Chương 28:Thành thật dối diện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ông cụ vẫn chăm chú nghiên cứu quyển sách viết về thế chiến thứ 2, tỏ ý khinh thường anh,

"Nói đi."

Vương Tuấn Khải thu lại nét cười, nghiêm túc,

"Con kể bố nghe về người yêu con nhé."

Ông cụ đẩy gọng kính, liếc anh, "Anh nhìn bố giống còn hứng thú với mấy chuyện vớ vẩn đó nữa sao?"

Vương Tuấn Khải mỉm cười, "Bố nghe không?"

Tai ông cụ bắt đầu dỏng lên.

Vương Tuấn Khải bắt đầu cất giọng đều đều,

"Bố còn nhớ bốn năm trước con còn ở Pháp chứ? Năm đó con gặp một cậu bé, đáng yêu, con đã cố ý dùng tên giả khi nói chuyện với cậu ấy, nên cậu ấy không hề biết con là Vương Tuấn Khải. Chúng con đã yêu nhau trong một thời gian ngắn, sau đó chia tay, cho đến ba năm trước gặp lại con cũng như cậu ấy, mới biết mối quan hệ thật sự của nhau."

Ông cụ nhếch mép, "Rồi sau đó?"

Vương Tuấn Khải cuộn yết hầu lên xuống mấy vòng, môi mấp máy, do dự rồi lại do dự, cuối cùng bật cười,

"Sau đó, cậu ấy đã trở thành người yêu của con cho đến bây giờ."

Ông cụ cố gắng hỏi thêm, "Đó là thiếu gia nhà nào vậy?"

Vương Tuấn Khải cố giấu tia bi thương trong mắt, gượng cười,

"Còn lâu mới nói cho bố."

Nhạt như nước ốc.

Ông cụ tỏ vẻ không hứng thú nữa, phất phất tay đuổi anh ra ngoài.

Vương Tuấn Khải tựa lưng vào cánh cửa, mệt mỏi nhắm mắt.

Đồ vô dụng.

Đứng trong phòng tắm không biết bao lâu, lúc anh ra ngoài, vừa vặn đụng ngay Vương Đông sắc mặt tồi tệ đang đi lên cầu thang.

Nhìn thấy anh, ánh mắt ông càng tối, không chờ chào hỏi đã túm lấy cổ áo anh kéo lên lầu.
Vương Tuấn Khải vừa nhìn đã biết chuyện gì rồi, không hỏi, cúi đầu đi theo.

Phòng Vương Đông ở lâu tầng ba, vừa mở cửa ông đã đẩy anh vào, không nói không rằng tung một cú đấm.

Vương Tuấn Khải ngồi bệt dưới sàn, khoé môi rướm máu.

Diệp Lộ thấy chồng về, định đi lên hỏi chuyện nhưng vừa vào phòng đã gặp ngay cảnh này, vội vàng chạy đến ôm lấy Vương Đông đang định tung thêm một cước nữa,

"Em đã nói anh thế nào rồi, bình tĩnh chút đi có được không? Hở tí là động tay chân."

Vương Đông đẩy bà ra, quát lớn, "Cũng chưa bao giờ đụng đến em, im miệng cho anh, hôm nay anh phải chờ thằng nhãi này no đòn."

Vương Tuấn Khải chậm rãi đứng dậy, lau máu trên mạng miệng.

Vương Đông nhìn anh im lặng, lại nổi xung, định nhào lên lại bị Diệp Lộ kéo lại, ông lớn tiếng,

"Loạn hết rồi phải không? Mày có còn coi Vương gia ra gì nữa không hả?"

Tiếng ồn ào từ trên lầu mơ hồ truyền xuống tai ông cụ, ông bước xuống giường, chậm chạp ngồi lên xe lăn, ra ngoài.

Tiểu Cường- tài xế trong nhà cũng đang đứng dưới cầu thang nghe ngóng, bị ông cụ gọi giật lại,

"Tiểu Cường, chuyện gì trên đó vậy?"

Tiểu Cường đang nghe lén bị doạ đến giật mình, ấp úng,

"Cháu không biết ạ, cậu út vừa về đã như vậy rồi."

Ông cụ cau mày, vừa về đã gây chuyện.

Ông vẫy vẫy Tiểu Cường,

"Đưa ta lên đó xem thử."

______________

Vương Nguyên ngủ dậy, vơ lấy điện thoại ở đầu giường, nhìn giờ.

Đã 9 giờ sáng rồi.

Cậu ngồi dậy, vén áo lên đến bụng đã nhô lên của mình, vỗ nhẹ rồi xuống giường.

Vừa ra ngoài đã thấy Tiểu Cường và ông cụ trầm mặc trước cửa phòng ngủ của vợ chồng Diệp Lộ.

Cậu chậm rãi đến gần,

"Ông nội, ông làm gì đấy ạ?"

Tiểu Cường nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, ánh mắt dời xuống bụng cậu.

Vương Nguyên chột dạ đưa tay che bụng, định hỏi lại lần nữa thì trong phòng lại truyền ra tiếng ồn ào.

Giọng Vương Đông quát lớn vọng ra,

"Mày là em trai tao,Nguyên Nguyên là con trai tao, mày làm như thế với thằng bé mà được à? Còn to gan giấu mọi người bao nhiêu lâu."

Không biết ông lại làm gì mà Diệp Lộ lại hét lên,

"Lão Vương, ông có thôi đi không?"

Vương Nguyên thất thần nhìn ông nội, sắc mặt ông lạnh lẽo, nhìn thẳng vào cánh cửa đóng chặt trước mặt.

Cậu run run,

"Ông nội..."

Ông cụ vẫn im lặng. Cậu quỳ rạp xuống trước mặt ông,


"Ông nội à..." Muốn giải thích nhưng không biết nên nói gì.

Diệp Lộ đứng gần cánh cửa nhất, lúc trong phòng đang yên tĩnh, mơ hồ nghe thấy thanh âm Vương Nguyên bên ngoài.

Bà vội vàng mở cửa, ngày lập tức sững sờ,

"Bố..."

Ông cụ sắc mặt cực kì tồi tệ, nhìn vào Vương Tuấn Khải bị đánh ngã dưới sàn nhà, giọng lạnh tanh,

"Tiểu Cường, đưa ta xuống lầu, Nguyên Nguyên, Tiểu Vương, theo ta về phòng."

Nói rồi xoay bánh xe lăn rời đi.

Diệp Lộ đánh chồng một cái rồi chạy đến đỡ Vương Nguyên ngồi dậy.

Vương Tuấn Khải chậm rãi đứng dậy, kéo tay Vương Nguyên.

Trên hành lang,Vương Nguyên gãi gãi lòng bàn tay anh, lo lắng,

"Anh có sao không?"

Vương Tuấn Khải chạm vào khoé môi sưng tấy,

"Hơi đau một chút."

Hai người lần lượt vào phòng.

Ông cụ ngồi hướng ra cửa sổ.

"Lão tứ, nói rõ ràng mọi chuyện cho bố."

Vương Nguyên bị ông đột nhiên nói lớn làm giật mình, quay sang  Vương Tuấn Khải, anh nhìn cậu trấn an rồi chậm rãi nói,

"Bố, con và Nguyên Nguyên yêu nhau, hy vọng bố cho con được chịu trách nhiệm với cậu ấy."

"Chịu trách nhiệm?" Ông cụ quay lại nhìn hai người, vẻ mặt như đang cố kìm nén cơn thịnh nộ.

Vương Tuấn Khải cúi đầu,

"Cậu ấy có thai rồi."

Vương Đình xuyên cố gắng điều hoà nhịp thở, giận đến mức giọng run lên,

"Được, hai đứa, được lắm, lão tứ, bố không ngờ mày có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy đâu."

"Có phải từ nhỏ đến lớn chuyện gì bố cũng dung túng cho mày nên bây giờ mày không để lão già này trong mắt nữa rồi đúng không?"

Vương Tuấn Khải nhìn ông cụ tức nghẹn đến nỗi hô hấp dần hỗn loạn, chậm rãi quỳ xuống, nghiêm túc, cuộc đời anh trừ khi nói yêu cậu, chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy,

"Con xin lỗi."

Vương Nguyên nhìn anh quỳ xuống, cũng vội vàng làm theo, quỳ xuống bên cạnh anh, hướng ông nội thành khẩn,

"Ông nội, con xin lỗi."

Ông cụ nhìn hai người trước mặt, một người là đứa con ông yêu thương nhất, một đứa là cháu nội ông hết mực cưng chiều, cuối cùng lại thành ra như vậy.

Ông cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhắm mắt vài giây,

"Đứng dậy cả đi."

Cậu rơm rớm nước mắt,

"Ông nội à..."

"Đứng dậy!!!" Ông đột nhiên quát lên,Vương Nguyên giật mình, bị anh kéo đứng lên, chỉ biết cúi đầu không dám đối mắt.

Ông cụ trầm mặc một hồi lâu, trong phòng chỉ còn tiếng sụt sịt của Vương Nguyên. Tay cậu bị anh nắm chặt, im lặng an ủi.

"Lão tứ, đi đi, từ nay con không phải là con Vương gia ta nữa."

Vương Nguyên bị ông doạ sợ, vội vàng lên tiếng,

"Không thể nào, ông à..."

 Vương Tuấn Khải bóp lấy cổ tay cậu, ra hiệu cho cậu đừng nói nữa, nhìn ông cụ một hồi lâu, ánh mắt phức tạp,

"Con sớm muộn cũng sẽ báo hiếu với Vương gia."

Cúi đầu thành khẩn,

"Con xin phép."

Xoay người đi ra ngoài.Vương Nguyên nhìn anh, rồi lại nhìn ông nội, bật khóc,

"Ông nội à, sao ông có thể đuổi anh ấy đi..."

Ông cụ hoàn toàn khác với tưởng tượng của Vương Nguyên, bình tĩnh đến lạ lùng, ông phất phất tay,

"Cháu cũng ra ngoài đi."

Vương Nguyên cắn môi,

"Vậy...con xin phép."

Đóng cửa lại,Vương Tuấn Khải đang đứng tựa vào tường, cúi đầu đăm chiêu.

Cậu tiến lại gần nắm lấy tay anh,

"Anh định đi thật à?"

Vương Tuấn Khải mỉm cười, vén vén mái tóc cho cậu,

"Ừ, chắc cũng phải một thời gian, em nhớ chăm sóc bản thân nhé."

Cậu im lặng, không nỡ. Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cậu, nói khẽ,

"Còn cả bé cưng nữa."

Lúc hai người lần lượt đi xuống phòng khách, Ôn Điệp và Vương Đông đã sốt ruột ngồi đợi sẵn.

Vương Đông sợ ông cụ xảy ra chuyện, vội vàng đi lên lầu, lúc đi qua hai người, còn chỉ chỉ, định nói gì đó lại bất lực thở dài, rời đi.

Diệp Lộ kéo tay Vương Nguyên, hỏi,

"Ông nội nói gì?"

Cậu nhìn Vương Tuấn Khải, không nói gì.

Diệp Lộ cũng nhìn anh, Vương Tuấn Khải cười yếu ớt,

"Bố đuổi em đi rồi."

Diệp Lộ ngạc nhiên, trợn mắt,

"Hả?" Tức giận đến mức như vậy sao?

Vương Tuấn Khải nhìn Ôn Điệp,

"Mọi người chăm sóc bố thay em với nhé, em đi đây."

Nhìn Vương Nguyên thêm lần nữa, dứt khoát rời đi.

Tảng đá đè nặng trong lòng anh đã được dỡ ra hơn nửa rồi.

______________

Buổi tối, bàn ăn yên tĩnh, chỉ có tiếng bát đũa chạm vào nhau.

Vương Nguyên cúi đầu ăn cơm, mắt vẫn còn hơi sưng.

Mọi người đều nhìn cậu, thở dài.

Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Càng không ngờ chỉ mới một ngày thôi, Vương Tuấn Khải đã không còn là thành viên của Vương gia nữa.

Tất cả mọi người đều biết, ông cụ bình thường yêu thương người con trai út này nhất, kể cả không phải là máu mủ.

Nhưng một khi đã đưa ra quyết định như vậy, chắc cũng không dễ dàng gì, càng không thể thứ hồi.

Vương Mạn lén lút nhìn sắc mặt của mọi người, tò mò nhưng không dám hỏi.

Đột nhiên ông cụ lên tiếng,

"Lão nhị, ngày mai đi gặp lão tứ, bắt đầu tách hộ khẩu đi."

Tay Vương Nguyên run lên, Vương Lự đã nghe qua chuyện, có chút không nỡ, cố gắng một lần nữa,

"Bố à..."

Ông cụ đặt mạnh chiếc thìa xuống bàn, giọng lạnh tanh,

"Còn Nguyên Nguyên, đứa bé giữ lại, sinh ra để Noãn Noãn nuôi."

Lần này là Diệp Lộ lên tiếng,

"Bố à, không được..."

Cậu sững sờ nhìn ông, nước mắt trào ra, run run cất giọng,

"Không thể nào, đây là con của con..."

Ông cụ nghiêm nghị,

"Vậy con định sinh ra để nó không có bố sao? Cũng không thể để con nuôi một mình, người ngoài sẽ dị nghị."

Vương Nguyên đứng bật dậy, kiên quyết,

"Không bao giờ, con không đồng ý, con không đồng ý!"

Ba chữ cuối cùng cậu hét lên rồi đẩy ghế, chạy lên phòng.

Diệp Lộ vội vàng đuổi theo.

Vương Nguyên ngã lên giường, khóc lớn.

Vương Tuấn Khải, làm sao bây giờ? Em phải làm sao đây?

Con của chúng ta.

Diệp Lộ đóng cửa phòng, nhìn cậu mà trong lòng chua xót.

Bà cũng ngạc nhiên vì thái độ của mình bây giờ.

Từ bao giờ bà đã bắt đầu chấp nhận việc đáng ra không nên chấp nhận này?

Ngồi hên mép giường, vỗ vỗ vai cậu,

"Đừng khóc, bảo bảo trong bụng cũng sẽ không vui."

..................................

Mọi người ơi cho SE NHAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA????????????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro