Chương 13: Tự Mình Mua Nội Y Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vương Tuấn Khải đang đọc báo chí ngẩng đầu lên: "Tất cả đều thử rồi?"

"Vâng!"

"Cái nào mặc vừa gói lại hết đi!" Hắn buông tờ báo ra, "Đừng gói sai tôi mà phát hiện bộ nào không thích hợp, cẩn thận bát cơm của các người!"

"Vâng!" Nhân viên cửa hàng lớn tiếng nói, lập tức đi đóng gói.

Vương Tuấn Khải đứng lên, ngoắc gọi Vương Nguyên đến bên người mình, vuốt vuốt tóc của cậu: "Mệt chưa?"

Vương Nguyên há mồm, vốn định nói vâng, nhưng lại thấy không đúng, lập tức lắc lắc đầu.

"Vậy là tốt rồi." Hắn quả nhiên thích đáp án này, ôm cậu đi ra ngoài, đối với nhân viên cửa hàng nói, "Quần áo và biên lai, tất cả đưa đến biệt thự đi!"

Tiếp theo, hắn mang Vương Nguyên đến khu bán giày, lại cho cậu một hơi thử mấy chục đôi.

Vương Nguyên không muốn mắc nợ hắn như vậy, nhưng cậu không dám cự tuyệt. Nếu phản kháng lại hắn, cậu không biết mình sẽ lãnh hậu quả gì. Nếu tiêu tiền có thể làm cho hắn cảm thấy cao hứng, nói không chừng cậu còn chịu ít bị điểm tội. . . . . .

Đi ra khu bán giày, Vương Tuấn Khải ôm cậu, ở bên tai cậu nói: "Hiện tại đi mua cho cậu vài món trang sức. Đồ trang điểm cùng nội y, cậu còn có cần gì khác, buổi chiều tự mình đến đây mua. . . . . ."

Nghe được hai chữ "Nội y" Vương Nguyên đỏ mặt.

"Phải đến xem." Hắn nói, "Khi cởi quần áo cậu ra, tôi hy vọng có kinh hỉ. Mua nhiều một chút, phải đủ hai mươi bộ, cậu hãy tự mua lấy đi!"

". . . . . . Tôi đã biết."

Hắn vừa lòng ở trên mặt cậu hôn một cái, dắt cậu đến nơi bán trang sức.

Cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều trang sức như vậy. Mẹ cậu vốn có hai món đồ cũng coi như là đáng giá. Đó là đồ mang theo khi ra khỏi Vương gia, nhưng vì chữa bệnh đều bán cả. Nhìn thấy Vương Thải Nghiên vào ngày lễ ngày tết hay lúc tâm huyết dâng trào đều đi mua trang sức, nếu cậu không rời khỏi Vương gia, chắc cũng là cẩm y ngọc thực như vậy, phục trang đẹp đẽ Đại tiểu thư.

* Cẩm y ngọc thực: Chỉ cuộc sống giàu sang

"Thích cái gì?" Vương Tuấn Khải ở bên tai cậu hỏi.

"Tôi cảm thấy bông tai này rất đẹp. . . . . ."[Đeo làm gì mấy cái đó =="]

"Có trang sức nào mà không đẹp?"

"Ừ. . . . . . Liền cái này đi." Vương Nguyên lấy bông tai xuống, đột nhiên nghi hoặc, cậu mang nó lúc nào đây? Hắn không phải nói cậu không được ra ngoài sao? Chẳng lẽ mỗi ngày ở nhà cậu đều phải mặc đẹp chờ hắn trở về xem sao?

Di động của Vương Tuấn Khải đột ngột vang lên, hắn vừa lấy ra nhìn liền nhíu mày, nghe điện thoại: "A lô?"

"Mục tiên sinh." Bên kia nói, "Bệnh nhân giường số 24 đã tỉnh, đang đòi gặp con trai của bà."

"Bình thường cậu ta không ở đó, các ngươi nói sao?"

"Ách. . . . . . Đêm qua đã tỉnh rồi ạ, bà ấy đã hỏi qua vài lần, cho nên..."

"Đã biết." Vương Tuấn Khải tắt điện thoại.

Vương Nguyên không có nghe thấy bên kia nói cái gì, soi gương xem dây chuyền trên cổ.

"Đẹp không?" Cậu hỏi Vương Tuấn Khải.

"Đẹp." Vương Tuấn Khải đối với nhân viên cửa hàng nói, "Lấy cái này, tính tiền."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro