Chương 18: Đừng Ở Đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Vương Tuấn Khải mặt âm trầm, nói: "Vậy cậu học ở đây, cứ nói với bà ta cậu đi học! Cậu học nội trú ở đây, mỗi tháng tôi cho cậu về nhà thăm mẹ cậu một lần!"

Vương Nguyên khóc thút thít vài tiếng: "Bà...Bà ấy sẽ hỏi giáo sư là ai..."

vương Tuấn Khải bỗng dưng nhìn cậu chằm chằm : "Cậu không nghe lời tôi sao?"

Vương Nguyên khó chịu nói: "Tôi mới 17 tuổi, đó là chuyện mà tôi nên làm!"

"Tốt lắm, tôi còn không làm gì được cậu!" Hắn tức giận gật đầu, đột nhiên đem hai chân cậu tách ra, giữ chặt cậu ngồi trên đùi mình.

"Anh làm gì? !"Vương Nguyên kêu to.

Hắn mở ra khóa quần của mình, nắm bàn tay không bị thương của cậu đưa vào trong.

"A ——"

"Nhỏ giọng một chút!" Vương Tuấn Khải cắn răng, dạy cậu cầm phần thân dưới của mình, "Đừng bị bà Trương nghe thấy được."

Vương Tuấn Khải sợ hãi muốn rút tay về, nhưng bị hắn đè lại . Cậu khẩn trương nhìn thoáng qua phòng bếp, thỉnh cầu nói: "Không cần. . . . . . Van cầu anh, đừng ở đây. . . . . ."

"Làm cho nó cứng lên!" Hắn lãnh khốc ra lệnh, "Bằng không tôi lập tức gọi điện thoại đến bệnh viện, cho mẹ cậu biết chuyện của chúng ta!"

Vương Nguyên vội vàng lắc đầu: "Anh không cần như vậy, tôi làm liền, tôi làm liền. . . . . ." Nói xong liền gắt gao cầm phần thân dưới của hắn, sau đó hỏi, "Tôi. . . . . . Tôi phải làm như thế nào?"

Hắn nắm cậu cánh tay cao thấp sự trượt: "Cầm nó, đúng như vậy, đưa tay lên xuống. . . . . ."

 Vương Nguyên xấu hổ làm theo, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Rất nhanh, dục vọng của hắn ngay tại bàn tay nhỏ bé của cậu từ từ cứng lên. Vương Tuấn Khải thoải mái mà thở dài một tiếng, tay hắn bắt đầu chạy loạn trên người cậu.

Vương Nguyên thân mình phát run, muốn kháng cự. Hắn uy hiếp nhìn cậu một cái, cậu chỉ có thể thuận theo ngồi ở trên đùi hắn, một chút không dám lùi bước.

Chậm rãi, tay hắn tiến vào trong quần lót của cậu, vỗ về chơi đùa đóa hoa của cậu.

"Không cần. . . . . ." Vương Nguyên ưm một tiếng, "Đau. . . . . ."

"Vẫn còn sưng sao?" Hắn liếc nhìn cậu một cái. Hai ngày trước hắn làm rất nhiều, bất quá hắn không tính buông tha cho cậu . . . . . . Bởi vì, cậu thật là đẹp!

Một lát sau, hắn lửa nóng đã cứng rắn như thiết, hắn đẩy tay cậu ra, đem cậu gần thân mình nhích tới, làm cho thứ cứng rắn của mình đặt ngay nơi mềm mại của cậu. . . . . . Đi vào!

"A ——" Vương Nguyên khẽ gọi ra tiếng, ngã vào trong ngực hắn, luôn miệng thỉnh cầu, "Đừng. . . . . . Đừng ở đây. . . . . ."

Bà Trương ở phòng bếp, sẽ thấy .

"Ai bảo cậu không nghe lời." Vương Tuấn Khải đâm lên trên vài cái, ôm cậu đứng lên, "Ôm thắt lưng của tôi, đừng rớt!"

"Anh muốn làm gì?"

"Lên lầu!"

Hắn ôm cậu xoay người, đi lên lầu. Mỗi trên bước lên một bậc, hắn đều tiến vào chỗ sâu nhất của cậu. Vương Nguyên khó chịu cắn bả vai hắn. Hôm nay cùng hai ngày trước không giống, ngoài đau ra còn có một tia cảm giác xa lạ. . . . . . Mang theo sung sướng. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro