Mẹ tôi nhặt được một con mèo - Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bản gốc là oneshot, nhưng do khá dài nên mình tách ra nhé.

Truyện kết OE nhưng rất đáng yêu, rất ngọt, vì không biết có ai thầu chưa nên mình edit vậy, hi vọng bản edit của mình có thể truyền đạt đến sự đáng yêu của truyện đến mọi người, mang đến cho mọi người năng lượng tích cực trong những ngày này.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, cùng Kha Vũ chờ Riki trở lại nhé ( ╹▽╹ )

。◕‿◕。   。◕‿◕。   。◕‿◕。

"Mẹ tôi nhặt được một con mèo" Châu Tiểu Vũ cầu cứu

...

Tôi tên là Châu Kha Vũ, một học sinh trung học, sống ở một quận có tốc độ phát triển khá. Điều kiện gia đình tôi ở mức trung bình, bố điều hành một công ty thiết kế nhỏ, mẹ là nội trợ, chăm sóc một gia đình bốn người, ừmmmm... Nói đúng ra, là một nhà ba người và một con mèo.

Maruchan (Từ gốc: 丸酱 – Hoàn tương, Hoàn: viên tròn, tương: sốt chấm. Khi mình tra gg dịch thì nó hiển thị cả Maruchan nên mình để là Maruchan nhé). Đúng vậy, con mèo béo ngốc nghếch đó.... là anh trai tôi. Anh ta là loài mèo có bộ lông màu bạc trắng chân ngắn, mặt bự nhiều thịt, trông rất chi là ngốc.... Aida, này không phải mình tôi nói đâu nhé, người khác thấy con mèo này cũng nói thế đấy, không thể chỉ trách mình tôi được.

Tức quá mà, mẹ tôi thực sự chiều chuộng anh ta nhiều lắm, thậm chí còn chiều anh ta hơn cả tôi! Hừ, dù sao từ khi tôi còn bé, tôi toàn chơi mấy món đồ chơi mà anh ta để dư lại, nhìn đống đồ chơi đó thực không muốn chơi gì hết.

Anh ta rốt cuộc là mèo hay là người? Đó là bí mật của gia đình tôi ㊙️.

Theo lời kể của mẹ, khi bà mang thai tôi, bà đã lái xe lên núi thăm bố, một người có đam mê vẽ các loại thực vật, trong cơn mưa lớn, xe đột ngột bị hỏng ngay giữa đường lên núi. Trong lúc tuyệt vọng và sợ hãi, một chú mèo bạc xuất hiện và kêu meo meo, chú mèo đứng trước kính chắn gió phía trước nhìn mẹ tôi đang suy sụp ngồi khóc, meo meo như một sự an ủi.

Một người một mèo nhìn nhau một lúc rồi bỏ đi. Không ngờ rằng, chú mèo này đã thu hút dân làng gần đó và giải cứu mẹ tôi.

Mẹ tôi nói khi nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của chú mèo con ướt sũng nước mưa, bà nghĩ nó rất có linh tính, chú mèo đã cứu mẹ chúng tôi, bà thương nó vô cùng nên đã ôm nó vào lòng.

Mèo con rất ngoan ngoãn, dang hai bàn chân trước ra ôm bụng mẹ tôi, meo meo gọi.

"Anh của mày đã che chở cho mày từ nhỏ rồi, mày nhường anh tí đi!"

Ngất mất, thần chú của mẹ tôi đó, câu thần chú đi theo tôi cả đời này luôn.

Nói thêm chút, anh trai của tôi, anh ta có phải con người không?

Thành thật mà nói, tôi không biết.

Nhưng anh ta có thể biến đổi thành hình dạng con người.

Khi còn nhỏ, tôi nhớ có một cậu bé mập mạp, mắt to tròn rất xinh đẹp, thỉnh thoảng cậu bé ấy đến nhà tôi và chơi với tôi. Bố mẹ gọi cậu bé ấy là "con trai", bảo tôi gọi cậu ấy là anh. Nhưng điều kì lạ đó là khi anh trai đến chơi thì con mèo béo kia sẽ biến mất.

Chỉ đến khi tôi học lớp sáu tiểu học (tiểu học ở TQ học 6 năm), tôi mới biết rằng anh trai tôi, người mà tôi nghĩ đã được nuôi dưỡng ở nhà bà và thỉnh thoảng mới trở về, chính là con mèo béo chân ngắn màu trắng bạc đó! ! ! Anh ta luôn ở trong nhà tôi! ! !

Bố mẹ luôn biết điều đó, và tôi là người cuối cùng trong cái nhà này biết chuyện! Họ nói rằng họ sợ tôi còn quá nhỏ để tiết lộ bí mật này, còn bây giờ tôi đã hiểu chuyện và có thể bảo vệ anh trai mình.

Tôi...! Làm sao! Làm cách nào mà tôi thích được người anh này được nữa chứ?

Tuy rằng anh ấy rất ngốc, béo ú, ngốc và đần lắm... cơ mà, thực sự, rất đáng yêu (๑ ​​•. • ๑) ...

.

Không có thời gian hay quy luật cụ thể nào để anh ta biến hình cả.

Túm lại là tùy theo tâm trạng, mà tâm tư của một con mèo thì chẳng ai đoán được.

Tôi và anh ta cùng nhau lớn lên, và hình dáng con người của anh ta cũng vậy.

Đôi khi cuộn tròn trong lòng bố, cùng nhau xem TV, lười biếng vẫy đuôi một cách thoải mái, chẳng mấy chốc mèo ta đã ngao ngao vài tiếng rồi ngáy khò khò.

Đôi khi lại biến thành người, giẫm lên băng ghế nhỏ độc quyền của anh ta, đeo chiếc tạp dề nhỏ độc quyền, cùng mẹ loay hoay trong bếp, nói là giúp đỡ, thực chất là đi làm phiền thì có ......

Độc quyền... Ừm, không sai. Những món đồ của anh ta đều là hàng độc quyền của anh ta hết.

Chiếc ghế nhỏ màu tím dưới bàn chân mập mạp của anh ta được chính bố tôi thiết kế và làm riêng cho anh ta đó.

Đó là bởi vì năm đó, chiều cao của tôi tăng chóng mặt, hơn mét tám luôn rồi, anh trai tôi tức giận ngước nhìn tôi, "Kha Vũ, Maruchan không chạm vào đầu Kha Vũ được!"

"Ha, ai biểu do chân anh ngắn ~"

Anh ta cúi đầu, dùng đôi tay đầy thịt của mình đấm một cú đấm mèo vào bụng tôi. Sau đó lao đến chỗ bố tôi khóc lóc.

.

Theo quan sát của tôi thì, chỉ số IQ của Maruchan có vẻ không được tốt.

Sau khi cùng anh ta lớn lên, tôi liền phát hiện, có khả năng vì là mèo, nên khả năng biểu đạt ngôn ngữ của anh ta thật kém, đến giờ còn không nói lưu loát được, chỉ có thể bi bô nói một vài câu ngắn.

Tôi: "Mẹ ơi, con đói rồi, mau dọn cơm ăn thôi ."

Anh ta: "Ah mẹ ~ đói bụng ~ cơm cơm ~"

Tôi: "Bố ơi! Tiền tiêu vặt!"

Anh ta: "Pa! Papa ~ ôm ~"

🙃Vậy bạn nghĩ xem ai sẽ được cưng? Hẳn ai cũng biết rồi chứ?

Hừ.

Anh ta đương nhiên là có phòng riêng rồi. Nói đến cái này tôi lại càng tức!

Phòng anh ta lớn hơn cả phòng tôi nữa.

"Mày muốn phòng lớn như vậy làm gì? Anh của mày nhiều đồ chơi, tất nhiên phải dành phòng lớn cho nó chứ." Bố tôi nói thế đấy.

Nhất thời huyết áp muốn tăng cao rồi! Anh ta mỗi ngày đều muốn ngủ cùng tôi, lại còn đòi ngủ chung giường! Gian phòng lớn, giường lớn gì đó có ích gì chứ?!

Tức chết tôi! Tức chết mất!

Gì? Bạn hỏi tôi tại sao không qua phòng anh ta ngủ á?

Còn lâu nhé, cái phòng đó như dành cho bé gái ấy.

Tôi hoài nghi bố mẹ xem anh ta như con gái mà nuôi, mà thấy cũng hợp lí phết.

Người gì mà tay chân ngắn ngắn, lại nhiều thịt, trắng nõn nà đầy đặn, cứ như từng đoạn củ sen vậy.

Mẹ của tôi sẽ luôn mua cho anh ta những món đồ khá là đáng yêu, chẳng hạn như áo sơ mi trắng có cổ búp bê, quần short kaki dài đến đầu gối, áo phông màu hồng, áo khoác len hoạt hình, áo khoác dạ, mũ nồi, thêm một chiếc ba lô nho nhỏ, trông như một bé ngoan thuần khiết. Thật muốn gào mà, đừng có mong manh tinh xảo thế chứ ~ 🙄

Trông như một em bé gia giáo lại quyền quý vậy đó.

Còn tôi thì đơn giản thôi rồi, chỉ có áo phông và quần jean. Mẹ lấy cớ do tôi lớn nhanh nên chẳng thèm sắm đồ cho tôi nữa, bất quá tôi cũng không quan tâm lắm, một nhà vui vẻ là được rồi.

.

Maruchan có một con chó bông anh ta đặc biệt thích, gọi là Pochan.

Mèo mà lại thích chó, khó mà tin nổi luôn.

Sau khi tắm xong, thừa dịp tôi không chú ý liền ôm Pochan lẻn vào phòng tôi rồi trốn trong chăn.

Kỳ thực, ngay từ đầu khi đổi sang nhà lớn, tôi đã luôn ngủ cùng anh trai rồi. Khi tôi còn nhỏ, tôi rất sợ phải ngủ một mình, khi đó liền có anh trai ở bên cạnh, bất kể là hình dáng chú mèo nhỏ hay hình người, đều mang cho tôi cảm giác an toàn.

Anh ta còn học theo dáng vẻ của mẹ, ôm lấy tôi, vỗ nhẹ lưng tôi và nói: "Kha Vũ ngủ ngoan, có Maruchan đây rồi ~" 💕

Đôi khi tôi được ôm anh ấy trong hình dạng chú mèo, bộ lông xù lại ấm áp, cùng với hô hấp lên xuống nhẹ nhàng, tôi ôm anh ấy chìm vào giấc ngủ yên bình. 💕

Sau đó chúng tôi cùng nhau chậm rãi lớn lên, tôi cũng bước vào thời kì trưởng thành, cảm thấy cùng anh trai ngủ chung có chút ngại ngùng.

Nhưng khổ cái là anh ta không hiểu, mỗi lân tắm xong đều chỉ mặc một chiếc quần đùi rồi lại nhảy về phía tôi, làn da vô cùng mềm lại còn trơn mịn, làm mặt tôi muốn đỏ tới mang tai luôn, thế nhưng anh ta là hồn nhiên không biết gì cả.......

Thế là tôi liền ném anh ta ra khỏi phòng, cái mông tròn tiếp xúc với đất mẹ ~

Anh ta ngồi sụp xuống đất, méo miệng oan ức,

"Kha Vũ, xấu lắm!"

Sau đó giậm chân chạy đi.

Thế nhưng anh ta sẽ trả thù, sáng hôm sau, anh ta hóa thành mèo, biến thành một con mèo béo, đặt mông ngồi lên mặt tôi.

Ngồi chồm hổm trên ngực tôi, dùng hai chân trước giẫm lên mặt tôi.

"Meo~"

"Hôm nay là chủ nhật! Anh mới sáng đã làm gì vậy!?"

"Meo meo~"

"Gì? Đi ra coi!"

"Meo meo meo ~"

"Tui xin anh đó, cho tui ngủ nướng xíu đi ~"

"Meo! Meo! Meo!"

Và thế là anh ta vung cái đuôi to, quất thẳng luôn vào mặt tôi. 😭

-End Part 1-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro