CHAP 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình tự đặt target là nếu Dũ cmsn anh R thì mình mới đăng chap mới full không chia part. Ui không ngờ bạn đăng thiệt =))))))))))))))))))))))))))))))))

Chap này không có H đâu rất là ấm áp, Dũ của chap này rất là rén y chang ngoài đời zạy đó 🥰

Mọi người đọc dui dẻ nha 🥰

_________


"Riki?" Châu Kha Vũ ở đầu dây bên kia kéo suy nghĩ của Riki trở về "Anh còn đang nghe không?"

"Ừm, đang nghe đây."

"Em đoán là anh ... đã quên hết những gì anh hứa với em sáng nay rồi."

Riki suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra mình đã hứa chuyện gì, "Tôi đã hứa gì à?"

"Đó là lúc anh ... cao trào."

Hai má vừa mới hết đỏ lại nổi lên từng mảng hồng nhạt, "Lúc đó sao mà nghe được cậu hỏi cái gì chứ!"

"Không sao, bây giờ em sẽ hỏi lại." Thanh âm Châu Kha Vũ run rẩy đến cực độ, "Chúng ta quen nhau nhé?"

Đầu Riki ầm một cái nổ tung.

"Buổi sáng anh đã đồng ý với em một lần rồi. Bây giờ mà không nói lời nào em sẽ coi như anh ngầm đồng ý đấy."

Mặc dù rất báo đạo, nhưng giọng nói run rẩy đến lợi hại của Châu Kha Vũ lại bán đứng cậu ấy, Riki cười ngọt ngào đến mặt nở hoa, miệng lại oán giận nói, "Cái gì ... Thật là vô lý..."

"Chẳng lẽ anh còn muốn  từ chối sao?" Châu Kha Vũ nghe ra được sự vui vẻ trong giọng nói của Riki, "Anh cũng thích em đúng không?"

"Em sẽ không hối hận sao?"

"Có lẽ do đêm qua anh say rượu nên đã quên hết những lời em đã nói, hoặc có thể anh nghĩ những lời nói trên giường không đáng tin cậy, vậy bây giờ em sẽ nói với anh trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo." Giọng Châu Kha Vũ đã không còn run rẩy nữa. Mọi âm tiết đều rõ ràng kiên định."Chikada Rikimaru, đối với anh, em mãi mãi không hối hận."

Người này sao có thể trêu mình như vậy! Trong đầu Riki không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, cũng không còn chỗ để nghĩ về bất cứ điều gì khác.

"Vậy... câu trả lời của anh là ?" Châu Kha Vũ hỏi.

Riki tim đập thình thịch, không thể ôm mặt tiếp nhận, lại không nỡ từ chối, chỉ có thể lòng nghĩ một đường miệng nói một nẻo: "Cứ thử trước đi. Khi nào hài lòng thì mới quen chính thức."

"Được, vậy sáng mai em đến tìm anh."

"Hả? Em đến làm gì?" Riki bò dậy từ mặt đất nhìn xuống tầng dưới lần nữa.

Châu Kha Vũ vẫn đang đứng đó, một mực nhìn lên ban công, Riki vừa lú đầu ra liền giơ tay lên vẫy vẫy. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của cậu, "Em muốn làm bữa sáng cho bạn trai tương lai của em và các con của anh ấy, phấn đấu lên được chức bạn trai chính thức nữa."

Ngày hôm sau Châu Kha Vũ quả nhiên đến sớm, gõ cửa nhà Riki, mang theo một đống nguyên liệu, hai đứa nhỏ cũng không hỏi vì sao Kha Vũ lại đến nhà, bởi vì sự chú ý của chúng đã bị một bàn lớn đồ ăn ngon thu hút mất rồi.

Châu Kha Vũ chỉ tùy ý ăn hai miếng liền chuẩn bị đi làm, Riki có chút đau lòng, đưa Châu Kha Vũ đến huyền quan, sau đó nói: "Thực ra em không cần phải vội vàng chạy tới đây để làm bữa sáng cho bọn anh như vậy đâu. "

"Bữa sáng không phải là trọng điểm, trọng điểm là em được nhìn thấy anh."

"Vậy thì đừng làm bữa sáng thịnh soạn như vậy, chỉ cần đơn giản thôi là được rồi."

"Vậy à, đã rõ."

Thấy Châu Kha Vũ đáp ứng mình, Riki mới không tiếp tục nữa, anh đặt tay lên nắm cửa chuẩn bị mở, Kha Vũ đột nhiên từ phía sau ôm lấy anh, tựa như một con cún khổng lồ, đầu dựa trên vai anh, "Em không muốn đi làm đâu..."

Châu Kha Vũ tiếp tục, "Em hối hận."

Trái tim Riki thắt lại, có chút sợ Châu Kha Vũ sẽ nói ra những lời mình không muốn nghe, "Em hối hận cái gì?"

"Hối hận ngày đó không đánh dấu anh vĩnh viễn." Châu Kha Vũ dùng chóp mũi xoa nhẹ lên vai và cổ của người trước mặt, "Nếu như bị đánh dấu, cho dù khi tỉnh lại anh có hối hận đi chăng nữa, thì ít nhất em cũng sẽ không cần sợ sẽ không tìm được anh."

"Kha Vũ ..." Riki xoay tay chạm vào đầu đối phương. "Lần này, anh sẽ không rời đi."

"Nói được phải làm được."

"Được rồi, còn nhây nữa là muộn làm bây giờ." Riki mở cửa ra, nhanh chóng hôn lên má Châu Kha Vũ một cái, sau đó đẩy người ra ngoài, đỏ mặt ném một câu "Mai gặp lại" rồi vội vàng đóng cửa.

Châu Kha Vũ nhìn cánh cửa trước mắt, thu hồi bàn tay giơ lên một nửa, " Ngày mai gặp...  Sao?"

Riki dạy xong một ngày đang chuẩn bị trở về nhà, còn đang mải mê trò chuyện với các học sinh thì cửa thang máy mở ra làm anh không khỏi ngây ngẩn, rõ ràng là Châu Kha Vũ mình mới gặp vào buổi sáng.

Châu Kha Vũ vốn đang trầm tĩnh, vừa nhìn thấy Riki khóe miệng lập tức kéo lên khiến cho sau lưng anh nổi lên một trận xôn xao, vài học sinh khi nãy vẫn đang trò chuyện với Riki nhất thời lao vào thang máy. Anh chàng đẹp trai, hơn nữa còn là một anh chàng đẹp trai với nụ cười tỏa nắng thì ai mà không mê cho được?

Châu Kha Vũ nhìn dòng người không ngừng xông vào thang máy không khỏi nhíu mày, tay vẫn giữ nút mở cửa nhìn Riki, "Đừng có đơ ra nữa, mau vào đi."

Đống học sinh trong thang máy mang vẻ mặt hóng chuyện quay qua nhìn Riki lão sư, anh lúng túng đến không dám nhúc nhích, vẫn là Châu Kha Vũ đưa tay ra kéo anh vào trong. Phát hiện YoYo đi bên cạnh mình nãy giờ vẫn đứng ở cửa thang máy không đi vào. Anh định bảo cô ấy mau chóng đi vào đi, kết quả YoYo nhìn đám người trong thang máy một cái, "Khụ khụ, mấy người có thể thức thời một chút hay không hả?"

Vừa dứt lời dòng người trong thang máy lại ùn ùn nối đuôi nhau bước ra, một số người còn nhân cơ hội chụp lén vài tấm ảnh, Riki cảm thấy có chút hít thở không thông, cả người ngượng ngùng lui về một góc trong thang máy  giữ khoảng cách với Châu Kha Vũ.

Nhìn thấy trong thang máy chỉ còn lại Chu Kha Vũ và Riki, YoYo mới hài lòng gật gù, sau đó mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt hai người trong thang máy, thầm nghĩ Riki-chan, chị YoYo chỉ có thể giúp hai người đến đây thôi đó.

Cửa thang máy khép lại, Châu Kha Vũ đột nhiên tiến tới gần Riki, vươn tay vòng qua thắt lưng ôm anh vào lòng. Vốn dĩ Riki đã nép sát trong góc thang máy, giờ đây ngay lập tức bị mắc kẹt trong vòng tay của Châu Kha Vũ. Thân thể hai người kề sát vào nhau, Châu Kha Vũ cúi đầu hôn lên môi Riki, dừng vài giây mới buông ra.

Riki đỏ mặt, hơi thở trở nên nặng nề một chút, anh nhìn những con số đang thay đổi trong thang máy, "Làm sao em biết được khi nào anh tan lớp?"

"Em có gián điệp ở đây."

Nhìn bộ dạng bí ẩn của cậu ta, Riki suy nghĩ một chút liền hiểu ra, còn ai khác ngoài Kira sao? Cho nên cũng không tranh cãi vấn đề này nữa, trực tiếp đổi đề tài, "Em không cần phải làm việc sao?"

"Em bỏ việc để đến đón anh á ~"

Miệng Riki biến thành chữ "O" lớn, Châu Kha Vũ cười híp mắt khép cằm anh lại, "Cẩn thận bị trật khớp cằm bây giờ, em đang đùa thôi, chiều nay em nghỉ ngơi."

Tâm địa người này vẫn xấu xa như mọi khi.

Vừa vặn thang máy dừng ở lầu một, Riki trừng mắt nhìn Châu Kha Vũ một cái chuẩn bị ra ngoài, không nghĩ tới Châu Kha Vũ nắm chặt lấy tay anh, Riki làm thế nào cũng không thoát. Chỉ có thể trừng mắt nhìn Kha Vũ, "Em làm gì vậy?"

"Tuyên bố chủ quyền." Châu Kha Vũ cười đến chói mắt, kéo anh đi thẳng từ phòng nhảy ra tới chổ để xe. Thẳng đến khi Riki ngồi lên ghế phụ mới chịu buông tay.

Tiếp theo Châu Kha Vũ đưa Riki đi chợ mua thức ăn, suốt chặng đường đều nắm tay nhau như một cặp vợ chồng mới cưới, không ít chủ sạp còn khen bọn họ xứng đôi. Sau khi Châu Kha Vũ mua nguyên liệu xong còn giả vờ kéo Riki đi thêm vài vòng nữa. Sau đó cùng đến nhà Lưu Chương đưa hai nhóc con về nhà, hai người cùng nhau nấu cơm, sau khi ăn uống no nê Kha Vũ liền chạy đi rửa bát, còn Riki dẫn hai đứa nhỏ ngồi trên ghế sô pha xoa xoa cái bụng tròn vo cho tiêu thực.

Bởi vì có hai đứa nhỏ ở đây nên Châu Kha Vũ cũng không dám làm gì quá thân mật, sau đó cậu còn dỗ cho hai đứa nhỏ đi ngủ rồi mới chuẩn bị rời đi. So với người theo đuổi, Riki cảm thấy Châu Kha Vũ giống như một quản gia miễn phí hơn. Anh cảm thấy đau lòng, "Kha Vũ ... Thực ra thì em không cần phải như vậy."

"Như vậy là như nào?"

"Công việc của em phải bề bộn biết bao nhiêu là chuyện, không cần phải tốn thời gian làm việc này. Mỗi ngày vội vàng ngược xuôi rất vất vả."

Châu Kha Vũ cười cười, "Em có thể hiểu theo nghĩa anh đang đau lòng cho em không?"

"Ừm, anh đau lòng."

Sự thẳng thắn quá mức khiến  Châu Kha Vũ ngây ngẩn, sau đó lại nhếch khóe miệng lên, nở một nụ cười xấu xa, "Nếu anh nghĩ chuyện này sẽ khiến em rất mệt mỏi, vậy tại sao anh không để em sống ở đây?"

"Không được!"

Nụ cười của Châu Kha Vũ đông cứng trên mặt, "Có phải anh từ chối quá nhanh rồi không?"

"Xin lỗi ..." Riki cúi đầu, "Anh chỉ không muốn quay lại, thời điểm chỉ có quan hệ xác thịt như khi đó."

"Em hiểu." Châu Kha Vũ không nói gì nữa, ngồi lại một lúc mới rời đi.

Suốt một tháng tiếp theo, Châu Kha Vũ đều đặn xuất hiện ở nhà Riki mỗi sáng để làm bữa sáng với anh, sau đó sẽ cùng Kira và Sora ăn sáng. Nếu Riki có lớp vào buổi sáng, Châu Kha Vũ sẽ đưa anh đến phòng nhảy trước khi đi làm, nếu không thì cậu sẽ nhìn thời gian rồi tự mình đi.

Chỉ cần có thời gian, Châu Kha Vũ sẽ cố gắng hết sức chạy tới phòng nhảy đón Riki tan lớp, nếu không thể đón được sẽ gọi cho Riki để nói rõ tình hình. Nếu là buổi trưa, cậu sẽ đặc biệt đến phòng nhảy tìm Riki cùng ăn trưa, tận hưởng thế giới hai người một chút, sau đó đưa Riki về nhà.

Hai người giống như một đôi tình nhân bình thường có thể thấy ở mọi nơi trên phố, chỉ khác ở chổ không có tiếp xúc thân mật, thậm chí có thể nói là ngây thơ quá mức, chuyện thân mật nhất cũng chỉ có nắm tay, ngay cả hôn môi cũng không có. Từ hai người chỉ cần gặp liền vồ vập lấy nhau đột nhiên trở nên thuần khiết, Riki nhất thời không thể thích ứng.

Anh ấy thực sự rất muốn được Châu Kha Vũ ôm vào trong ngực, hoặc hôn anh ấy giống như khi ở trong thang máy ngày hôm đó. Anh không hiểu, những người khác khi quen nhau đều là hẹn hò trước, thời điểm hẹn hò ngay cả hôn môi cũng phải thận trọng, sau khi vượt qua bao nhiêu khó khăn trùng trùng điệp điệp cuối cùng mới đến được bước thân mật nhất, tại sao tới lượt họ lại hoàn toàn ngược lại vậy? Có phải vì những lời anh đã nói vào ngày hôm đó không?

Không phải Riki chưa bao giờ nghĩ đến việc để cho Kha Vũ lên chức "chính thức", nhưng mà Châu Kha Vũ không chủ động nhắc tới, Riki cũng không biết nên nói như thế nào cho phù hợp, giống như không tìm ra được thời điểm để nói cụm "bạn trai chính thức" kia vậy. Riki rất khổ não, nhưng từ đầu đến cuối anh không hề chủ động mở miệng nói ra suy nghĩ trong lòng mình với Kha Vũ, anh ghét bản thân cứ băn khoăn nặng nề như vậy.

Cho đến một ngày, khi ống nước trong nhà bếp của Riki vỡ tung, mọi thứ mới có chút tiến triển.

Riki cả ngày ở trong phòng nhảy, đợi đến khi Châu Kha Vũ và Riki mua đồ ăn xong xuôi mang theo hai bạn nhỏ về nhà thì hầu hết đồ đạc đã bị ngâm trong nước.

Châu Kha Vũ vội vàng bước tới tắt van chính và công tắc điện, sau đó kêu Riki gọi cho quản lý tòa nhà tìm người xử lý, ngay sau đó cậu xắn tay áo lên bắt đầu thu dọn nhà cửa. Sàn gỗ của ngôi nhà đã bị thấm nước, trong thời gian ngắn không cứu vớt được gì, trước tiên Châu Kha Vũ đi cất hết đống đồ điện để trên mặt đất, sau đó đi kiểm tra từng phòng một. Kết luận cuối cùng chính là, ngôi nhà này không thể ở được nữa.

Ít nhất là trong mấy tháng tiếp theo không thể sống ở đây.

Ống quần Châu Kha Vũ toàn là nước, áo sơ mi trắng trên người cũng dính nước trong lúc di chuyển đồ đạc, ép chặt vào người cậu, kéo áo sơ mi đang sơ vin gọn gàng ra mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nhìn căn nhà bừa bộn, Châu Kha Vũ thở dài: "Căn nhà nhất định phải cải tạo một chút mới sống được. Anh định làm gì?"

"Thật sự không thể đến chổ AK sống một thời gian ..."

"Như vậy sao mà được? Nơi đó nhỏ như vậy, lại còn quá ồn ào. Thỉnh thoảng đem bọn nhỏ giữ ở đó thì không sao. Nhưng nếu sống ở đó vài tháng anh không sợ tai của Kira và Sora sẽ bị điếc sao? Hơn nữa, em đang là bạn trai tập sự của anh. Dù sao đi nữa.... Anh không làm phiền em, lại chạy đi gây rắc rối cho nam nhân khác, có phải là cực kì không thích hợp không? "Giọng điệu của Châu Kha Vũ đột nhiên trở nên trầm xuống, giống như cậu ấy đang thực sự tức giận," Bọn anh chuyển đến chỗ em ở đi. "

"Tới chổ của em?" Riki sửng sốt, "Tiểu khu Hải Hoa xa lắm. Hơn nữa phòng nhảy của anh với nhà trẻ của hai đứa đều ở đây rồi, thật sự không tiện."

"Từ khi tốt nghiệp em đã không còn ở đó nữa rồi. Bây giờ em sống ở quận Shancheng."

"Là tiểu khu thành phố núi gần đây?"

"Chuẩn rồi."

"Anh còn tưởng rằng em vẫn sống ở đó, còn cảm thấy em mỗi ngày chạy ngược chạy xuôi như vậy quá vất vả nữa." Riki đấm cậu một quyền, "Trả lại cảm động cho anh!"

"Là như vậy sao? Em còn không biết tại sao anh lại thương em đến như vậy." Châu Kha Vũ cười nói, "Biết vậy em đã không nói rồi. Để cho anh đau lòng thương em nhiều hơn nữa, sớm ngày thăng chức "bạn trai chính thức"."

Vừa nghe thấy "chính thức", Riki định thuận theo lời cậu nói tiếp thì Kira đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, đứng trên ghế sô pha kéo tay áo Châu Kha Vũ: "Bác sĩ Châu, nhà bác sĩ có nhiều phòng không ạ?"

"Ba phòng ngủ hai phòng khách, mấy đứa ở không thành vấn đề."

"Vậy Kira sẽ đến nhà bác sĩ Châu!"

Sora không cam lòng yếu thế,  giơ tay trên ghế sofa nhảy nhót, "Sora  cũng đi nữa!"

"Nhìn xem, bọn trẻ đều nói sẽ đi kìa." Kha Vũ nhếch mép cười, Riki suy nghĩ một chút, vẫn không đem "bạn trai chính thức" nói ra, không thể để cho tên này trở nên quá đắc ý.

Khi những người của ban quản lý đến, đại khái giao tiếp xong xuôi, Riki thu dọn một ít hành lý rồi đến nhà Châu Kha Vũ. Lúc đến nơi cũng đã gần 8 giờ, hai đứa nhỏ đói không chịu nổi, Châu Kha Vũ lập tức mở điện thoại đặt thần khí dỗ con nít - pizza.

Pizza đến nơi cũng là khung giờ hai đứa nhỏ thường đi ngủ, hai đứa vừa ăn vừa ngủ gật, cũng không biết có ăn no hay chưa đã ngủ luôn ra đấy, dù có gọi như thế nào cũng không tỉnh. Châu Kha Vũ nhanh chóng dọn giường ở một trong những phòng dành cho khách, lấy khăn ướt lau cho hai đứa nhỏ rồi thay đồ ngủ, sau đó ôm vào phòng.

Động tác của Kha Vũ hết sức thuần thục. Riki cảm thấy Châu Kha Vũ so ra còn giống bố của hai đứa nhỏ hơn cả anh ấy.

Mình đang nghĩ gì vậy nè? Riki cười tự giễu, anh chính là cha của bọn trẻ nha.

"Có chuyện gì vậy?" Châu Kha Vũ luôn nhanh chóng nhận ra bất cứ khi nào anh có gì đó không ổn.

"Không có gì, anh định đi tắm rồi ngủ."

"Được rồi, anh tắm trong phòng em đi. Trong phòng tắm của phòng cho khách không có dầu gội và sữa tắm, gì cũng chưa có hết. Ngày mai em mới đi mua."

Đây là nhịp điệu để mình ở phòng dành cho khách a, Riki chớp chớp mắt, thanh âm nhẹ nhàng đáp: "Được..."

Chờ Riki chuẩn bị lấy quần áo từ trong hành  lý ra mới phát hiện anh lo mang theo quần áo của hai đứa nhỏ quá, ngược lại quên mang theo đồ của chính mình, quay đầu đi tìm Châu Kha Vũ. Chạy đến phòng khách thì thấy Châu Kha Vũ đang khom lưng trải ra giường.

Cảnh tượng 4 năm trước giờ đây lặp lại, khiến cho Riki có chút xúc động, anh đột nhiên ý thức được, nếu năm đó anh lựa chọn nói tất cả mọi chuyện cho Kha Vũ biết,  cũng chưa chắc sẽ phát sinh những tình huống không tốt như trong tưởng tượng của anh.

Kha Vũ giống như có thần giao cách cảm, quay phắt lại nhìn Riki, "Sao vậy?"

"Anh quên mang theo quần áo ..." Riki có chút lúng túng, hai tay nắm nhẹ lấy vạt áo xoa xoa.

"Muộn rồi. Anh lấy trong tủ quần áo của em một bộ mặc ngủ đi. Ngày mai không phải anh không có lớp sao? Cứ ở nhà đi, tan làm em ghé mang quần áo của anh về."

"Được." Riki vội vàng chạy đến phòng Châu Kha Vũ, mở tủ quần áo ra lục lọ, bởi vì chân Châu Kha Vũ rất dài, quần của cậu ấy cũng dài theo, Riki không mặc được. Tìm tòi nửa ngày cũng không ra chiếc quần đùi nào khác ngoại trừ quần lót, nên chỉ có thể tìm một chiếc áo phông rộng rãi có thể che được phần thân dưới, từ bỏ luôn việc tìm quần.

Riki tắm xong đi ra, Châu Kha Vũ đã thay quần áo ngồi vào bàn máy tính, thoạt nhìn có vẻ như đang gặp phải vấn đề gì đó. Mang khuôn mặt vô cảm một tay gõ bàn phím một tay chống cằm gõ nhẹ vào mặt mình. Cặp kính dây vàng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của màn hình, còn Châu Kha Vũ mang khuôn mặt lạnh lùng, tạo cảm giác cấm dục khó tả. Ánh sáng trên màn hình máy tính chiếu lên mặt cậu, bóng râm nơi yết hầu tạo ra càng làm cho cảm giác cấm dục trở nên nặng nề.

Lúc này Châu Kha Vũ đột nhiên quay đầu nhìn Riki, thấy anh đang mặc chiếc áo phông rộng rãi nhất của mình, chiếc áo phông kia quá lớn, mua về mặc thử qua một lần là bỏ xó trong tủ đồ luôn. Nếu không nhờ Riki thì Châu Kha Vũ đã suýt quên luôn sự tồn tại của chiếc áo phông này. Chiếc áo phông cổ rộng thùng thình căn bản không che được bờ vai trắng nõn, một mảng lớn trắng tuyết lộ ra ngoài. Nó chỉ miễn cưỡng che được phần thân dưới của anh, phần mép quần lót cùng hai chân trắng nõn lộ ra phảng phất như đang hấp dẫn Châu Kha Vũ, khiến cậu cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.

Chờ đã, bên dưới chiếc quần lót màu đen có một cái lỗ nhỏ rõ ràng, thực ra là trước đó khi cậu sắp xếp quần áo đã vô tình làm lủng nhưng quên ném nó đi.

"Quần lót cũng không mang theo?"

Riki đỏ mặt, tại sao người này nhìn thoáng qua liền có thể nhận ra quần lót của cậu chứ? Rõ ràng là mình đã tìm dạng màu đen phổ biến nhất!

Châu Kha Vũ cũng không nói gì, chỉ thoáng thấy tóc Riki ướt, thở dài đứng dậy kéo Riki đến ghế ngồi cạnh máy tính, lấy một chiếc máy sấy tóc trong tủ ra, cắm dây điện. Bàn tay Châu Kha Vũ chạm vào mái tóc ướt đẫm của anh, từng ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve, rõ ràng là 4 năm trước Châu Kha Vũ cũng sấy tóc giúp anh như vậy, nhưng lúc này dường như có gì đó không giống nữa.

Gió từ máy sấy tóc thổi ra ấm áp, thổi đến Riki ngứa ngáy tâm can, căn bản không thể bình yên tận hưởng sự phục vụ của Châu Kha Vũ.

"Đúng rồi, gần đây em phải đi tham dự một số hội thảo, có thể sẽ phải đi công tác thường xuyên. Anh phải tự chăm sóc mình thật tốt, còn có Kira và Sora nữa. Vương Chính Hùng và Hồ Diệp Thao sống ở tầng dưới, có chuyện gì có thể nhờ bọn họ giúp đỡ. Em sẽ đưa cho anh chìa khóa dự phòng, mà trước tiên anh cứ sử dụng mật khẩu đi. Mật khẩu ở cửa là ... "Châu Kha Vũ dừng lại một chút, Riki cảm thấy bàn tay đang vuốt tóc mình cũng dừng theo đó, sau đó khôi phục lại bình thường, "Là ngày sinh nhật của anh."

"Được rồi ..." Riki đỏ mặt, "Có phải đã đổi vì anh không? Trí nhớ của anh cũng không tệ lắm đâu, cho nên nhớ mật khẩu cũng không phải vấn đề gì lớn."

"Không phải." Châu Kha Vũ đột nhiên tắt máy sấy tóc.

"Sao thế?"

Châu Kha Vũ đem cái ghế máy tính xoay nửa vòng để Riki đối mặt với mình khí6n anh hốt hoảng a lên một tiếng. Ngước mắt lên vừa vặn chạm vào ánh mắt của Châu Kha Vũ. Dáng vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói thốt ra run rẫy lại bán đứng cậu "Vẫn luôn luôn là mật mã này ... Vẫn luôn luôn là sinh nhật của anh. "

Vai Riki vô thức co lại, sau đó theo bản năng đẩy Châu Kha Vũ ra, đôi mắt tròn xoe chớp chớp hai cái, "Anh ... tóc anh sấy khô rồi, anh đi ngủ đây! Ngủ ngon!"

Nhìn thấy mèo con bỏ chạy mất dạng, Châu Kha Vũ lắc đầu bất lực, tiếp tục đọc tài liệu nghiên cứu của hội thảo vừa nhận được.

Nhưng bé mèo vừa chạy về phòng lại vô cùng ảo não, cơ hội vừa rồi tốt như vậy mà, thẹn thùng cái gì cơ chứ? Sao không biết đẩy người ta xuống luôn?









Đảo mắt một cái Riki đã sống ở nhà Châu Kha Vũ được nửa tháng, sau khi sống chung hình như cuộc sống cũng không khác gì mấy, nhưng chổ nào cũng không giống nhau.

Kira và Sora đến nhà Vương Chính Hùng tìm Doris chơi. Ba đứa nhỏ chơi đến hăng say, chưa 8 giờ đã ngủ thiếp đi. Hồ Diệp Thao bảo Riki để đứa nhỏ ngủ lại nhà họ, kẻo khi ôm trở về lại đánh thức tụi nó. Riki cũng cảm thấy thoải mái, một khoảnh khắc an nhàn hiếm hoi, tiếc là Châu Kha Vũ không có ở đây. Đây là chuyến công tác thứ ba của Châu Kha Vũ trong hai tuần qua, lần đầu tiên Riki biết một nha sĩ cũng sẽ đi công tác nhiều đến như vậy.

Riki giờ phút này đang nấu mì trong bếp, lơ đãng thêm thêm gia vị, chuyển tới nơi này được nửa tháng, đây là lần đầu tiên anh xuống bếp, hoặc là bởi vì Châu Kha Vũ đi công tác không ở nhà. Nếu Châu Kha Vũ ở đây, anh nhiều nhất chỉ cần rửa rau và cắt rau củ. Trong lúc đi công tác cũng dành ra chút thời gian để gọi đồ ăn mang đi cho Riki và bọn trẻ, một bữa cũng không thiếu.

Trong bếp có một lọ tương ớt chưa mở, là nhãn hiệu Riki yêu thích nhất, Riki có chút kinh hỉ muốn lấy ra ăn, nhưng nhìn kỹ thì nó đã hết hạn gần ba năm trước rồi. Anh định thuận tay vứt chai tương ớt đi nhưng cảm thấy vứt lung tung không ổn lắm, nên đặt lại chỗ cũ, định sau này sẽ nhắc nhở Châu Kha Vũ sau.

Đợi mì trong nồi sôi, Riki khẽ thở dài.

Anh giống như càng lúc càng lệ thuộc vào  Châu Kha Vũ. Chỉ cần cậu ta nói sẽ đến đón, anh sẽ bắt đầu nhìn thời gian một giờ trước khi tan lớp và đếm ngược ở trong tim. Anh rất mong được gặp Châu Kha Vũ, sự mong đợi này trở nên ngày một nặng hơn.

Châu Kha Vũ lần này đi công tác trong 4 ngày. Hôm nay là ngày thứ 3. Riki đã không gặp Châu Kha Vũ được 3 ngày rồi. Mặc dù ngày nào cũng gọi video, nhưng chung quy lại không giống. Có thể thấy, nhưng không thể chạm vào.

Quả nhiên ở chung khiến cho người ta có trạng thái tâm lý không giống như bình thường, thật giống như Riki càng lúc càng không thể rời khỏi Châu Kha Vũ.

"Không biết cậu ấy có nghĩ như vậy không nhỉ?" Riki lẩm bẩm.

Mà thời gian này Châu Kha Vũ đi công tác thực sự quá nhiều, rõ ràng là ở chung nhưng thời gian gặp mặt càng ngày càng ít.

Riki ngồi trên ban công, ngắm bầu trời đêm và thưởng thức mì gói.

Châu Kha Vũ lúc này cũng đang nhìn bầu trời, làn gió đêm hè trên bờ biển Hạ Diệp vuốt ve khuôn mặt Kha Vũ, cậu lặng lẽ nhìn bầu trời đầy sao, nhìn một mặt thuần khiết nhất của thiên nhiên.

Trước kia Châu Kha Vũ vẫn rất thích tham gia hội thảo, dù sao công việc có thể khiến cậu tạm thời buông xuống nỗi nhớ Riki.

Nhưng bây giờ Riki đã trở lại bên mình, cậu bắt đầu thấy hội thảo rất phiền phức, nếu không tham gia được thì cố gắng không tham gia, có thể nói là đang trải qua cảm giác "Tùng thử quân vương bất tảo triều"(*).

Bản gốc: 从此君王不早朝: Vua không lên triều sớm vì không nỡ rời khỏi người bên giường.

Tuy nhiên, hội thảo do các giáo sư cũ mời hay hội thảo được tổ chức ở thành phố này thực sự không thể bị đẩy xuống.

Châu Kha Vũ khẽ thở dài, uống cạn cốc bia trong tay, thực sự tiếc nuối, cảnh đêm đẹp như vậy mà chỉ có một người ngắm.

Thật muốn mang mèo con cùng đi công tác, cùng nhau ngắm cảnh đêm, liệu mèo con có thích bầu trời đầy sao này không?


Cậu thực sự rất nhớ anh, nếu như được chịch anh trên ban công này nữa thì quá tuyệt vời.

Không biết mèo con có nhớ mình không ta?

Rốt cuộc cuộc hội thảo bốn  ngày cũng kết thúc, Châu Kha Vũ không nghĩ tới ngày cuối cùng lại tổ chức muộn đến như vậy, giáo sư của cậu ấy bảo đừng vội về mà hãy ở lại một đêm trước khi rời đi, nhưng cậu nào thể đợi được nữa. Cậu đã bảo mình sẽ trở lại vào ngày hôm nay, cậu không muốn phá vỡ niềm tin của mèo con đối với mình.

Châu Kha Vũ mua chuyến bay sớm nhất. Cuối cùng cũng trở về nhà lúc 12 giờ khuya, cậu lặng lẽ bước vào cửa, đẩy va li vào góc hành lang rồi cẩn thận bước vào vì sợ đánh thức một mèo con và hai mèo mini trong nhà.

Vừa bước đến phòng khách, chợt phát hiện trên ghế sofa có một khối "đồ vật", kiểm tra kỹ hơn thì ra là Riki đang ngủ trên đó.

"Tại sao lại ngủ quên trên sô pha như thế này..." Kha Vũ lẩm bẩm rồi chậm rãi đi tới. Không biết có phải là ảo giác của Châu Kha Vũ không, Riki dường như ốm đi rồi, các đường nét trên gương mặt cũng lộ rõ. Anh mặc một chiếc áo phông rộng rãi nằm trên ghế sô pha, áo phông hơi xuyên thấu, trong ánh sáng yếu ớt vẫn có thể nhìn thấy xương quai xanh và làn da trắng như tuyết ẩn hiện dưới lớp vải. Hiệu ứng thị giác như ẩn như hiện càng thêm hấp dẫn hơn là trần trụi hoàn toàn.

Châu Kha Vũ nuốt nước bọt, cởi áo khoác ngoài ra, tháo xuống cà vạt đã bị trói suốt một ngày, chậm rãi ngồi bên cạnh Riki, nhẹ nhàng vuốt ve má anh.

"Yêu tinh."

Châu Kha Vũ lần nữa đứng dậy, ôm ngang Riki đưa anh về phòng, chuyển động một phen Riki vẫn chưa tỉnh dậy, còn vô thức cọ cọ vào lồng ngực Châu Kha Vũ. Trái tim Châu Kha Vũ bị anh cọ đến mềm xèo, động tác trên tay cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ôm Riki đến bên giường, đắp kín chăn cho anh rồi bật đèn đầu giường. Mượn ánh đèn nhìn anh đang ngủ say sưa. Cậu biết rằng Riki vẫn còn những băn khoăn, cũng đại khái đoán rằng nó có liên quan gì đó đến mối quan hệ điên rồ của họ. Do bắt đầu bằng quan hệ thể xác trước nên Riki không có cảm giác an toàn cũng là bình thường.

Cậu tự nhiên ý thức được, giữa bọn họ có một loại hấp dẫn vượt qua người thường, tựa như một thỏi nam châm từ tính hấp dẫn, có chút bất thường. Cậu chưa bao giờ là một người coi trọng dục vọng, nhưng chỉ cần Riki xuất hiện trước mặt, cậu ta khó có thể tự mình kìm chế. Giống như giờ đây, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của Riki, cậu liền cứng...

Biết rằng Riki có phần kháng cự mối quan hệ xác thịt này, cậu chỉ có thể chịu đựng để chứng tỏ bản thân bằng những hành động thiết thực nhất.

Cậu đưa tay ra, từ từ chạm vào các đường nét trên khuôn mặt đối phương, thở dài, "Đừng quyến rũ như vậy nữa ..."


Em thực sự không thể nhịn nổi đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro