Chương 4: Uy Hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phải" Vương Chí Cương vui vẻ, ngẩng đầu đối với Vương Nguyên nói, "Nguyên Nhi, rót rượu cho Vương tổng đi!"

Vương Nguyên phòng bị nhìn hắn một cái, đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy bình rượu hồng, thật chậm rãi tiến đến rót vào ly rượu trước mặt Vương Tuấn Khải. Làm xong, phát hiện hắn đang nhìn mình, cậu xấu hổ nở nụ cười, nói: "Vương tổng mời dùng."

Đang lúc cậu muốn đi, hắn đột nhiên bắt lấy tay cậu. Cậu hoảng sợ, muốn hét ra tiếng thì hắn dùng tay kia nắm cằm của cậu, ngón cái khẽ vuốt ve môi của cậu, nói: "Tôi không thích nam nhân dùng son môi." [Thật không biết chuyển sao cho hợp =="]

Vương Nguyên cực kỳ sợ hãi, vội vàng thoát khỏi tay hắn, chạy đến bên người Vương Chí Cương: "Ba ......"

Vương Tuấn Khải bưng lên ly rượu, thản nhiên liếc cậu một cái.

Vương Chí Cương đem cậu đặt lại tại chỗ ngồi, nói: "Vương tổng cùng con nói giỡn thôi mà. Ta đi toilet một chút, con ăn trước đi."

"Không. . . . . ." Vương Nguyên muốn kéo hắn ở lại, nhưng hắn đã nhanh đi rồi.

Vương Nguyên thấy hắn không phải đi toilet, mà đi ra phía cửa nhà hàng, biết chính mình đã bị bán, liền đứng lên bỏ chạy.

Vương Tuấn Khải ngồi tại chỗ, không hề động, chính mình tự rót cho mình một ly rượu, chậm rãi thưởng thức.

Vương Nguyên chạy ra khỏi nhà hàng, đột nhiên bị người ta giữ chặt. Kéo cậu chính là hai nam nhân, một thân tây trang tối màu, đeo kính mắt đen, tựa như xã hội đen trên các bộ phim điện ảnh vậy. Cậu giãy dụa kêu to: "Các ngươi đang làm gì? Thả tôi ra!"

"Chúng tôi là chính là thủ hạ của Vương tiên sinh." Một người nam nhân trong đó nói, "Vương công tử mời chờ Vương tiên sinh ở chỗ này."

 Vương Nguyên cả kinh, quay đầu lại thấy Vương Tuấn Khải thong thả, nhàn nhã đi tới.

Cậu lại vùng vẫy, nhưng không làm nên chuyện gì.

Vương Nguyên đi đến trước mặt cậu, khoát khoát tay, hai nam nhân kia lập tức buông cậu ra, người cũng nhanh chóng biến mất trước mắt họ.

Hắn vuốt mặt của cậu, nói: "Ba cậu bán cậu cho tôi, lấy một mảnh đất trị giá hai triệu, có cảm thấy mình rất đáng tiền hay không?"

"Anh. . . . . . Anh khốn nạn!"

"Cậu có muốn cứu mẹ hay không?" Hắn hỏi.

Vương Nguyên sửng sốt, nhìn hắn.

Hắn nói: "Ba cậu sẽ không quan tâm đến cậu nữa đâu. Nếu cậu nghe lời ta, mẹ cậu ngày mai là có thể mổ, có bác sĩ tốt nhất, thuốc tốt nhất, hết thảy đều là tốt nhất. Bằng không, cậu ngày mai ngay cả phòng bệnh cũng không vào được."

Vương Nguyên ngơ ngác nhìn hắn.Qua thật lâu, cậu lặng yên cúi đầu, hai vai phát run.

Cậu không có mắng, không có nháo, càng không có đi. Vương Tuấn Khải biết cậu đã thỏa hiệp, vừa lòng nói: "Cậu hiểu chuyện như vậy mới không ăn khổ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro