Chương 17: Thích Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vương Nguyên ngẩn người, có chút phẫn nộ: "Cô không phải nói thích mới lưu lại sao."

Cô ta vẫn mỉm cười: "Lưu lại cũng không nhất định phải mặc, nhưng mặc Vương tiên sinh khẳng định phải cao hứng. Tôi nghĩ Vương tiên sinh trở về, nhìn tủ quần áo của cậu không có những thứ này sẽ tức giận."

Vương Nguyên nghĩ đến hành vi của Vương Tuấn Khải vào hai ngày này, không thể không thừa nhận là cô ta có thể đúng.

Cô ta thấy cậu không hề kiên trì, liền treo lên cho cậu, thuận miệng nói: "Nam nhân đều thích thứ hiếm lạ. Cậu mỗi ngày đều mặc quần áo thật kín song vào một ngày nào đó đổi sang mặc một bộ đầy phong tình vạn chủng , hắn tự nhiên sẽ thích chết đi được, bị cậu khống chế trong tay... Dù sao thu phục nam nhân là chuyện chỉ có thể học hỏi. Đối với nam nhân mình nhất nhất nghe theo không được mà phản kháng cũng không được. . . . . ."

Vương Nguyên nghe xong, có chút đăm chiêu nhìn cô. Cô ta thu thập xong đồ đạc của mình, cáo từ . Vương Nguyên giống như đã hiểu cái gì, mở ra tủ quần áo, cầm áo choàng tắm đi tắm rửa, sau đó chọn một bộ quần áo mới thay. Lau một chút phấn, văng lên một chút nước hoa, điểm một chút thần màu, mặc vào tân mua giày cao gót, đến dưới lầu phòng khách đọc sách.

Vương Tuấn Khải khi trở về, chỉ thấy cậu đi chân trần ngồi trên sô pha. Tay cậu cầm một quyển tạp chí, tóc ngắn xõa ngang ngực, che khuất cảnh xuân bên trong.

Hắn cười cười, đi qua đi ngồi bên cạnh cậu, thuận tay ôm cậu lên trên đùi mình.

"Anh. . . . . ." Vương Nguyên hoảng sợ, có chút không được tự nhiên, muốn đi xuống.

"Ngồi yên." Hắn mệnh lệnh, kéo cổ áo cậu liếc mắt một cái, cười nói, "Màu trắng ?"

Cả khuôn mặt Vương Nguyên đỏ bừng , cúi đầu không nói lời nào.

Hắn hôn một chút lên mặt cậu, hít hà: "Không tồi. . . . . . Có hương thơm."

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, sợ hãi hỏi: "Anh thích không?"

  Vương Tuấn Khải sửng sốt, cậu đang lấy lòng mình? Hắn nhìn cậu, cảm giác này cũng không tồi, cười nói: "Thích. Cậu hiểu chuyện như vậy, tôi đương nhiên thích."

Vương Nguyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, rụt rè nói: "Tôi muốn cầu xin anh một chuyện"

Vương Tuấn Khải trừng mắt nhìn cậu: "Cái này cùng tôi trao đổi điều kiện? Mặc như vậy vẫn chưa đủ! Trao đổi điều kiện, cậu còn phải làm càng nhiều việc tới lấy lòng tôi!"

"Tôi không phải. . . . . ." Vương Nguyên ủy khuất nói, "Tôi phải về trường học!"

"Quay về trường học?"

"Tôi muốn đi học!" Vương Nguyên nhìn hắn, "Sang năm tôi muốn thi vào trường đại học"

Hắn giận tái mặt, phất tay nói: "Tôi nuôi cậu không có vấn đề, cậu còn muốn thi cái gì? Không phải vì muốn tìm một công việc tốt, nhiều kiếm tiền, sau đó thì đi mua quần áo sao? Cậu không cần !"

"Tôi không đi học, mẹ tôi sẽ đau lòng lắm"

"Cậu không phải đã nghỉ học sao?" Hắn nhớ buổi tối hôm trước cậu có nói .

"Mẹ tôi không biết, tôi đã dấu bà. Bà ấy hiện tại mới làm phẫu thuật, qua một thời gian sẽ xuất viện , nếu tôi không nhanh quay về trường học, sẽ bị bà phát hiện . Nếu cuối cùng bị bà ấy biết chuyện hai chúng ta. . . . . . Hai chúng ta. . . . . . Tôi nhất định phải chết!" Vương Nguyên nói xong, khóc lớn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro