Chương 24: Chủ nhân và thú cưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn học xung quanh đều vây lại, rất hứng thú nghị luận to nhỏ.

"Cậu tại sao không chịu nói chuyện? Chột dạ sao?"

Lưu Chí Hoành cay nghiệt cười lạnh nói, trong mắt đã tràn ngập khinh thường.

"Vẫn là do quan hệ mà vào đây, là một nam nhân có tiền cùng chức cao vọng trọng sao?"

Vương Nguyên đứng lên, bình tĩnh nhìn cậu ta hỏi: "Cậu thật muốn biết? Vậy tại sao không đi hỏi viện trưởng?"

Nói xong, cầm lấy cặp đi ra khỏi phòng học. Lưu Chí Hoành ở phía sau giận đến vẻ mặt xanh tím, luôn có người theo đuổi như cậu ta mà lạ bị sỉ nhục như vậy, cậu ta phẫn hận cắn răng: "Vương Nguyên, cậu có bản lĩnh thì đấu với tôi. Nếu cậu có thể làm ra tác phẩm xuất sắc hơn tôi, tôi lập tức rời khỏi trung tâm!"

Cậu ta dám nói như vậy đương nhiên là có nắm chắc. Cậu ta biết tác phẩm của mình có lẽ không phải là thứ tuyệt nhất nhưng nếu đem ra so với Vương Nguyên thì khẳng định bỏ xa.

Vương Nguyên cũng không để ý gì tới, lập tức đi ra cổng trường. Ngược lại khiến Lưu Chí Hoành tưởng tượng mình là một đấu thủ bị bỏ rơi trên võ đài, đơn thân độc tấu, tức giận đến nổi trận lôi đình.

Vương Nguyên nghe phía sau có người xì xào bàn tán. "Cậu xem, trên người cậu ta là quần áo và giày hiệu Dior mới nhất đấy! Nói không chừng thật sự là có người bao nuôi"

"Khuôn mặt cậu ta xem ra cũng chỉ có chút nhan sắc, ai mà muốn chứ?"

"Tôi đoán không chừng thì người bao nuôi cậu ta chắc là một ông già năm sáu chục tuổi, bụng phệ, xấu xí" (Nghe chưa Đao, năm sáu chục tuổi, bụng phệ xấu xí đấy :v)

"Không phải chuyện này trên báo vẫn xảy ra nhan nhản sao?"

Vương Nguyên nghe xong chỉ thản nhiên cười cười, những lời này cậu sẽ không để ở trong lòng, bọn họ muốn nói liền nói thôi.

Một chiếc Porsche màu lam dừng cổng, bên trong xe một nam nhân anh tuấn trẻ tuổi bước ra, ánh mặt trời sáng lạng, đôi mắt đào hoa chợt lóe, hướng tới cổng trường phất tay.

Nữ sinh trước cổng lập tức hồng hai má, người nam nhân này rất đẹp trai, hơn nữa...

Chiếc xe kia rất loá mắt nha! Ngay cả Lưu Chí Hoành cũng nhịn không được mà nhìn sang, trên mặt tuy rằng còn duy trì vẻ mặt cao ngạo nhưng ánh mắt lại liếc tới.

Nhìn thấy nam nhân anh tuấn kia hướng mình đi tới, Lưu Chí Hoành quả thực kiêu hãnh cực kỳ, nâng cằm lên, đón nhận những ánh mắt hâm mộ xung quanh. Danh tiếng của cậu ta vốn không nhỏ, thường xuyên có nam sinh tỏ tình, thế nhưng cậu ta vẫn rất khinh thường. Mà hôm nay, người này cũng đủ để cậu ta bỏ xuống dáng vẻ cao ngạo của mình.

Nam nhân kia thế nhưng lại nghiêng người xuyên qua cậu ta, ôm lấy bả vai Vương Nguyên.

Trong nháy mắt, biểu tình trên mặt Lưu Chí Hoành quả thực hết sức rực rỡ, thậm chí xung quanh còn có người che miệng cười khẽ.

Đôi mắt hoa đào của Lưu Nhất Lân nhay nháy, nhỏ giọng bên tai Vương Nguyên nói: "Bảo bối, anh giúp em một kiếp nạn, làm sao báo đáp anh đây nha?"

Hiển nhiên, hắn cũng nghe thấy những lời nghị luận lúc nãy. Vương Nguyên hơi nhíu mi, cậu không có thói quen đứng gần với nam nhân như vậy, còn có xưng hô ái muội.

Mặc dù là bạn của Vương Tuấn Khải, cậu cũng chỉ gặp hắn có một lần không phải sao?

Lưu Nhất Lân biết nam nhân trước mặt này không giống với những cô gái hay người bình thường khác, vươn tay vô tội nói: "Được rồi, anh thừa nhận: núi băng bệ hạ phái nô tài đến đón nương nương"

Xe Lưu Nhất Lân đã loá mắt mà tài lái xe của hắn lại càng "loá mắt" hơn, xoay một phát 90 độ khiến cổng trường phải lung lay. Xe chạy đi chỉ để lại một chuỗi dài thanh âm sợ hãi cùng hâm mộ, chỉ có Lưu Chí Hoành là phẫn hận cắn chặt răng, xiết chặt nắm tay.

Bị đưa đến một bệnh viện. Vương Tuấn Khải dường như chờ đợi có chút không kiên nhẫn, thường nhìn xem đồng hồ.

Lưu Nhất Lân huýt sáo, mang người ném qua: "Nhiệm vụ hoàn thành, nô tài cáo lui trước".

Nói xong, hướng Vương Nguyên nháy ánh mắt hoa đào. Đáng tiếc, không ai cổ vũ. Lưu Nhất Lân ủy khuất vội vàng chạy đi. Vương Tuấn Khải cũng không có nói tiếng cảm ơn, nắm lấy cổ tay Vương Nguyên kéo vào trong đưa cho một vị bác sĩ Trung y dày dặn kinh nghiệm.

Bác sĩ cẩn thận bắt mạch, sau đó kê ra một đơn thuốc thật dài, phía trên đều là những vị thuốc Đông y, cũng kê sẵn số lần uống mỗi ngày và mỗi lần uống những gì.

Vương Nguyên cho đến tận khi lấy thuốc vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, thắc mắc nhìn nam nhân bên cạnh. Thì ra hắn đang quan tâm đến căn bệnh viêm dạ dày của cậu sao?

Vương Tuấn Khải chú ý đến ánh mắt của cậu, có vẻ không kiên nhẫn nói: "Không cần nhìn tôi với ánh mắt này, cho dù là động vật thì nó cũng muốn bản thân mình được khỏe mạnh" (Ta đang rất cảm động nghe xong câu này tuột hết cảm xúc, muốn cầm dép chọi vô mặt thằng Đao)

-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro