4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đông lại đến...

   jungkook khẽ run lên vì lạnh, kéo cao khăn quàng cổ. khăn dạ vương mùi nơi quán cà phê lúc nãy cậu ngồi, mùi cà phê sữa, ấm nóng chút quế.
ấm lắm, trong cái thời tiết đông, gió hanh vờn mái tóc này.

- nhớ anh thật đấy

anh từng nói, anh thích mùa đông nhất. không có những cơn gió mát, không có nắng cháy, cũng chẳng hoa cỏ chim chóc líu lo. chỉ có những cơn gió tê buốt, lạnh toát bàn tay, lạnh toát cả lòng những kẻ cô đơn
nhưng lúc khoác vào áo ấm, quàng cổ khăn thơm, hít một hơi, lòng lại nhẹ tênh.

anh bảo: "những cơn gió ấy, em vay chúng hơi ấm là khăn áo, thế chấp nỗi muộn phiền của em. chừng nào em thấy tốt hơn, thì đến trả lại, lấy về muộn phiền mà vui vẻ xử lí."

[...]

  ngày đông, anh như chú mèo lười vùi trong lòng em rộng lớn, thoải mái để em ôm ấp vỗ về. đôi lúc có làu bàu, đáng yêu muốn chết. cứ thế chúng mình bên nhau, bình yên mơ những giấc mơ dài.

   ngày đông, ta sánh bước. anh chà chà hai bàn tay của mình, đưa gần miệng thổi. chóp mũi đỏ ửng, cơ mà ngại, chẵng than vãn chẳng nói với em.
nhưng em hiểu ý, lại lấy găng tay đeo vào bên kia cho anh, tay bên này dùng tay mình đan lấy, dúi vào túi áo em. nhìn anh cười hì hì.

- ấm không?

anh đỏ mặt, quay đi chỗ khác né ánh mắt em nhìn mình rạng rỡ
- ừ thì có

"đồ ngốc! giữa đông mà cười sáng hơn cả nắng hạ thế này"

những ngày bình yên đến lạ, những lần hò hẹn không có ánh nến lãng mạn, không có những món quà xa xỉ, không ồn ào vội vã. chỉ là có người chờ đợi, đợi một người sớm chiều đón đưa.

vỗ về đôi vai anh còn run, vỗ về hơi thở em dồn dập, vỗ về chuyện chúng mình ngày đầu còn dở vụng ít nhiều.

[...]

thế mà giờ ta xa...

trong lòng chênh chao khó tả, không thể khóc, nhưng cũng không thể cười. chỉ là em trầm ngâm, nghĩ hoài vì điều gì đó không biết có phải là do em sai nên đánh mất. hay là đời này vốn dĩ không tác thành nó thuộc về em. một chút hoang hoải, em tưởng tượng anh vẫn ở nơi thường chờ em.

vô thức, em chạy đến dù biết là vô vọng

bảng màu, sẽ có gam trầm
piano, tất nhiên cần nốt đen
sau khúc cao trào, giai điều sẽ lại từ từ lắng xuống, từ từ kết...

lòng em cô quạnh, như ngấm gió đầu đông...
em mãi để trong lòng, một nỗi nhớ da diết, cồn cào, âm ỉ mãi không thôi. liệu khi đau, nó có tự biết dừng lại không, anh ơi?

biết bao giờ, lại có mùa đông
anh nơi nào, sao cứ để em trông?

End
unruffled

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro