c2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối hôm đó, Ngọc Huyền không nói với tôi một lời nào, nàng uống say khướt, gần như bất tỉnh nhân sự. Chúng tôi về đến nhà vào lúc bốn giờ sáng.

Diệp Anh giúp tôi bế Ngọc Huyền vào phòng ngủ, sau đó cô quay ra ngoài ngồi đợi ở ghế sofa trong phòng khách.

Tôi lấy khăn mặt ướt lau mặt và tay của Ngọc Huyền, rồi tôi lại vào nhà bếp pha hai tách cà phê cho tỉnh táo. Tôi vừa đưa ly cà phê cho Diệp Anh vừa hỏi: "Cô và em ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại ra nông nỗi này?"

Diệp Anh chống tay lên cằm không trả lời, một lúc sau cô mới ngẩng mặt, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc: "Mấy hôm trước cô ấy làm ầm ĩ lên rồi đòi chia tay với tôi, tôi nói chia tay thì chia tay. Ai biết tối nay ăn nhầm phải thứ gì?"

Tôi hơi sững người, chợt nhớ ra vừa rồi lau tay cho Ngọc Huyền, ngón tay nàng trống không, không còn thấy chiếc nhẫn ba màu. Bây giờ tôi mới hiểu câu Ngọc Huyền nói nói về Claudia có hàm ý gì, tôi bất giác thở dài. Trong lòng tôi thầm nghĩ, vậy mà cô không hiểu sao, Ngọc Huyền đi tham gia vũ hội chỉ vì cô cũng có mặt ở nơi đó .

"Em ấy uống say đến mức này, cô không thương xót sao?"

"Tôi thương em hơn". Diệp Anh nhếch mép cười, ý trêu chọc nồng đậm.

Cô cười trông rất đẹp, hàm răng trắng lóa, ngũ quan cân đối, khuôn mặt giống người Caucasus nhưng có nét tinh tế mà người bản xứ không thể sánh nổi. Vì vậy biết rõ cô đang trêu tôi nhưng hai má tôi vẫn nóng bừng.

"À, lần trước ở chợ... vụ đó cám ơn cô". Tôi cố gắng bình tĩnh.

"Không ngờ em còn nhớ đến tôi, làm tôi cảm động quá". Diệp Anh uống một hơi cạn ly cafe: "Lúc tôi giao em cho cảnh sát, em không nói một lời nào, chỉ ôm chặt lấy tôi không chịu buông tay và khóc nức nở".

Tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần nên mặt đỏ bừng. Tôi ngượng đến mức không dám nhìn cô. Ký ức về chuyện xảy ra lúc đó đối với tôi chỉ là những mảnh vỡ, giống như người say rượu lúc tỉnh lại không nhớ bản thân đã từng làm gì.

Tôi ho khan một tiếng rồi đánh trống lảng: "Còn vụ gia hạn visa nữa, cô đã giúp tôi một việc lớn, tôi chưa có cơ hội trực tiếp cám ơn cô".

"Câu này tôi thích nghe". Diệp Anh nửa cười nửa không nhìn tôi: "Em định cám ơn tôi như thế nào?"

Tôi không tiếp lời, trình độ bắt chuyện của người này quả là không tệ, nghĩ đến câu Ngọc Huyền nói chỉ cần cô ta thật lòng với nàng, lại nghĩ đến cô gái bản xứ có thân hình bốc lửa đi cùng cô ta, tôi lập tức sa sầm mặt.

"Em hãy nhớ, em còn nợ tôi một bữa cơm, tôi sẽ bảo lưu quyền đòi nợ bất cứ lúc nào". Diệp Anh nói xong liền cầm áo khoác mở cửa đi ra ngoài.

Đến lúc trời tờ mờ sáng, Ngọc Huyền tỉnh giấc. Cô nôn đầy giường. Tôi chạy đi chạy lại, thay ga giường quét dọn sàn nhà và lau mặt cho nàng, đến khi làm xong tôi mệt đến mức không đứng dậy nổi.

Ngọc Huyền mở mắt phảng phất như không quen biết tôi. Một lúc sau, nàng cất giọng khản đặc: "Chị đi ngủ đi, em không sao".

"Ngọc Huyền, chị không quen cô ta. Chuyện chỉ là hiểu nhầm, thật đấy". Tôi giải thích.

"Không có gì, không liên quan đến chị, là do em chẳng ra làm sao, em xin lỗi". Nàng nở nụ cười mệt mỏi, phấn son trên mặt nàng vẫn chưa lau sạch, phấn mắt chảy xuống mặt và xuống vỏ gối trắng tinh.

Gương mặt xinh đẹp và đôi mắt diễm lệ của nàng lộ vẻ hung dữ, khiến tôi không dám nhiều lời: "Em mau dậy đi tắm, ăn chút đồ rồi đi ngủ đi".

Ngọc Huyền nằm thẳng người trên giường không động đậy, đôi mắt nàng được bao phủ bởi một lớp sương mù giống như người vừa bị một trận ốm nặng. "Chị có biết không?" Ngọc Huyền cười nhếch mép: "Em tưởng đó là Louis, nhưng không ngờ cô ta chỉ là Lestat".

*(Louis (Brad Pitt) và Lestat (Tom Cruise), Claudia là ba nhân vật chính trong movie "Phỏng vấn Ma cà rồng")

Tôi bật cười thành tiếng: "Đồ ngốc ạ, em tưởng mình là Claudia thật sao?".

"Trang này, chị nhớ đừng bao giờ dây vào cô ta. Cô ta không phải là con người mà là đồ khốn khiếp, là một kẻ phóng đãng".

Tôi hứa với Ngọc Huyền, nàng ấy ngáp dài, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng có hai tiết ngôn ngữ, tôi không muốn bỏ qua. Ngoài trời đã sáng hẳn, lúc này không thể lên giường đi ngủ bởi vì chỉ cần nằm xuống khó có thể tỉnh dậy trước mười hai giờ trưa. Thế là tôi tìm đôi giày thể thao ra ngoài tập thể dục buổi sáng.

Tôi chạy xuyên qua quảng trường vòng cung nổi tiếng, sau đó tôi chạy dọc theo đường bờ biển. Phía đối diện có một người chạy bộ qua chỗ tôi. Ánh mắt cô dừng lại trên mặt tôi một lúc, tôi không mấy bận tâm nên mỉm cười lấy lệ với cô, hai chúng tôi đi lướt qua nhau.

Lá rơi loạt xoạt dưới chân, không khí buổi sáng sớm tuy lạnh lẽo nhưng rất trong lành, phảng phất có hương vị của biển cả. Đằng sau có tiếng bước chân đuổi tới, tôi quay đầu nhìn, bắt gặp gương mặt và nụ cười như nắng xuân.

"Good morning". Cô dùng tiếng Anh: "Tôi là Lan Ngọc, cô nhớ tôi không?"

Tôi lặng lẽ quan sát một lúc, suýt nữa thốt lên: "Con ong mật."

Đúng là cô, chỉ có điều hôm nay cô mặc thường phục, miệng cười dịu dàng, khác hoàn toàn vẻ lạnh lùng như hồi ở Cục cảnh sát.

Lan Ngọc là cảnh sát của phòng tội phạm hình sự thuộc Cục cảnh sát Lisbon, năm nay hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp trường đại học quốc lập Lisbon. Đây là lời cô tự giới thiệu về mình.

Sau khi làm quen, dường như Lan Ngọc có hứng thú đặc biệt với tôi. Mỗi buổi sáng sớm, cô đều đợi tôi để cùng tập thể dục với tôi, cô bắt tôi ngày nào cũng phải dậy sớm để gặp cô. Khi đã quen thân, thỉnh thoảng Lan Ngọc hẹn tôi ra ngoài ăn cơm sau khi tôi tan học.

Tôi đại khái luôn bị những bộ đồng phục mê hoặc. Trước đây tôi từng bị người khác ném đá ở trên mạng chỉ vì tỏ thái độ sùng bái quân phục của nước Đức. Lan Ngọc bình thường trông giống một cô sinh viên, lúc mặc cảnh phục lại đẹp đến mức khó có thể hình dung. Đôi mắt nâu sâu thẳm dưới chiếc mũ cảnh sát mang một vẻ lạnh lùng nghiêm nghị. Cô là viên cảnh sát đơn giản nhất tôi từng gặp, đầu óc cũng chất phác thật thà.

Lan Ngọc lái chiếc Lada, nhãn hiệu xe hơi nổi tiếng của Liên Xô cũ. Bốn góc xe vuông chằn chặn, màu sắc cũ kỹ trông rất khó coi. Nhưng Lan Ngọc vẫn không chịu thừa nhận chiếc xe đó sắp trở thành đống sắt vụn.

Cô nghiêm túc kháng nghị: "Lada từng là một trong mười nhãn hiệu xe hơi hàng đầu thế giới".

Tôi không tranh cãi với cô, chỉ hỏi nhỏ: "Nghe nói giới cảnh sát các cô thu tiền "lậu" ác lắm, xã hội đen đều không đen bằng các cô. Sao cô lại nghèo vậy?"

Mặt Lan Ngọc đỏ như quả cà chua chín, cô cất cao thanh âm: "Thùy Trang, mong cô xin lỗi tôi. Tôi không biết cô nghe tin này ở đâu nhưng từ trước đến nay tôi chưa bao giờ làm chuyện gì quá phận sự. Nghề cảnh sát chính là niềm kiêu hãnh của tôi".

"Tôi xin lỗi". Tôi không ngờ cô lại nhạy cảm như vậy nên lập tức nhận lỗi: "Tôi đã nặng lời quá".

"Thùy Trang là cô gái xinh đẹp, tôi thích cô, nhưng cô không thể hiểu lầm tôi". Lan Ngọc nói rất nghiêm túc.

Lan Ngọc quả thật rất quyến rũ ngay cả khi cô tức giận. Tôi thả hai tay vào túi quần, mỉm cười với cô: "Cô thật thà quá. Có câu thành ngữ "gần mực thì đen", rồi sẽ có một ngày cô cảm thấy những tệ nạn này rất bình thường".

Lan Ngọc thở dài, nhìn tôi bằng ánh mắt bất lực: "Có lẽ cô nói đúng, Cục cảnh sát ba tháng nay không phát lương cho chúng tôi, con người dù sao vẫn phải tiếp tục cuộc sống". Những lời Lan Ngọc nói là hiện thực, lương của một người cảnh sát thông thường chỉ khoảng bốn trăm.

Từ năm 2002, nền kinh tế Bồ Đào Nha bắt đầu hồi phục, nhưng thu nhập bình quân đầu người vẫn thấp hơn các nước khác trong khối EU, nhưng vật giá cao gấp đôi. Vào mùa đông giá lạnh, rau củ quả đắt kinh khủng, một cân cà chua gần tám đô la, dưa chuột hơn mười hai đô la Mỹ. Mỗi tháng tôi có hơn hai trăm đô la sinh hoạt phí nên thỉnh thoảng còn đá qua đá lại chứ trên bàn ăn của người bản xứ chỉ có khoai tây, hành tây và cà rốt, ngán đến mức phản vị.

Tôi nhún vai: "Được rồi, đồng chí Lan Ngọc, một khi có bánh mỳ thì sẽ có tất cả. Đi theo tôi, tôi mời cô uống rượu".

"Thật không?" Lan Ngọc tỏ ra bất ngờ, thể hiện niềm vui từ đáy lòng. Tôi bước đến đón cái ôm của cô và cũng luồn hai tay ra sau lưng cô vỗ về.

Đến Bồ Đào Nha bốn tháng, ban đầu tôi tương đối hoảng sợ nhưng sau cũng quen dần phương thức bày tỏ tình cảm thân mật này của họ. Tuy nhiên khi ôm, tôi vẫn không tự nhiên lắm. Nhưng đối với Lan Ngọc thì khác, trước mặt cô, tôi luôn ăn nói và hành động tùy ý, có lẽ do cô là người thật thà thoải mái nên dễ khiến người khác mất đi sự cảnh giác.

Quán ăn rất đông người, đa phần là người dân bản xứ. Lan Ngọc đưa tôi đi xuyên qua đám người tới một vị trí tương đối yên tĩnh ở bên trong.

Hôm đó cô uống rất nhiều, nói cũng rất nhiều. Cô kể về bố mẹ, anh em, em ruột thịt của cô. Lan Ngọc nói bằng tiếng Anh pha trộn đơn từ tiếng Bồ Đào Nha, tôi chỉ im lặng lắng nghe.

Trên thực tế, cải cách xã hội thường diễn ra theo hai phương thức, một là diễn biến hòa bình, hai là nền chính trị thay đổi đột ngột. Dù là áp dụng phương thức nào đi chăng nữa thì người chịu khổ luôn luôn là những người dân bình thường dưới đáy tầng xã hội.

Hoàn cảnh gia đình Lan Ngọc rất giống nhà tôi. Bố mẹ cô đều là kỹ sư nhà máy đóng tàu lớn nhất Bồ Đào Nha, trước đây từng có thời gian ở Việt Nam, sau đó mới di cư, nên Lan Ngọc cũng có thể nói một vài câu tiếng Việt đơn giản.

Thời đại học, Lan Ngọc chọn ngành lịch sử văn hóa phương Tây. Sau khi tốt nghiệp, cô tìm mọi cách gia nhập ngành cảnh sát, bởi vì nghề cảnh sát tương đối ổn định, được bảo đảm hơn các cơ quan nhà nước khác.

"Lan Ngọc" Cuối cùng tôi cũng có cơ hội nói chen ngang, đề cập với cô thắc mắc trong lòng tôi từ lâu: "Lần đầu tiên cô gặp tôi, trông tôi như thế nào?"

Tôi cố nhớ mà vẫn không thể nhớ ra, khoảng thời gian để trống trong ký ức tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Rất thảm hại". Lan Ngọc nhìn tôi, khóe mắt cô lộ ý cười dịu dàng: "Cô chỉ biết khóc nức nở, trên người dính đầy máu. Tôi còn tưởng nàng bị thương nên bảo một nữ cảnh sát lau vết máu cho cô, mới phát hiện cô không sao cả. Sau đó tôi đưa cô vào phòng thẩm vấn, chuyện tiếp theo đó chắc cô nhớ rõ".

Câu nói của Lan Ngọc gần giống lời kể của Diệp Anh. Tôi đỏ mặt: "Chỉ có thế thôi sao?"

Cô chớp mắt: "Chỉ có thế thôi".

"Ở hiện trường chẳng phải còn một người Việt Nam nữa? Cô ta khai những gì?"

"Người Việt Nam họ Nguyễn phải không?". Lan Ngọc nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực, cuối cùng cô lắc đầu: "Cô ta cũng giống cô, chẳng nói gì cả. Cô quen cô ta à?"

"Không, tôi chỉ hiếu kỳ mà thôi". Nhìn vào đôi mắt Lan Ngọc, tôi đột nhiên cảm thấy hơi áy náy: "Sao cô lại nhìn tôi như vậy?"

"May mà cô không quen cô ta". Lan Ngọc nói chậm rãi: "Nếu không hai chúng ta không thể cùng nhau uống rượu".

"Tại sao?" Tôi mở to mắt.

"Nguyễn luôn là mục tiêu của cảnh sát và cơ quan thuế vụ. Cô ta ra vào cục cảnh sát không biết bao lần rồi, chỉ là chúng tôi không có đủ chứng cứ nên lần nào cũng phải thả cô ta".

Tôi hơi hiểu ý của Lan Ngọc. Cô làm việc ở phòng tội phạm, nếu tôi quen thân với Diệp Anh, là người cảnh sát phụ trách vụ án liên quan, cô không thể tiếp xúc với tôi.

"Nhưng..." Tôi ấp úng: "Mỗi lần đều phải mất tiền các cô mới thả người đúng không?"

Lan Ngọc mím chặt môi không trả lời, nhưng vẻ mặt của cô rõ ràng mặc nhận.

Tôi cười nhạt: "Vừa rồi còn nói không hủ bại, người Việt Nam trong con mắt cảnh sát Bồ Đào Nha các cô chính là Citybank".

*(Citybank: Ngân hàng Mỹ)

"Cô ta là kẻ tình nghi phạm tội thật mà". Lan Ngọc lắc đầu lia lịa: "Cô đã nghe nói đến "Khôi sắc thanh quan" chưa?"

*(Buôn bán nhập lậu, đi cửa sau bắt tay làm ăn với hải quan.)

Tôi gật đầu.

"Nguyễn có một công ty Thanh quan như vậy. Cô ta giúp thương nhân nhập khẩu hàng hóa trốn thuế và buôn lậu".

"Thế thì sao nào?" Tôi trừng mắt với Lan Ngọc.

Lan Ngọc tỏ ra vô cùng kinh ngạc trước phản ứng không phân biệt phải trái của tôi. Cô xích lại gần, dưới đôi lông mày thanh tú là đôi mắt nâu hạt dẻ trong veo. "Thùy Trang ấu trĩ quá, tôi biết cô ta là đồng bào của cô, nhưng chúng ta đang sống trên lãnh thổ Bồ Đào Nha. Nếu cô phạm tội thì sẽ bị trừng phạt".

Tôi ngậm miệng không còn lời nào với Lan Ngọc. Nói tôi ấu trĩ, thật ra cô mới là người ngây thơ.

"Khôi sắc thanh quan" là sản phẩm đặc biệt, hàng hóa khi nhập khẩu không phân biệt đắt rẻ mà được tính thuế theo cả lô hàng, không có bất cứ giấy tờ thanh quan nào cả. Sau khi hàng nhập vào các nước này, chủ hàng phải tự gánh chịu phúc họa.

Mặc dù không biết rõ nội tình nhưng tôi có thể đoán ra những công ty thanh quan này về cơ bản đều do quan chức có máu mặt chống đỡ sau lưng. Nói một cách khác, quan chức và thương nhân câu kết. Nếu chính quyền địa phương ở Bồ Đào Nha không nhắm mắt làm ngơ, "Khôi sắc thanh quan" làm sao có thể hoạt động sôi nổi như vậy.

Giới thương nhân ở Bồ Đào Nha mỗi khi nhắc đến "Khôi sắc thanh quan" là nghiến răng kèn kẹt, nhưng họ cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu nhập khẩu theo trình tự thông thường, sản phẩm sẽ bị đánh thuế 300%. Đối với những thương nhân kinh doanh mặt hàng rẻ tiền, nếu không đi đường ngang ngõ tắt thì họ chỉ còn nước uống gió đông bắc mà thôi.

Tuy nhiên tôi không ngờ Diệp Anh lại làm nghề này, trước đó tôi tưởng cô ta là thương nhân chuyên nhập hàng về bán buôn.

Nhận ra tôi không vui, Lan Ngọc không nói thêm điều gì, bầu không khí trở nên ngượng ngập.

Nhà hàng phát một bài hát cũ là ca khúc "Cây sơn trà", khiến tôi tự dưng nhớ đến bố mẹ. Thời còn trẻ, bố tôi thường kéo đàn phong cầm, tán đổ mẹ tôi nhờ chơi mấy bản nhạc. Ca khúc này từ nhỏ tôi đã thuộc lòng.

Tôi lắc lư người nhẩm theo điệu nhạc, thấy tôi tự tìm vui, Lan Ngọc nhẹ nhõm hẳn. Cô ngẩng đầu nói với tôi: "Thùy Trang, tên của cô có gì đó rất dễ đi vào tâm trí người khác." Lan Ngọc giơ tay vuốt má tôi: "Cái tên rất đẹp, thích hợp với cô".

Tôi cảm thấy hơi bất an, dịch người khỏi tay cô: "Lan Ngọc, cô say rồi".

Lan Ngọc vẫn cố chấp vuốt ve mặt tôi: "Cô có thể cho phép tôi nói thích cô?".

Tôi đứng dậy: "Xin lỗi, tôi muốn về nhà".

Lan Ngọc ngây người, sau đó cô hiểu ý tôi, gương mặt lộ vẻ đau lòng. Cô buông thõng tay nhìn tôi hồi lâu rồi mới gọi người phục vụ đến thanh toán nhưng bị tôi tranh trả tiền.

Uống bia không thể lái xe, chúng tôi chia tay ở cửa nhà hàng. Lan Ngọc không nói đưa tôi về cũng không nói lời tạm biệt, cô một mình bỏ đi, tôi nghĩ chắc cô say thật rồi.

Tôi biết làm vậy là không công bằng với Lan Ngọc, mất đi tình bạn với cô tôi cũng cảm thấy đáng tiếc. Thế nhưng người khiến trái tim tôi rung động lại không phải là cô.

Sau buổi tối hôm Halloween, tôi thường vô ý thức ngồi vào chỗ người đó từng ngồi, hồi tưởng lại từng cử chỉ và lời nói của cô. Biết rõ cô là người khiến Ngọc Huyền đau lòng nhưng tôi không thể nào ngăn cấm trái tim mình.

Lúc này người đi đường thưa thớt, tôi kéo chặt áo khoác từ từ đi bộ về nhà. Tôi đột nhiên cảm thấy mặt lạnh buốt, hóa ra có tuyết rơi, hoa tuyết bay phấp phới trong không trung, mềm mại đến mức khó tin. Tôi ngẩng đầu, mũi bất giác cay cay. Tôi bỗng dưng thấy nhớ nhà, nhớ Hà Nội.

Lisbon không có gió lạnh đến mức rét run như ở Hà Nội, tuy nhiên Lisbon bị phủ bởi lớp tuyết dày trong ba tháng liền. Hết trận tuyết này đến trận tuyết lớn khác đổ xuống thành phố, mãi đến tháng ba năm sau tuyết mới tan.

Vì vậy mùa đông ở đây khiến con người cảm thấy cô độc vô cùng.

Bước vào tháng mười hai, không khí Giáng sinh của phương Tây ngày một đậm đặc hơn.

Cũng giống như nghỉ Tết ở Việt Nam, trước lễ giáng sinh tầm nửa tháng, không khí trong học viện thoải mái hẳn. Phòng tập đàn bình thường chật ních người đột nhiên vắng lặng. Nhân cơ hội này, tôi tranh thủ tập đàn nên về nhà ngày càng muộn hơn.

Từ sau lễ hội Halloween, Ngọc Huyền ủ rũ một thời gian, nàng thường ở nhà cả ngày. Nhiều lần tôi từ trường học về, thấy nàng cuộn mình trên ghế sofa ngây người trước máy thu hình. Tivi có lúc phát tin tức, có lúc phát game show. Ngọc Huyền không bật tiếng mà chỉ có ánh đèn lúc tỏ lúc mờ hắt lên gương mặt thẫn thờ của nàng.

Mãi đến hai tuần gần đây, Ngọc Huyền mới trở lại bình thường. Cô bắt đầu cuộc sống phong phú của mình, tối nào nàng cũng trang điểm rất đẹp, hẹn hò với nhiều người khác nhau. Xe hơi đợi nàng ở dưới nhà, từ Mercedes đến Porsche, giống như triển lãm ô tô không ngày nào lặp lại. Tuy nhiên, tôi không còn nhìn thấy chiếc BMW màu đen thêm một lần.

Tôi tìm cơ hội thận trọng hỏi Ngọc Huyền: "Sau buổi tối hôm đó, Diệp Anh có đến tìm em không?"

Đang cười tươi, nàng lập tức thay đổi sắc mặt: "Từ nay về sau đừng nhắc người này trước mặt em".

Tôi cảm thấy rất ngượng, cũng biết mình đã lo chuyện không đâu. Tôi lập tức hắng giọng, tự nhắc nhở bản thân, sau này sẽ không nói với nàng bất cứ vấn đề gì liên quan đến Diệp Anh.

Một hôm đang ở trường thương lượng với bạn cùng lớp về chuyện đi đâu trong kỳ nghỉ, một bạn học nữ chạy đến nói với tôi: "Có một cô rất đẹp đang chờ bạn ở bên ngoài".

Tôi tưởng đó là Lan Ngọc, từ lúc chia tay ở quán ăn, gần một tháng nay cô không liên lạc với tôi. Thế là tôi vui vẻ chạy ra ngoài tìm cô.

Ngoài cửa phòng tập đàn có một người phụ nữ mặc áo khoác da dài màu đen đứng quay lưng về phía tôi. Đèn đường ở phía trước chiếu vào người cô, làm nổi bật thân hình cao ráo hoàn hảo của cô, giống như mọi ánh đèn trên sân khấu tập trung vào cô.

Tôi đi chậm lại, đây không phải là Lan Ngọc. Lan Ngọc là cô gái thuần phác luôn mặc đồ như sinh viên đại học. Còn người phụ nữ này dù chỉ nhìn từ đằng sau cũng có thể đoán ra là một người sành điệu.

Tôi lập tức dừng bước, có lẽ bước chân vừa rồi làm kinh động đến cô. Cô từ từ quay lại, gương mặt đẹp như tượng điêu khắc và đôi mắt đen như đêm tối mùa đông dần hiện ra trước mắt tôi.

Người tìm tôi là Diệp Anh. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch, trong lòng tôi không hiểu tại sao xuất hiện niềm vui khó diễn tả.

"Chào em." Cô cười tươi với tôi: "Tôi đến để đòi nợ, em không quên vụ thiếu tôi đấy chứ?"

Đứng trước mặt cô, tôi tự nhiên ăn không nên đọi nói chẳng nên lời. Lời cảnh cáo của Ngọc Huyền phảng phất bên tai tôi nhưng tôi nghĩ ăn một bữa cơm chắc không sao cả, hơn nữa đúng là tôi còn mắc nợ cô. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng tôi ngoan ngoãn theo cô lên xe ô tô.

Diệp Anh đưa tôi đến một câu lạc bộ tư nhân được xây dựng theo lối kiến trúc cổ kính. Rèm che ấm áp và ánh sáng thích hợp khiến bên trong có phong cách sang trọng mà tinh tế.

Tôi dừng bước, đứng yên tại chỗ không chịu đi vào trong. Diệp Anh cảm thấy kỳ lạ: "Em làm sao vậy?"

"Nơi này tôi không mời nổi cô". Tôi thật thà trả lời.

"Em mời tôi?" Cô cười lớn: "Em rắp tâm làm tôi mất mặt phải không?"

"Đâu có, tôi thật sự muốn cám ơn cô mà".

Diệp Anh không lên tiếng, kéo tay tôi đi thẳng vào trong. Người phục vụ tươi cười bước tới nghênh đón, lần này tôi ngoan ngoãn tháo cúc áo khoác ngoài, để mặc người phục vụ giúp tôi cởi áo và mũ treo vào tủ để đồ.

Bàn bên cạnh có người lại gần chào hỏi, hình như là người quen của Diệp Anh: "Cún, lâu rồi không gặp". Người đó đảo mắt về phía tôi cười: "Lại thay em khác rồi à? Sao cậu càng chơi càng thụt lùi thế?"

"Mẹ kiếp, cậu cố ý làm mất mặt tôi đúng không?" Diệp Anh sa sầm mặt.

Tôi chỉ còn cách quay đầu, giả bộ thưởng thức bức tranh treo trên tường.

Khi thức ăn dọn lên, Diệp Anh hầu như không động đũa. Cô không ngừng bảo tôi: "Em ăn thử món này đi, là món đặc trưng của Bồ Đào Nha, mùi vị thế nào?"

"Ngon lắm, không biết được làm từ nguyên liệu gì?"

"Nói thật là tôi cũng không biết, chỉ biết tiếng Bồ Đào Nha gọi là "Caldo verde". Cô uốn lưỡi phát ra âm tiết kỳ quái.

Tôi không nhịn được cười: "Cô xuất thân từ chuyên ngành tiếng Bồ Đào Nha phải không?"

"Không, tôi tự học thành tài. Tôi ở nơi quỷ quái này bảy năm rồi.".

Tôi buông dao dĩa, nhìn cô đầy kinh ngạc: "Cô ở nơi này những bảy năm? Chỉ nơi này thôi sao?"

"Có gì là lạ đâu?" Diệp Anh châm một điều thuốc lá: "Em đừng ngồi ngây ra đấy, mau ăn đồ đi, có gọi thêm tương cá không?"

Tôi lắc đầu, vị tanh của món cá sống đó có lẽ suốt đời tôi không quên. Những chuyện khác không tính, chỉ riêng về phương diện đồ ăn thức uống không hợp khẩu vị là khó sống nổi. Vậy mà Diệp Anh sống ở nơi này những bảy năm, tôi cảm thấy rất khâm phục cô.

Đợi đến khi bánh ngọt dọn lên, Diệp Anh đẩy một cái hộp được đóng gói rất đẹp đến trước mặt tôi. Tôi nhìn thấy chữ cái nổi tiếng Yves, từng gặp vô số lần trên tạp chí thời trang. Mở nắp hộp, bên trong là sáu lọ nước hoa nhỏ có hình thù khác nhau.

"Tôi không biết loại nào thích hợp với em, em đều thử hết đi". Diệp Anh nói.

"Tôi không bao giờ dùng nước hoa". Sờ lên những lọ thủy tinh lóng lánh, tuy biết rõ là không thỏa đáng nhưng tôi không nỡ trả lại, trong lòng tôi mâu thuẫn vô cùng.

"Con gái ai lại không dùng nước hoa". Cô nhoài người từ phía đối diện vỗ lên bàn bàn tay tôi: "Cưng à, em nên học cách tạo ra một mùi hương đặc trưng của em".

Câu nói này khiến tôi động lòng, Ngọc Huyền từng nói câu tương tự. Cô ấy bảo, người đã đi xa, mùi hương vẫn còn ở lại, mùi hương thoang thoảng đi vào lòng người sẽ để lại ấn tượng sâu sắc.

"Tôi không thể nhận". Do dự một lúc, tôi quyết định trả lại hộp nước hoa. Trên đời này làm gì có bữa trưa miễn phí, tôi còn không biết cái giá của bữa tối ngày hôm nay là gì?

"Cô này sao khách sáo thế?" Diệp Anh tỏ ra mất kiên nhẫn, cô túm lấy túi xách của tôi và nhét hộp nước hoa vào trong.

Lúc này mà giằng co thì không hay lắm, tôi đành phải nói: "Cám ơn cô."

Khi ra ngoài cửa Diệp Anh nắm tay tôi, tôi để mặc tay tôi trong tay cô, mặt tôi nóng bừng. Lòng bàn tay cô vừa ấm vừa bao bọc trọn vẹn tay tôi, trên đó còn có vài vết chai không dày lắm.

Tôi gãi gãi ngón tay vào vết chai: "Đây là gì vậy? Bàn tay của người lao động vì nhân dân phục vụ?"

Diệp Anh bày ra vẻ mặt kinh ngạc, cặp lông mày của cô nhếch lên: "Ba tôi là thiếu niên nghèo vượt khó, em không biết sao?"

"Gì cơ?" Đương nhiên vì tôi chưa được nghe bao giờ.

Diệp Anh dậm chân thở dài: "Ôi trời, lại đây, để tôi nói cho em về tấm gương lao động năm 1975 thế nào. Đúng rồi, lúc đó em còn chưa ra đời, nghề nghiệp của ông ấy là móc phân. Không phải em không biết "móc phân" là gì đấy chứ? Từ nhỏ tôi đã đi theo ông ấy đến nghìn nhà vạn hộ."

"Xì". Sau khi biết cô giỡn tôi, tôi liền giật tay khỏi tay cô, đi nhanh lên phía trước.

"Đừng tức giận mà". Diệp Anh đuổi theo, ngoác miệng cười và giữ vai tôi: "Tôi nói thật, bị máy tập thể hình ma sát, được chưa nào?"

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, ở bên cạnh có hai đứa trẻ con người bản xứ tầm bảy tám tuổi chạy đến kéo áo Diệp Anh: "Cô ơi." Giọng nói trẻ con rất dễ thương: "Cô mua gương chiếu hậu không? Năm mươi đô la một cái".

Một đứa trẻ giơ tay đưa một cái gương chiếu hậu cho cô xem.

"Khỏi". Diệp Anh vừa xua tay vừa rút chìa khóa mở cửa xe cho tôi.

"Mua đi cô, giá trẻ không ngờ, không mua chú sẽ hối hận đấy". Hai đứa trẻ vẫn bám lấy Diệp Anh không rời.

"Đi đi" Cô bày ra bộ dạng hung dữ: "Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt các cháu về đồn".

Nhắc đến cảnh sát, hai đứa trẻ lập tức buông tay ngó trước ngó sau. Nhân cơ hội đó, Diệp Anh đẩy hai đứa trẻ và chui vào trong xe. Sau khi đóng cửa và khởi động xe, cô nói: "Em không biết đâu, đám trẻ này đặc biệt đáng ghét." Rồi đột nhiên cất cao giọng: "Tôi biết ngay mà, đây là kiểu chó gì thế không biết?"

Tôi quay sang, lập tức phì cười thành tiếng. Hóa ra gương chiếu hậu hai bên xe của cô đã biến mất.

Diệp Anh đẩy cửa xe hét lên bằng tiếng Bồ Đào Nha: "Hai thằng kia, mau quay lại đây nhanh lên".

Nhìn sắc mặt hung dữ của cô, hai đứa trẻ sợ quá chạy mất. Nhưng chúng nhỏ người chân ngắn, rất nhanh bị Diệp Anh túm được và xách cổ áo quay lại.

Sau một hồi trả giá, Diệp Anh cuối cùng phải móc ba mươi đô la chuộc lại hai cái gương chiếu hậu của cô. Lúc cô cầm gương quay lại xe, cô tức đến nỗi tái mặt.

Tôi ngồi ở trên ghế cười gập bụng, nói không ra hơi: "Vụ mua bán này hời quá còn gì. Nếu cô mua cái mới, BMW ít nhất cũng phải mất một trăm đô?"

Sắc mặt Diệp Anh từ từ dịu đi, cô giơ tay véo má tôi: "Ba mươi đô la có thể đổi lấy nụ cười của em, cũng đáng lắm".

Tôi vẫn chỉ cười mà không lên tiếng. Hai đứa trẻ con nhận tiền rồi chạy mất, cách đó không xa có mấy thiếu niên bản xứ tầm mười lăm mười sáu tuổi, chúng rõ ràng mới là thủ phạm.

Diệp Anh nhếch mép cười: "Lũ khốn này, tôi bị chúng chơi mấy lần rồi. Thảo nào vừa nãy tôi thấy cái gương quen mắt thế?"

Diệp Anh đưa tôi về nhà, xe đi qua nhiều con đường trong thành phố. Hai hàng đèn đường trôi qua vun vút như dải sao băng.

Đưa mắt nhìn sườn mặt nghiêng sắc sảo của Diệp Anh, nụ cười trên môi tôi dần tắt hẳn. Chỉ cần cô nhìn tôi là tim tôi đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác đó, tôi không thể hiểu nổi tại sao lại như vậy. Tôi hy vọng tôi có thể biết nguyên nhân, liệu đây có phải là cảm giác của tình yêu? Khi bạn thật sự yêu một người, bạn sẽ chẳng cần lý do hay suy luận logic.

Diệp Anh liếc nhìn tôi: "Sao em đột nhiên im lặng thế?"

"Tôi không biết nói gì cả?"

Cô mỉm cười hỏi tôi: "Em là người Hà Nội?"

"Ừ"

"Tốt nghiệp trường trung học âm nhạc?"

"Ừ".

"Ngoài "ừ" ra em còn biết nói từ khác hay không?"

Tôi lườm cô: "Hộ chiếu của tôi, cô xem rồi. Tôi và Ngọc Huyền là bạn học cô cũng biết rồi. Cô hỏi những câu đó có phải phí lời không?"

Diệp Anh cắn môi: "Thì tôi giúp em tìm đề tài nói chuyện mà. Thôi được rồi, đến lượt em hỏi tôi đi".

"Người khác gọi cô là Cún, đó là tên tiếng ở nhà của cô sao?" Tôi hỏi.

"Ừ". Cô trả lời giống hệt tôi.

"Tại sao lại là Cún? Có điển tích gì không?"

"Điển tích ư" Diệp Anh ngẫm nghĩ một lúc, cô mỉm cười: "Không, chỉ là tên ở nhà thôi. À cũng có thể hồi nhỏ hay quấn quít mẹ, không muốn đi học nên bị gọi vậy."

"Thế bình thường mẹ cô không quản lý cô chặt à?" Tôi có chút hiếu kỳ.

"Mẹ tôi?" Diệp Anh nhún vai: "Mẹ tôi còn lợi hại hơn tôi nữa. Lúc đó vì muốn trốn buổi tự học buổi tối để xem "Anh hùng xạ điêu", tôi suốt ngày tìm mẹ tôi mè nheo. Mẹ tôi ngại phiền phức nên viết sẵn cả tập đơn xin nghỉ học cho tôi, lúc nào dùng chỉ cần điền ngày tháng, các loại lý do lý trấu trên đời đều đưa ra hết. Một học kỳ tôi sốt cao đến bảy tám lần, khiến nàng chủ nhiệm sợ hết hồn, tưởng tôi mắc bệnh máu trắng."

"Ôi trời, chắc là cô giáo đời trước không chịu thắp hương nên mới vớ phải học trò như cô." Tôi mỉm cười nói.

"Nếu không có tôi, cuộc đời dạy học của họ chắc sẽ tẻ nhạt lắm, có một cô giáo ngữ văn ở trường trung học thậm chí đến giờ vẫn còn nhớ tôi. Một lần vào kỳ thi cuối kỳ, đề thi yêu cầu điền vào chỗ trống cổ văn. Vế trên là "Cùng tắc độc thiện kỳ thân", em có biết vế sau là gì không?"

*(Cùng tắc độc thiện kỳ thân: Câu nói về Đại trượng phu của Mạnh Tử, nghĩa là mỗi người nên làm tốt phận sự của mình)

"Phú tắc gì đó thiên hạ gì đó sao?" Tôi ngẫm nghĩ rồi đáp.

Diệp Anh cười lớn nói: "Không, tôi điền thẳng câu "Phú tắc thê thiếp thành quần" (Giàu có thì thê thiếp có cả đám), cô giáo tức đến hộc máu, nói gặp được tôi coi như được mở mắt"

"Cô như vậy vẫn có thể thi đỗ đại hoc. Thật vô lý quá". Tôi cảm thán, dùng sức cuộn chặt tay thành nắm đấm mới có thể nhịn cười.

Diệp Anh dương dương đắc ý: "Năm đó tôi thi đỗ đại học với số điểm chuẩn đấy nhé, khiến cả trường xôn xao".

Gần đến khu chung cư, nụ cười trên môi Diệp Anh vụt tắt. Cô đạp mạnh phanh xe, tôi không kịp phòng bị nên người bắn về phía trước, đầu suýt nữa đập vào cửa kính.

"Chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.

Diệp Anh không trả lời, cô nhìn chăm chú vào một nơi nào đó ở phía trước, vẻ mặt cô kinh ngạc và đầy nghi hoặc, dường như không tin vào mắt mình. Tôi dõi theo ánh mắt cô, thấy một chiếc xe Mercedes màu đen đỗ ngay dưới tòa chung cư tôi sống. Đèn xe chiếu sáng choang, biển số xe bắt đầu bằng ba chữ cái "TTT" rất nổi bật.

Một đôi cặp đôi đang chìm trong kích tình, hôn nhau cuồng nhiệt. Cô gái hơi ngả người về đằng sau, gần như nằm xuống nắp xe. Mái tóc nâu trà sữa, thân hình dong dỏng như bông hoa đẹp đẽ trong đêm tối kia không phải là Ngọc Huyền thì còn ai vào đây?

Ngọc Huyền cũng nghe thấy tiếng động cơ ô tô, nàng quay mặt về phía xe chúng tôi. Nhìn từ xa, gương mặt nàng lờ mờ không rõ ràng, nhưng dường như nàng nở nụ cười châm biếm. Sau đó Ngọc Huyền lại quay sang dính chặt vào người phụ nữ kia và hôn quên cả trời đất.

Tôi lén nhìn Diệp Anh, sắc mặt cô khó coi đến mức đáng sợ. Tôi nhất thời không biết nói gì, chỉ còn cách trầm mặc.

Một lúc sau cô đột nhiên đánh tay lái quay đầu xe, lái xe đi về hướng ngược lại.

"Này... cô làm gì vậy?". Tôi vội vàng kêu lên: "Đã đến nơi rồi, cô mau thả tôi xuống đi."

Diệp Anh dường như không nghe thấy tôi nói, cô phóng xe rời khỏi khu chung cư. Một lúc sau, cô mới dừng lại ở bên đường, tắt máy rồi châm một điếu thuốc.

Thỉnh thoảng có xe ô tô đi qua, ánh đèn pha chiếu vào gương mặt vô cảm của Diệp Anh.

Tôi cảm thấy vừa chán nản vừa ngượng ngập. Vừa rồi rõ ràng Ngọc Huyền cố ý để cô nhìn thấy cảnh kích thích cuối cùng. Diệp Anh hiển nhiên vẫn còn vương vấn tình cũ với nàng.

Tôi đẩy cửa xe chào tạm biệt Diệp Anh: "Tôi về đây".

Cô "ừ" một tiếng, thần sắc có vẻ không tỉnh táo. Có lẽ là tôi đa nghi, thần sắc tương tự hình như từng xuất hiện trên gương mặt Ngọc Huyền. Một đôi cặp đôi nữ tú nổi bật như vậy, bọn họ ở bên nhau mới xứng đôi, tôi không thể nào sánh bằng Ngọc Huyền, cũng không ngốc đến mức làm trò tiêu khiển của người khác.

Mới đi được mười mấy mét, Diệp Anh đuổi theo túm tay tôi: "Em làm sao vậy? Lên xe, tôi đưa em về."

Tôi nở nụ cười miễn cưỡng: "Cám ơn bữa tối của cô, tôi có thể tự đi về."

Diệp Anh nắm lấy vai tôi và xoay người tôi lại: "Đang yên đang lành sao tự nhiên em lại có thái độ này? Tôi đắc tội với em à?"

"Không, chỉ là tâm trạng của tôi không tốt lắm".

"Con gái Việt Nam đều như vậy." Diệp Anh tỏ ra mất kiên nhẫn: "Người sau còn khó hầu hơn cả người trước."

Tôi mỉm cười: "Chào cô"

Lần này Diệp Anh không đuổi theo tôi.

Tôi đi bộ rất lâu ở trên đường. Thời tiết lạnh vô cùng, mỗi hơi thở là có làn khói trắng bay ra. Tôi muốn cười nhưng nước mắt cứ thế trào xuống bờ mi.

Tôi đã sai rồi, tôi bị giọng nói trong đêm đen mê hoặc, mơ một giấc mơ xa vời và có một vọng tưởng không nên có. Giống như tôi bóc từng lớp từng lớp hành tây đến mức mắt cay xè và chảy đầy nước nhưng bên trong không hề có thứ khiến tôi vui mừng.

Khi tôi về đến nhà, trong phòng tối om, Ngọc Huyền vẫn không thấy đâu. Tôi không muốn bật đèn, lần mò trong bóng tối rót một ly vang rồi từ từ uống sạch. Sau đó tôi mới hiểu ra, tại sao Ngọc Huyền ở nhà hay uống loại rượu mạnh này.

Tôi nằm ngủ trên ghế sofa. Sáng sớm hôm sau khi tôi mở mắt, trời đã sáng hẳn. Cửa phòng Ngọc Huyền vẫn đóng, không có dấu hiệu nàng trở về. Tôi vội vàng đi đánh răng rửa mặt, thay quần áo để đến trường. Do rượu vẫn còn chưa tiêu tán hết, đầu tôi đau như búa bổ, trong gương hiện lên một gương mặt lờ đờ, hai mắt thâm quầng đáng sợ đến mức tôi thề sau này sẽ không bao giờ đụng đến rượu nữa.

Giữa giờ học, điện thoại di động trong ba lô rung lên. Tôi ra ngoài nghe điện thoại, người ở đầu bên kia là Ngọc Huyền, nàng ấy đang ở đồn cảnh sát.

"Thùy Trang mang ít tiền đến chuộc em đi". Giọng nói của Ngọc Huyền khàn khàn mệt mỏi chứ không trong trẻo như mọi ngày.

Tôi giật bắn mình, suýt nữa điện thoại rơi xuống đất: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Cô nói với giọng thê thảm: "Chị đến rồi nói sau".

"Được, em đợi chị".

Tôi cúp điện thoại, vội đến mức không kịp thu sách vở vào túi xách, chỉ cầm ví tiền và hộ chiếu chạy ra khỏi cổng trường.

Trên đường phố Lisbon rất hiếm gặp xe taxi, tôi chặn một chiếc xe tư nhân mặc cả giá tiền rồi đi ngân hàng rút tiền, sau đó mới đến Cục cảnh sát. Trên đường đi, tôi không quên gọi điện cho Lan Ngọc: "Phiền cô hỏi giúp tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Đến Cục cảnh sát, Lan Ngọc mặc cảnh phục đã đứng chờ tôi ở cổng. Tôi nhảy xuống xe chạy nhanh về phía cô. Lan Ngọc đón tôi và đưa tôi vào bên trong. Cô thông báo vắn tắt với tôi: "Hai người nửa đêm cãi lộn, cô gái đó định đốt nhà, hàng xóm đã báo cảnh sát".

"Ngọc Huyền đốt nhà?" Tôi gần như không thể tin vào tai mình: "Người kia là ai?"

Lan Ngọc không trả lời mà hất mặt về phía đầu hành lang. Tôi đưa mắt theo, không ngờ nhìn thấy Diệp Anh.

Diệp Anh đứng tựa vào bờ tường bất động, trên miệng cô ngậm một điếu thuốc lá. Vai cô dán một miếng băng y tế, áo sơ mi đầy vết máu. Mặt cô có mấy xước do móng tay cào.

Tôi nhìn Diệp Anh, tim đột nhiên nhói đau. Tôi nhất thời ngây người, quên cả mục đích đến đây.

Đến khi Lan Ngọc ở bên cạnh nhắc nhở: " Cô làm sao vậy?", tôi mới định thần: "Ngọc Huyền đâu rồi?"

"Cô ấy vẫn còn ở bên trong, đang bị cảnh sát thẩm vấn".

Lan Ngọc hướng dẫn tôi làm một loạt thủ tục bảo lãnh phức tạp. Tôi không kìm chế nổi chất vấn: "Tại sao người phụ nữ kia không phải làm mấy thứ này?"

"Cô Thùy Trang, bạn cô ra tay làm người ta bị thương trước, còn mưu đồ đốt nhà để cùng chết với người ta. Căn hộ suýt nữa bị nổ vì khí đốt rò rỉ". Một nữ cảnh sát trả lời tôi: "Cô thử nói xem nên kiện ai?"

Tôi lập tức á khẩu, lặng lẽ nộp tiền và ký tên. Có đáng làm vậy không Ngọc Huyền? Tôi cảm thán trong lòng, cứ phải gây chuyện đến mức hai bên cùng thiệt hại hay sao? Vậy mà trong mắt người không liên quan, những điều nàng làm chỉ là trò cười mà thôi.

Sau khi tôi hoàn tất thủ tục, một nữ cảnh sát dẫn Ngọc Huyền ra ngoài. Qua một đêm không ngủ, trông nàng rất tiều tụy, hai mắt trống rỗng. Tôi vốn định giáo huấn nàng vài câu nhưng nhìn bộ dạng này của nàng, tôi không thể thốt ra lời.

Nhìn thấy tôi, ánh mắt Ngọc Huyền lóe lên một tia hổ thẹn nhưng biến mất ngay tức khắc, nàng bướng bỉnh ngẩng cao đầu, môi mím chặt.

Tôi quay sang cám ơn Lan Ngọc. Cô hôn lên trán tôi và lưu luyến nói lời tạm biệt.

Tôi cười chê Lan Ngọc nhưng trong lòng rất cảm động. Trên thực tế tôi vẫn còn ngại vì chuyện xảy ra ở quán rượu lần trước. Người như Lan Ngọc được cái có ưu điểm là buồn vui hay tức giận đều thể hiện hết ra bên ngoài, không nói một đằng nghĩ một nẻo như ai đó.

Tôi đỡ Ngọc Huyền ra về, không ngờ Diệp Anh đứng chờ ở ngoài cổng.

"Để tôi đưa hai người về". Cô tiến lại gần.

"Cô cút đi". Ngọc Huyền rít lên, giọng điệu không hề khách khí.

Diệp Anh cau mày, cô có vẻ mất hết kiên nhẫn, gần như nghiến răng nói: "Cô muốn tự hủy hoại đời mình không ai ngăn cản. Vụ này tôi sẽ giải quyết hộ, nhưng từ nay về sau sẽ không còn ai giúp cô thu dọn hậu sự nữa. Cô hãy tự lo liệu đi".

"Cám ơn" Ngọc Huyền nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng: "Diệp Anh, tôi cũng nói cho cô biết, rồi có một ngày tôi sẽ bắt cô trả giá, cô hãy chuẩn bị thu dọn hậu sự của mình ấy".

Ngọc Huyền kéo tay tôi đi qua Diệp Anh về phía trước. Tôi quay đầu nhìn cô, cô cũng nhìn tôi chăm chú, ánh mắt cô vô cùng phức tạp nhưng tôi nhìn không ra bất cứ đầu mối nào.

Trên đường về, tôi không thể kìm chế mở miệng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì, em và cô ta đều thấy đối phương chướng mắt". Ngọc Huyền tựa đầu vào cửa xe nói nhỏ.

Tôi không tiện hỏi thêm nữa. Về nhà tôi giục Ngọc Huyền tắm rửa thay quần áo, đợi nàng ăn cơm xong lên giường nằm nghỉ, tôi mới quay về trường lấy ba lô.

Buổi tối tôi xem qua vài trang sách, dọn dẹp phòng cũng đã hơn mười hai giờ. Tôi thay bộ đồ ngủ chui vào chăn, đang định tắt đèn, cửa phòng vang lên hai tiếng gõ nhẹ, Ngọc Huyền ở bên ngoài nói: "Thùy Trang, chị ngủ chưa?"

"Chưa". Tôi lập tức ngồi dậy.

Ngọc Huyền ngồi ở thành giường rất lâu. Cô chỉ nhìn xuống chân mà không chịu lên tiếng. Tôi kéo tay nàng vào trong chăn ủ ấm.

Cô đột nhiên bật cười: "Có phải hôm nay chị thấy em mất mặt lắm không?"

"Đâu có". Tôi thề: "Nếu chị nghĩ như vậy, ra cửa sẽ bị sét đánh".

"Ngốc này, có ai bắt chị thề đâu". Ngọc Huyền nhếch môi, nở nụ cười vừa miễn cưỡng vừa tự chế giễu bản thân: "Chị biết không, Trang? Em lớn bằng từng này, chưa bao giờ cầu xin người khác. Cho dù khi đồ khốn kia bỏ trốn để lại món nợ lớn, trong tay em không có một đồng xu, đám chủ nợ suốt ngày chặn ở cửa, chủ nhà đuổi em ra đường, em cũng không mở miệng cầu xin bất cứ ai...".

Gương mặt Ngọc Huyền lộ vẻ đaulòng, giọng nói nàng hơi nghẹn ngào. Tôi không dám cắt lời, im lặng chờ đợi nàng nói tiếp: "Thế mà em đã cầu xin cô ta, em đã xuống nước cầu xin cô ta, cô ta lại cứ theo ý mình... Cả đời này cũng chỉ có hai người phụ nữ khiến em thật sự động lòng."

Giọt nước mắt từ từ chảy xuống má Ngọc Huyền, nàng nhắm nghiền hai mắt. Thế giới xung quanh trở nên yên tĩnh vô cùng, tôi nhìn nàng chăm chú, lòng cũng từ từ chùng xuống.

"Vậy... hai người sau này..." Tôi thận trọng hỏi Ngọc Huyền.

"Không có sau này, đối với em người đó đã chết rồi". Ngọc Huyền mở mắt, gương mặt nàng khôi phục lại thần sắc lạnh lùng như cũ.

Ngọc Huyền không nói thêm một câu nào, nàng đứng dậy rời khỏi phòng tôi. Tôi nghe thấy tiếng cửa phòng nàng khép lại và tiếng khóa lách cách.

Cả đêm tôi lăn đi lộn lại ngủ không yên giấc. Trước đây tôi không hề hay biết, hóa ra tình yêu không hoàn toàn là phong hoa tuyết nguyệt, nó cũng nặng nề, khiến con người đau khổ, khiến con người rơi lệ, gây tổn hại đến đối phương và bản thân cũng bị tổn thương.

Sau sự kiện đó Ngọc Huyền thay đổi rất nhiều, nàng diện đồ theo phong cách hở hang gợi cảm, khí chất tao nhã của một học sinh ngành nghệ thuật biến mất hoàn toàn. Cô qua đêm ở bên ngoài là chuyện thường ngày.

Tôi rất lo lắng cho Ngọc Huyền nhưng không biết khuyên nhủ nàng thế nào, lại không giúp gì được cho nàng nên chỉ có thể làm người câm điếc.

Lan Ngọc và tôi khôi phục lại tình bạn như trước. Mỗi buổi sáng sớm cô đợi tôi ở chỗ cũ.

Lan Ngọc có ấn tượng sâu sắc về Ngọc Huyền, cô truy vấn: "Thùy Trang, cô bạn xinh đẹp của cô ra sao rồi?"

Tôi chỉ thở dài mà không lên tiếng.

Lan Ngọc lại hỏi: "Chuyện ngày hôm đó là thế nào? Sắc mặt của cô khó coi thật đấy".

"Cô đừng lo". Tôi vỗ vai Lan Ngọc: "Sau này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa".

Lan Ngọc trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng: "Cô thích người phụ nữ đó?"

"Người phụ nữ nào? Cô nói gì vậy?" Tôi giả vờ hỏi, mặt bất giác nóng bừng.

Lan Ngọc thở dài: "Chúng tôi có một câu nói, chỉ có tình yêu và cơn ho là không thể che dấu. Ánh mắt cô nhìn cô ta khác hẳn bình thường".

"Lan Ngọc, tôi chẳng hiểu cô nói gì". Tôi kêu lên như bị đắc tội. Sau đó tôi chạy nhanh về phía trước, kỳ thực hai má tôi đã đỏ ửng.

"Tôi không trách cô đâu". Lan Ngọc đuổi theo tôi: "Cô ta đẹp như vậy, tôi nghĩ khó có ai nào chống đỡ nổi. Trong những người phụ nữ Việt Nam tôi từng gặp, hiếm có ai sáng sủa và phong lưu như cô ta".

Tôi lườm Lan Ngọc, nói một câu tiếng Việt: "Vậy thì cô theo đuổi cô ta đi, tôi có thể làm bà mối cho cô."

Lan Ngọc cười tươi vỗ vào gáy tôi. Cô tuy không hiểu tôi nói gì nhưng từ vẻ mặt của tôi, cô đại khái cũng đoán ra câu nói của tôi không phải là ý tốt.

Tôi đột nhiên cảm thấy tức ngực, muốn làm gì đó để phát tiết, thế là tôi vượt qua Lan Ngọc chạy nhanh về đằng trước.

"Thùy Trang, cô đừng sợ" Lan Ngọc lại đuổi theo tôi: "Nếu cô ta không yêu cô, còn có tôi."

Tôi bị cô chọc cười nên cảm thấy tâm trạng thoải mái hẳn. Tôi thích sự thẳng thắn chân thành của Lan Ngọc. Cô không che dấu bất cứ điều gì trong lòng, không làm bộ làm tịch, cũng rất hiếm khi nhăn mặt nhíu mày. Còn người như Diệp Anh, ai thích cô cũng chỉ có một kết cục, Ngọc Huyền là ví dụ điển hình.

Tôi đi song song với Lan Ngọc, đột nhiên nhớ ra một chi tiết. Tôi liền hỏi cô: "Ba chữ số đầu là TTT thì có nghĩa thế nào, cô có biết không?"

Sắc mặt cô lập tức nghiêm lại: "Trùm xã hội đen Việt Nam".

"Gì cơ?"

"Bọn họ đều gọi là "Đại ca".

Tôi tối sầm mặt, giống như bị ai đó đấm một cú vào người, hai chân bủn rủn, tôi ngồi phịch xuống đất.

Lan Ngọc hoảng hốt quay lại đỡ tôi: "Cô không sao đấy chứ?"

Tôi ôm đầu gối ngồi dưới đất, hai tay vừa bị ma sát trên mặt đất nên đau rát.

Lan Ngọc quỳ bên cạnh tôi : "Cô có làm sao không?" Cô căng thẳng đến nỗi giọng nói lạc đi.

Tôi túm tay cô hỏi lại: "Lan Ngọc, vừa rồi cô nói có thật không? Cô không lừa tôi đấy chứ?"

"Tôi chưa bao giờ nói dối cô". Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, giống như đang thề trước giáo đường: "Mấy năm nay giới hắc bang Việt Nam ở Bồ Đào Nha ngày một lớn mạnh. Một số người địa vị tương đối cao, trên biển xe của họ đều bắt đầu bằng ba chữ cái TTT".

Một luồng khí lạnh bao trùm lấy người tôi, khiến tôi như bị đông cứng, mãi cũng không thể động đậy.

Tôi thật sự không hiểu, tuy tính Ngọc Huyền hơi nóng nảy nhưng từ trước đến nay nàng làm chuyện gì cũng có chừng mực. Tại sao nàng lại dính đến xã hội đen?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro