Ep 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Lưu Chương chọn một chiếc Maybach, chiếc xe hơi tối và sáng bóng khiến anh cảm thấy thoải mái hơn một chút, trong lúc chờ niêm yết xe anh thuê một căn hộ rộng 240m2 ở trung tâm thành phố cho mình, trên tầng ba mươi bảy. Vào ban đêm, đứng trên một bên ban công hình bán nguyệt vươn ra ngoài có thể nhìn được bao quát phong cảnh phồn hoa nhất thành phố và những con sóng lấp lánh trên dòng sông ở trung tâm thành phố. Lưu Chương bắt chước quý ông trong phim cầm một ly rượu vang đỏ đứng trên ban công ngắm phong cảnh, cơn gió lạnh buốt khiến anh phát sốt mất hai ngày.

Sau khi chữa khỏi cảm lạnh, mấy ngày nay anh bận rộn mua sắm đồ đạc trang trí căn hộ, liên hệ với cửa hàng để mở quán bar, cuối cùng không có việc gì nên Lưu Chương mua một chiếc Shiba Inu từ cửa hàng vật nuôi và mang nó trở lại, còn đặt tên cho nó.

"Dan Nữu à, qua hai ngày nữa một người baba khác của mày sẽ trở về hen."

Lưu Chương chết không chịu thừa nhận rằng anh ta thực sự không dám đi tìm Châu Kha Vũ. Ba năm trước, anh đã tự thề với lòng mình rằng kiếp này anh sẽ không bao giờ tìm kiếm em ấy nữa. Nhưng anh ấy vẫn trở về rồi, dùng thân phận thanh bạch và trong sạch để cùng em ấy cố gắng làm lại từ đầu.

Theo thông tin mà Trương Gia Nguyên tìm được, nhà của Châu Kha Vũ ở tiểu khu bên cạnh trường học, vì vậy Châu Kha Vũ luôn đi bộ đến và đi khi tan học.

Lưu Chương tự cho là mình thông minh đến sớm một giờ, nhân lúc ít người muốn chọn một chỗ tốt để dừng chân. Kết quả là khi tan học, người và xe đều dính chặt vào nhau, tiếng còi xe nối đuôi nhau vang lên, xe thậm chí không thể di chuyển được. Lưu Chương chỉ có thể vui mừng vì mình dừng cách cổng trường không xa, ngửa cổ nhìn chằm chằm cổng chị sợ lỡ không để ý làm mất người nào đó.

Sau thời kỳ cao điểm của trường, xe cộ ngày càng ít đi, chiếc Maybach mới tinh của anh ngày càng chói mắt hơn, người đi ngang qua luôn quay qua liếc nhìn anh, thậm chí còn có người vô tư dựa vào thân xe rồi chụp ảnh. Lưu Chương khó chịu trợn mắt. Vào thời khắc cuối cùng khi sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt, một bóng dáng cao gầy cuối cùng cũng bước ra.

Lưu Chương lập tức bắt đầu đi theo, bước đi với tốc độ chậm, anh ta đi theo con đường như một con rùa. Đột nhiên Châu Kha Vũ dừng lại trước mặt, Lưu Chương nín thở, trong lòng vang lên tiếng chuông báo động. Nhưng anh thấy người kia ngồi xổm xuống buộc dây giày, định theo dõi lại thì kính xe bên cạnh bị gõ, anh quay đầu lại thì thấy là cảnh sát giao thông ra hiệu cho anh hạ cửa kính xe.

Sau khi đau đầu đưa giấy phép lái xe cho cảnh sát giao thông xem, thành khẩn nhận lời phê bình và giáo dục, sau khi lấy vé phạt quay đầu lại thì Châu Kha Vũ đã biến mất từ ​​lâu.

Lưu Chương tựa đầu vào tay lái thương tiếc hồi lâu, cánh cửa bên phải lại bị kéo ra. Anh ta cúi đầu chán nản nói: " Cảnh sát đại ca, tôi không phải đang đậu ở bãi đậu xe sao ..." Sau khi nhìn thấy người đi vào, Lưu Chương im lặng như gà bị bóp cổ, cái miệng khép hờ và đôi mắt mở to phác thảo hoàn hảo vẻ ngoài sa sút trí tuệ của anh ta.

"Đáng đời." Châu Kha Vũ ngồi ở ghế lái phụ nói với giọng điệu vô cảm.

Lưu Chương nhìn anh hết lần này đến lần khác, Châu Kha Vũ bình tĩnh đón nhận ánh mắt của anh, chỉ là ánh mắt nóng như lửa khiến Châu Kha Vũ có hơi khó chịu. Khóe mắt Lưu Chương có chút nóng lên, bị anh ngẩng đầu buộc nó quay lại.

"Đã lâu không gặp." Lưu Chương trong nội tâm tự mắng mình là vô sỉ.

"Anh có muốn em nói hãy giữ an toàn không?" Châu Kha Vũ quay lại nhìn anh, "Akira?"

Một ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng Lưu Chương, anh đập mạnh tay lái, "Đừng gọi anh bằng cái tên đó, khốn kiếp!"

Chân trái của Châu Kha Vũ không tự nhiên rung lên một cái, Lưu Chương nhìn thấy cử chỉ nhỏ của đối phương, lập tức hối hận, anh thận trọng hỏi Châu Kha Vũ, "Chân của em có ổn không?"

"Cảm ơn anh, ngoại trừ cơn đau vào những ngày mưa tuyết, còn có thể dễ dàng phản xạ lại khi nghe thấy giọng nói của anh, còn lại thì không có chuyện gì." Châu Kha Vũ dùng lực đập mạnh đầu gối, lông mày cau có giãn ra.

Lưu Chương cảm thấy trong lòng khó chịu như thể bị mắc kẹt, anh ta lắp bắp khi nói lại lần nữa, "Anh, anh, anh xin lỗi." Thấy mình không thể thốt ra được một từ nào nên hồn, đành phải bỏ cuộc. "Em thích nói gì thì cứ nói đi."

Châu Kha Vũ mím môi nhìn anh chằm chằm một lúc rồi nhoẻn miệng cười. Nụ cười đột ngột của đối phương làm Lưu Chương mất cảnh giác, trong tim cảm thấy như có một tiểu tinh linh đang nhảy múa.

Chỉ là những gì Châu Kha Vũ mở miệng nói ra lập tức chặn lại được nụ cười mà Lưu Chương cũng sắp bày ra.

"Tôi làm sao dám, nếu không lần sau sẽ đánh trúng tim của tôi thì sao."

"Không cần biết tại sao anh lại ở đây, đừng có lại tới tìm tôi nữa."

Châu Kha Vũ mở cửa xe rời đi, dùng sức đóng cửa lại, kính xe cũng run lên, Lưu Chương đau khổ thở hổn hển.

"Tính khí thật nóng nảy." Lưu Chương chỉ ngón giữa vào lưng Châu Kha Vũ, nhưng không đuổi theo đối phương. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro