Chương 11: Giúp Tôi Chuẩn Bị Nước Tắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đau quá. . . . . ."

"Chịu đựng!" Vương Tuấn Khải kéo cậu đi về hướng nhà hàng.

Vương Nguyên thân mình lung lay một chút, thấy rõ động tác của hắn, la to: "Tôi không muốn ăn !"

"Cậu nói cái gì?" Vương Tuấn Khải nguy hiểm nhướng mi.

Cậu giữ chặt hắn, cầu xin nói: "Tôi van anh, chúng ta đi đi! Tôi không muốn đi vào! Tôi không cần đi vào. . . . . ." Nếu bị Tiết Lệ Na thấy bọn họ đi chung với nhau thì chuyện cậu bán thân không phải trở thành sự thật rồi sao? Cho dù cậu thật sự bán, cô cũng không muốn Tiết Lệ Na biết, cậu không muốn bị Tiết Lệ Na châm chọc khiêu khích đâu!

Vương Tuấn Khải nhìn vào phía trong nhà hàng nội, căn bản nhìn không tới Vương gia một nhà ba người. Bởi vì Tiết Lệ Na sợ chồng mình quan tâm Vương Nguyên nên cố ý chọn vị trí bên góc bên kia, bọn họ nhìn không thấy đường cái, người trên đường cái cũng không nhìn thấy bọn họ.

"Được rồi. . . . . . Coi như là tôi vì cậu đang bị thương đi!" Vương Tuấn Khải nói.

Hắn mang cậu đi bệnh viện, kiểm tra, phát hiện xương của cậu thiếu chút nữa bị giẫm nứt ra. Vương Tuấn Khải nghe xong, khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh —— Vương Thải Nghiên, tôi cũng chưa có giẫm, mà cậu lại dám ha!

Xử lý xong vết thương, hai người đi ra khỏi phòng cấp cứu. Vương Nguyên nhìn qua khu nội trú, thập phần không cam lòng. Đây là bệnh viện mẹ cậu đang nằm, hiện tại mẹ cậu ngay ở trên lầu, cậu thật muốn đi thăm một chút. . . . . .

Vương Tuấn Khải xem thấu ý nghĩ của cậu, ban ơn nói: "Đi lên nhìn một chút đi, cho cậu năm phút."

Vương Nguyên sửng sốt một chút, lắc đầu: "Vẫn là thôi đi." Nếu mẹ mà tỉnh lại, nhìn thấy bộ dạng này của cậu sẽ lo lắng lắm.

Vương Tuấn Khải nhíu nhíu mày, xoay người bước đi: "Nếu không cần, về sau sẽ tôi không muốn thấy vẻ mặt này của cậu!"

  Vương Nguyênhoảng sợ, đem cánh tay được băng bó tốt theo sau.

Vương Tuấn Khải không quay lại nhà hàng mà trực tiếp trở về nhà.

Nhìn biệt thự đèn sáng rỡ, Vương Nguyên có chút kỳ quái. Cậu nhớ rõ sáng nay, ngoài cậu ra không có ai khác. Chẳng lẽ, người nhà của hắn đến sao?

Đi vào biệt thự, một nữ nhân trung niên mặc quần áo mộc mạc đi đến, nói với Vương Tuấn Khải: "Tiên sinh, ngài đã trở lại? Tôi là Trương Mĩ Phượng. . . . . ."

"Đã biết." Vương Tuấn Khải khoát tay, "Đi làm hai phần cơm chiều!"

"Vâng" Trương Mĩ Phượng lập tức đi về hướng phòng bếp.

Vương Tuấn Khải ngồi xuống ghế sô pha, nói với Vương Nguyên: "Bà ta là người giúp việc tôi vừa kêu tới, về sau một ngày ba cơm của cậu sẽ do bà ta phụ trách. Từ ngày mai, hai người A Thành cùng A Hoa sẽ thay phiên đi theo cậu, cậu muốn ra ngoài phải nói họ lái xe đưa đi còn muốn mua cái gì thì cũng kêu bọn họ đi mua luôn" dừng một chút, hắn suy tư nhìn cậu, "Tôi nghĩ cậu không có việc gì cần phải ra ngoài đâu? Cậu thì đâu có nơi nào để đi. Vậy là tốt rồi cứ ở yên trong nhà đi!"

"Mẹ tôi"

"Đến phòng tắm chuẩn bị nước tắm cho tôi." Hắn cắt đứt lời cậu.

Vương Nguyên cứng lại, có chút phản ứng không kịp.

Hắn nhướng mi: "Không có nghe sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro