Chương 27:Thành thật đối diện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải dời mắt khỏi mớ hỗn độn trên bàn, cúi đầu vuốt tóc cậu,

"Tại sao?"

Vương Nguyên lại vuốt bụng, hình như đây là bản năng của người mẹ, mới vài ngày mà đã thành thói quen rồi.

Cậu im lặng một lát, đôi mắt lại long lanh ánh nước,

nhìn anh,

"Vì đã chứa chấp mẹ con em."

Vương Tuấn Khải cười lớn.

Thật đáng yêu.

Anh ôm cậu ngồi dậy, đặt ngồi lên đùi mình, bàn tay to lớn áp lên tay trên bụng cậu,

"Vậy nên ngoan ngoãn một chút, đừng giày vò tình yêu của anh thêm nữa, nếu còn có lần sau, chỉ nhận con, không nhận mẹ."

Vương Nguyên cong môi, vừa cảm động vừa buồn cười, áp mặt lên vai anh,

"Em nên nói gì với mẹ đây, mẹ chưa biết em đã về đâu, đâu thể giấu mãi được. Giờ thì hay rồi, còn có thai nữa."

Vương Tuấn Khải vẫn không nhanh không chậm vuốt bụng cậu, trầm mặc một lát, sau đó trả lời,

"Ngày mai anh dẫn em về, trước tiên cứ nói cho mẹ em biết đã."

Đêm khuya.

Trời vào hè mát mẻ, máy lạnh trong phòng phát ra từng làn hơi nước dễ chịu.

Vương Nguyên nằm gọn trong lòng anh, hai chân gác lên eo anh, trằn trọc không ngủ được.

Dù sao cũng rất lo lắng.

Ngày mai trở về, biết nói với mẹ thể nào đây, còn cả nhà nữa.

Thở dài một tiếng, lại muốn khóc, sụt sùi một tiếng, sợ anh nghe được lại vội vàng nuốt vào.
Vương Tuấn Khải  thở đều đều, vô thức ôm chặt lấy cậu.

_____________

Vương Tuấn Khải tấp xe trước cổng, chạy qua bên kia mở cửa xe giúp cậu.

Vương Nguyên mím môi nhìn anh, trong mắt tràn ngập lo lắng.

Sáng đầu tuần cả nhà đều đi làm, chỉ có Diệp Lộ quanh năm suốt tháng ở nhà cùng ông cụ Vương.

Vương Nguyên đến trước cửa phòng bà, nhẹ nhàng gõ cửa.

Trong phòng vọng ra tiếng Diệp Lộ lanh lảnh,

"Vào đi."

Cậu nhìn Vương Tuấn Khải đứng phía sau, kéo tay anh đi vào.

Diệp Lộ đang chải đầu, nhìn thấy hai bóng người nắm tay nhau đứng trong gương kia, khoé miệng đang nhếch lên lập tức cứng đờ.

Bà đứng bật dậy,

"Sao con lại về đây?"

Vương Nguyên chưa ra trận đã sợ hãi, nép sau cánh tay anh.

Vương Tuấn Khải lên phía trước cậu, nói với Diệp Lộ,

"Chị dâu, em có chuyện muốn nói."

Diệp Lộ đi lên muốn kéo cậu ra xa anh, bị anh ngăn lại, vội vàng quát,

"Hai đứa còn có gì để nói nữa hả? Đừng làm càn, lão tứ, chị tha thứ cho mày một lần duy nhất thôi, sẽ không bao giờ có lần hai, đừng làm hư Nguyên Nguyên nữa."

Yết hầu anh cuộn lên xuống mấy vòng, cuối cùng vẫn nói ra,

"Nguyên Nguyên có thai rồi, là con của chúng em."

Diệp Lộ tái mặt, trợn tròn mắt, khoé môi giật giật, chậm rãi thốt ra,

"Mày vừa nói gì cơ?"

Vương Tuấn Khải sắc mặt lạnh lẽo, nhắc lại,

"Nguyên Nguyên có thai rồi."

Diệp Lộ như đang nghe chuyện bi hài, nụ cười trên môi bà méo mó,

"Không thể nào."

Lập tức bà kéo mạnh Vương Nguyên đang sợ hãi núp sau lưng Vương Tuấn Khải ra, hỏi lại,

"Nguyên Nguyên, có phải không?"

Vương Nguyên không dám nhìn mẹ, cũng không dám trả lời, tay khư khư ôm lấy bụng.

Diệp Lộ đương nhiên để ý đến hành động này của cậu, nước mắt lập tức trào ra, vung tay đập vào vai cậu, từng phát một đau điếng,

"Tại sao lại đến nông nỗi này hả con?"

Vương Tuấn Khải vội vàng kéo cậu lại, che cậu sau lưng mình, trực tiếp hứng chịu mấy cú tát của Diệp Lộ.

Vương Nguyên bắt đầu khóc, nhưng không dám khóc to, chỉ biết bấu chặt tay anh.

Vương Tuấn Khải đứng vững như núi đợi đến khi Diệp Lộ đã đánh xong, kéo tay bà lại,

"Chị dâu..."

"Câm miệng!"

"Lát nữa về tao sẽ nói với anh cả, hai đứa chúng mày tao không quản nổi nữa rồi."

Vương Tuấn Khải nhăn mày,


"Chị đừng mắng nữa, em ấy đang mang thai."

Vương Nguyên nức nở, "Mẹ, con xin lỗi, nhưng con không bỏ con của con đâu."

Diệp Lộ hết nói nổi, chỉ biết cười giận giữ,

"Nghĩ cũng đừng nghĩ, đứa bé kia sinh ra không thể mang họ Vương, con nhớ kĩ cho mẹ."

Vương Tuấn Khải nhíu mày càng chặt, "Vì sao chứ?"

Diệp Lộ trợn mắt, "Mày còn hỏi vì sao nữa à? Mày hại con trai chị đến mức này rồi còn muốn làm bố của con nó ư? Người ngoài sẽ nhìn Nguyên Nguyên bằng ánh mắt thế nào, mày đã từng nghĩ đến chưa?"

"Tối nay Vương Nguyên ngủ lại, từ nay không được bước chân ra ngoài nửa bước."

Nói rồi sập cửa ra ngoài.

Vương Tuấn Khải ôm cậu vào ngực, Vương Nguyên không muốn mình trở nên vô dụng, cố nín khóc,

"Em biết ngay mà, làm sao bây giờ?"

Vương Tuấn Khải vỗ về, hôn lên tóc cậu, ánh mắt lạnh lẽo,

"Ngoan, ở lại một hôm, ngày mai anh về."

Anh không thể kéo dài thêm được nữa.

Cậu biết lúc này không nên dở tính trẻ con, ngoan ngoãn gật đầu.

Dù rất sợ mẹ.

Vương Tuấn Khải đi lúc sát giờ cơm chiều.

Cả nhà về, đều ngạc nhiên khi thấy Vương Nguyên không báo trước mà trở về.

Diệp Lộ dù đang tức giận nhưng vẫn lấy cớ giúp cậu,

"Nó được nghỉ dài hạn."

Tối hôm đó đồ ăn trên bàn cũng thịnh soạn hơn rất nhiều.

____________

Khuya.

Vương Nguyên nằm trằn trọc trên giường, tay khẽ vuốt bụng, thì thầm,

"Bé cưng, làm sao bây giờ?"

Lúc đang lim dim ngủ thì cậu bị tiếng mở cửa làm giật mình, vội vàng ngồi dậy.

Là mẹ.

Vừa mừng vừa lo.

Mừng vì bà vẫn còn quan tâm đến cậu.

Nhưng lo hơn là vì sợ bà sẽ bắt cậu rời xa anh lần nữa.

Diệp Lộ lúc chiều vừa nhìn thấy con trai đã nhận ra cậu gầy đi rất nhiều, không khỏi đau lòng.

Bà bước tới gần giường, nhẹ nhàng nói với cậu,

"Đã bao lâu rồi?"

Vương Nguyên tủi thân, vùi đầu vào gối, "Ba tháng ạ."

Bà thở dài, "Có khó chịu không?"

Cậu chậm rãi lắc đầu, nước mắt rơi bên gò má.

Dạo gần đây cậu thật hay khóc.

Diệp Lộ lau nước mắt cho cậu, thấp giọng dịu dàng,

"Nguyên Nguyên ngoan của mẹ, tìm một người chấp nhận con rồi kết hôn được không? Con còn nhỏ, người ta yêu con sẽ hiểu thôi."

Cậu lắc đầu, "Ai thèm một người đã có thai chứ."

Diệp Lộ vuốt tóc cậu, "con đẹp thế này, có người từ chối được sao?"

Cậu khóc thút thít, "Còn anh ấy thì sao? Bố của con con, con yêu anh ấy, mẹ à."

Diệp Lộ bất lực thở dài, như van xin cậu,

"Vương Nguyên con biết không thể như thế được mà."

Cậu lắc đầu, "Con xin ở lỗi, con đã có đứa nhỏ rồi, con không thể để con con không có bố."

Diệp Lộ hình như lại tức giận rồi,

"Vậy con định để con con lớn lên biết bố nó cũng là chú của mẹ nó sao? Con nỡ không?"

Cậu nghẹn lời, ấp úng.

Diệp Lộ sợ cậu ảnh hưởng tới thai trong bụng, xoa đầu cậu, nén thở dài,

"Thôi được rồi, ngủ đi, đừng nghĩ nữa."

Bà tắt đèn, đóng cửa, bất lực dựa vào tường một lát, men theo ánh đèn nơi hành lang về phòng.

Vương Đông vẫn đang đeo kính gọng vàng ngồi trên bàn làm việc.

Bà nhẹ nhàng tiến tới sau lưng ông, bóp vai.

Vương Đông thoải mái, trêu chọc bà, "Nửa đêm nửa hôm còn muốn gì? Già cả rồi."

Diệp Lộ không buồn để ý, tiếp tục xoa xoa, rầu rĩ,

"Lão Vương à, em nói với anh một chuyện."

Vương Đông ừ một tiếng, tay vẫn không ngừng viết.

"Anh không được tức giận đâu đấy, hứa đi."

Vương Đông khinh thường, không trả lời.

Diệp Lộ chậm rãi nói ra, "Nguyên Nguyên có thai rồi."

Nét bút dừng lại một lát, tiếp tục viết,

"Thèm bế cháu ngoại đến như vậy rồi? Còn sức thì sinh thêm đứa nữa." Dù sao bà vẫn chỉ 40.

Diệp Lộ hừ lạnh, 18 tuổi bị ông lừa một lần rồi, sẽ không có lần hai đâu.

Bà lặp lại, "Thật đấy."

Vương Đông gác bút, xoay đầu nhìn bà,

"Với ai?"

Diệp Lộ nuốt nước miếng, dặn lại một lần nữa,

"Có chuyện gì cũng phải bình tĩnh giải quyết, nếu anh nổi xung lên em sẽ bỏ về nhà đấy."

Vương Đông gãi gãi tay bà, tỏ ý đồng ý.

Diệp Lộ nhắm mắt, nói thật nhanh,

"Với lão tứ."

Bàn tay nhanh chóng bị siết chặt, giọng ông vẫn trầm trầm,

"Nói lại."

"Nguyên Nguyên và lão tứ đã lỡ có con với nhau rồi."

Bà đang cố nói nhẹ đi tất cả.

Vương Đông vẫn chưa tin, "Thật?"

Diệp Lộ gật đầu, "Là thật."

Ông nhìn bà, xác định không phải là trò nghịch ngợm như thường, sắc mặt bắt đầu xấu đi, đứng bật dậy, giằng tay ra.

Diệp Lộ kéo tay ông lại, lôi về giường,

"Đã khuya rồi, đừng làm loạn nữa, bố biết thì sao bây giờ?"

Vương Đông như chưa thể tin nổi, lại hỏi lại,

"Em không lừa anh thật chứ?"

Diệp Lộ ép ông ngồi xuống mép giường,

"Chuyện này mà đem ra đùa được sao? Nó mới thú nhận với em, thằng bé và lão tứ lỡ phát sinh quan hệ, cái thai đã được ba tháng rồi."

Vương Đông tối sầm mặt mũi, thấp giọng mắng một câu.

Diệp Lộ ngồi bên cạnh ông, làm dịu,

"Anh làm gì thì làm, em khuyên nhủ hết cách rồi, dù sao nó cũng đang mang thai, nếu doạ sợ quá sẽ làm ảnh hưởng đến cháu ngoại."

Vương Đông trợn mắt nhìn bà, "Em còn quan tâm tới cháu ngoại nữa sao?"

Diệp Lộ đập mạnh ông một cái, "Hàm hồ, dù sao cũng là con của Nguyên Nguyên, chúng ta không thể vứt bỏ được, thậm chí còn phải cho thằng bé một gia đình đường hoàng."

Vương Đông chau mày, "Thằng út, không được."

Diệp Lộ nghĩ đến bộ dáng cậu lúc nhắc đến Vương Tuấn Khải, không khỏi mềm lòng, dè dặt gợi ý,

"Hay là anh tìm cách khiến lão tứ danh chính ngôn thuận..."

"Không được, ngày mai anh sẽ đi tìm nó tính sổ."

Diệp Lộ bị ngắt lời, giận dỗi lên giường nằm,

"Kệ ông, dù sao cũng không được làm tổn thương đến cháu ngoại và con tôi."

Vương Đông hất chăn lên người bà, bỏ đi thư phòng.

_____________

Vừa sáng.

Vương Đông đã phóng xe đi tìm Vương Tuấn Khải.

Chiếc BMW vừa đi chưa được bao lâu thì chiếc Maybach quen thuộc rẽ từ hướng khác đi tới.

Vương Tuấn Khải từ trên xe bước xuống, thần sắc vô cùng mệt mỏi.

Anh chậm rãi xuyên qua bàng rào có dàn bóng đèn được Vương Nguyên trang trí từ Tết, trực tiếp lên gõ cửa phòng ông cụ.

"Vào đi." Giọng ông cụ từ trong phòng truyền ra.

Anh đẩy cửa bước vào, cười cười,

"Hôm nay bố khoẻ không ạ?"

Ông cụ cầm sách ngồi dựa vào đầu giường, lườm anh,

"Hôm nay trời động phải không?"

Nu cười trên gương mặt anh nhạt dần, đến gần bên cạnh ông, ngồi xuống,

"Con có chuyện muốn nói, bố à."

_______________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro