Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 giờ 16 phút sáng, Lưu Chương lần thứ bảy ra khỏi giường bấm công tắc đèn. 

Căn phòng do công ty bố trí chật chội, thậm chí mạch điện cũng bị đứt, sau bảy lần đi tới đi lui, dây tóc nóng chảy và chìm vào bóng tối sau khi có âm thanh của dòng điện trong hai giây. 

Vì vậy, trong không gian mười mét vuông, chỉ có một chút ánh sáng từ khe hở trên rèm cửa, chỉ có ánh trăng xen lẫn với đèn neon, Lưu Chương nhìn chằm chằm một hồi, sau đó quay lại giường sờ soạng tìm điện thoại. 

Mất ngủ là sự tra tấn tinh thần của con người, đặc biệt là lúc nửa đêm. Anh ấy mệt mỏi với việc trằn trọc vì không thể ngủ được, anh ấy sẽ khá hơn nếu lên mạng, và anh ấy có thể nhìn chằm chằm vào câu chuyện của người khác trên màn hình và để đầu óc trống rỗng.

Chỉ là như vậy thì mắt có hơi đau.

Thuốc nhỏ mắt được đặt trong tủ thuốc, dưới chiếc bàn cà phê trong phòng khách đủ lớn cho mười một người ngồi xung quanh, anh phải bật đèn pin điện thoại để đi ra ngoài tìm.

Tình cờ gặp Châu Kha Vũ.

Đối phương đang rót nước nóng để hòa tan một miếng melatonin vị dâu - cái chai mà Trương Gia Nguyên mang ra . Trước đó còn bị Lâm Mặc coi như kẹo để ăn.

Lưu Chương cũng theo đó ngồi xuống, đại não hỗn loạn, im lặng một hồi lâu.

Đây là ngày thứ ba sau khi ra mắt, không có ai ngủ ngon. Tất cả những trải nghiệm đều cuốn vào một quả cầu rối ren của những suy nghĩ, điều này trở nên vô cùng thần bí, lơ lửng trên trời rồi rơi xuống dưới đất.

Nhưng bây giờ chung quy lại vẫn phải nói điều gì đó, anh nghĩ.

Nói chủ đề mất ngủ thì quá nhàm chán, Lưu Chương vỗ nhẹ lên vai Châu Kha Vũ, nhếch khóe miệng cười nói với Châu Kha Vũ: Đệ đệ, em có thể đổi bóng đèn cho anh được không?

Châu Kha Vũ chỉ nghĩ Lưu Chương đang nói đùa về chiều cao của mình, vỗ vỗ cánh tay đối phương nói: AK, anh đủ rồi nha, đây là thái độ cần người giúp đỡ sao? 

“Gọi ca, vậy anh sẽ gọi em là ca là được rồi chứ gì.” Lưu Chương xoa xoa cánh tay, giọng nói trở nên ồn ào sau khi cất lên ba lần, “Không có nói dối em, Kha Vũ ca, anh trai yêu dấu, bóng đèn trong phòng anh thực sự bị hỏng rồi. ”

Khi Châu Kha Vũ bước vào phòng Lưu Chương, anh đang tự mắng mình bị bệnh sao, nửa đêm chịu đựng cơn buồn ngủ do melatonin gây ra để thay bóng đèn cho đồng đội.

Làm ơn, làm gì có ai để đèn sáng để đi ngủ. 

“Nhưng anh thực sự sẽ bật đèn.” Lưu Chương nhìn anh cười, sau đó giải thích, “Không hẳn là như vậy, chỉ là, nếu anh ngủ không ngon, ban đêm tỉnh dậy sẽ xuống giường mở đêm. Nửa đêm khi buồn ngủ thì sẽ tắt nó đi. "

Vừa sợ bóng tối lại không muốn lãng phí điện mới phát sinh thói quen đầy mâu thuẫn lại kỳ quái, chỉ có Lưu Chương tự cảm thấy được chính mình là thiên tài.

Châu Kha Vũ đứng trên băng ghế và khom người, đưa bóng đèn đã thay thế cho Lưu Chương, lắc tay và cười:

“Khi em còn nhỏ, có thể một hai tuổi, dù sao cũng còn rất nhỏ, nhưng khi em có thể nhớ được một số điều, em đã ngủ với mẹ.

Em không sợ bóng tối nhưng mẹ em rất sợ, nhất là mỗi lần ban đêm có sấm sét, mẹ sẽ ôm em rất chặt, khi đó em sẽ bị ép co lại thành một quả bóng, rất khó chịu. Sau này, cuối cùng em có thể tự ngủ cũng hình thành một thói quen đó là: Xếp mình ngủ ở tư thế chữ đại, chính là loại buông thả hết cỡ, nếu không sẽ cảm thấy khó chịu. "

Lưu Chương trêu chọc anh ta rằng từ nhỏ đến giờ tay chân của anh ta đã rảnh rỗi như vậy rồi, chẳng trách anh ta có thể cao lớn như vậy.

Giọng nói truyền đến cùng Châu Kha Vũ vừa nhảy khỏi băng ghế, ngước mắt lên nhìn thấy Châu Kha Vũ quả thật cao gầy, bộ dáng lạnh lùng, viền mắt có màu đậm, đuôi mắt còn có chút viền hình cánh hoa,

Đôi mắt như vậy rất đa tình, nhìn người khác rất có tính mê hoặc. Lưu Chương lần đầu tiên nhìn thấy Châu Kha Vũ, nhìn nhau không đến hai giây, liền hoảng hốt dời đi ánh mắt, khó chịu dụi dụi mũi.

Cảm giác này thật sự rất khó chịu, bị một đôi mắt tràn đầy cảm xúc phong bế, như thể sẽ bị nhìn thấu trong một giây tiếp theo.

"Anh đang nghĩ gì đó?" 

Châu Kha Vũ hỏi cái này, sau đó bước tới cửa ấn công tắc, đèn vàng ấm áp bật sáng, suy nghĩ lung tung của Lưu Chương bị cắt ngang, anh quay đầu giả vờ cười tự nhiên nói: "Ồ, không, vừa nãy chỉ là nhìn mặt em thôi. Quả thật là rất đẹp, nghề này rất phù hợp với em haha."

Từ nhỏ đã được rất nhiều người khen ngợi, chân thành hay nịnh nọt, những người coi thường cái tên này hoặc thổi phồng quá mức, dường như anh ấy đã phát triển hệ miễn dịch hệ thống sau quá nhiều lần, nhưng Châu Kha Vũ đoán rằng lần này anh ấy quá buồn ngủ và ý thức đã mơ hồ, sau đó anh ấy có chút ngại ngùng và lắc lắc cái đầu.

Anh và Lưu Chương đang ở trong mối quan hệ khó xử không xa lạ cũng không quen thuộc này, không chỉ sau khi thành lập nhóm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro