Chương 19: Mang Giày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vương Nguyên mới biết mùi đời nhưng lại bị Vương Tuấn Khải liên tục ba ngày yêu cầu vô độ, khiến sắc mặt cậu thoạt nhìn rất tái nhợt. Hơn nữa không thể đi thăm Từ Khả Vi, tâm tình của cậu càng thêm bất ổn. Lúc ăn điểm tâm, cả người cậu đều có vẻ uể oải, không phấn chấn.

Ăn một nửa Sandwich, cậu vô ý thức dùng dĩa đâm rau xà lách, cả người như đi vào cõi thần tiên

vương Tuấn Khải ánh mắt nhíu lại, lạnh giọng hạ lệnh: "Uống sữa!"

"A!" Vương Nguyên phục hồi tinh thần lại, bưng ly sữa lên uống một hơi cạn sạch.

Vương Tuấn Khải còn nói: "Ăn xong hết đi! Tôi không thích lãng phí."

Vương Nguyên nhìn trong mâm bữa sáng còn lại một nửa, cậu yên lặng cầm lấy ăn.

Vương Tuấn Khải đã ăn xong, nhưng vẫn hí mắt nhìn cậu , cả người tản ra hơi thở nguy hiểm. Cho đến khi cậu ăn xong rồi, hắn mới như không có việc gì đứng lên, nói với bà Trương: "Mua ít đồ bồi bổ cho cậu ấy! Thân hình giống quỷ quá, nhìn thật chán!" Nói xong liền rời khỏi phòng ăn.

Vương Nguyên thân thể chấn động một chút, cương đờ tại chỗ.

"Lại đây!" Vương Tuấn Khải đứng ở cửa kêu, "Lại đây mang giày cho tôi."

Vương Nguyên khiếp sợ quay đầu, không thể tin. Hắn gọi cậu làm cái gì? Mang giày? Cậu làm người ấm giường còn chưa đủ, hắn còn muốn cậu làm nô tì nữa sao?

Vương Tuấn Khải đưa lưng ở cửa nên hắn không nhìn thấy tình huống ở phòng ăn, tự nhiên cũng không nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của cậu. Hắn rất tĩnh táo, nhưng thực nghiêm khắc lập lại một lần: "Lại đây!"

Vương Nguyên hít sâu một hơi đứng lên, đi qua, đứng trước mặt hắn, bất động.

Hắn ngẩng đầu nhìn cậu : "Mang giày."

Vương Nguyên môi giật giật, cái gì cũng không dám nói, yên lặng ngồi xổm xuống, mở tủ giày ra, thấy bên trong có vài đôi giày da, cẩn thận hỏi: "Anh mang đôi giày nào?"

Vương Tuấn Khải hỏi lại: "Cậu nói tôi nên mang đôi nào?"

  Vương Nguyênsửng sốt một chút, nhìn hắn đang mặc quần tây màu xanh đen nên cầm một đôi màu đen hỏi: "Cái này được không?"

Vương Tuấn Khải không nói chuyện, cậu tự hiểu là hắn đồng ý.

Bởi vì một bàn tay bị thương, cậu chỉ có tay kia hoạt động được. Cố sức nâng chân hắn lên nhưng nó vẫn nằm yên bất động. Cậu sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt lấp lánh nhìn rất đáng thương.

Vương Tuấn Khải vừa thấy, nâng chân mình lên. Cậu vội vàng cởi dép lê cho hắn, mang giày da vào. Lúc định mang chân còn lại thì Vương Tuấn Khải lại tự mình mang vào, ngược lại làm cho cậu sửng sốt.

Hắn cúi đầu, nâng cằm của cậu lên, môi mỏng hôn lên môi của cậu , nặng nề mút: "Bảo bối hôm nay rất nghe lời, thưởng cho cậu một chút —— chờ tay cậu tốt hơn, sẽ cho cậu trở về đi học!"

"Thật sự? !" Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn cười: "Đương nhiên là thật ."

Sau khi hắn ra ngoài, Vương Nguyên ngồi trong phòng khách, nhìn tay mình chằm chằm đến xuất thần. Thật hy vọng, nó sẽ lập tức tốt lên. Đều do Vương Thải Nghiên! Nếu không phải tại cô ta, cậu có thể lập tức quay về trường học ! Chờ tới lúc tan học, là có thể đi gặp mẹ rồi. . . . . .

Đang nghĩ ngợi, từ phòng bếp bà Trương tiến tới, cầm trên tay tiễn bao cùng cái chìa khóa, giống như phải xuất môn.

Vương Nguyên linh cơ vừa động, hỏi: " Bà Trương, bà muốn đi ra ngoài sao?"

"Tôi đi mua đồ ăn." Bà Trương nói, "Công tử buổi trưa muốn ăn cái gì?"

"Tôi cũng không biết. Bằng không tôi với bà cùng đi đi, chúng ta có thể cùng nhau chọn!"

"Này. . . . . ." Bà Trương khó xử. Tiên sinh giống như đối quản cậu rất chặt, có thể tùy tiện đi ra ngoài sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro