Chương 5: Thả Tôi Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi lên xe, Vương Tuấn Khải hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi?"

Vương Nguyên nhìn hắn một cái, lắp bắp nói: "Mười. . . . . . Mười bảy."

"Mới mười bảy? Vẫn còn đang đi học sao?"

Vương Nguyên há miệng run rẩy lắc đầu.

"Mười bảy tuổi sao lại không đi học?"

"Mẹ......Mẹ sinh bệnh, không có tiền , còn phải chăm sóc cho bà......" Nói xong, cậu gắt gao cắn môi dưới, muốn vượt qua nội tâm sợ hãi.

Hắn nắm lấy cằm của cậu, đem mặt của cậu kéo qua đối diện mình: "Đừng cắn môi, lỡ cắn nát thì sao." Nói xong nghiêng người hôn cậu.

Vương Nguyên cả kinh, dùng sức muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn đem cậu nặng nề áp ở trên ghế ngồi. Cậu không thể động đậy, sợ tới mức khóc lên.

Một lát sau, hắn buông ra cậu, liếm liếm khóe môi: "Hương vị so với tôi tưởng tượng hoàn hảo hơn."

"Anh thả tôi đi. . . . . ." Vương Nguyên nức nở nói.

Hắn cười lạnh một tiếng: "Mặc kệ mẹ cậu chết sống sao?"

Vương Nguyên ngẩn ra, tuyệt vọng tựa trên ghế ngồi.

Không lâu, xe ngừng lại, hắn cầm lấy cánh tay cậu kéo xuống xe. Cậu giương mắt nhìn một toà biệt thự, cả kinh hai chân như nhũn ra.

Hắn lôi kéo cậu đi vào trong, lên lầu, đi vào một gian phòng trong đó, rốt cục buông cậu ra. Tiếp theo, hắn bắt đầu cởi quần áo. . . . . .

Vương Nguyên co rúm lại ôm hai tay, nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau.

Hắn quay đầu lại, lãnh mâu đảo qua, đem cậu ném lên giường.

"A ——" Vương Nguyên bị rơi choáng đầu hoa mắt, đang muốn đứng lên, người khác đã nhào tới. Cảm giác được tay hắn sờ loạn ở trên người mình, cậu kêu to: "Không cần! Thả tôi ra"

Hắn chẳng những không dừng lại, ngược lại càng ngày càng thô bạo, xoạt một tiếng xé rách lễ phục của cậu.

Cậu cảm giác trước ngực chợt lạnh, vội vàng lấy tay che lại: "Van cầu anh. . . . . . Không cần. . . . . ."

"Không cần?" Hắn nắm lấy cằm của cậu, hôn cậu thật mạnh.

"Ngô. . . . . ." Vương Nguyên lắc lắc đầu, muốn nói chuyện, nhưng nói không nên lời.

Hắn thô bạo hôn cậu, hai tay ở trên người cậu giao du, rất nhanh đem cậu cởi trần như nhộng.

"Không. . . . . ." Vương Nguyên khóc nức nở, thoát khỏi nụ hôn của, hai tay đánh loại hắn.

Hắn khoá trụ hai tay của cậu, kéo chúng nó quá đỉnh đầu, cúi đầu ở môi cậu hung hăng cắn một chút. Mùi máu tươi tràn ngập trong miệng, cậu cảm thấy đau đớn, cảm giác sức nặng trên người mình, cậu biết rõ mình chạy không thoát , tuyệt vọng khóc thút thít.

Hắn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cậu một cái, cúi đầu giống như nổi điên gặm nuốt cổ của cậu.

"Đau. . . . . ." Cậu vặn vẹo thân mình, khóc lóc cầu xin tha thứ, "Cầu anh buông tha tôi đi. . . . . ."

Đúng lúc này, hắn hôn lên ngực cậu, dùng sức khẽ hấp, tạo ra ấn ký của chính mình. . . . . .

"A. . . . . ." Vương Nguyên không biết đây là cảm giác gì, có đau, có xa lạ mà lại làm cho cậu sợ hãi, "Đừng. . . . . . Cầu anh . . . . . . Không cần. . . . . . Thả tôi đi. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro