Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc Tăng Hàm Giang dí súng vào trán Lưu Chương thì Lưu Chương đã biết rằng phía Nam sông Hoài Hà đã không có chỗ cho anh ta nữa rồi.

"AK, nếu anh không muốn yêu đương với tôi thì cút xa tôi ra một chút, nếu để tôi nhìn thấy anh thì sẽ để đầu anh nổ tung. " 

Nghe vậy lời này Lưu Chương không nhịn được cười thành tiếng, không để ý đến khuôn mặt đang đỏ bừng ửng hồng của Tăng Hàm Giang, anh ta lấy điếu thuốc từ trong miệng ra nhét vào miệng Tăng Hàm Giang, nở nụ cười: "Đừng, Hàm Giang người muốn nói chuyện yêu đương với anh nhiều như vậy, tại sao lại cứ thích treo trên cái cây là tôi cơ chứ? " 

“Hơn nữa, anh thật sự muốn nói chuyện yêu đương với tôi sao?” Lưu Chương tiến lên chạm vào cái lỗ đen ngòm của khẩu súng, tiến mãi đến khi ghé sát vào lỗ tai của Tăng Hàm Giang: “Nếu một ngày mà tôi còn ở đây thì Peregrine một ngày vẫn chưa là của anh, đúng không. " (peregrine là một loài chim ưng của TQ) 

Nói xong anh ta thổi hơi có mùi thuốc lá vào lỗ tai của Tăng Hàm Giang, khiến Tăng Hàm Giang rùng mình, vặn tay trái cố định đối phương, nạp đạn "cạch" một cái.

"Còn anh thì sao, nóng lòng muốn thoát khỏi Peregrine như vậy, không phải chỉ muốn đi tìm tiểu tình nhân hay sao?" 

Lưu Chương sắc mặt lập tức tối sầm lại, khóe môi cứng lại thành một đường thẳng. 

"Đừng chạm vào em ấy nữa." 

"Ba ngày, cút xa lão tử một chút."

"Sẽ không mất đến ba ngày."

Không câu nói cũng không sai, Lưu Chương đã dành một ngày để lục soát hết căn biệt thự, đem những khẩu súng và đạn dược tìm được vào một chiếc xe tải rồi gửi tất cả nó trở lại Peregrine. Nhìn thấy những kẻ đó đã bị nhốt vào kho vũ khí ngầm của tổ chức, tài khoản ngân hàng trong điện thoại di động đồng thời bị trừ một số tiền nhân dân tệ đủ để bị kết án, cùng với một vài thông tin với lời lẽ bẩn thỉu, Lưu Chương nói chung là lười quan tâm bọn họ, một phát kéo tất cả đưa vào danh sách đen. 

Sau đó anh mất thêm mười phút để gọi điện cho Khương Vân Thăng và nói rằng anh sẽ đến thăm anh trước khi đi. Buổi tối một người thân quen của Cullinan đưa anh đến hang ổ của Khương Vân Thăng, một ngôi nhà kiểu Trung Quốc được chiếu sáng rực rỡ với những khu vườn so le tinh xảo bên trong những mái vòm chạm khắc. Chỉ có đi qua hành lang dài và quanh co mới tiến được vào tòa nhà nhỏ đối lập ở bên trong. Cuối cùng không dễ dàng mới gặp được người thì thấy Khương Vân Thăng đang uống trà trên ghế của đại sư Hoàng Hoa ở bên trong.

“ Cái địa phương này của anh, lần nào tới đây em cũng bị lạc.” Lưu Chương không khách khí ngồi xuống, tự mình rót một tách trà uống. Hương thơm ngọt ngào sảng khoái bùng nổ trên đầu lưỡi, một luồng hơi ấm tràn ngập khắp cơ thể dọc theo kinh mạch, xua tan cái lạnh khỏi cơ thể. 

“Nghe nói em cự tuyệt Hàm Giang?” Khương Vân Thăng chậm rãi nói, Lưu Chương vốn là lười nghe ngóng liền cảm thấy khó xử.

"Anh tin anh ta thật sự muốn cùng em yêu đương à. Nếu như anh nói rõ ràng đưa Peregrine cho anh ta thì không phải sẽ không có chuyện này sao sao?" 

“Nếu như anh nói rõ thì em còn có ngày hôm nay sao?” Khương Vân Thăng bị hơi nước làm mờ đi, nhưng Lưu Chương vẫn cảm thấy trong mắt Khương Vân Thăng lóe lên một tia sáng. 

Không ai có thể qua mặt được lão hồ ly này. 

Lưu Chương chỉ cần 2 hớp đã uống xong trà trong chén, thản nhiên đặt xuống, con nhím đen vừa hay  rơi xuống sàn ngoài thảm, tiếng vỡ vụn gốm sứ bén nhọn đột ngột vang lên trong phòng trà cực lớn, bên cạnh ngay lập tức có người rút súng ra và nhắm vào anh ta. Khương Vân Thăng phất tay để cho người đàn ông lui lại, đứng dậy duỗi eo. 

"Tiểu AK,ban năm trước Peregrine đã không giữ em được nữa. Mấy năm này chỉ là để cho em chuộc tội tổ chức mà thôi."

“Không để cho em chết, đáng tiếc vậy sao?” Lưu Chương lạnh lùng nhìn hắn.

"Không, không, đừng đánh giá thấp chính mình, anh chính là không nỡ." 

"Hơn nữa còn gì vui hơn khi xem sự hài hước của một kẻ ngốc yêu mà không có được chứ?"

Lưu Chương thản nhiên cười, cầm mảnh gốm ném vào trong chén của Khương Vân Thăng, sau đó cầm áo khoác đi về phía cửa, trước khi mở cửa, quay người lại nói với Khương Vân Thăng, " Khương sư phụ, chúc anh sống lâu trăm tuổi. "

Khương Vân Thăng đốt một nén đàn hương sau khi Lưu Chương rời đi, mùi hương phong phú và êm dịu dần dần tràn ngập căn phòng. Anh lại ngồi vào ghế thái sư, người đứng bên cạnh mang trà đã pha lại cho anh. Anh uống hai ngụm rồi chửi rủa bóng người đã khuất dạng từ lâu ở cửa, "Vương bát đản, dám làm rơi chiếc cốc yêu thích của tôi." 

Nhưng những điều này không liên quan gì đến Lưu Chương, vào lúc hai giờ sáng máy bay hạ cánh xuống thành phố S ở cực bắc Trung Quốc. Khi Lưu Chương bước ra khỏi sảnh chờ nghe thấy xa xa có tiếng pháo nhàn nhạt, lúc này mới nhớ ra hôm nay là ngày mười lăm tháng giêng âm lịch.

Lưu Chương chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng liền muốn mắng người vì thời tiết lạnh giá ở thành phố S, nhưng khi anh ta nghĩ rằng những ngày đối phó với những con người xấu xa kia đã kết thúc, những pháo hoa nhân gian càng ngày càng gần mình làm Lưu Chương sảng khoái không ít. Lưu Chương bắt một chiếc taxi, hơi nóng trong xe khiến tay chân đang đau nhức của anh liền trở nên thoải mái hơn.

"Sư phụ, đưa tôi đến nhà hàng thịt nướng nổi tiếng nhất ở địa phương của các anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro