Chương 22: Ôn nhu của hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải vừa về đến nhà liền nhìn thấy Vương Nguyên đang lui cui nấu cơm trong nhà bếp.

Thấy hắn trở về, Vương Nguyên vội hỏi: "Còn có nồi canh, cũng sắp xong rồi."

Ngay lúc Vương Tuấn Khải từ phòng tắm bước ra, cũng là lúc Vương Nguyên vừa bưng những món ăn nóng hầm hập sắp lên bàn.

Hắn đối với tay nghề của cậu rất là vừa lòng, thậm chí còn thay đổi từ người giúp việc ở lại trong nhà thành theo giờ cố định trong tuần.

Vương Tuấn Khải đối với không gian riêng rất kỹ tính, nếu có thể hắn không muốn người lạ bước vào nhà hắn.

Trán của cậu vì nấu cơm mà chảy ra một chút mồ hôi, nhưng cho dù có như thế cũng không thể nào trên mặt lại trắng bệnh không chút huyết sắc.

Mang chén cơm đặt trước mặt Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên áy náy nói: "Thật xin lỗi, hôm nay say mê đọc sách nên tôi nấu cơm hơi trễ, lần sau sẽ..."

Còn chưa chờ cậu nói xong, Vương Tuấn Khải đột nhiên đỡ lấy cả người Vương Nguyên, mày nhíu lại hỏi: "Sao vậy?"

"À... không sao"

Vương Nguyên gượng cười nói. Vương Tuấn Khải hơi hơi nheo mắt: "Tôi rất ghét nói dối".

Lông mày hắn hơi nhíu nhưng khoé môi lại nhếch lên, thanh âm khó lường "Là do chồng cũ của cậu?"

Cõi lòng Vương Nguyên hung hăng nhảy dựng,thì ra hắn đã biết. Cũng đúng thôi, hắn là chủ nhân nơi này, người gác cổng nhất định sẽ kể hết mọi chuyện cho hắn nghe. Cậu còn nhớ rõ trừng phạt cùng lệnh cấm lần trước của hắn, nếu trả lời là đúng thì liền phạm vào cấm kỵ.

Ánh mắt rối loạn, nhớ đến lần đó, Vương Nguyên quả thực không biết là nên sợ hãi hay nên như thế nào nữa, loại trừng phạt này quả thực làm cho người ta suốt đời khó quên...

Không nghĩ tới hắn lại buông cậu ra, bưng bát cơm, tao nhã gắp thức ăn.

Hắn thản nhiên nói: "Yên tâm, hắn sẽ không vào được lần nữa".

Nhẹ nhàng buông một câu, thái độ khiến cho người khác âm thầm tin tưởng. Sau đó, hắn không nhắc lại chuyện đó.

Vương Nguyên nhẹ nhàng thở ra, lại vì phỏng đoán của chính mình mà đỏ hồng hai má. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ăn cơm.

Buổi tối, Vương Nguyên tiếp tục đọc sách. Những thứ cậu muốn học thật sự nhiều lắm nhưng năng lực cũng chỉ có nhiêu đó thôi.

Mười hai giờ, Vương Nguyên bắt đầu buồn ngủ, mí mắt muốn nhíu lại nhưng cậu không ngừng khuyên răn chính mình nhất định phải cố lên, không thể ngủ.

Ngay lúc đang lim dim, sách đột nhiên bị rút đi. Vương Nguyên bừng tỉnh, nhìn thấy Vương Tuấn Khải đứng đằng sau mình "Tôi vừa rồi là đang ngủ?"

Cậu có chút cáu giận chán ghét chính mình, sao có thể ngủ được chứ? Còn có rất nhiều thứ chưa học được vào đầu.

Định cầm lại quyển sách, không ngờ Vương Tuấn Khải lại dùng một tay ném mạnh sách lên ghế salon.

Ngay lúc Vương Nguyên đang kinh ngạc, hắn lại cúi người ôm cậu ném vào phòng tắm. Vương Nguyên lập tức hít mạnh một hơi, có chút luống cuống, hắn không phải là muốn ở trong này...

Khóe miệng Vương Tuấn Khải khẽ nhếch, dưới ánh đèn mờ nhạt hắn có chút xấu xa lại đầy mị hoặc: "Muốn tôi giúp cậu cởi đồ sao?"

Hai má Vương Nguyên ửng hồng, vội vàng lắc đầu, liền giống như con chuột nhựa đã được lên dây cót.

Thấy đã qua nửa tiếng mà Vương Nguyên còn chưa có ra, Vương Tuấn Khải nhíu mi đẩy cửa đi vào lại thấy cậu lại nằm ngủ trong bồn tắm.

Nước bên trong đã lạnh, Vương Nguyên vô thức cau mày, hai má vì hơi nước nóng mà hây hây đỏ, dường như vì lạnh mà vòng tay cuộn tròn thân thể lại. Trên mặt Vương Tuấn Khải lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, tiến lên ôm cậu ra khỏi bồn tắm. Do ngâm mình trong nước nên da thịt Vương Nguyên có vẻ trơn mềm. Lúc chạm phải da thịt cậu, hơi thở hắn đột nhiên tăng tốc. Da thịt trắng mịn như thế, thân thể mê người, còn có trạng thái không chút đề phòng khiến cho bụng dưới hắn căng thẳng. (Nói hoa mĩ thế thôi chứ tẹt cái quần ra là tinh trùng thượng não khi chạm vào người Nguyên rồi, phải hơm Đao?) Môi của hắn chậm rãi tới gần, dán lên đôi môi anh đào của cậu, giống như hấp thu mật hoa ngọt ngào, vòng tay chậm rãi buộc chặc vòng eo của cậu, hưởng thụ mỗi xúc cảm trên cơ thể xinh đẹp. Vương Nguyên vô ý thức khẽ rên rĩ mềm mại như con mèo nhỏ. Nghe thấy tiếng ưm khẽ khàng, ánh mắt hắn đột nhiên sâu sắc, yết hầu phát khô. Ngay lúc sắp không khống chế được cảm xúc, Vương Tuấn Khải lại vén khăn tắm che lấy thân thể cậu. Hắn không biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì bản thân có thể khống chế được hay không. Hắn lần đầu tin tưởng lời nói của Lưu Nhất Lân: Nam nhân là một động vật giống đực. Hắn ôm nam nhân vẫn còn ngủ say trong lòng trở về phòng. Vô tình nhìn thấy trong sọt rác là những mảnh giấy dính tơ máu rất nhỏ thì hơi hơi nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro