Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày kết hôn của New, Tay đã dậy rất sớm.

Bộ vest cho đám cưới đã được thiết kế riêng và giao đến nhà anh, nhưng vào đêm trước đám cưới, P'Jack bất ngờ gửi cho anh một bộ vest. Vì cái cảm giác nghi thức khủng khiếp đó, Tay nghĩ, dù sao cũng đã đến lúc phải nói lời tạm biệt nên mặc bộ quần áo mà P'Jack gửi cho anh có vẻ thích hợp hơn.

Đó là bộ vest đen trắng, là phong cách mà Tay yêu thích.

Anh đứng trước gương, sắp xếp từng bước một, thậm chí còn vụng về túm tóc và xịt một ít keo xịt tóc để trông có vẻ tràn đầy năng lượng hơn.

Trong chốc lát, anh dường như cảm thấy quay trở lại ngày New tốt nghiệp, hình thức nực cười này.

Tay bỏ cuộc, kéo một lọn tóc nhỏ xõa xuống trước trán, nhìn vẻ mặt của mình trong gương, anh luôn cảm thấy cứng đờ khi nghĩ đến nụ cười tiêu chuẩn mà giáo viên dạy cho bọn họ trong lớp quản lý biểu cảm, anh làm bộ làm tịch mỉm cười.

Dù sao thì họ cũng là bạn thân nên phải ăn diện đến dự, chúc cậu có một đám cưới hạnh phúc.

Anh cười khổ, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

New chưa bao giờ thích những thứ phức tạp. Tay nhìn khoảng không gian rộng mở trước mặt và tòa nhà nhỏ màu trắng cách đó không xa, anh nhớ cậu đã từng than thở với anh rằng hôn nhân là chuyện cả đời, vì vậy trong ngày cưới anh nên trao cho đối phương một cảm giác an toàn.

Lúc đó Tay vô thức phản bác New, nói: "Cảm giác an toàn không phải là thứ gì đó bị áp đặt, em không thể trao nó cho đối phương chỉ bằng nghi thức nào đó, là khi có em đứng cạnh bên anh, anh chẳng sợ cái gì nữa."

"Đây là loại cảm giác an toàn nhảm nhí gì vậy?"

Tay khịt mũi tự giễu. Anh nhớ lại đêm đó ở công ty, New đứng cạnh anh, nhưng anh lại không có cảm giác an toàn chút nào. Bởi vì anh đã đánh mất cậu.

Một người phục vụ đi ngang qua nhận ra Tay, lịch sự đưa cho anh một ly rượu và nói, chú rể đang ở phía trong, anh có thể đi tìm cậu. Tay cười lắc đầu nói, nếu cậu bận, anh sẽ không quấy rầy cậu. Người phục vụ gật đầu, nói anh cứ tự nhiên, rồi quay người rời đi.

Địa điểm tổ chức đám cưới không ồn ào, chỉ có tiếng đàn du dương êm tai, mọi người đứng thành từng nhóm nhỏ, trò chuyện về những chủ đề mà hai bên cùng quan tâm, nói về thời tiết hôm nay, nói về hôn lễ long trọng này. Tay nhìn xung quanh và cảm thấy mình không phù hợp với khung cảnh hiện tại. Đột nhiên anh nhớ ra rằng New đã phàn nàn với anh rằng cậu không có nhiều bạn bè, Tay bất lực nhìn những người thành đạt trong bộ vest và cà vạt xung quanh mình, nghĩ thực sự New không có quá nhiều bạn bè.

New luôn sống một cuộc sống tỉnh táo, có lẽ ngay từ đầu cậu đã biết rằng mình sẽ không chỉ là một ngôi sao nhỏ không có tương lai.

"A, xin chào, anh là P'Tay phải không?" Mấy cô gái nhanh chóng vây quanh, anh gật đầu nói:

"Là tôi."

"Em có thể chụp ảnh với anh không?" Cô gái hào hứng lấy điện thoại di động ra và nhìn Tay một cách háo hức.

"...Chắc chắn rồi." Anh muốn từ chối, nhưng những người này đều là bạn bè do New mời tới. Tay bất lực mỉm cười, đối mặt với ống kính với nụ cười trang trọng nhất, và hoàn thành bước chụp hình. Sau đó, anh từ chối yêu cầu xin thông tin liên lạc của các cô gái. Rồi anh chào một cách tiêu chuẩn tiễn họ rời đi.

Anh nghĩ đến lúc ở Phuket, New cũng giới thiệu cho anh rất nhiều bạn bè ngoài ngành. Khi giới thiệu Tay, cậu khoác tay lên vai anh, nghiêm túc nói:

"Đây là người tôi thích, là một người bạn tôi rất thích, mọi người phải đối xử tốt với anh ấy."

Tay sau này nghĩ lại, thật ra New là điều khiến trái tim anh rung động nhất thời thiếu niên. Đó là mối tình đầu của anh đã được định sẵn cái kết cho cả hai.

Khi đó họ còn trẻ, và họ luôn nghĩ mình còn rất nhiều thời gian để lãng phí. Mọi sự thúc đẩy, mọi cám dỗ, mọi bối rối dường như chỉ là gia vị cho khoảng thời gian nhàm chán.

Nhìn lại, thì họ đã mất nhau từ rất lâu rồi.

Chính anh đã không ngăn chặn được sự thua lỗ kịp thời, Tay cầm ly rượu lên và mỉm cười với người bạn đi ngang qua. Vậy anh sẵn sàng chịu trách nhiệm về những khoản lãi lỗ của chính mình.

Một người bạn Tay gặp lần trước ở Phuket đã đến chào anh, anh lịch sự trò chuyện với họ, nghe họ nói về việc New tuyên bố kết hôn, mọi người đều không tin.

Tay lộ ra nụ cười, chỉ là đồng ý với người khác mà không bày tỏ ý kiến ​​của mình.

"P'Tay!"

Một cô gái rất xinh đẹp vẫn đứng đó sau khi mọi người rời đi, Tay nhớ đến cô lần trước đến Phuket, cô lén lút đi theo anh và New như một chú cún con, thề rằng sẽ ăn "đường" của họ không bỏ sót cái nào, nhưng cuối cùng bị New tức giận đuổi cô về phòng.

Sau đó Tay mới từ chỗ New biết được, cô gái có vẻ ngoài trẻ trung ngốc nghếch này vậy mà là người đứng đầu của một công ty.

"Đã lâu không gặp." Tay vẫn luôn giữ nụ cười đàng hoàng xa cách.

"Anh đến gặp Newwiee chưa. Cậu ấy nói hôm nay anh sẽ đến."

"Vẫn chưa." Tay nói: "Em ấy đang bận giao lưu, tôi không quấy rầy em ấy."

Cô gái không trả lời, cô cầm một miếng bánh nhỏ trong tay, chăm chú nhìn Tay, như muốn nhìn thấu lòng anh. Một lúc sau, cô mới nhận ra sự kiềm chế của anh, nên cô chậm rãi nhìn sang chỗ khác:

"Anh biết không, tôi từng cho rằng New sẽ kết hôn với anh."

"..." Anh sửng sốt, không nói gì.

"Tôi quen biết cậu ấy đã lâu, vẻ ngoài của New rất sạch sẽ tốt bụng, nhưng thực ra cậu ấy rất giảo hoạt." Cô gái đặt chiếc bánh sang một bên, như đang nhớ lại một ký ức tồi tệ nào đó, nhếch môi chán ghét nói: "Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy lắng nghe ai nhiều như anh."

"Tôi từng hỏi cậu ấy tại sao lại thích anh, cậu ấy nói là vì nụ cười của anh." Cô gái nhìn Tay rồi nhận lấy ly rượu từ người phục vụ bên cạnh, "P'Tay, anh không cười được thì đừng cười nữa. Tôi tin rằng thứ mà New yêu thích nhất định không phải nụ cười anh đang giả vờ như bây giờ, quá xấu xí."

"Còn nữa, lúc chúng ta ở Phuket..." Cô gái vỗ nhẹ vai Tay,

"Không phải là tôi muốn trở thành một bóng đèn giữa hai người khi ở Phuket đâu. Là chính New đã đến để nhờ tôi chụp thêm ảnh cho hai người. Nếu có dịp đến nhà cậu ấy, anh nhớ tìm kỹ nhé, có khi còn nhìn thấy đấy."

"Tôi đoán chừng không có cơ hội nữa đâu." Tay bất đắc dĩ nghiêng đầu, "Chúng tôi đồng ý không quấy rầy lẫn nhau nữa."

Cô gái trợn mắt nhìn Tay với vẻ mặt "Tôi tin anh mới lạ", khiến anh không khỏi bật cười.

"Đã bao nhiêu tuổi rồi? Ở thế giới ngày nay, hai người có thể lên giường lăn lộn mà vẫn là bạn bè sao. Làm sao mối quan hệ giữa hai người chỉ trùm chăn nói chuyện lại có thể biến thành như thế này?"

Tay vẫn cười không nói gì.

"Thôi quên đi." Cô gái xua tay, liếc nhìn phía sau Tay, sau đó nhìn anh, lẩm bẩm quay người đi, không cho anh cơ hội nói tiếp. Tay chỉ có thể nhìn bóng lưng cô gái, mỉm cười.

"Tay Tawan!"

Phía sau có người gọi tên hắn, Tay còn chưa kịp nở nụ cười, vội vàng quay người lại thì gặp phải một cảnh tượng quen thuộc.

Đó là New.

Tay luôn biết rằng New rất đẹp trai. Đó là một vẻ đẹp đặc trưng của tuổi trẻ.

Nhưng hôm nay thì không.

Bộ vest đen tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cậu, làn da trắng ngần trong suốt dưới ánh nắng, bờ vai rộng, vòng eo hẹp cùng đường nét cơ thể cường tráng khiến nhiều cô gái mơ ước về cậu.

Hóa ra đây chính là New khi đã rời bỏ anh. Hóa ra New đã thực sự chiều chuộng anh.

New đứng đó, mỉm cười nhìn Tay. Cậu vẫy tay và chỉ vào điện thoại di động của mình.

Tay hiểu ý, anh lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn mà New gửi một phút trước.

"Tay, lần này đổi lại anh tiến về phía em trước, được không?"

Anh không biết tại sao, nhưng khi ngẩng đầu lên, anh tựa hồ nhìn thấy trong mắt New hiện lên một tia bi ai. Nhưng anh thà rằng mình đã sai.

Thế là anh trả lời: "Được."

Anh cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn New cách đó khoảng mười bước, cuối cùng cũng nở nụ cười chân thành đầu tiên trong ngày hôm nay.

Khoảng cách mười bước bù đắp cho mười năm của chúng ta.

Được xoa đầu em vào mùa xuân, đan tay nhau vào mùa hạ, tựa vai nhau vào mùa thu, ôm chặt nhau vào mùa đông. Coi như kiếp này anh đã từng có em. Nếu có thể hẹn em kiếp sau ta nên duyên vợ chồng. Kiếp này khó quá.

New, sau khi đi hết mười bước này, chúng ta sẽ không còn nợ gì nhau nữa.

Bước đầu tiên, anh nới lỏng cà vạt giả vờ thoải mái.
--- "Xin chào, anh là Tay Tawan."
--- "Xin chào, em là New Thitipoom."

Bước thứ hai, anh nhìn thấy đôi mắt của New lấp lánh lên.
--- "This is my best friend."
--- "Actually is boyfriend."

Bước thứ ba, thế giới xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh. Âm thanh của gió, tiếng ồn dường như cách biệt với họ trong giây lát, anh chỉ có thể nhìn thấy New.
--- "Khi ai đó đối xử tốt với anh, anh sẽ cảm thấy rất ấm áp."
--- "Có bao gồm anh không?"
--- "Chỉ có chúng ta thôi..."

Bước thứ tư, Tay nhìn thấy đôi mắt đã đỏ hoe của New, anh phát hiện mình có rất nhiều điều muốn nói với cậu, có rất nhiều điều anh chưa kịp chia sẻ với cậu, nhưng lại không có cơ hội nữa.
--- "Mối quan hệ của chúng ta là gì?"
--- "Friend zone."

Bước thứ năm, Tay dừng lại, tay trái đút vào túi, cầm chiếc hộp nhỏ hình vuông. Đó là chiếc nhẫn do anh tự làm cho cậu.
--- "Có phải anh muốn ở bên em mãi mãi không?"
--- "Phải hay là không phải."
--- "..."

Bước thứ sáu, Tay cúi đầu, bước đi chậm hơn. New, em nhất định phải thật hạnh phúc, cho dù em có quên anh cũng không sao cả. Đây là lời chúc chân thành nhất mà anh có thể dành cho em.
--- "Điều gì sẽ xảy ra nếu một ngày bạn không còn em ấy nữa?"
--- "Tôi không biết, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ không có em ấy bên cạnh."

Bước thứ bảy, anh nhìn New ăn mặc chỉnh tề, chợt nhớ tới rất nhiều khoảnh khắc anh nói huyên thuyên không ngừng, chỉ có New là nghiêm túc đáp lại. Từ giờ trở đi, có lẽ sẽ không bao giờ có người như vậy ở bên cạnh anh nữa.
--- "Em dành phần lớn thời gian cho Tay, nhưng Tay lại cho em rất ít thời gian."
--- "Anh có quá nhiều bạn bè."

Bước thứ tám, Tay cảm thấy mũi đau nhức khi nghĩ đến lời của New từng nói về đám cưới cô đơn dưới ánh trăng.
--- "Hin..."
--- "Tay, hôm nay chúng ta cùng nhau tận hưởng trận tuyết rơi dày đặc này, có thể xem như chúng ta cùng nhau già đi rồi."

Bước thứ chín, Tay buông hộp đựng nhẫn ra, anh bỗng nhiên thả lỏng, tựa hồ đã đoán ra được điều gì, lại như không thể đoán ra được nữa, một giọt nước mắt khó nhận ra chảy xuống trên má. New, cậu là ngoại lệ của anh và là sự ưu ái trắng trợn của anh, dù anh có muốn tuyên bố với thế giới này anh yêu cậu như thế nào, nhưng anh cũng hiểu rằng kiếp này, anh chỉ có thể cùng cậu đi đến đây thôi.
--- "Chia tay với em là chuyện không thể nào."

Bước thứ mười, Tay trịnh trọng thu chân trái lại, ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn chằm chằm New trước mặt.
--- "Tôi nghĩ chúng tôi sẽ tranh nhau xem ai sẽ rửa bát."
--- "Chúng tôi có thể theo dõi xem đối phương sẽ rửa bao nhiêu bát đĩa."
--- "Anh sẽ nuôi chó con."
--- "Nếu anh ấy thích thì tôi sẽ không ngăn cản."

Tay đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Mọi cuộc gặp gỡ trên đời này đều là sự chuẩn bị cho cuộc chia ly sau này. New sẽ rời xa anh, một đời một kiếp quá dài, không có ai sẽ ở bên ai mãi mãi.

Hãy để lại câu chuyện của chúng ta ở đây và cùng hướng tới tương lai của chính mình.

Lần này, anh đã giữ lời.

Anh đưa tay chạm vào tóc của New như anh đã làm trước đó, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của New bất chấp ánh mắt của những người xung quanh, anh thở dài nhẹ nhàng và nói:

"Bạn thân nhất của anh, tân hôn vui vẻ."

---

Lễ cưới chính thức bắt đầu, Tay từ chối lời mời của bạn mình và ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng.

Anh đang nghịch chiếc hộp đựng nhẫn trên tay, vẻ mặt thờ ơ bất cần, không phù hợp với khung cảnh vui vẻ xung quanh. Anh nhìn New mỉm cười chờ đợi cô dâu, nhìn New nắm tay cô dâu, nhìn New cẩn thận quay lại với cô dâu để tuyên thệ, anh nghe thấy linh mục bắt đầu đọc lời thề, và anh nghe thấy lời thề của cô dâu.

"Con đồng ý"

Vậy là đủ rồi.

Cảnh quay này của TayNew cuối cùng cũng kết thúc.

Tay đứng dậy vỗ vỗ quần mình, không hề báo động cho ai, nhìn bóng lưng của New lần cuối rồi đi về phía lối ra mà không quay đầu lại.

New, hóa ra quyết định rời xa em, chỉ cần mười bước.

New nhìn xem anh ngu ngốc đến mức nào, anh đã lang thang suốt mười năm dài, còn tưởng rằng sẽ em sẽ không bao giờ rời đi.

New, lần này hãy để anh rời đi trước nhé.

Tay nghe thấy đám người phía sau đột nhiên im lặng,

New quay đầu nhìn ở lối ra mỉm cười, nói:

"Con đồng ý."

Tiếng nói của New rõ ràng rành mạch lọt vào tai anh. Anh nghe thấy tiếng đám đông gầm thét, nghe thấy tiếng mọi người la ó, nghe thấy tiếng reo hò nối tiếp tiếng reo hò.

Nhưng nó không liên quan gì đến anh nữa.

Cảm ơn em, đem anh trả lại cho chính anh, ít nhất anh còn có thể trở thành khách mời làm chứng cho tình yêu của em. Giống như em đã nói, gặp được em thật sự là may mắn tốt đẹp nhất của anh. Chỉ mong cô ấy sẽ càng yêu em hơn anh.

"Tạm biệt em, New."

Tay nhẹ nhàng thì thầm. Anh kinh ngạc khi nhận ra rằng có điều gì đó đọng lại trong lòng anh ngay lúc anh nói lời tạm biệt, nhưng anh không hề hối hận.

New, anh từng nghĩ Pete sẽ không nhớ Kao, Tay cũng sẽ không nhớ Newwiee. Nhưng sau đó anh nhận ra rằng Pete không phải Tay, và Kao không phải là em. Phải như anh như Karan, có thể nhận ra mình yêu em sớm như cách Karan yêu Achi, thì có phải anh sẽ không bỏ lỡ em không?

Thật đáng tiếc chúng ta đều không phải họ, họ là những người trong quyển sách.

Còn chúng ta đã bỏ lỡ nhau.

---
Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro