6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

« Ngân Hà » Chương 06:

27

Lực Hoàn không ngờ rằng cuộc chia tay đơn phương lại trở thành thế này.
Lúc đầu đã cho là mọi thứ sẽ kết thúc trong im lặng.

Châu Kha Vũ chắc là đã sợ lắm.

Nếu ngày đó mình không phản kháng thì tốt rồi, lặng lẽ đi vào phòng, vậy thì Kha Vũ liền sẽ không phát hiện.

Lực Hoàn thậm chí đã nghĩ vậy.

Nhưng khi ấy cậu thực sự không thể làm vậy được, cùng người khác làm chuyện như thế trong khi Châu Kha Vũ đang ngủ ngay dưới lầu.

Dù có là trong căn gác xép của mình, trần trụi bị dùng sức đè lên tường vẫn còn tốt hơn là ở đó.

Những người đầu bếp, lái xe hoặc người làm vườn mỗi khi làm cậu luôn phun ra nhưng câu bẩn thỉu, "Thật đúng là cái đồ đ* đi*m chỉ biết quyến rũ người khác.", "Mẹ kiếp, sao lại không kêu nữa?", "Dạo này mày với thằng thiếu gia ngu ngốc kia chơi vui quá nhỉ, còn không chịu làm việc.", "Nó có biết làm mày tốn bao tiền một lần không?", "Thằng đó làm mày thế nào trong căn phòng kia? Nói nghe xem nào."

"Hắn có biết mày tính bao nhiêu tiền cho một cái tàn thuốc không, đồ đi*m này. . ."

Căn gác xép, sẽ nuốt chửng mọi lời oan ức, mọi lời van xin, và hết thảy những nghẹn ngào nức nở của Lực Hoàn.

Tên đầu bếp tìm cậu gây sự cũng là bởi vì từ khi quen với Châu Kha Vũ thì Lực Hoàn đã không còn đồng ý tiếp bọn hắn.

Có đôi khi cậu cảm giác mình thật là gần Kha Vũ, chum đầu một chỗ cùng xem phim, hơi thở nóng rực phả bên tai.

Nhưng đôi khi lại rất xa, xa như thể giữa họ cách nhau một dài Ngân Hà.

Nên đi thôi.

Nhìn nhau chỉ càng thêm đau khổ.

"Kha Vũ"

"Ừ?"

"Không có gì" (Tạm biệt.). Thầm nói trong lòng.

Lực Hoàn cười ngượng ngùng với hắn.

28

Đã năm năm.

Châu Kha Vũ vẫn giữ thói quen đi đến các phòng trưng bày nghệ thuật và triển lãm tranh địa phương mỗi khi đi công tác.

Cũng không biết bản thân đang chờ mong điều gì, hắn tự cười nhạo mình.
Người kia quá cẩn thận, không để lại cho hắn bất kỳ manh mối nào.

Ngoại trừ những cây bút màu tím trên bàn.

Lực Hoàn suy nghĩ một chút vẫn là không mang nó theo, cậu đặt nó trên mặt bàn căn gác mái.

Vào buổi tối ngày thứ hai sau khi Lực Hoàn trốn thoát, nghe nói, tiểu thiếu gia nhà họ Châu giống như phát điên lên, tra hỏi người khác, thậm chí còn ra tay đánh người sau khi nghe một số tin đồn. Tên đầu bếp từng đe dọa Lực Hoàn đã bị hắn điên cuồng đè xuống đất mà đánh, suýt chút nữa thì đã giết chết tên kia.

Chắp vá lại cũng xem như đã biết được đại khái nửa trước cuộc đời thê thảm tàn tạ của Lực Hoàn.

Cuối cùng thì cậu cũng trốn thoát rồi.

Ấy thế mà đã trốn thoát thật rồi.

Châu Kha Vũ cảm thấy linh hồn mình sắp bị đại hỉ đại bi xé rách.

Hắn cố gắng tìm kiếm dấu vết về sự tồn tại của Lực Hoàn. Nhưng có làm thế nào cũng không thể tìm ra được.

Sau khi nằm trên giường không ăn uống gì trong ba bốn ngày, Châu Kha Vũ chợt nhớ đến gốc cây nọ.

Hắn không thể chờ đợi mà dùng tay không để đào tìm hộp thiếc mà họ đã chôn cùng nhau.

Ngón tay bị thương thì có làm sao.

Bị tàn thuốc dụi lên chắc hẳn còn đau hơn thế này cả vạn lần?

Sau khi cánh tay Châu Kha Vũ cũng có một vài vết bỏng hình tròn, hắn đã có thể đưa ra đáp án khẳng định cho câu hỏi này.

Mẹ kiếp, rõ ràng hắn cũng là người hút thuốc lá, sao khi đó lại không nhận ra vết sẹo kia, để cậu lừa.

Nghĩ đến đây, răng hàm Châu Kha Vũ đầu sắp bị hắn nghiến nát đến nơi.

Tờ giấy ước mơ:
Hi vọng có thể đứng bên cạnh Châu Kha Vũ. -- Lực Hoàn

Hi vọng ước mơ của Lực Hoàn sẽ trở thành hiện thực. -- Châu Kha Vũ

29

Châu Kha Vũ trở lại thành phố vào cuối mùa hè.

Hắn như thể đã thay da đổi thịt.
Những cuộc đua xe, quán bar, tiệc tùng đều biến mất trong sinh hoạt của hắn.

Trường học, thư viện, nhà riêng, công ty. Liều mạng học cách kinh doanh, học cách tự lập.

Mẹ hắn quá kinh ngạc, nhẹ nhàng hỏi thăm lúc ở nhà ông ngoại đã có chuyện gì sao.

Châu Kha Vũ chỉ là ôm mẹ mình khóc lớn một lần, thế nhưng không hề nói gì cả.

Hắn bỏ đi tất cả đồ vật màu tím.
Thậm chí còn có một khoảng thời gian cứ nhìn thấy màu tím liền trở nên run rẩy.

Châu Kha Vũ cũng không còn phung phí như trước, đã bắt đầu có khái niệm về tiền bạc.

Khi hắn kiếm được khoản tiền đầu tiên liền mua một căn họ nhỏ rồi dọn ra ở riêng.

Trang trí trong đó rất tối giản. Mẹ và bạn bè đều nói đùa rằng Châu Kha Vũ đã trở thành một nhà sư khổ hạnh.

Hắn đang nỗ lực tách ra.


30

Lực Hoàn chưa bao giờ hi vọng xa vời, cũng như không hi vọng Châu Kha Vũ bởi vì mình mà mất đi sự che chở của gia tộc.

Nếu như cậu không rời đi, liệu Châu Kha Vũ sẽ trở nên thế nào?

Đứa trẻ đơn thuần lương thiện nhìn thấy sự ghê tởm của gia tộc sẽ bị đạo đức nghiền ép, hay là sẽ bị họ đồng hóa thành một kẻ bóc lột vô cảm.

Dù là loại nào thì Lực Hoàn cũng không muốn.

Cậu chính là một ví dụ sống sờ sờ, gia đình cùng người thân quan trọng thế nào đối với người sống trên đời cơ chứ.

Cho nên cậu không hề oán hận Châu Kha Vũ chút nào.

Chỉ là, hơn mười năm ở nhà họ Châu trong đau đớn và gian nan như vậy mà cậu còn chưa từng từ bỏ hi vọng về cuộc sống, ấy vậy mà sau khi trốn thoát lại rơi vào trầm cảm.

Lúc mới trốn khỏi đó, cậu cẩn thận trốn trốn tránh tránh.

Thì ra số tiền cậu dành dụm bao lâu nay lại chẳng đáng là bao so với cuộc sống bên ngoài.

May mà khi ở nhà họ Châu đã học được một ít kỹ năng trong nhà bếp, khiến cho cậu có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống.

Lực Hoàn chỉ là một người giúp việc đã được mua đứt, nhà họ Châu chắc chắn sẽ không tốn quá nhiều thời gian và sức lực để tìm kiếm cậu, đợi qua thêm một thời gian nữa rồi mọi chuyện sẽ tốt lên.

Lực Hoàn kiên định nghĩ thế.

Trong ba năm đầu, cậu phiêu bạt khắp nơi, bận rộn với công việc mưu sinh.
Vào năm thứ tư, cuối cùng cậu đã đã dừng chân tại một thị trấn nhỏ ven biển. Sau khi có công việc ổn định, Lực Hoàn bắt đầu chính thức học vẽ.
Cũng có thể nói là, một lần nữa chấp nhận vẽ tranh lại.

Lực Hoàn vẫn là thích khóc, ở trong mơ khóc đến mức tự tỉnh lại, mỗi khi không ngủ được liền rất nhớ Châu Kha Vũ. Lật lại những ký ức đẹp đẽ hiếm hoi trong nhân sinh của mình.

Bữa sáng mỗi ngày có còn cần người mang đến tận giường không? Vẫn còn hay nằm lỳ trên giường chứ? Hiện giờ ai sẽ xem phim kinh dị với hắn?

Sẽ vẫn vì vài trò chọc ghẹo người khác ngây thơ mà khờ khạo cười ngây ngô chứ?

Lực Hoàn cảm thấy mình như một vết nhơ trong nhân sinh đẹp đẽ của Châu Kha Vũ.

Quên Lực Hoàn đi, Kha Vũ.

Nếu như việc cầu khẩn thần linh có tác dụng.


31

Dì hắn ly hôn.

Tại buổi họp mặt gia đình, Châu Kha Vũ mang vẻ mặt vô cảm.

Việc thuê thám tử tư rất có ích.

"Con muốn làm cho hắn ta thân bại danh liệt." Dì hắn nâng ly, lớn tiếng mắng mỏ.

"Nếu hắn nuôi phụ nữ ban ngoài con còn có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng hắn quá đáng quá rồi, đơn giản chính là chà đạp lên tôn nghiêm của con!"

"Lần nào cũng mang các loại đàn ông khác nhau cùng đi công tác, sao con có thể không phát hiện được?"

Khịt mũi coi thường, thờ ơ lạnh nhạt.
Vốn Châu Kha Vũ không muốn tới, thế nhưng lại muốn xem cảnh thái bình giả tạo của những người này.

Phản ứng của mẹ hắn với ông ngoại đều rất bình tĩnh. Chuyện được nhắc đến nhiều nhất là làm thế nào để tối đa hóa lợi ích, coi chuyện ly hôn lần này như một cuộc đàm phán trong kinh doanh. Cùng với việc lựa chọn đối tượng kết hôn tiếp theo cho dì.

Châu Kha Vũ cảm thấy buồn nôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro