."

"Cháu để trong lòng là được, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không không thể đi nước cờ này được. Đến lúc đó dư luận có thể đè chết ZW, không ai quan tâm cháu giải tán chi nhánh cả, truyền thông chỉ vì để thu hút người quan tâm mà nói ZW sắp không trụ được nữa nên cắt giảm nhân sự theo quy mô lớn. Lúc ấy đối thủ cạnh tranh lại giở trò bên trong, cổ phiếu nhất định sẽ bị giảm mạnh."

Chú ba khuyên ngăn: "chi nhánh bốn có nhiều nhân viên nhất, trước mắt cũng là nơi được đầu tư nhiều nhất, không thể đi nước cờ ấy được."

Tiêu Chiến để chú ba yên tâm: "Vậy nên không có giải tán."

Chú ba muốn biết nước đi tiếp theo của cháu trai: "Cháu có kế hoạch gì tiếp theo vậy?"

Tiêu Chiến: "Cháu sẽ cho chi nhánh bốn thời gian hai năm nữa, nếu có thể hồi sinh lại được thị trường, cháu sẽ tiếp tục giữ lại, nếu không được sẽ thu mua một công ty đồ uống có danh tiếng không tệ, sau đó tách chi nhánh bốn ra khỏi ZW, rồi xác nhập lại với công ty được thu mua kia rồi tái cơ cấu tổ chức."

Thời gian hai năm có lẽ cũng đủ để cứu lấy chi nhánh bốn. Ông lại quan tâm nói: "Vị trí giám đốc chi nhánh bốn, cháu vẫn chưa nghĩ xong sao?"

Tiêu Chiến nhìn lên chiếc nhẫn kết hôn, vừa rồi anh đội nhiên nghĩ đến Vương Nhất Bác, nếu như chi nhánh bốn nằm trong tay cậu, không biết cậu sẽ làm như thế nào.

Nhưng Vương Nhất Bác đã quen với giới đầu tư tài chính, không thể chuyển sang làm ngành hàng tiêu dùng nhanh truyền thống này được. Vì vậy giả thuyết của anh, không có câu trả lời. Ánh mắt Tiêu Chiến rời khỏi chiếc nhẫn, nói với đầu điện thoại bên kia: "Để người trong nội bộ cạnh tranh xem, ai có bản lĩnh thì người để người đó đảm nhận."

Chú ba đồng ý: "Được, cháu cứ tự quyết định đi."

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chiến chỉ thị thư ký thông báo xuống dưới, vị trí của giám đốc chi nhánh bốn, sẽ để người trong nội bộ cạnh tranh.

Sau khi Vương Nhất Bác bị thu hồi quyền hành, công việc cần cậu xử lý cũng không còn nhiều nữa, nếu như là trước đây, nhất định cậu sẽ không có thời gian đến bệnh viện.

Cậu sợ làm chậm thời gian của Tiêu Chiến: [Anh nói với em là bác sĩ nào, em tự qua là được.]

Tiêu Chiến: [Bốn giờ anh qua đón em.] Giọng điệu không cho phép tiếp tục thương lượng.

Sự áp đặt duy nhất Vương Nhất Bác có thể chấp nhận được đó là khi Tiêu Chiến quan tâm mình.

Buổi chiều, bà cao đến tìm cậu để xin lỗi vụ đánh ghen nhầm vừa rồi. Tin tức bà Cao đến xin lỗi đã truyền đi khắp nội bộ Lâm thị. Vương Nhất Bác không có hứng thú chú ý đến những chuyện này, gần bốn giờ, Tiêu Chiến đã đến nơi, anh gọi điện thoại bảo cậu xuống dưới. Hôm nay Tiêu Chiến tự mình lái xe, Vương Nhất Bác ngồi bên ghế lái phụ.

Tiêu Chiến để cậu chuẩn bị tâm lý trước: "Em nghĩ trước xem chút nữa nói về tình hình sức khoẻ của mình với chú như thế nào."

Vương Nhất Bác nghe anh gọi là chú, chứng tỏ quan hệ của vị bác sĩ ấy và Tiêu gia không tồi, nếu như để người ngoài biết được cậu đến khám bệnh là để có thể chơi game thì thật xấu hổ.

Cậu quay mặt qua: "Đến lúc đó anh nói giúp em nhé."

Tiêu Chiến liếc cậu: "Em tự nói."

Vương Nhất Bác không tiếp lời, nhìn anh. Tiêu Chiến không khởi động xe, cũng nhìn cậu, khi cậu không cười ánh mắt vừa lạnh lùng vừa sâu thẳm. Đột nhiên Vương Nhất Bác ngồi thẳng lên, cởi dây an toàn ra. Tiêu Chiến tưởng rằng cậu muốn xuống xe, đưa tay giữ cậu lại.

Vương Nhất Bác đẩy bàn tay anh ra, cậu hơi đứng lên, nhướn người qua chiếc hộp xe ngăn cách ở giữa, ôm anh một chút, rất nhẹ. Cậu vẫn luôn muốn ôm anh, tại những nơi ở ngoài phòng ngủ. Câu cũng không nói gì thêm, ôm anh xong rồi lại ngồi xuống, không nhìn anh mà cúi đầu thắt dây an toàn. Tiêu Chiến nắm lấy vô lăng, yết hầu khẽ động.

Vương Nhất Bác thắt dây an toàn xong, lúc này mới lên tiếng: "Vậy ai sẽ nói với chú vậy?"

Tiêu Chiến: ??? Anh vô cùng bất đắc dĩ, nhưng lại vô cùng ôn nhu đáp: " Là anh nói."

Sau đó khởi động xe rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro