Chương 21: Chồng cũ dây dưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ đêm hôm trước đến nay đã qua một tuần. Vương Nguyên đến giờ vẫn còn nhớ rõ cơn kích tình mãnh liệt đến đáng sợ đêm đó, còn có lệnh cấm của hắn.

Cậu đương nhiên sẽ không ngốc nghếch nghĩ rằng hắn là ghen tị.

Đùa sao?

Ngay từ đầu cả hai đều đã biết rõ đây chỉ là giao dịch, một bên ra tiền, một bên bỏ thân thể, không một chút gì dính dáng đến chuyện tình cảm.

Giải thích duy nhất chính là hắn có tham muốn giữ lấy. Chỉ cần bất cứ thứ gì được đính nhãn tên hắn, hắn liền không dễ dàng thay đổi phép tắt, giống như thuộc hạ của chủ nhân cũng chỉ là người ở. Làm sao quên được lời hắn nói: Nhớ kỹ bổn phận của cậu.

Vương Nguyên cúi đầu cười khổ: Mày nhớ chưa?

Vương Nguyên, giữ cho tốt bổn phận của mày đi.

Xe dừng lại. Vương Nguyên mang theo giấy báo nhập học tiến vào trung tâm đào tạo nghệ nhân gốm sứ nổi tiếng nhất nước. Hàng năm nơi đây chỉ nhận mười mấy sinh viên trong cả nước, do chính giáo sư nổi tiếng giới nghệ thuật gốm sứ giảng dạy, cơ hội như vậy... nhà giàu cũng rất khó mua được. Cơ hội này cậu rất quý trọng, nhưng có một số việc không phải cứ cố gắng là có thể.

5 năm không làm gì, Vương Nguyên đã không còn nhớ nhiều về các kiến thức căn bản. Mà đem so sánh với các kiến thức chuyên môn thì còn thảm hoạ hơn không chịu nổi.

Sau khi kiểm tra, giáo sư nhíu mày nhìn cậu. Vương Nguyên xấu hổ bóp chặt nắm tay. Cậu bắt đầu điên cuồng học tập, gần như xem sách vở là bát cơm, đọc đến phát no. Có thể 24 tuổi đã sớm qua tuổi học hỏi, cho dù có cố gắng bao nhiêu thì cũng không bằng người mười tám mười chín tuổi. Cậu cảm thấy có chút mệt mỏi, chính là từ này - mệt mỏi.

Lúc bảo vệ gọi điện thoại báo có người đến tìm thì Vương Nguyên đang chăm chú đọc sách, vừa gặm bánh bao vừa uống nước ấm cho no.

Vương Tuấn Khải không có ở nhà, cậu muốn dùng toàn bộ thời gian chú tâm vào sách vở, gần như là liều cả cái mạng già.

Vương Nguyên cúp điện thoại, xuống lầu. Đang lúc tò mò là ai đến tìm thì thân ảnh Trần Minh Hạo như thanh kiếm bén nhọn đập vào mắt cậu.

Vương Nguyên ngay lập tức muốn xoay người lên lầu. Tốc độ Trần Minh Hạo có lẽ nhanh hơn, nhanh chóng chặn lại đường lui của cậu.

Trần Minh Hạo nhìn thấy cậu mặc quần áo ở nhà từ trên lầu đi xuống, điều đó đã chứng minh suy đoán của hắn là đúng... vợ cũ hắn có người bao nuôi.

Chuyện này như một bạt tai vả vào mặt hắn, khiến hắn không còn mặt mũi nào. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, hắn quả thực sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ giới thượng lưu.

"Vương Nguyên! Cậu có biết xấu hổ hay không? Cậu không có đàn ông bên người thì không sống được hả? Làm thằng con trai cho người khác nuôi dưỡng rất vinh quang sao? Được lắm! Cho thằng khác đùa bỡn không bằng trở về bên cạnh tôi cho tôi đùa bỡn, một tháng thì cậu muốn bao nhiêu?"

Hắn không biết vì sao bản thân lại tức giận như thế, chỉ là giận, giận, tức giận đến muốn giết người!

Vương Nguyên vốn không nghĩ tới hắn sẽ đuổi theo, còn ở đây la lối om sòm. Bảo vệ vẫn đứng không xa nhìn, vô tình một vài ánh mắt từ trong nhà cũng liếc nhìn ra.

Sắc mặt cậu trắng bệch. Cậu cố chết giãy dụa.

"Trần Minh Hạo, anh câm miệng!"

Tại sao ly hôn rồi mà hắn vẫn không chịu buông tha cho cậu? Thật sự muốn bức cậu đến đường cùng mới hài lòng sao?

Vương Nguyên nhịn không được thét to: "Lúc trước người phản bội tôi là anh! Cút ra ngoài cho tôi, cho dù tôi có chết, cũng không chết bên cạnh anh!"

Người này làm sao lại không biết xấu hổ chứ? Trước kia là mắt cậu mù loà mới chấp nhận gả cho hắn.

Âm thanh lớn như vậy, bảo vệ rốt cuộc cũng chạy đến.

Trần Minh Hạo trước khi rời đi, âm thanh nghiến răng nghiến lợi đe doạ: "Được! Vương Nguyên, cậu nhớ kỹ cho tôi. Cho dù có cần phải giết chết cậu cũng không để cậu bôi tro trét trấu lên mặt tôi."

Bảo vệ lên tiếng hỏi: "Vương công tử, cậu không sao chứ?"

"Tôi... không có việc gì"

Vương Nguyên khoát tay, miễn cưỡng nâng khoé miệng, cố gắng khiến cho mình có chút bình tĩnh nhưng ánh mắt vẫn tiết lộ nỗi bất an trong lòng cậu.

Đóng cửa lại, lưng dựa vào cánh cửa, Vương Nguyên gắt gao che mặt mình. Ngu ngốc, mày không phải đã thề sao? Không bao giờ rơi một giọt nước mắt vì hắn ta.

Vương Nguyên liều mạng nuốt ngược nước mắt vào trong, ôm lấy cuốn sách, cố gắng bình tĩnh.

Đúng vậy, cậu muốn đọc sách, cậu muốn đọc sách. Bây giờ cậu còn nhiều chuyện quan trọng phải làm, người đàn ông kia chỉ là một thứ bỏ đi không đáng quan tâm. Vương Nguyên, mày có thể... có thể...

Nhưng lồng ngực bỗng run rẩy, nơi yết hầu có chút nghẹn lại.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Trần Minh Hạo lúc về đến nhà đã say khướt. Vương Na Na vội chạy đến đỡ lấy hắn: "Anh rể, sao anh lại uống say như vậy?"

Trần Minh Hạo đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy gương mặt trước mắt ba phần giống với Vương Nguyên, bàn tay ngay lập tức bóp chặt cần cổ trắng noãn của Vương Na Na, hét: "Vương Nguyên, cậu còn mặt mũi mà trở về sao?"

Đôi mắt trợn trừng kia như muốn bóp chết cậu.

Vương Na Na sợ tới mức hô to, nhưng cổ bị bóp chặt khiến cô căn bản khó có thể phát ra âm thanh: "Anh rể... Em... em là... Na Na..."

Trần Minh Hạo đang trong cơn giận căn bản không nghe được một chữ, vẫn hung hăng bóp chặt cổ cô ta.

Vương Na Na thiếu oxi đến trợn trắng tròng mắt. Đến khi bà Trần phát hiện liền chạy đến, vội vàng nói: "Minh Hạo, con làm sao vậy? Mau buông tay đi. Cẩn thận chết người đó!"

Thần trí Trần Minh Hạo rốt cục thanh tỉnh, buông lỏng tay, cả người say khướt ngã nhào trên ghế sa lon.

Vương Na Na té trên mặt đất khó khăn ho khan liên tục. Hít vào, thở ra.

Vừa rồi cô ta thật sự nghĩ mình sẽ bị bóp chết. Nhìn người đàn ông mất bình tĩnh nằm trên ghế sa lon, Vương Na Na gắt gao nắm chặt lòng bàn tay. Cho dù có ly hôn, thằng con trai đó vẫn là âm hồn bất tán sao? Anh trai... em thật hận anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro