Chương chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9

Vương Nguyên  và anh về thăm bố mẹ được hai ngày rồi phải đi. Cậu từ khi lên thành phố, rất ít có thời gian về nhà. 

- Mẹ, khi nào hai gia đình gặp mặt con sẽ báo ạ. 

- Ừ. Hai con đi đường cận thận nhé. 

- Vâng ạ. 

Vương Tuấn Khải chào hai người rồi mang đồ ra xe, Vương Nguyên thì luyến tiếc không rời. 

- Thôi đi đi để Vương Tuấn Khải nó đợi. 

Cậu thật sự không muốn đi chút nào, đã lâu chưa có không khí với gia đình. 

- Sắp lấy chồng rồi mà con nhõng nhẽo mẹ. Đi đi. 

- Con đi, anh đi nha Văn. 

Vương Tuấn Khải mở cửa cho cậu , lên xe nhưng ánh mắt tiếc nuối vẫn nhìn ra phía bên cửa cho đến khi xe đi xa không còn nhìn thấy nữa. 

- Bây giờ về nhà tôi. 

- Ừ. 

Khuôn mặt không có tí thần sắc ũ rũ nhắm mắt lại. Càng nghĩ cậu  càng thấy bản thân mình quá nguc ngốc, khi không tự nhiên rước họa vào thân. 

Qua tới nhà anh trời đã tối, cậu  đang nằm vật vờ trên xe, anh không nói không rằng liền thắng mạnh một cái, làm cậu  ngã nhào lên phía trước. 

- Aaa... 

Thoát khỏi cơn ngủ, và sau 10 giây định hình cậu mới biết mình mới bị anh chơi. Thật tình, cậu quát to. 

- Vương Tuấn Khải , kiếp trước tôi nợ tiền anh hay sao mà kiếp này tôi bị anh ám riết thế này? 

Anh không trả lời, chỉ cười khẩy. Cậu lườm liếc anh, thật sự người đầu tiên cậu muốn đánh bầm dập rồi đem cho heo ăn đó chính là anh. Ý chí nuôi kế hoạch '' trả thù '' của cậu ngày càng lớn. Nhất định, sẽ có một ngày cậu xử tội Vương Tuấn Khải , mặc kệ cho dù anh ta là nam thần trong lòng biết bao nhiêu fan hâm mộ. 

- Bà nội. 

Vương Tuấn Khải  đi đến bên bà của mình. Cậu có đọc trên báo một lần, gia tộc nhà họ Vương là gia tộc có nét đẹp truyền từ đời này sang đời khác, Vương Tuấn Khải  được vẻ ngoài như thế chắc chắn là nhờ một phần gen di truyền. Người phụ nữ bên cạnh chắc là mẹ của Vương Tuấn Khải , cậu rất công nhận, bà nội của anh có một nét gì đó rất thu hút, còn nhìn cách ăn mặc, cô chắc chắn mẹ anh là một người phụ nữ quyền quý. 

- Còn chào bà, con chào bác. 

Cậu đi lên phía trước, nở một nụ cười xinh đẹp, đôi đồng tử đen láy thu hút ánh nhìn. 

- Bà, đây là nam nhân của con. Là người con vừa đính hôn. 

Anh quàng tay qua ôm lấy eo cậu  kéo sát vào người mình, mặc dù cậu biết trước nhưng cũng có chút nhạy cảm giật mình một cái, nhưng trên môi không ngừng nở nụ cười. m 

Bà nội của Vương Tuấn Khải  đi lên, vuốt lấy cánh tay cậu . 

- Đây là đứa cháu dâu mà con nói đây sao, nam nhân à ? Cũng được , miễn con được hạnh phúc là nội vui, cho ta một đứa chắt là được? Sao bây giờ con mới chịu đưa về cho ta xem mặt. 

- Thôi vào nhà đi. 

Cậu rất công nhận, bà nội và mẹ của anh ta rất hiền và thân thiện. Nhưng khúc mắc lớn nhất trong đầu của cậu là tại sao anh ta lại đáng ghét đến như thế trong khi người nhà anh ta rất thân thiện, chẳng lẽ anh ta bị đột biến gen sao? 

- Đi. 

Thấy cậu đứng đờ ra đó, anh lườm một cái rồi đẩy cậu đi. 

- Mẹ có chuẩn bị rất nhiều đồ ăn. Hai con vào ngồi đi. 

- Vâng. 

Căn biệt thự này rất rộng, lối vào nhà là một lối đi mòn qua một vườn cây, ngay cửa phòng khách đi ra sau là một bể bơi rộng lớn. Chưa kể, căn biệt thự này được xây hầu như bằng gỗ, ánh đèn trải dài sáng khắp nhà. Nhà có tiền có khác, xa hoa mọi mặt. Bước vào căn phòng bếp, cậu cảm thán rằng căn phòng này rộng bằng cả nhà của cậu . 

Ngồi xuống chiếc bàn gỗ trải dài, cậu lặng lẽ ngồi xuống một chỗ gần anh. Người giúp việc nhanh chóng lên dọn chén, rồi trải khăn ngay người giùm cậu . Đúng là phong cách sống của một kẻ có tiền. 

- Vương Nguyên , con ăn nhiều một chút. 

Bà nội nhìn đứa cháu dâu rất thích thú. 

- Dạ, mà con quên chưa giới thiệu tên mình ạ? 

- Không, ta biết hết rồi. Cháu dâu yêu quý của ta, ta biết hết chứ. 

Vương Nguyên  nhìn bà nở một nụ cười thẹn thùng. 

Đồ ăn được dọn lên bàn, rất thơm, rất đẹp mắt. Bụng Vương Nguyên đã đói cồn cào, thật sự nhìn đồ ăn cầm lòng không đặng. Còn anh, vẫn từ tốn nhẹ nhàng cắt miếng thịt ngay dĩa rồi đưa qua cho cậu . Làm cho cậu trợn trọn mắt bất ngờ. 

- Cảm ơn anh. 

Một câu nói buông ra, nghe có phần ngượng ngùng nhưng rất ngọt ngào. 

Bà nội anh và mẹ anh nhìn hai người rồi cười có chút kỳ dị. Nhìn hai đứa yêu thương nhau như thế, hai người bất chợt thấy vui. 

- Ba khi nào về mẹ? 

- Ba con rất bận, khoảng ngày mốt mẹ bay lại về đó. 

- Mẹ mới về nước sao? 

- Ừ, mẹ mới về hồi sáng. 

Thì ra, để chào đón đứa con dâu này, bà đã cất công bay về nước để được nhìn nó một lần. 

Ăn xong no nê, Vương Nguyên  ra phòng khách ngồi cùng ba, cậu rất nhanh nhẹn gọt trái cây. Nhìn đứa con dâu vừa xinh đẹp, vừa khéo léo,Vương phu nhân rất hài lòng. 

- Vương Nguyên , ta không biết tại sao con lại làm cho trái tim sắt đá của thằng Vương Tuấn Khải  mềm ra được. 

- Dạ. 

Cậu cười ngượng ngùng. 

- Ta đã rất nhiều lần năn nỉ nó dẫn bạn gái về cho ta coi mặt nhưng nó nói nhất quyết không chịu. Bây giờ lại dẫn về một nam nhân chưa cưới. Giờ ta mới biết tính hướng của nó, từ khi nghe tin đồn kia ta đã thật hoang mang, nhưng giờ không sao, nam nhân như con, làm con dâu thì hẳn hơn nữ nhân. Con thấy chưa, nó không làm thì thôi, chứ làm rồi là phải tới. 

Cậu chỉ cười, rồi nhìn qua anh ta. Vẫn là cái khuôn mặt hờ hững, chăm chú nhìn vào cuốn tạp chí. 

- Vương Tuấn Khải  con tính khi nào để hai gia đình gặp mặt? 

Có vẻ Vương phu nhân vừa mới nghe điện thoại xong, đi vào phòng khách chưa kịp tới chỗ ngồi đã cất tiếng hỏi. 

- Mẹ cứ sắp xếp đi. 

- Cuối tuần sau được không? 

- Mẹ hỏi cậu  ấy á. 

- Vương Nguyên , cuối tuần sau ba mẹ con rãnh không? 

- Dạ được ạ. 

- Ừ, thôi khuya rồi. Hai đứa về phòng đi. 

- Vâng. Bà ơi con lên nhé. 

- Ừ. 

Vương Nguyên  cuối đầu chào hỏi rồi đi lên lầu với anh, lúc đó Vương phu nhân mới thở dài ngồi xuống ghế. 

- Mẹ thấy sao về đứa cháu dâu này? 

- Nó rất xinh, lại lễ phép. Ta rất thích, nhưng lại là nam nhân.

- Con cũng thấy chàng trai này là người tốt,về giới tính thì không có gì đáng bận tâm cả, nhưng gia thế...? 

- Sao? 

- Con đã cho người điều tra, ba Vương Nguyên  là chủ của một chỗ chế biến sữa bò dưới quê, còn mẹ thì là nội trợ. Còn có một đứa em trai. 

Đó luôn là phong cách của những người quyền thế, họ luôn muốn con trai của mình cưới một người tốt, nhưng một phần cũng về danh tiếng. Họ cho người điều tra, điều đó cũng chẳng làm được gì nhưng nó sẽ tổn thương cậu . 

Nguyên ngày hôm nay, cậu đã không mở điện thoại. Lúc mở lên thì thấy tin nhắn đến tới tấp, lên tường cá nhân của mình trên một trang mạng xã hội. Những lời lẽ chợ búa, hay mắng chửi xuất hiện dày đặc trên tường của mình. Đang có chuyện gì xảy ra thế này? 

- Tuyết Nhi, chị gọi em gì lắm thế? 

Cô nói giọng có phần lười nhác.

- Em đã đọc bảng tin ngày hôm nay chưa? 

- Sạo ạ? 

- Em lên đọc đi. Nhưng Vương Nguyên , em bình tĩnh được không? 

- Có gì vậy? Để em coi thử. 

Nói xong cô cúp máy, rồi nhanh chóng lướt web bằng chiếc điện thoại thông minh của mình. Ngay trang nhất, rất nhiều những bài báo có tựa đề liên quan tới cô xuất hiện. 

Vương Nguyên, bỏ mặc ba mẹ nghèo khổ của mình dưới quê để đám cười với gia thế quyền lực nhà họ Vương '' 

'' Vương Nguyên bị anti fan ném đá vì kết hôn với Nam Thần số một hiện nay - Vương Tuấn Khải  '' 

Thì ra, họ đang lên tiếng phản bác cậu, cả cái hình ảnh cậu trở về nhà của mình cũng được chụp lại. Nhà báo bây giờ quả thật rất rãnh, họ luôn đi theo cậu như vậy sao? Bịa những chuyện như vậy sao? 

Vương Tuấn Khải từ phòng tắm đi ra, không nhìn cậu mà hờ hững nói. 

- Tắm đi. 

Thấy cậu không nói gì chỉ nằm dài ra giường, tay cầm điện thoại mà thở dài. 

- Anh đọc bài báo sáng nay chưa? 

- Sao? 

Cậuđưa chiếc điện thoại lên, trong đầu anh nổi một lên một tia nghi hoặc rồi bước tới. 

- Tờ báo lá cải, cậu để ý tới làm gì? 

- Vì anh hết. 

- Đừng đổ tội cho tôi. 

- Không có anh làm sao có sự phiền phức này. 

Cậubật dậy, hít thở lấy một hơi rồi đứng dậy, đi về phía phòng tắm không quên để lại cho anh một cú đá. 

- Anh là sao chổi đời tôi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro