Chương 23: Lưu Chí Hoành khiêu khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên là người đầu tiên đến lớp, những sinh viên khác vẫn còn chưa đến.

Trước mặt Vương Nguyên là một quyển sách chuyên môn thật dày, trên đó đều đầy ấp từ ngữ chuyên môn bằng tiếng Anh.

Cậu học đã lâu, nhưng những từ vựng này thật khó nhớ hết được, tuổi càng lớn thì trí nhớ cũng càng ngắn lại, dường như là nhớ trước quên sau.

Dạ dày lại đau, đau đến nỗi cậu phai bóp chặt bụng mình. Mấy ngày này vì phải đọc sách, thường cậu vẫn chỉ cần một gói mì ăn liền trụng nước sôi thì xem như thay thế cơm trưa, mà mỗi ngày cũng chỉ còn sáu tiếng để ngủ càng khiến dạ dày thêm không thể thích ứng.

Vương Nguyên thật giận chính mình, nếu không phải dựa vào thân phận của Vương Tuấn Khải, cậu làm sao có thể có mặt ở nơi này? Vương Nguyên, mày thật bất tài! Hắn là Karry Wang, là đối tượng khiến cho người trong giới gốm sứ tôn sùng, chỉ cần được hắn để ý, giá trị con người lập tức tăng lên gấp trăm lần như là một bước lên mây.

Nhưng giờ này khắc này, cậu tự ngẫm thật sâu, ở trước mặt hắn, cậu chỉ nhỏ bé như một con kiến.

Một chàng trai trẻ trung bận bộ quần áo thời trang đi tới, ngồi xuống bên cạnh Vương Nguyên, nói: "Xin chào, em là Lưu Chí Hoành, anh tên gì?"

Trong giọng nói không thể che hết vẻ kiêu kỳ ngạo mạn. Cậu ấy là sinh viên mới, diện mạo lại xinh đẹp mê người, đương nhiên được rất nhiều người theo đuổi.

Lưu Chí Hoành âm thầm đánh giá Vương Nguyên, thật muốn chế giễu. Một người con trai lớn tuổi như thế mà còn được phân đến lớp này học, nhìn liền biết không phải là người đặc sắc.

Vương Nguyên làm sao không phát hiện được hết hàm ý trong ánh mắt cậu ta, chỉ thàn nhiên trả lời: "Vương Nguyên"

Không đợi nghe xong tên của cậu, Lưu Chí Hoành đã kinh ngạc nhìn quần áo trên người cậu mà nói: "Quần áo anh đang mặt là của Dior sao? Là đồ giả à?"

Bộ quần áo này là thiết kế mới nhất của năm, cậu ta từng nhìn thấy trên tạp chí. Bộ này biết bao người mong muốn có được nha.

Vương Nguyên không để ý, chỉ cười cười gật đầu nói: "Giả"

Lưu Chí Hoành hừ một tiếng, thầm suy đoán. Khi đi học, Lưu Chí Hoành nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên, híp mắt đoán xem cậu rốt cuộc có lai lịch như thế nào. Vương Nguyên đến đây chỉ vào ngày mà danh tiếng đã truyền đi rất xa, người nào cũng biết một nam nhân có sắc đẹp mê người hơn cả nữ nhân mới đến trung tâm đào tạo nghệ nhân gốm sứ, thậm chí còn có người thuê trẻ con đến vờ hỏi thăm tình hình của người đó.

Cậu ta thật không tin Vương Nguyên có lai lịch đơn giản. Một người bình thường đến không đáng nói, chuyên môn lại không có mà tay chân thì vụng về lúng túng, thế nhưng có thể nửa đường được vào nơi đây học tập, thật không phải là chuyện cười à?

Một cô gái trẻ bên cạnh đẩy đẩy cánh tay cậu ta nói: "Chí Hoành, cậu biết chưa? Hôm trước mình nhìn thấy cậu ta..."

Cô gái hướng về phía Vương Nguyên bĩu môi "... được một chiếc xe đắt tiền rước đi, ít nhất cũng mấy trăm vạn đó. Ôi chao!"

Lưu Chí Hoành cười lạnh một tiếng... thì ra là thế!

Sau khi tan học, tốp năm tốp ba trong lớp tụm lại một chỗ thảo luận xem nên đi đâu ăn cái gì, hoặc là bàn chuyện đi dạo phố. Không ai muốn đến bắt chuyện với Vương Nguyên, bọn họ căn bản là bài xích cậu.

Nam sinh vốn dĩ cũng không có coi thường cậu nhưng vì ngại đội ngũ nữ sinh trong lớp nên vẫn là không đến bắt chuyện.

Vương Nguyên cất bút viết vào giỏ, khẽ thở dài. Tối nay sợ rằng lại phải thức khuya, mấy thứ này, cậu căn bản đều nghe không hiểu.

Lưu Chí Hoành chắn trước người cậu, nói: "Vương Nguyên, làm sao cậu vào được lớp bọn tôi? Mỗi ngày cái người đi xe hơi sang trọng đến đưa rước cậu là ai?"

Sinh viên còn chưa về xung quanh đều vểnh tai, hứng thú vây xem.

Vương Nguyên hơi nhíu mi, nói: "Chuyện này có liên quan gì đến cậu sao?"

Cậu không thích thái độ hách dịch của cậu ta cùng với những ánh mắt xem thường xung quanh.

Lưu Chí Hoành nhíu mi, nói lớn: "Quan hệ? Tôi cũng không muốn bị người khác nói trung tâm đào tạo nghệ nhân nổi tiếng này có một trai bao"

--------

Đôi lời muốn nói : Trong truyện này, hình tượng của Hoành Hoành sẽ thay đổi chút ít, lúc đầu sẽ hơi giống bánh bèo nhưng lúc sau vẫn là nhân vật chính diện nhé, các Tiểu Thiên Nga đừng đánh ta *ôm đầu* và nhớ cho ta xin cái cờ mờ tờ, cả 1 động lực đối với ta đấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro