Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rầm ——

Đầu Vương Nguyên bị đụng, đầu chợt trầm xuống, không còn tri giác, ngay cả người nặng nề ngã xuống trên mặt đất, không còn chút cảm giác nào, bởi vì cậuđã hôn mê bất tỉnh.

Một bên nhân viên phục vụ thấy cậu nằm trên đất không nhúc nhích, vội vàng hô to: "Trời đất, chẳng lẽ đã xảy ra án mạng rồi sao?"

Nghe nói như thế, khách bên cạnh liền vây xung quanh nhìn và chỉ chỏ về phía Vương Tuấn Khải đang dùng khăn ăn lau đi thứ dơ bẩn dính trên người.

"Cái anh này sao lại làm như vậy, cho dù anh với người yêu có gây gổ, cũng không cần ra tay đánh người chứ."

"Đúng vậy, thật không xứng là đàn ông."

"Còn không mau đưa cậuấy đi bệnh viện mau đi."

Trên trán Vương Tuấn Khải liền xuất hiện ba đường vâng đen, đối với tình huống bây giờ, vô cùng không hài lòng, vốn dĩ tâm tình đang tốt, bây giờ thật là kinh khủng

Vô duyên vô cớ bị người ta mắng, còn bị phun lên người một thân hôi thối, hiện giờ lại còn bị người khác chỉ chỏ, gặp phải chuyện như vậy thì tâm tình người nào không trở nên tồi tệ chứ?

Lúc này, ông chủ quán rượu chạy ra, thấy người nằm trên mặt đất, sợ dẫn đến phiền toái gì đó, nên đẩy hết tất cả trách nhiệm lên trên người Vương Tuấn Khải : "Tiên sinh, làm phiền anh đem hóa đơn thanh toán, sau đó đưa người yêu anh đi đến bệnh viện đi, bằng không tôi liền báo cảnh sát."

"Cậuta không phải là người yêu của tôi." Vương Tuấn Khải cương quyết phản bác.

Nhưng điều vô dụng, người ở hiện trường nhất trí cho rằng.

"Tiên sinh, cho dù hai người đã chia tay, không còn là người yêu nữa, thì vẫn còn là bạn bè, anh nên đưa cậuấy đi bệnh viện đi."

"Tiên sinh, làm phiền anh tính tiền, sau đó đưa người yêu anh đi bệnh viện." Ông chủ cầm hóa đơn đến, hơn nữa là hai tờ hóa đơn, trong tay ông còn cầm thêm điện thoại di động, cảnh cáo anh: "Nếu như anh chơi xấu, tôi liền báo cảnh sát."

Nhìn người vẫn ở trên đất không chút nhúc nhích, lại nhìn sang phía ông chủ cùng với những thực khách ngu ngốc kia, Vương Tuấn Khải im lặng móc bóp da ra, đem hóa đơn thanh toán hết, sau đó đỡ người nằm trên đất dậy, đem cậuhướng thẳng đến bệnh viện.

Khoản tiền hóa đơn oan uổng này, sau này anh nhất định phải tính toán rõ ràng với cậu.

Khi Vương Nguyên tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như búa bổ, chóng mặt, thân thể có chút không thoải mái, tóm lại rất là khó chịu.

Mở mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh một lúc, phát hiện mình đang nằm ở trên giường bệnh trong bệnh viện, nhất thời kinh ngạc ngồi bật dậy, trong đầu cậutrống rỗng, ghép từng mảnh vụn trong trí nhớ lại.

Cônhớ là mình đã thấy Ôn Thiếu Hoa cùng Vương Hân ở trên giường đang quấn quít bên nhau, sau đó đau lòng chạy đi, tiến vào một quán rượu ngồi uống rượu, sau đó chuyện gì xảy ra cậukhông còn nhớ nữa, loáng thoáng trong đó có cảnh mắng chửi người gì đó rồi hình ảnh ngã xuống, nhưng vẫn không nhớ nổi.

Chuyện gì xảy ra?

Đang lúc Vương Nguyên không hiểu chuyện gì, có một người đàn ông xa lạ đi vào phòng bệnh, quần áo trên người bị ướt hơn phân nửa, làm cho cậucàng kinh ngạc hơn.

"Tiên sinh, anh là ai vậy?"

"Cuối cùng cũng tỉnh rồi hả?" Vương Tuấn Khải từ phòng rửa tay đi ra, thấy người nằm trên giường đã tỉnh dậy, rốt cuộc những nỗ lực của mình đã tìm được đối tượng, nhất thời có chút hưng phấn.

Anh đã nín anh u uất ức cả một buổi tối, lần này rốt cuộc đã có thể phát tiết.

"Chúng ta có quen biết sao? Tôi rất rõ, chúng ta không hề biết nhau." Vương Nguyên nghiêm túc quan sát người đàn ông đứng trước mắt này, quan sát tỉ mỉ, cũng cố gắng dùng đầu suy nghĩ, rồi đưa ra một đáp án chắc chắn: cậukhông biết anh ta.

Người đàn ông này thoạt nhìn rất lạnh lẽo, toàn thân viết rõ: trong ngàn dặm đừng nên đến gần.

Nhưng mà dáng dấp anh ngược lại khôi ngô, thái độ kiêu ngạo không hiện mà lộ trên vầng trán, giống như bá chủ không ai bì nổi, giống như một viên trân châu đen, cho dù đang trong bóng tối, cũng không che nổi ánh sáng trước nó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro