Chương 6: Minho

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thật kỳ lạ khi nhìn thấy tấm biển "đóng cửa" trên cửa của một cơ sở mở cửa 24 giờ. 

Hyunjin chỉ muốn ăn món mì ngon và trốn khỏi căn hộ của hai người - một lần nữa. Anh thậm chí còn không có thời gian để ăn tối - Jisung hứa sẽ gọi món gì đó, nhưng cuối cùng lại không có thời gian để ăn. 

Hyunjin lạnh, bụng bắt đầu quặn lên vì đói, anh xoay người. Và đột nhiên anh ấy đụng phải Minho.

"Ồ," Minho có vẻ ngạc nhiên nhưng trên môi lại nở một nụ cười nhẹ nhàng, "Cậu đang làm gì ở đây?"

"Còn anh?" Hyunjin cau mày, "tại sao không," chỉ thẳng vào cửa kính, "ở đây?"

Minho thường xuyên chớp mi. Hyunjin không nhận ra mình đang nhìn chằm chằm cho đến khi Minho ngắt lời anh bằng giọng còn ngạc nhiên hơn:

"Tôi được nghỉ ngày hôm nay," Anh hất đầu về phía cửa, "hôm nay là ca của Seungmin. Nhưng cậu ấy lại đột ngột nghỉ vì lí do nào đó"

Minho quá tốt bụng. Tốt bụng đến mức bạn vô thức tiếp cận anh ấy. Hyunjin thực sự không hiểu tại sao: có lẽ vì bây giờ anh ấy đã biết nhiều điều về Minho hơn những khách hàng bình thường. Nhưng thật tuyệt khi được ở bên Minho, đến mức Hyunjin phải đi bộ thêm một dãy nhà để đến nơi này .

Đứng đó khoảng mười phút, chờ đợi không có lý do. Nhưng nó không quan trọng. 

"Tôi hiểu rồi..." Hyunjin dài giọng hơi ngu ngốc và ngượng ngùng.

 "Tôi muốn một ít ramen."

Minho nhìn anh vài giây rồi gật đầu.


Vài phút sau, Hyunjin đã nhấn nút màu đỏ trên bình nước nóng - và nước sôi dần dần lấp đầy tô mỳ. Anh quay lại và nhìn vào máy tính tiền: Minho đang quay tròn trên ghế vì buồn chán, giống như một đứa trẻ nhỏ. Hyunjin mỉm cười.

Khi anh xé túi giấy đựng đũa, Minho đột nhiên xuất hiện phía sau anh.

- Vậy cậu là bạn của Felix à? - anh hỏi với ánh mắt lấp lánh sự thích thú.

Đôi đũa rơi khỏi tay anh và Hyunjin quay lại, thầm chửi thề vì Minho làm anh sợ hãi. Hay bởi vì nó bắt đầu một chủ đề khó chịu?

- Anh có thể thôi lén lút như thế được không? "Hyunjin rít lên không hài lòng trong khi Minho cười, thích thú trước phản ứng đó.

 "Chúng tôi không hẳn là bạn bè, chỉ là những người quen tốt thôi.

Bạn cùng lớp."

Minho nghiêng người trên mặt bàn và ậm ừ, gật đầu.

"Theo tôi thấy em ấy có vẻ nghĩ khác."

Hyunjin mím môi, cảm thấy hối hận. Felix thực sự... coi anh ấy là một người bạn. Nhưng Hyunjin thì không. Anh ấy chỉ không thể coi người làm anh ấy đau khổ là bạn— ngay cả khi đó không phải lỗi của Felix 

Jisung yêu Lee Felix. Không phải Hyunjin.

 Và đây là một lý do ngu ngốc cho sự thù địch, nhưng.

"Cậu ấy và tôi chỉ...không hợp nhau ," Hyunjin mơ hồ lẩm bẩm, quay sang món mì ramen.

Minho nhướng mày nhưng không nói gì. Hyunjin thở phào nhẹ nhõm, quay lại với món ăn của mình, nhưng Minho lại hỏi:

- Cậu có biết Jisung không?

Còn Hyunjin thì đứng hình, thậm chí tưởng chừng như ngừng thở: Làm thế nào mà lần nào Minho cũng bắn trúng mục tiêu?

- Tôi biết.

Minho nhìn thẳng vào mắt anh, đợi anh nói tiếp. Hyunjin cắn môi, không nói nên lời. Anh ấy không thể nói sự thật, nhưng vì lý do nào đó anh ấy không muốn nói dối. 

Minho có vẻ nhận ra nên nói:

"Xin lỗi"

"Chỉ là tôi buồn chán nên muốn trò chuyện một chút"

Hyunjin chớp mắt thường xuyên, cố gắng đẩy đi những giọt nước mắt không mong muốn. Sau vài hơi thở sâu, anh quay đầu về phía Minho và mỉm cười thật tươi - anh thực sự muốn thành thật nhưng cuối cùng chỉ đáp lại.

"Không sao đâu," ngay cả khi điều đó không thực sự đúng.

 "Tôi không ngại trò chuyện." Mọi thứ đều ổn.

Minho nhìn vào mặt anh trong vài giây, nhìn thật kỹ, như thể nhìn vào tận tâm hồn anh, rồi cẩn thận gật đầu. Hyunjin bằng cách nào đó đã hiểu ra rằng Minho không tin anh dù chỉ một chút, tuy nhiên, Minho không đề cập đến chủ đề này nữa.

Họ nói về những điều giản đơn, hơi ngốc nghếch, đôi khi ngớ ngẩn, nhưng Minho thực sự rất hài hước. Khoảng một giờ trôi qua nhưng Hyunjin thậm chí còn không để ý: một gói mì rỗng trong thùng rác và trên tay anh là một cốc soda ngọt mà anh ấy nhận được miễn phí.

"Chỉ là nó đã hết hạn hai ngày trước," Minho nhún vai, cười lớn.

Hyunjin thích nhìn anh cười. Minho nhướn mày thắc mắc và trông có vẻ buồn cười. Môi trên hơi nhếch lên để lộ ra hai chiếc răng cửa. Và Hyunjin cười khúc khích một cách đáng ghét khi nói:

-Trông anh giống một con thỏ. Là Judy từ Zootopia.

Minho chớp mắt rất nhiều, cau mày và có vẻ như đang cố tỏ ra đe dọa nhưng Hyunjin trông không hề sợ hãi lấy một giây.

- Cậu sẽ là Nick của tôi chứ? - anh bất ngờ hỏi.

Hyunjin sững người, vô thức trợn tròn mắt vì sốc. Sự im lặng trở nên khó xử vào khoảng giây thứ ba mươi và tình hình chỉ được cứu vãn nhờ cánh cửa kính mở ra cùng với tiếng chuông.

Minho mím môi và bước tới quầy thu ngân trong khi Hyunjin nhìn người mới đến. 

Vài phút sau Hyunjin mua một loại kẹo nào đó mà không hề nhìn, chỉ để tìm lý do để ghé qua nói chuyện lần nữa. Minho mỉm cười dịu dàng, giống như trước đây nhưng cũng không nói gì nữa.

Hyunjin cắn vào má trong khi nói lời tạm biệt và vội vã rời đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro