Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí của tết đã biến mất hoàn toàn sau khi làm lại, không lâu sau đó INTO1 được sắp xếp tham gia hoạt động tại cửa hàng của Valentino, ngoài ra Châu Kha Vũ còn được an bài cho một buổi chụp tạp chí. Theo logic mà nói, lẽ ra anh đã quen từ lâu với kiểu sắp xếp công việc này từ lâu, nhưng khi bị nhiếp ảnh gia liên tục yêu cầu thay đổi tư thế và động tác khiến anh đặc biệt không thích ứng được trong một khoảnh khắc - không thích ứng cái kiểu phải duy trì trạng thái tự tin 100% khi đối diện với ống kính. Quá trình quay chụp thực sự khá suôn sẻ, Châu Kha Vũ phối hợp rất tốt chỉ là đôi khi có hơi mất tập trung. Anh ấy vào một khoảnh khắc nào đó đột nhiên ý thức được mình luôn làm theo mệnh lệnh của người khác, chuyện này cũng không có gì không tốt, dù sao người ngoài luôn nhìn rõ hơn. Châu Kha Vũ cũng không bao giờ đánh giá bản thân quá cao vì sự " tự tin", nói cách khác tự tin cái từ này đối với anh ấy có lẽ quá đỗi quen thuộc rồi. Đó là lý do tại sao anh ấy nói trong một cuộc phỏng vấn sau đó: "Sự tự ti sẽ giúp tôi luôn khách quan và bình tĩnh." Đó là sự tự ti xuất phát từ trong xương. Có thể nhiều người không muốn tin vào sự thật này, nhưng Châu Kha Vũ thực sự chưa bao giờ chân chính tìm lại được sự tự tin của mình. Theo thời gian, anh ấy cũng học được cách sống hòa bình với một phần tính cách của mình. Ban đầu anh giả vờ rất giỏi đến mức nhiều người cảm thấy sự thay đổi tính cách của anh xảy ra trong giai đoạn sau của trại sáng tác, nhưng ít ai nghĩ rằng đó chỉ là việc anh bỏ đi sự giả vờ "tự tin" trước đó.

Bản thân Châu Kha Vũ cũng biết nguồn gốc của sự tự ti của mình, khi còn nhỏ vì diện mạo bên ngoài bị mọi người bài trừ, khi lớn lên việc quản lý thân thể ngày càng nghiêm ngặt. Mặc dù đã cố gắng thư giãn đầu óc sau khi nhận ra điều này, nhưng anh vẫn luôn vô thức tăng lượng bài tập khi nhìn thấy mình trong gương tại phòng tập gym. Lúc này, Châu Kha Vũ vừa hoàn thành một bài tập chạy bộ, nhìn chằm chằm vào gương để lau mồ hôi trên mặt rồi gần như nhấn nút tiếp tục ngay sau đó.

Anh buông tay ra, cúi đầu nhìn những con số trên máy chạy bộ rồi thở dài, rũ bỏ mái tóc dài của mình một cách bất lực và bước ra khỏi máy chạy, bước tới ngồi xổm bên cạnh Lưu Chương đang ngồi dựa vào tường, cố gắng nghiêng người nhìn màn hình điện thoại trong tay người đàn ông bên cạnh:

"Anh đang xem gì đó?"

"Phỏng vấn của em" Lưu Chương trả lời mà không cần nhìn lên. Sau khi đi làm trở lại, các thông báo trong nhóm bị phân tán, các thành viên rất khó có thể tập hợp lại với nhau để làm việc, thường thì anh ấy phải lo cho việc học của mình, khi anh ấy không có việc gì Lưu Chương sẽ đọc tin tức của các thành viên trong nhóm. Các hoạt động gần đây của đồng đội tùy tiện nhấp vào thì ra là cuộc phỏng vấn mà Châu Kha Vũ đã thực hiện cho tạp chí một thời gian trước.

Châu Kha Vũ cảm thấy hơi căng thẳng khi nghe câu trả lời này, anh bất giác cau mày, vuốt tóc mái ướt đẫm mồ hôi sang một bên, "Sao anh lại xem cái này?" "Vô vị" Lưu Chương vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào dòng chữ dày đặc trên màn hình. không thèm nhìn Châu Kha Vũ, tay tiếp tục lướt xuống, và anh ta đột nhiên bật cười khi đọc đến đoạn giữa, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nhân vật chính của cuộc phỏng vấn: "Không tệ nha Kha Vũ, càng ngày càng trưởng thành hơn rồi. "

"... Em còn tưởng rằng anh sẽ nói cái khác." Châu Kha Vũ có chút ngượng ngùng quay đầu lại, hoảng sợ nuốt nước miếng.

"Em đang nói về quan điểm à? Không có" Lưu Chương nhún vai: "Nhưng anh rất tò mò, liệu em có hối hận về những thay đổi đã diễn ra trong vài năm qua không?" Anh cau mày và nói thêm, "Ý anh là.... suy cho cùng, tác động của môi trường hiện tại có thể không phải lúc nào cũng tích cực, mặc dù một số thứ chắc chắn sẽ có tác động nhất định đến con người, và chúng là không thể đảo ngược, em có quan tâm đến điều này không? "

"Trước đây có, nhưng bây giờ thì không," Châu Kha Vũ thay đổi tư thế ngồi trên mặt đất, lắc đầu cười: "Có hối hận cũng vô dụng ah, một số thứ không thể thay đổi một khi chúng đã trở thành những lỗi lầm, ít nhất bây giờ em đã biết nguyên nhân sâu xa của những thay đổi đó là gì, vậy là đủ rồi. Em cũng không muốn cố gắng sửa chữa nó ... Em không phải là người đặc biệt thích những hồi ức, nhưng không thể phủ nhận rằng những điều em trải qua trước đây đã làm nên con người của em hiện tại. Thành thật mà nói thì bây giờ em đang khá hạnh phúc, vì vậy em không phải bận tâm quá nhiều về những điều đó. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro