Chương 12: Phòng Tắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghe thấy rồi. . . . . ." Vương Nguyên ấp úng nói, xoay người lên lầu, dựa theo trí nhớ trở lại gian phòng tràn ngập ác mộng kia, đi vào phòng tắm...

Cậu chỉ có thể dùng một bàn tay, mở vòi nước nóng, thử độ ấm của nước, trố mắt nhìn bồn tắm lớn dần dần đầy nước.

Sau lưng truyền đến âm thanh, cậu hoảng sợ, quay đầu lại thấy Vương Tuấn Khải đang đi đến.

Vương Tuấn Khải lười nhác vuốt cổ, cởi nút áo sơ mi.

Vương Nguyên nói: "Tôi. . . . . . Tôi đi ra ngoài trước."

Vương Tuấn Khải dùng một tay ôm lấy thắt lưng của cậu, đem cậu ôm vào trong ngực: "Cùng nhau tắm đi! Cậu chỉ sử dụng được một tay không tiện, tôi giúp cậu"

"Không cần" Vương nguyên thét chói tai, "Tôi đi phụ nấu cơm"

"Nấu cơm là chuyện người giúp việc!" Hắn đem cậu đặt trên tường, đầu gối để giữa hai chân cậu, "Ở trong này, cậu là chủ, không cần làm chuyện này! Nam nhân của tôi, tôi nuôi được!"[Dzậy luôn!]

Nam nhân của hắn. . . . . .

Vương Nguyên cảm thấy cách nói này thật chói tai, thật giống như. . . . . . thân thể của cậu đã không còn thuộc về cậu vậy. Cậu khẩn trương nhìn hắn: "Tôi. . . . . . Tôi đi ra ngoài trước. . . . . . Tôi không muốn phiền anh đâu."

"Tôi không sợ phiền toái." Hắn nói, đưa tay cởi nút thắt trước ngực cậu.

Vương Nguyên dùng tay không bị thương bắt lấy tay hắn, muốn ngăn cản hắn. Nhưng căn bản không có nữa điểm tác dụng, sức của cậu hắn thậm chí không cần đẩy ra, cũng có thể cởi bỏ hết quần áo của cậu.

Nhìn thấy trên người cậu lưu lại dấu xanh tím, hắn nhớ tới đêm qua tình cảnh mãnh liệt, nửa thân dưới có chút rục rịch.

Hắn càng tới gần cậu thêm, làm cho cậu có thể cảm nhận được dục vọng của mình, một bên hôn cậu một bên hỏi: "Có phải vẫn còn đau hay không?"

Vấn đề như vậy, Vương Nguyên xấu hổ mở miệng, thật sâu tựa đầu chôn ở chính mình trên vai.

Vương Tuấn Khải ném váy của cậu đi, cởi quần lót của cậu. Cậu hoảng sợ phát run, không biết hắn muốn làm gì. Đột nhiên, không có bất kỳ khúc dạo đầu nào, hắn tiến vào cậu.

"Đau ——" Vương Nguyên quát to một tiếng, cánh tay không bị thương gắt gao ôm lấy bả vai hắn còn cánh tay bị thương không vô lực thả xuống ở một bên.

"Lần sau bảo người làm việc, phải nghe lời." Vương Tuấn Khải bắt đầu vận động, "Nghe lời. . . . . . Sẽ không đau. . . . . ."

"Ô ô ô. . . . . ." Vương Nguyên đau đến lệ chảy ròng ròng, chỉ có thể bị động mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Sáng sớm hôm sau, Vương Tuấn Khải mang Vương Nguyên đi đến trung tâm thương mại, đi theo phía sau là hai người vệ sĩ A Thành cùng A Hoa.

"Cái này, cái này. . . . . . Còn có cái này!" Vương Nguyên tùy tay chỉ một đống quần áo, nói với Vương Nguyên, "Đi thử!"

Vương Nguyên sửng sốt một chút, đi theo nhân viên cửa hàng đi vào phòng thử đồ. Thay xong một bộ đi ra, thấy hắn ngồi ở một bên xem báo chỉ, cậu đi tới, thật cẩn thận hỏi: "Có được hay không?"

Vương Tuấn Khải cũng không ngẩng đầu lên: "Đổi!"

vương Nguyên trở lại phòng thay đồ, một lần nữa thay một bộ khác đi ra.

"Tiếp tục!"

Bộ thứ ba . . . . .

"Đổi!"

Bộ thứ tư. . . . . .

"Tiếp tục đổi!"

Hắn căn bản là không thấy, Vương Nguyên thấp thỏm bất an, không biết hắn muốn làm gì. Nhân viên cửa hàng cũng thấp thỏm bất an, không biết quần áo như thế nào mới lọt vào pháp nhãn của hắn. . . . . .

Cuối cùng, hắn lười mở miệng, Vương Nguyên cũng không dám hỏi lại, liền tiếp tục thử, thử đến mệt mỏi. . . . . .

"Vương tổng. . . . . ." Nhân viện bán hàng đi đến bên người Vương Tuấn Khải, nơm nớp lo sợ nói, "Đã thử xong rồi ạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro