Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm mươi ngày trở lại theo trục dọc của thời gian, họ vẫn chỉ là những thực tập sinh, khi ghi hình chương trình bắt buộc phải thu điện thoại, buộc họ phải học cách tự giải trí, chơi piano, chơi bài và thậm chí nhảy ương ca, trong suốt cả ngày không bao giờ có một khoảnh khắc nào yên tĩnh trong ký túc xá.

Nhưng có những lúc bạn chỉ muốn ở một mình. Những ngày đó Lưu Chương hầu như chỉ đọc sách, cuốn sách "Little Reunion" mà anh mang theo trong vali trước khi lên đảo, và cuốn bán tự truyện của Eileen Chang với lối hành văn của sự thật giả lẫn lộn, khi đọc hơi tốn não.

Đêm đó, anh đọc được tin Jiuli chuyển đến vùng nông thôn để gặp Shao Zhiyong, và đọc từ "Yong" ở trang 187 bên trái nửa ngày thì anh đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Từ 405 đến cầu thang quay ra bên ngoài, dưới chân tòa nhà đã 2 giờ sáng không thấy có người chạy tới đến ghi hình, Lưu Chương rẽ vào một góc để nhìn mặt trăng, nhưng thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một bóng đen. Châu Kha Vũ đang hút thuốc, Lưu Chương nói trong lòng rằng anh ấy muốn phát hiện thứ gì trên bóng hình của đối phương , nhưng Lưu Chương lại không phát hiện gì cả.

Châu Kha Vũ đang hút thuốc, câu nói này đã lọc vào não của Lưu Chương và trở nên bình thường như khi anh ta đang ăn. Châu Kha Vũ đứng dựa vào tường một hồi, Lưu Chương cũng theo đó ảo não một hồi, sau đó chợt nhớ ra chính mình rẽ sang hướng này để nhìn thấy mặt trăng.

Vậy thì phải đi xa hơn một chút, anh nghĩ. Sau đó Lưu Chương tiến lên mười mấy bước, quả nhiên bị một người khác chú ý tới.

Châu Kha Vũ dường như đã trở nên khá bối rối, nắm chặt những thứ trong tay của mình không biết làm gì. Lưu Chương tình cờ bước qua một làn khói mờ nhạt, và đứng đó một lúc trước khi quay đầu lại.

Lưu Chương nói điều này, nói rằng anh ấy có một người bạn mà trước đã gặp trong chương trình trước đây, người này cũng hút thuốc lá điện tử và thích chất là thuốc điện tử có vị việt quất.

Có lẽ là phản ứng ngoài ý muốn, Châu Kha Vũ nhất thời không biết nên đối ứng như thế nào, sững sờ khi bên kia nói thêm một câu.

"Em có gặp rắc rối gì không?"

Mười tám tuổi cũng sẽ có phiền muộn, Lưu Chương thở dài dưới ánh trăng.

Nghĩ lại tuổi 18 đơn điệu và căng thẳng của mình trước dây, anh gặp rắc rối với các mối quan hệ và điểm thi SAT, tương lai bấp bênh, có khi nửa đêm tỉnh dậy và cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt. Biện pháp giải tỏa lúc đó là đeo tai nghe và nghe nhạc của các ca sĩ mà mình thích.

Trước đây Sa Nhất Thinh đã nói với anh ta rằng, AK có một cách tháo gỡ phiền muộn rất tốt. Khi tôi buồn chán, tôi thường hút thuốc và uống rượu, ethanol và nicotine, những phát minh tuyệt vời và phá hoại của con người, những thứ vĩnh viễn bị cấm và vĩnh viễn luôn thịnh hành.

Trên thực tế, anh ấy đang hút thuốc khi nói điều này, và làn khói có mùi việt quất bay lên vai phải của Lưu Chương. Lưu Chương không thích nó và quạt nó bay đi bằng tay của mình, sau đó đấm vào ngực Sa Nhất Thinh một cú đấm nữa, và nói: "Đủ rồi, không thấy hiện tại bạn đang khó chịu đâu."

Khi đó, Sa Nhất Thinh đã lắc đầu: "Bạn không hiểu đâu, đơn giản là bây giờ tôi nghiện thuốc lá, nhưng hút thuốc khi người ta buồn bực sẽ rất khác. Ý tôi là, về mặt tính khí thì khi nào cậu có cơ hội xem thử thì sẽ biết."

Hiện tại Lưu Chương cuối cùng đã nhìn thấy qua rồi. Vì vậy, anh ấy hỏi Châu Kha Vũ có điều gì phải lo lắng không?

Tâm tư không nói nên lời còn có tên gọi khác là bí mật, nhưng Lưu Chương có ma lực có thể kỳ diệu kích thích ham muốn nói chuyện của người khác, vì vậy Châu Kha Vũ tựa vào tường cúi đầu: "Không tính là phiền não, chỉ là cảm thấy bản thân khá mệt mỏi ".

Những người bình thường làm những gì họ không cần phải diễn, chỉ có trở thành thần tượng mới phải. Tất cả các nhân vật công chúng phải có một gói 9981 lớp, khoác lên mình một lấp che đi thiên tính của mình, ánh sáng nhấp nháy dưới màn hình không thể thiếu sau khi làm nhẵn các cạnh và góc. Lưu Chương quay đầu nhìn người trước mặt, Châu Kha Vũ mười tám tuổi. Cô đơn và nhạy cảm tâm sự trùng trùng, Châu Kha Vũ mười tám tuổi.

Lưu Chương muốn nói với Châu Kha Vũ, đừng nghĩ mọi việc như cách này vì muốn đạt được một thứ gì thì nhất định phải mất một cái gì đó. Nhưng đây là đạo lý lớn, anh ấy thậm chí không thể thuyết phục được bản thân mình. Với mối quan hệ hiện tại, Lưu Chương không đủ tư cách để trở thành người cố vấn cho cuộc đời của Châu Kha Vũ, vì vậy anh ấy nói: "Vậy không có vấn đề gì, lần sau cố gắng làm chính mình và bớt công sức để biểu diễn. Với thực lực của em, vẫn sẽ có nhiều người thích em. "

Châu Kha Vũ nhướng mắt, Lưu Chương đang đứng đối diện với anh, một chút ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống bên cạnh anh, khiến nó mơ hồ như một giấc mơ vậy đầy mông lung.

Khi nghe Lưu Chương nói rằng vẫn sẽ có nhiều người thích mình, anh ấy cười không thể giải thích được và hỏi: "Ví dụ, ai?"

Một tay đút vào túi quần, Lưu Chương uể oải đứng lên, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời.

"Như anh này." Nói xong nhìn về phía ký túc xá, " Ví dụ như chúng tôi, những người thật sự muốn làm quen với em thì bất luận như thế nào đều sẽ thích em thôi."

AK Lưu Chương hay còn gọi là tiểu thái dương, đây là lần đầu tiên Châu Kha Vũ cảm thấy AK xứng đáng với cái tên này.

Sau này có sự hợp tác qua, anh ấy rất thích cười, rất ồn ào mà không quan tâm đến hình tượng của mình, và sức lan tỏa của anh ấy thực sự đáng ngưỡng mộ.

Cũng thực sự không hay khóc, không bao giờ thích rơi nước mắt trước mọi người. Đêm chung kết một biển nước mắt chỉ có Lưu Chương một mình mỉm cười trong mắt đều là ánh sáng rực rỡ.

Họ hát "Nhân danh tình yêu, em có nguyện ý không?", Chỉ riêng Lưu Chương hát "Khi trái tim rung động, hãy cứ đi theo gió."

Khi Lưu Chương lên đến vị trí debut cũng mang theo gió đến, nhướng mắt gật đầu chạy về phía trước, Châu Kha Vũ mở rộng cánh tay đón lấy trận gió này, rất nhiều ủy khuất thần kỳ đều bị gió thổi bay, sau đó liền nói lời chúc mừng.

Xin chúc mừng, tiểu thái dương, một đường xông lên khắp bầu trời để tỏa sáng đi.


P/S: chúc mừng AK có fes mới nè!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro