Ngoại Truyện 2: Quá Trình Cua Anh Trai Họ Cận Của Bạn Nhỏ Châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu Châu Kha Vũ gặp Lực Hoàn là vào năm cậu mười chín tuổi. Khi ấy Châu Kha Vũ  mới chỉ bắt đầu tập tành gây dựng sự nghiệp. Trên khuôn mặt của cậu thanh niên Châu Kha Vũ  ngày ấy đầy sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, cũng vô cùng ấm áp và quan tâm tới mọi người.

Năm Châu Kha Vũ  mười chín, Lực Hoàn khi ấy lần đầu tiên giành giải thưởng trong sự nghiệp diễn viên của mình, bắt đầu một chặng đường diễn xuất sáng chói. Trong buổi lên trao giải đó, cậu thanh niên Châu Kha Vũ  là khán giả.

Châu Kha Vũ hôm đó mua vé đi xem lễ trao giải bởi vì hâm mộ một nhóm nhạc thần tượng nào đó tới từ Hàn Quốc. Thế nên, lần đầu tiên cậu ấm nhà họ Châu e dè tới nhờ bố vận dụng mối quan hệ để lấy được vé khi VIP, ngồi ngay sát khu của các nghệ sĩ, thật trùng hợp thay, Lực Hoàn hôm đó ngồi đúng tầm mắt Châu Kha Vũ . Lực Hoàn khi ấy cũng đã có chút tiếng tăm, thế nên vô cùng được chú ý, cứ vài phút máy quay lại lia tới anh một lần.

Lực Hoàn hôm đó luôn luôn mỉm cười. Cụ cười trên khuôn mặt cùng sống mũi cao và đôi mắt to và sáng khiến Châu Kha Vũ  đôi khi không nhịn được sẽ vô tình nhìn anh lâu hơn một chút. Đôi khi Lực Hoàn lơ đãng quay xuống khu khán đài, ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau, Châu Kha Vũ  có chút chột dạ quay đi. Hôm đó Lực Hoàn nhận giải ảnh đế, Châu Kha Vũ  vậy mà lại vui mừng cho anh vô cùng.

Kể từ lễ trao giải hôm đó, Châu Kha Vũ  không nhịn được thỉnh thoảng sẽ tìm hiểu về diễn viên họ Cận. Châu Kha Vũ  biết, cậu thích diễn viên kia thật rồi. Không phải thích theo kiểu thích thần tượng, mà thích ở đây chính là thứ tình cảm rung động của con tim. Châu Kha Vũ  cảm thấy bản thân có chút ảo tưởng viển vông. Lực Hoàn là ngôi sao, có hàng ngàn hàng ngàn người vây quanh, còn cậu chỉ là một người nhỏ bé trong số hàng ngàn người ấy, làm sao Lực Hoàn có thể chú ý tới cậu.
Dần dần, Châu Kha Vũ theo sát lịch trình của Lực Hoàn hơn. Những bộ phim, những địa điểm quay phim Châu Kha Vũ  đều cố gắng tới đó nhưng lại chẳng dám tới gần, chỉ đứng từ xa nhìn theo bóng dáng cao gầy của anh đang bận rộn. Mỗi lần nhìn thấy anh, trái tim Châu Kha Vũ lại rộn ràng chẳng thể kiểm soát được. Có lần, vì Lực Hoàn đi quay phim kín, cả tháng không có một mẩu tin tức gì khiến Châu Kha Vũ  nhớ anh gần tới phát điên nhưng lại chẳng biết làm thế nào, chỉ đành vùi đầu vào công việc.

Khi ấy, Châu thị chỉ mới vừa thành lập, vẫn chỉ là một phòng bán hàng nhỏ lẻ, nhân viên chỉ có hai người, Châu Kha Vũ  là ông chủ và nhân lực chính là Tả Ngôn Hy. Tả Ngôn Hy khi ấy đã khá là có tiếng trong giới trợ lý, có biết bao công ty đánh tiếng mời anh, nhưng chẳng hiểu sao, Tả Ngôn Hy lại quyết định ở lại cùng với cậu thanh niên mười chín tuổi gặp nhau hai lần ở quán cà phê, cùng cậu gây dựng sự nghiệp. Thời gian này, Tả Ngôn Hy thấy Châu Kha Vũ thật sự không tập trung, đành ngồi xuống hỏi cậu lý do vì sao.

Châu Kha Vũ uể oải không có sức sống đáp. "Nếu anh thích một người quá ưu tú, quá sáng chói thì phải làm sao?"

Tả Ngôn Hy khi ấy không do dự đáp lại. "Hãy làm cho bản thân cậu trở nên xứng đáng với người đó. Cậu cũng phải trở nên ưu tú và sáng chói như người ta."

Tả Ngôn Hy biết thanh niên mười chín tuổi Châu Kha Vũ  yêu rồi. Nhưng trăm nghĩ ngàn nghĩ, Tả Ngôn Hy cũng không nghĩ ra cái người ưu tú sáng chói trong miệng Châu Kha Vũ  lại là nam diễn viên kiêu ngạo lạnh lùng Cận Điền Lực Hoàn.

Châu Kha Vũ sau khi được Tả Ngôn Hy khai sáng thì lao vào làm việc như điên. Trời chẳng phụ lòng người, chỉ trong một năm ngắn ngủi, Châu thị đã có chỗ đứng trên thị trường bán lẻ trong nước. Một năm Châu Kha Vũ  bận rộn cũng là một năm thành công nữa của Lực Hoàn. Trợ lý của Lực Hoàn lúc này là một cô bé còn khá ít tuổi, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn.

Lực Hoàn là một người khá im lặng không thích nói chuyện, nên trợ lý của anh cũng rất biết ý mà không nói chuyện nhiều.

Hôm nay, sau khi vừa quay xong, Lực Hoàn cùng cô bé trợ lý ở trong phòng nghỉ đợi thợ trang điểm tới tẩy trang. Lực Hoàn cầm điện thoại nhìn nhìn sau đó quay sang hỏi cô bé trợ lý. "A Ly, dạo này có nhìn thấy cậu thanh niên ấy không?"

A Ly là tên cô bé trợ lý, nghe Lực Hoàn hỏi, A Ly lắc lắc đầu. "Không có đâu anh, mỗi lần em đều nhìn quanh nhưng không có."

Lực Hoàn hơi cúi đầu. "Cậu thanh niên ấy bận hay là đã thoát fan rồi?"

A Ly nhận ra Lực Hoàn buồn, nhưng trong giọng nói lại có chút mất mát thì khẽ thở dài "Em nghĩ chắc cậu ấy bận thôi."

Lực Hoàn cười khẽ, ngón tay cái vuốt màn hình điện thoại. "Cũng một năm rồi cậu ấy chằng xuất hiện, chắc cậu ấy bận thật." Màn hình điện thoại được mở khóa, Lực Hoàn mở album ảnh ra, trong đó có một file đều là ảnh một người, một cậu thanh niên mỗi lần theo anh chỉ đứng từ xa nhìn, không lại gần, không hò hét, chỉ im lặng nhìn anh như thế. Ánh mắt ấy khiến Lực Hoàn chỉ nhìn một lần liền khắc sâu vào tận tim mình chẳng thể nào quên được. Lực Hoàn chờ một ngày cậu thanh niên ấy chủ động tới gần anh, khi đó anh sẽ tìm một lý do để có thể nói chuyện với cậu ấy, hoặc ít nhất hỏi xem cậu ấy tên là gì. Ấy thế mà cậu thanh niên ấy đột ngột biến mất, chẳng còn đi theo anh nữa, chẳng xuất hiện thêm một lần, tới nay cũng đã một năm. Lực Hoàn nghĩ, cậu thanh niên ấy, chắc có lẽ đã thoát fan rồi. Lực Hoàn cảm thấy có chút hụt hẫng và tiếc nuối nhưng cái suy nghĩ kia lại khiến anh chẳng cam tâm. Cuối cùng, Lực Hoàn đưa ra một quyết định, anh muốn tổ chức một buổi kí tặng cho fan. Mà buổi kí tặng này, phải tổ chức thật lớn. Anh muốn đánh cược với bản thân mình một lần, hy vọng có thể gặp lại người kia, cậu thanh niên anh chẳng biết tên.

Buổi kí tặng diễn ra cả một ngày. Lực Hoàn kí tới mức hai tay đau nhức gần như chẳng còn cảm giác. Cho tới khi ký cho fan cuối cùng, cả hội trường chỉ còn lại anh và nhân viên thu dọn, một cảm giác xót xa bỗng dâng lên trong ngực, cảm giác ấy khiến anh vô cùng khó chịu. Cậu thanh niên ấy vậy mà không tới.

"A Ly, hết fan rồi hay sao?" Lực Hoàn nghe thấy giọng mình có chút kỳ lạ.

A Ly nhìn quanh hội trường một lần nữa, khẽ thở dài. "Anh, cậu thanh niên kia, không tới."
Lực Hoàn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu sau đó đi thẳng lên phòng khách sạn đã đặt trước.. A Ly xách đồ chạy theo sau anh. Lúc A Ly đuổi kịp Lực Hoàn thì thấy anh cứ đứng ngoài cửa phòng không vào. A Ly lo sợ có phóng viên hay ai đó chụp được nên vội vàng chạy lại nhắc anh. "Anh ơi, mau vào...."

A Ly nhìn người đang đứng đối diện, ngạc nhiên tới mức chẳng nói hết câu. Cô bé hết nhìn người kia rồi lại quay sang nhìn Lực Hoàn sau đó rất ý tứ mà rời đi. Trước khi đi, A Ly kéo kéo ống tay áo Tiêu Chiến. "Anh, cẩn thận bị chụp."

Câu nói của A Ly khiến Lực Hoàn bừng tỉnh. Anh nhìn quanh, thấy không có ai mới bước nhanh tới mở cửa phòng, nhìn người đang đứng kia sau đó bước vào, cũng không đóng cửa.

Châu Kha Vũ nhìn xung quanh sau đó cũng nhanh chóng vào phòng, đóng cửa lại. Châu Kha Vũ  vừa xoay người đã thấy Lực Hoàn đang đứng giữa phòng nhìn cậu, trong ánh mắt của anh mang vô vàn cảm xúc không thể diễn tả hết thành lời. Châu Kha Vũ  có chút ngại ngùng, bước lên một bước, lấy một bức ảnh và cây bút từ trong túi áo vest ra, đưa cho Lực Hoàn. "Em tới tham dự buổi kí tặng."

Lực Hoàn cầm lấy bức ảnh Châu Kha Vũ  đưa. Đây có lẽ là một bức ảnh do Châu Kha Vũ  tự chụp. Nhìn cảnh xung quanh có lẽ là ngày anh đi quay video cho một chương trình nào đó. Lực Hoàn cầm bút ký lên bức ảnh tên của mình sau đó đưa lại cho Châu Kha Vũ .

Châu Kha Vũ nhận lấy, hơi cúi đầu nói cảm ơn. Sau đó, chẳng hiểu vì sao, cậu lại ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Lực Hoàn mà nói. "Em là Châu Kha Vũ . Nếu anh muốn gọi bảo vệ thì xin cho em năm phút, chỉ năm phút thôi, em hứa sẽ không làm gì anh, chỉ mong anh nghe em nói vài câu."

Thấy Lực Hoàn vẫn im lặng nhìn mình không nói, Châu Kha Vũ  ngầm hiểu anh đồng ý, liền lấy hơi nói một mạch. "Em thật sự rất thích anh, không phải thích giống như mấy cô bé ngoài kia gào thét thích anh yêu anh. Nếu anh cảm thấy ghê tởm thì em thật sự xin lỗi, nhưng em chẳng có cách nào khống chế được tình cảm của mình. Nhưng anh yên tâm, em sẽ không làm tổn thương anh, không quấy rầy anh. Em sẽ chỉ lặng lẽ đứng nhìn anh từ xa, ủng hộ và bảo vệ anh. Anh quá sáng chói em chẳng có cách nào theo kịp. Một năm qua em đã cố gắng nỗ lực rất nhiều nhưng vẫn không đủ. Em sẽ cố gắng hơn nữa để có thể khiến cho anh tự hào về fan của mình."
Châu Kha Vũ nói xong đưa cho Lực Hoàn một tấm danh thiếp, trên đó ghi: Tổng giám đốc Châu thị: Châu Kha Vũ .

"Châu thị chắc chắn sẽ lớn mạnh hơn nữa. Sau này, sẽ là nhà đầu tư cho phim của anh."

Châu Kha Vũ nói một hơi, vì nói quá nhanh nên giờ cậu thở dốc, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Lực Hoàn nhìn danh thiếp. Châu Kha Vũ  nói xong vẫn không thấy Lực Hoàn nói gì thì xoay lưng định rời đi

"Tôi đợi em." Lực Hoàn đột ngột lên tiếng khiến Châu Kha Vũ  giật mình. Cậu quay lại nhìn Lực Hoàn với ánh mắt ngạc nhiên.

Lực Hoàn bước lên một bước, nhìn thẳng vào mắt Châu Kha Vũ  nói lại lần nữa. "Tôi đợi em, đợi tới ngày em thật sự thành công thì hãy quay lại gặp tôi. Cho em một năm nữa thôi, khi em hai mươi mốt tuổi, hãy mang thành quả của em tới đây. Còn bây giờ tôi có thể tạm ứng trước cho em."

Châu Kha Vũ còn đang mơ màng nên chẳng hiểu 'tạm ứng' trong lời Lực Hoàn là gì.

Lực Hoàn bước thêm một bước, khi hai người đứng gần nhau, khẽ mỉm Lực Hoàncười. "Tạm ứng trước cho em một cái ôm."

Sao đó đưa tay ôm lấy Châu Kha Vũ . Cái ôm ngắn ngủi chỉ vài giây nhưng cũng đủ khiến Châu Kha Vũ  gần như hóa đá, cho tới khi tỉnh lại thì đã bị Lực Hoàn đẩy ra khỏi phòng từ lúc nào.

Lực Hoàn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cả người bỗng phát run. Là anh vừa chủ động ôm Châu Kha Vũ ? Lực Hoàn khẽ cười. Châu Kha Vũ , tôi đợi em, thế nên, mong em đừng phụ sự tin tưởng của tôi.

Trợ lý Tả, có mấy tài liệu cần ký gấp nhưng tổng giám đốc hôm nay chưa thấy tới." Thư ký ôm một xấp văn kiện đi tới văn phòng của Tả Ngôn Hy, mặt nhăn nhó.

Tả Ngôn Hy liếc nhìn lịch sau đó gật đầu bảo thư ký "Đưa tài liệu cho tôi, chiều tôi đưa lại."

Thư ký mừng như chết đuối vớ được cọc vội vàng đưa tài liệu tới cho Tả Ngôn Hy. Mấy tài liệu này vừa gấp vừa quan trọng ấy vậy mà đợi cả buổi sáng không thấy tổng giám đốc tới công ty. Tổng giám đốc cũng thật kỳ lạ, cứ thỉnh thoảng lại đột ngột không tới công ty, cũng không báo trước với ai, lịch trình thì cũng không có. Thật khiến người ta khó hiểu.

Tả Ngôn Hy xem giờ đoán giờ chắc Châu Kha Vũ  vẫn chưa vào bên trong nên lấy điện thoại gọi cho cậu. Sau khi Châu Kha Vũ  nói gì đó, Tả Ngôn Hy bèn cầm lấy tài liệu thư ký vừa đưa rồi lấy xe chạy một mạch đi tới chỗ Châu Kha Vũ .

Châu Kha Vũ hiện giờ đang bận, bận tham gia fanmeeting của Lực Hoàn.

Tả Ngôn Hy nghĩ lại thở dài. Thân là một ông chủ của một công ty, thế mà giờ lại chạy tới tham gia cùng một đám chị em ồn ào náo nhiệt, mà đâu có giống chị em người ta đi theo nhóm, lần nào Tả Ngôn Hy cũng thấy ông chủ của mình ngồi một mình một góc không trò chuyện với ai.

Cũng may địa điểm mà ngôi sao Lực Hoàn tổ chức fanmeeting lần này không xa lắm nên Tả Ngôn Hy cũng không cần tốn nhiều thời gian để tới nơi.

Ban tổ chức còn chưa soát vé thế nên các fan vẫn còn ngồi bên ngoài. Từ xa Tả Ngôn Hy đã thấy ông chủ của mình ngồi ngay gần cửa, vẫn là như mọi khi, một mình một góc.

Bởi vì trời sinh cho Châu Kha Vũ  một khuôn mặt đẹp trai, cùng với khí chất lạnh lùng tỏa ra từ người cậu nên đã thu hút rất nhiều chị em tới làm quen mặc dù trên mặt có mang khẩu trang. Dù sao cũng là fanboy, làm quen một chút cũng rất đáng giá.

"Bạn ơi đi một mình sao?". Một fan nữ trên đầu đeo chiếc băng đô tai thỏ có dán hình chibi Lực Hoàn tiến tới hỏi Châu Kha Vũ .

Châu Kha Vũ gật đầu không nói gì nhưng mắt nhìn chằm hình chibi của Lực Hoàn.

"Bọn mình ngồi đây được không?". Một bạn fan khác hỏi.

Châu Kha Vũ nói "Bạn đã ngồi rồi sao còn hỏi tôi."

Hai bạn fan nữ:........

Tả Ngôn Hy đứng từ xa cứ thấy lần lượt từng top từng top kéo tới, nói được vài câu lại ỉu xìu đi ra chỗ khác.

Hết cách thôi, bạn fanboy này lạnh lùng quá.

Vẫn là Lực Hoàn ca ca ấm áp nhất.

Tả Ngôn Hy bước tới gần Châu Kha Vũ  miệng còn tủm tỉm cười.

Một anh đeo khẩu trang vừa nhìn đã thấy đẹp trai, giờ lại thêm một anh áo vest quần âu nhan sắc sáng láng, quan trọng là không đeo khẩu trang xuất hiện đã thu hút không ít ánh nhìn của mọi người. Châu Kha Vũ không thèm để ý tới nụ cười thiếu đòn của Tả Ngôn Hy, chỉ im lặng nhận lấy tài liệu, cẩn thận xem qua sau đó ký xong rồi đưa trả lại cho anh.

"Mấy giờ cậu về để tôi đi đón." Trước khi đi Tả Ngôn Hy hỏi Châu Kha Vũ .

Châu Kha Vũ lắc đầu "Không cần, chắc sẽ muộn, tôi tự về được rồi."

"Vậy chú ý an toàn."

Cuối cùng cũng tới giờ vào cửa, ngay khi bảo vệ bắt đầu làm việc, Châu Kha Vũ  đã đứng ngay ngắn trước cửa ra vào, đưa cho anh ta xem vé.

Ghế ngồi có đánh số, vé bán ra cũng là đánh số nên mọi người bắt buộc phải ngồi đúng số ghế của mình. Fanmeeting này được tổ chức gần ngày sinh nhật của Lực Hoàn nên cũng có thể coi như bữa tiệc nhỏ của anh và fan.

Châu Kha Vũ tới chỗ của mình đã thấy có hai bạn nữ ngồi đó. Châu Kha Vũ  lạnh lùng đưa vé của mình ra nói với họ "Xin lỗi, hai người ngồi sai chỗ rồi." Chỗ của Châu Kha Vũ  là hàng đầu tiên ngay sát lối đi lên xuống sân khấu, có thể coi là vị trí đắc địa. Hai bạn nữ kia bị đòi lại chỗ thì có chút không vui nhưng bởi vì nhìn thanh niên trước mặt quá lạnh lùng nên cũng không dám nói thêm gì, lẳng lặng đi xuống chỗ của mình.

Lực Hoàn chuẩn bị gần xong, anh đang đứng trong phòng chờ nhìn ra ngoài sân khấu. Phòng chờ của Lực Hoàn nằm ở tầng 2, người trong phòng có thể nhìn thấy toàn bộ ở bên ngoài nhưng người bên ngoài thì không nhìn thấy bên trong đang làm gì.

Lực Hoàn liếc qua bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở ngay hàng ghế đầu tiên thì khóe miệng khẽ cong.

Quả nhiên là tới sớm a.

Tiểu trợ lý cầm cho anh ly nước ấm nhìn theo hướng ánh mắt Lực Hoàn đang nhìn thì khúc khích cười. "Cậu thanh niên này a, cũng một thời gian khá dài rồi, em nghe nói giờ Châu thị cũng là một công ty lớn."

Lúc này Châu Kha Vũ  ngẩng đầu lên ánh mắt dán vào tấm kính mờ trên tầng hai. Mấy hôm trước Tả Ngôn Hy có đưa cho cậu bản đồ của chỗ này thế nên Châu Kha Vũ  biết, nơi ấy là phòng nghỉ.

Giống như nhìn thấy Lực Hoàn hoặc có lẽ do Châu Kha Vũ đang tưởng tượng nhưng rõ ràng Châu Kha Vũ  thấy miệng Châu Kha Vũ  hơi kéo lên như đang cười.

Tiểu trợ lý là cô gái khéo léo, thấy một màn tình cảm tương tư như vậy thì thức thời rời đi, còn bảo mọi người năm mười phút sau hãy vào gọi Lực Hoàn.

Châu Kha Vũ dưới tầng một, Lực Hoàn trên tầng hai, hai người cách nhau một tấm kính không nhìn thấy rõ hai bên thế nhưng ánh mắt như xuyên thấu, nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt nhau. Thậm chí Lực Hoàn còn nhìn thấy khóe miệng Châu Kha Vũ  mấp máy nói một câu. Cậu ấy gọi "ca ca". Fanmeeting hôm nay rất vui, Lực Hoàn cười từ đầu tới cuối. Tới sát giờ kết thúc Lực Hoàn nói "Giờ có một món quà nhỏ như thế này." Lực Hoàn chỉ vào cái thùng nhân viên vừa đẩy ra "Trong đây là số thứ tự ghế các bạn đang ngồi. Tôi sẽ bốc ngẫu nhiên mười bạn may mắn nhất lên đây chúng ta cùng chụp ảnh, sau đó mỗi người sẽ nhận một món quà may mắn."

Lực Hoàn vừa nói vậy fan đã hò hét không thôi.

Được lên chụp ảnh cùng Lực Hoàn ca ca lại có quà ai lại không thích. Nghe thôi đã thích muốn phát dồ lên rồi đây này.

Lực Hoàn bắt đầu đưa tay vào trong thùng khoắng loạn xạ trong tiếng hò reo của fan.

"Ghế 17." Người đầu tiên được gọi tên mừng phát khóc, vừa khóc vừa chạy lên sân khấu.

"Ghế 175."

"Ghế 05."

"Ghế 93".

.......

Đã có chín người được chọn, chỉ còn một người duy nhất. Châu Kha Vũ tay nắm chặt mép quần. Cậu không hiểu cảm giác của mình lúc này là gì? Có quá nhiều cảm giác đan xen tán loạn trong đầu. Châu Kha Vũ  khẩn trương.
Lực Hoàn đưa mắt nhìn xuống bên dưới như có như không liếc qua chỗ Châu Kha Vũ . Lực Hoàn bốc lên một tờ giấy sau đó nói "Xin chúc mừng bạn cuối cùng, ghế số 11."

Châu Kha Vũ ngây người, ngốc ngốc nhìn vào cuống vé đã bị mình nắm nhàu nhĩ sau đó lại nhìn vào số ở ghế. Châu Kha Vũ  ngồi ghế số 11.

"Là cậu đó, mau lên đi." Một bạn nữ bên cạnh đẩy đẩy Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ cuối cùng cũng bỏ khẩu trang ra, đi lên sân khấu mà cứ như đang bước trên mây, cả người cậu đều run, chân bước đi chẳng còn cảm giác. Những người còn lại đều nhìn Châu Kha Vũ với ánh mắt vô cùng ghen tị và xuýt xoa.

Fanboy này cũng quá đẹp trai rồi.

Lực Hoàn nhìn người đang đi lên thì mỉm cười. Anh thả tờ giấy vào thùng. Lúc nhân viên nhìn thấy liền ngỡ ngàng. Trên tờ giấy là ghế số 1 chứ không phải số 11 như Lực Hoàn vừa đọc.
"Các bạn chúng ta đứng thành hàng nhé. Tôi sẽ đứng giữa." Lực Hoàn cầm mic sắp xếp đội hình.

Fan nào cũng muốn đứng cạnh Lực Hoàn thế nên tranh nhau. Châu Kha Vũ không thể xông vào tranh giành như họ, cậu đứng ở ngoài cùng nhìn vào chỗ Lực Hoàn ánh mắt vô cùng tiếc nuối.

"Chờ một chút chờ một chút." Ngay khi nhân viên định giơ máy lên chụp Lực Hoàn bèn lên tiếng. Anh nhìn sang phía Châu Kha Vũ cảm thán "Fanboy này của tôi cũng đẹp trai quá đi. Nào, tính cả tôi là chúng ta có hai nam, bạn đứng vào bên cạnh tôi, chúng ta đứng giữa."

Châu Kha Vũ còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Lực Hoàn đã đi tới kéo Châu Kha Vũ tới giữa đứng cạnh mình. Bạn fan nữ khi nãy bị đẩy ra đứng cạnh Châu Kha Vũ thì có chút không vui nhưng vì anh chàng này cũng đẹp trai không kém Lực Hoàn nên cũng không có phản ứng quá mức gì.

"Chúng ta cùng cười thật tươi nào. Bạn chụp ảnh, hãy chụp cho chúng tôi thật nhiều ảnh đẹp nhé, mỗi người một hai cái cầm về làm kỉ niệm."

Lúc nhân viên chụp ảnh hô "một, hai, ba" xong liền chụp. Lực Hoàn cười thật tươi, một tay giơ v-sign vô cùng đáng yêu.

Không một ai chú ý tới tay còn lại của anh hiện giờ vô cùng tự nhiên mà đặt lên eo  Châu Kha Vũ.

Mà Châu Kha Vũ lúc này muốn cười cũng không cười nổi. Phần eo nơi Lực Hoàn đang đặt tay vào mặc dù có thêm lớp quần áo nhưng tự dưng nóng lên lợi hại, tim vì thế cũng đập nhanh hơn, thành ra khi ảnh được in ra Châu Kha Vũ giữ một khuôn mặt lạnh lùng thủy chung không đổi.

Nhưng vẫn rất đẹp trai!

Chụp ảnh xong nhân viên đưa cho mỗi người hai cái ảnh làm kỉ niệm sau đó mỗi người còn được nhận một hộp quà xinh xinh. Lực Hoàn đưa một hộp quà cho Châu Kha Vũ, lúc không ai để ý đuôi lông mày hơi nhướng lên.

Trái tim Châu Kha Vũ rơi lộp bộp.

Hộp quà nhỏ xíu, nhẹ tênh.

Châu Kha Vũ từ đầu tới cuối giữ chặt như báu vật, dự định mang về nhà mới mở.

Lúc xuống ghế các fan bên cạnh tò mò hỏi là gì. Châu Kha Vũ lắc đầu nói không biết, cũng không có ý muốn mở ra xem ngay bây giờ.

Mọi người thấy vậy cũng đành tiếc nuối rời mắt đi.

Dù sao cũng rất ghen tị!

Fanmeeting dài hơn ba tiếng cuối cùng cũng kết thúc. Các fan ra về nhưng vẫn còn tiếc nuối, có fan thậm chí còn rơm rớm nước mặt bởi không biết bao giờ Lực Hoàn mới lại tổ chức lần nữa. Phải biết Lực Hoàn không giống những ngôi sao khác thường xuyên có mặt trên phương tiện thông tin đại chúng. Lực Hoàn phim quay không nhiều, phỏng vấn hay đi show thì hầu như không có, weibo hay instagram cũng không thường xuyên up. Đôi khi fan còn bởi vì thời gian dài không nhìn thấy thần tượng của mình mà sinh ra ảo giác Lực Hoàn ở ẩn rồi. Châu Kha Vũ về tới nhà mới mở hộp quà mà mình nhận được ở fanmeeting ra kiểm tra. Thực ra trên taxi đã mấy lần muốn mở ra xem nhưng vẫn là cố gắng nhịn xuống.

Chiếc hộp được gói rất cẩn thận bằng một lớp giấy màu xanh, đúng màu Châu Kha Vũ thích.

Châu Kha Vũ xé bỏ lớp giấy gói quà sau đó mở hộp, trong đầu Châu Kha Vũ đã nghĩ tới trăm vạn thứ mà gọi là quà ở trong chiếc hộp bé xíu này. Chiếc hộp này nhỏ nhất trong số những người được nhận quà hôm nay.

Trong hộp trống rỗng, chẳng có một thứ gì gọi là quà cả, chính xác là có một tờ giấy gấp nhỏ lại.

Châu Kha Vũ mở giấy ra, trên đó ghi một số điện thoại.

Châu Kha Vũ chỉ ngạc nhiên đúng hai giây sau đó cảm xúc liền vỡ òa.

Đây là số điện thoại của anh ấy.

Anh ấy chủ động cho mình số điện thoại. Một năm trước, khi Châu Kha Vũ mới gây dựng Châu thị cậu cũng đã có một cơ hội, nói chính xác hơn là Lực Hoàn cho cậu một cơ hội để cậu đưa số điện thoại của mình cho anh ấy. Châu Kha Vũ nhớ rõ khi ấy Lực Hoàn nói anh chỉ cho cậu một năm.

Tính nhẩm thời gian từ đó đến nay đã là gần hai năm trôi qua.

Bản thân Châu Kha Vũ nhiều lúc đã quên vậy mà Lực Hoàn lại nhớ rõ.

Này là Lực Hoàn đồng ý cho cậu một cơ hội phải không?

Châu Kha Vũ cứ nhìn trân trân tờ giấy sau lại bối rối. Châu Kha Vũ đứng dậy đi vòng vòng khắp phòng, sau lại ngồi xuống nhìn hai cái ảnh chụp hôm nay. Lực Hoàn và cậu đứng giữa fan nữ.

Nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt.

Cực kỳ giống ảnh đám cưới.

Phải, kết hôn. Châu Kha Vũ muốn kết hôn với anh ấy.

Trong đầu hiện về hình ảnh Lực Hoàn mặc quần da bó sát, áo sơ mi trắng nhảy ở fanmeeting, bởi vì vận động mà mồ hôi ra chảy từ mặt xuống cổ, áo sơ mi cũng vì thế mà ướt bó sát vào người làm lộ ra eo nhỏ trắng mịn, quần da làm nổi bật đôi chân thon dài, cặp mông căng tròn.
Châu Kha Vũ bỗng toát mồ hôi, nơi nào đó rục rịch có phản ứng.

Chết tiệt!

Châu Kha Vũ chạy vào nhà tắm xả nước lạnh ở vòi sen sau đó đứng đó mặc kệ cho nước chảy từ trên đầu xuống. Trong làn nước lạnh hình ảnh của Lực Hoàn vẫn chẳng thể nào xua ra khỏi trong đầu mình, Châu Kha Vũ thực sự đã nghĩ tới việc đè Lực Hoàn dưới thân mà yêu anh.

Kết quả của việc ngâm nước lạnh quá lâu là Châu Kha Vũ bị cảm.

Sáng hôm sau tới công ty Tả Ngôn Hy vừa nhìn thấy đã vô cùng hoảng hốt. "Tổng giám đốc, cậu làm sao thế? Sao sắc mặt lại kém như vậy?".

Châu Kha Vũ xua tay, lắc lắc đầu. Cổ họng vừa đau vừa khô khiến Châu Kha Vũ chẳng thể nào mở miệng được.

Tả Ngôn Hy đi tới kéo ghế cho Châu Kha Vũ ngồi sau đó đưa tay lên trán cậu để kiểm tra, tay vừa chạm vào trán Tả Ngôn Hy đã bị giật mình. Trán Châu Kha Vũ nóng tới dọa người.

"Tổng giám đốc, cậu sốt cao thế sao không nghỉ ở nhà." Tả Ngôn Hy vừa nói vừa bấm số tới thư ký dặn cô ấy đi mua chút cháo và thuốc hạ sốt.

Thư ký rất nhanh liền mua đồ về.

"Ăn chút cháo, uống chút thuốc sau đó vào trong phòng nghỉ ngơi, tôi sẽ gọi bác sĩ tới kiểm tra." Tả Ngôn Hy sau khi nhận đồ từ thư ký thì liền lưu loát giúp Châu Kha Vũ bày đồ ra. "Chẳng phải sáng hôm qua gặp cậu vẫn còn khỏe mạnh hay sao. Tại sao đi gặp người trong lòng về lại ốm tới mức lợi hại như vậy."

Châu Kha Vũ mệt mỏi tới mức hai mắt cứ nhắm chặt không mở ra nổi. Cậu từ chối trả lời mấy câu hỏi của Tả Ngôn Hy. Dưới sự ép buộc của Tả Ngôn Hy cuối cùng Châu Kha Vũ cũng về phòng nghỉ để nghỉ ngơi. Cũng may phòng nghỉ nằm ngay bên trong phòng làm việc của Châu Kha Vũ thế nên cậu không cần phải đi đâu xa.

Tả Ngôn Hy đợi cho Châu Kha Vũ ngủ mới nhẹ nhàng khép cửa lại và đi ra ngoài.

Đi gặp người trong lòng về kết quả sốt tới mức mê sảng. Này là thế nào?

Lúc bác sĩ tới khám cho Châu Kha Vũ bảo chỉ bị cảm lạnh uống thuốc rồi nghỉ ngơi vài ngày là ổn Tả Ngôn Hy mới yên tâm.

Thân là trợ lý lại kiêm luôn chức anh trai và bảo mẫu nhọc nhằn biết bao.

Châu Kha Vũ ốm gần một tuần mới khỏi.

Tả Ngôn Hy cảm thán đây chắc có lẽ là lần ốm lâu nhất của  Châu Kha Vũ. Bởi vì cha mẹ Châu Kha Vũ đều bận rộn lại ở xa nên Châu Kha Vũ không nói với cha mẹ rằng cậu bị ốm mà vì sao ốm lại càng không thể nói.

Vô cùng mất mặt!

Mấy ngày ốm công việc chuyển về nhà thành ra Tả Ngôn Hy phải chạy đi chạy lại giữa công ty và nhà của sếp mình. Châu Kha Vũ bởi vì điều này mà cảm thấy áy náy vô cùng.

"Thân là trợ lý thì đây là trách nhiệm của tôi. Tôi chỉ mong hai người sớm về chung một chỗ." Tả Ngôn Hy rất hào sảng nói.

Châu Kha Vũ cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào số Lực Hoàn lưu trong danh bạ, chỉ trơ trọi một số không có tên. Châu Kha Vũ nghĩ gì đó lại chỉnh sửa thành Lực Hoàn, nhưng cảm thấy quá mức đơn giản bèn sửa thành Lực Hoàn ca ca.

Lực Hoàn ca ca vẫn cảm thấy quá bình thường, Châu Kha Vũ bèn xóa đi lưu một hình trái tim rồi lại cảm thấy hơi khoa trương, hai người còn chưa có bắt đầu đã lưu như vậy thì không ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro