Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Tuấn Khải vốn định ngồi một chút, nhưng vạn lần không nghĩ tới, người say bên cạnh lại đi tới chỗ anh, hơn nữa còn té ở dưới chân anh, không chỉ thế còn làm văng rượu lên quần của anh.

Anh ghét nhất chính là bẩn.

Mày kiếm cau chặt, khuôn mặt lạnh lùng liền hiện rõ vẻ đầy tức giận.

Vốn tưởng rằng như vậy đã kết thúc, nhưng không ngờ đó chỉ là mới bắt đầu.

Vương Nguyên vẫn ngồi trên mặt đất, say bí tỉ, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một cái quần của đàn ông.

Nghĩ đến đàn ông thì trong đầu cậulập tức hiện ra gương mặt của Ôn Thiếu Hoa, sau đó vươn tay ra nắm lấy cái quần, tay còn lại vịn vào cái ghế bên cạnh, nâng người bò lên trên, sau khi đứng dậy mắt nhìn về phía Vương Tuấn Khải đang ở trước mặt cậu, xem anh trở thành Ôn Thiếu Hoa, sau đó hai tay nắm chặt y phục trước lồng ngực anh, gào to mắng chửi người.

"Ôn Thiếu Hoa, cái tên vua lăng nhăng này, dám gạt tôi suốt mười năm, anh thấy đùa vui lắm có phải không?"

Vương Tuấn Khải càng tức giận hơn, không chút khách khí đem hai cánh tay nhỏ bé của cậuđang nắm y phục của mình, sau đó dùng chút sức, gỡ tay cậura sang một bên.

Anh ghét bị người xa lạ chạm vào.

Vương Nguyên bị gạt qua bên, bước đi loạng choạng thiếu chút nữa đã ngã xuống, nhưng cậukhông phục, lại đứng thẳng, tiếp tục tìm người đàn ông mà cậucho là Ôn Thiếu Hoa tiếp tục phát tiết tức giận của mình, kéo y phục của anh chửi thật lớn.

"Sao tôi lại tin anh, suốt mười năm nay, chuyện gì cũng vì anh mà suy nghĩ, sao anh lại làm như vậy, anh đúng là không phải đàn ông mà."

Vương Tuấn Khải tự nhiên bị mắng chửi, cảm giác rất khó chịu, nhưng anh cũng hiểu, cùng nói chuyện với một kẻ say rượu, là lãng phí thời gian cùng sức lực của mình, trực tiếp gọi nhân viên phục vụ đến.

"Nhân viên phục vụ."

Nhân viên phục vụ đi tới, cười gượng hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi anh cần gì?"

"Cậuta là khách của các người, làm phiền các anh đem người này đi xử lý cho khéo."

"Cái này ——" Nhân viên phục vụ có chút khó xử, nghĩ lại một chút, đành phải tiến lên nhận lấy người đang say khướt này.

Nhưng Vương Nguyên không muốn, hất tên nhân viên phục vụ ra, tiếp tục bộc phát cơn say rượu của cậu.

"Thiếu Hoa, anh hãy nói cho em biết rằng tất cả những đều này không phải là thật, có được không?"

"Trong lòng anh thật ra vẫn thích em, có đúng không?"
Vương Tuấn Khải cau chặt lông mày lần nữa, muốn đẩy người này ra, nhưng lần nào anh cũng không thể đẩy cậura được, anh lạnh lùng ra lệnh: "Buông tay ra."

"Không buông, em đã nắm tay anh suốt mười năm rồi, anh lại đột nhiên kêu em buông tay, em sao có thể buông xuống được?"

"Đồ điên rồi, cậutìm nhầm người rồi, buông tay ra."

Thật xui xẻo, mới vừa trở về nước liền gặp phải người say rượu này.

"Thiếu Hoa, em xin anh, đừng bỏ đi có được không, em xin anh đó." Vương Nguyên không anh u buông tay, ôm thật chặt người đàn ông ở trước mắt, cầu xin anh.

Nhân viên phục vụ thấy tình huống như vậy, cho rằng bọn họ là tình nhân, vì vậy liền cười ha hả nói: "Tiên sinh, nếu cậuấy là người yêu của anh, chi bằng anh cứ thanh toán tiền cho cậuấy luôn đi."

"Ai nói cậuta là người yêu của tôi?" Vương Tuấn Khải lập tức phản bác lại nhân viên phục vụ, giọng nói không chỉ tức giận, còn cảm thấy rét lạnh như đang vào mùa đông lạnh giá, làm cho người ta nghe mà cảm thấy không khỏi rùng mình.

Nhân viên phục vụ bị dọa sợ chết khiếp, đứng ngơ ngác ở một bên, không biết nên làm sao mới phải.

"Thiếu Hoa, anh đừng bỏ mặc em, có được không?" Vương Nguyên vẫn như cũ ôm người đàn ông ở trước mắt không anh u buông tha, hết sức cầu khẩn van xin anh.

Mới vừa nói xong, dạ dày chợt dâng trào lên một lúc, khiến cho cậukhông nhịn được trực tiếp ói ra, hơn nữa còn ói trên người anh, khiến bộ quần áo của anh bị nhiễm bẩn.

Trên người Vương Tuấn Khải bị dính những thứ ghê tởm đó, không nhịn được nữa, dùng sức đẩy người cứ mãi quấn chặt trên người anh ra.

Rầm——

Do sức lực quá lớn, trực tiếp đẩy người ngã xuống rồi, hơn nữa đầu của cậucòn đụng vào mép bàn, phát ra tiếng vang lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro