Cương 3: Chuyện này không bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có thật không?" Vương Chí Cương giả vờ kinh ngạc, "Có thể là tài khoản của ta xảy ra vấn đề. Gần đây ta tài vụ khẩn trương, cho nên đôi lúc cũng xuất hiện tình huống này."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Vương Nguyên nhìn chi phiếu bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Lúc trước dễ lấy tiền như vậy bây giờ tại sao lại thành ra thế này? Mẹ làm sao bây giờ. . . . . .

Vương Chí Cương nói: "Như vậy đi, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm, con đem tài khoản của con cho ta, ta trực tiếp chuyển khoản qua."

Vương Nguyên trầm mặc trong chốc lát, nói: "Được."

Tắt điện thoại, nàng quay về bệnh viện chăm sóc mẹ. Sáu giờ cậu lại lần nữa gọi điện thoại cho Vương Chí Cương: " Ăn cơm ở đâu?"

"Ta sẽ cho tài xế tới đón con." Vương Chí Cương nói.

"Tôi đợi ở bệnh viện."

Vương Chí Cương sửng sốt một chút, tắt điện thoại.

Vương Nguyên ngồi ở ghế dài ngoài bệnh viện, đợi hơn mười phút, tài xế tới. Sau khi lên xe, cậu nhắm mắt dựa lưng vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Qua một lúc, bác tài xế gọi cậu. Cậu nghĩ đến nơi rồi, xuống xe mới biết tài xế mang nàng vào một cửa hàng thời trang nổi tiếng.

"Đến đây làm gì?" Cậu hỏi.

Bác tài xế nói: "Chủ tịch đặt cơm ở nhà hàng Tây, cần mặc chỉnh trang một chút nên ngài ấy cố ý dặn tôi mang công tử đến đây sửa soạn lại một chút."

Vương Nguyên nhìn lại cách ăn mặc mộc mạc của mình, trong lòng rất tức giận. Bất quá vì năm mươi vạn, cậu nhịn!

Sau hai giờ, cậu tới nhà hàng, đói bụng không chịu được.

"Công tử có hẹn trước không?" Nhân viên phục vụ nhà hàng hỏi.

"Vương Chí Cương."

"Mời đi theo tôi" Nhân viên phục vụ nhìn cậu một cái, mang cậu đi về phía trước.

Điều hòa của nhà hàng thực lạnh nha, cậu cảm thấy lạnh cả người. Rất muốn ôm lấy mình một chút, nhưng động tác này rất chướng tai gai mắt , cậu chỉ có thể chịu đựng.

Đến gần bàn ăn Vương Chí Cương đặt, cậu phát hiện nơi đó không chỉ có một mình Vương Chí Cương, còn có một người nam nhân đưa lưng về phía cậu.

Cậu chần chờ đứng lại, kêu lên: "Ba. . . . . ."

Vương Chí Cương vội vàng đứng lên, cười nói: "Con đã đến rồi, mau tới đây."

Cậu hoảng sợ, bởi vì khuôn mặt Vương Chí Cương tươi cười sao cậu lại có cảm giác như đang lấy lòng cậu! Chuyện này không bình thường! Tuyệt đối không bình thường!

Đúng lúc này, nam nhân vẫn đưa lưng về phía cậu xoay người lại, ánh mắt lười nhác khi nhìn thấy cậu, trong mắt tinh quang lóe lên. Cậu liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là nam nhân mà cậu đụng vào buổi chiều ở công ty.

 Vương Chí Cương thúc giục nói:

"Đây là tổng giám đốc tập đoàn Vương thị, mau gọi Vương tổng."

Cậu đứng bất động ở tại chỗ, ngơ ngác nói theo: "Vương tổng."

Vương Tuấn Khải nở nụ cười nhẹ nhàng, hai mắt bắt đầu nhìn từ đầu đến chân đánh giá cậu.

Cậu mặc lễ phục đơn giản màu tím, tóc ngắn được chải chuốt, trông thật quý phái và sang trọng. Lướt qua xương quai xanh tinh xảo lộ ra bên ngoài, loang loáng nhìn thấy chiếc vòng cổ thủy tinh được đeo ở trước ngực, thật hấp dẫn ánh mắt!

Cách ăn mặc không tồi, hắn vừa lòng gật đầu, quay đầu lại, nói với Vương Chí Cương: "Ngày mai ông đến công ty tôi ký hợp đồng đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro