Ep 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi điện thoại di động hiển thị 0h00 ngày 25/4,  họ nắm tay nhau lần đầu tiên chỉnh tề như vậy cúi đầu chào khán giả. Khi thức dậy một lần nữa họ đã trở thành mười một cá thể độc lập. Cuộc hành trình này không phải là không có hối tiếc cuối cùng đã kết thúc, và nhiều câu chuyện giữa họ tạm thời cũng đi đến hồi kết. Các tìm kiếm và hotsearch trên Internet đều đang thảo luận về việc họ rã đoàn, một số người cảm thấy đáng tiếc cho bọn họ, khóc lóc và nói rằng họ sẽ không bao giờ làm fan của nhóm nhạc hạn chế nữa. Nhưng có lẽ vài tháng nữa, khi một chương trình tuyển tú nào phát sóng có lẽ họ sẽ lại support cho một thí sinh nào đó trong chương trình. Không giống như hầu hết người hâm mộ của nhóm tiền bối hô khẩu hiệu của "nhóm", người hâm mộ của họ dường như đều chúc mừng bọn họ rã đoàn thành công, như thể rất nhiều bài phát biểu gây ra các cuộc thảo luận sôi nổi trên Internet trong quá khứ không liên quan gì đến họ vậy.

Điện thoại di động của ai cũng ít nhiều đều nhận được sự quan tâm của bạn bè từ khắp năm chốn bốn bể, phân không rõ đâu là thật đâu là giả. Bữa ăn cuối cùng mọi người đều chọn lẩu, không biết có phải là do thói quen ăn uống của mọi người hay không những mỗi lần đi ăn, sự lựa chọn của mọi người đều là lẩu.

Lưu Vũ vẫn là người vào phòng đầu tiên, nhưng lần này không trực tiếp ngồi xuống ghế ở giữa mà chọn chỗ ngồi xa nhất. Anh ta dường như vẫn luôn ở giữa, thoạt nhìn cũng thấy vui và tự hào, nhưng càng đi về phía sau anh càng cảm thấy trung tâm có chút ít thay đổi. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, những chương trình ban đầu được tạo ra để thiếu niên theo đuổi ước mơ của mình, dần dần đã thành công cụ tấn công hai chiều là lợi ích của tư bản và dư luận xung quanh, chất lượng của chúng ít nhiều cũng bị thay đổi.

Các thành viên khác lần lượt tiến vào, thấy vị trí có khác với mọi khi liền có chút ngơ ngác. Bá Viên đi phía sau lập tức hiểu ý của Lưu Vũ, vỗ vai mấy đứa em ra hiệu tùy tiện tìm một vị trí rồi ngồi xuống.

Châu Kha Vũ và Lưu Chương bị Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc ấn vào chỗ ngồi bên cạnh họ. Châu Kha Vũ cảm thấy có chút không thoải mái, quay đầu trừng mắt nhìn Trương Gia Nguyên, người sau không để tâm đến ánh mắt của Châu Kha Vũ, vỗ vỗ vào vai anh sau đó quay qua hỏi Bá Viễn xem đã gọi những món gì rồi. Lâm Mặc không ngừng ép sát về phía Lưu Chương, cả người như sắp dính vào người của Châu Kha Vũ, Lâm Mặc nhìn hai người như kiểu có chuyện gì đó, đẩy đẩy vai Lưu Chương một cái.

Châu Kha Vũ vô thức đỡ Lưu Chương, người đang nằm trên người anh. Khi đối mặt với nhau, cả hai vô cớ trở nên ngượng ngùng, Châu Kha Vũ ho nhẹ hai tiếng rồi ngoảnh mặt đi, Lưu Chương cũng giả vờ đứng dậy như bình thường sau đó tóm lấy cổ Lâm Mặc mà đánh. 

Lưu Vũ ngồi ở một bên cạnh nhìn hết cảnh này, dường như nhớ lại chuyện gì xảy ra, sau đó từ dưới bàn vớ lấy chai bia cứ thế mà nốc vào bụng.

Cũng không có ai ngăn cản, Cao Khanh Trần nhìn Adam của Lưu Vũ di chuyển theo động tác ngẩng cổ lên, anh ta cũng giơ chiếc cốc lên, nheo mắt rồi bỏ vào miệng. Những người khác dường như cũng hiểu ra, uống một hớp cạn ly rượu, ngay cả Lưu Chương và Doãn Hạo Vũ vốn không uống được rượu cũng nhận thấy họ nên có một lần thư giãn và thả lỏng hoàn toàn.

Hai năm qua không thể nói là trôi qua nhanh chóng, nhưng vô số hoạt động và stage cũng như những việc phức tạp lớn nhỏ đã ép bọn họ đến hụt cả hơi, ai trong số họ cũng có ít nhiều có những khoảng thời gian cảm thấy sụp đổ. Đôi khi trong ký túc xá, trong đêm khuya thanh vắng, người ta nghe thấy tiếng khóc yếu ớt, không biết đó là tiếng của ai trong phòng. Cảm xúc biến động là chuyện bình thường, cho dù đó là một mớ tóc thừa trong thùng rác vào ngày hôm sau hay những trang trong một cuốn sổ ghi nhớ. Giống như họ đang phản đối một cách im lặng về điều gì đó.

Mọi người dường như bị ràng buộc bởi những lời nói của thế giới bên ngoài, hay là gặp phải một số rắc rối bởi một số fan cuồng. Bá Viễn và Lâm Mặc là người rõ nhìn thấy rõ nhất những điều này, có thể là do ở trong vòng tròn này quá lâu rồi, có một số quy luật bất thành văn đã âm thầm đồng hóa bọn họ. một Hoặc có lẽ gánh nặng của đội trưởng trên người họ khiến họ phải bỏ đi một cái gì đó vì lợi ích của nhóm. Hoặc có thể sau này họ mới nhận ra rằng những ngày tháng im lặng ấy là những ngày tháng tự do và đẹp đẽ nhất của họ.

Không ai tưởng tượng được rằng người đầu tiên uống rượu đêm đó lại thực sự là Lưu Vũ, từ cổ đến má đều đỏ bừng, cả người ánh mắt đều không có tiêu cự. Nhìn mặt anh ta thật sự là quá mệt mỏi, kỳ thật chỉ mới hai mươi ba thôi.

Còn Kha Vũ thì im lặng cúi đầu ăn sạch những món ăn trong bát của mình, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên nói với Mika vài câu. Khi nhìn thấy đèn đỏ trên đầu mờ đi, hắn mới nhận ra Lưu Vũ đã đi bên cạnh mình.

Châu Kha Vũ thấy bộ dạng Lưu Vũ có chút không ổn, vội vàng đứng lên suy nghĩ muốn đỡ anh ta một chút, nhưng người bên kia đã say quá nên tránh ra khỏi tay của Châu Kha Vũ, đột ngột uống cạn ly rượu trong tay vào bụng:

“Kha Vũ, chén rượu là anh đến xin lỗi em, lúc trước anh không có.” Lưu Vũ nói được một nửa liền che miệng chạy ra ngoài, Bá Viện vội vàng đi theo để những người khác ăn trước. Châu Kha Vũ im lặng ngồi xuống, Lưu Chương với tinh thần bát quái đến hỏi Châu Kha Vũ rằng Lưu Vũ làm gì có lỗi với anh, anh cúi gằm mặt xuống bàn lắc đầu, cầm chai lên uống cạn.Thực ra, Lưu Vũ không cần xin lỗi, lỗi chính là anh tự mình muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro