Chương 6 : Tuyệt sát 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong chốc lát, tất cả những mặc người áo đen ngơ ngác đứng ở chỗ cũ, không nhúc nhích. Vương Nguyên  tàn nhẫn cười một tiếng, mang theo hơi thở tử thần từ từ đi tới Nghiêm Yên Quốc.

Khi cậu đến gần, Nghiêm Yên Quốc  trong nháy mắt tỉnh táo lại, vừa rồi hắn sao lại cảm thấy cậu tuyệt mỹ giống như Tiên Tử hạ phàm. Trên ngời cậu rõ ràng mang theo hơi thở làm ngời ta phát khiếp, nhưng bây giờ lại thấy cậu như tử thần đang đến gần.

Nghiêm Yên Quốc nhìn tất cả hộ vệ đi theo đang đứng bất động, mặc cho Vương Nguyên từ từ tiến gần, hắn run giọng quát: "Mau ngăn cậu ta lại !"

Vậy mà những người hộ vệ kia giống như hoàn toàn không nghe được thanh âm Nghiêm Yên Quốc, vẫn ngây người tại chỗ. Trong chốc lát tất cả bọn họ đồng loạt ngã xuống đất, mắt mở thật to, bộ dạng giống như chết không nhắm mắt, cổ từ từ chảy ra ngày càng nhiều máu. Nghiêm Yên Quốc nhìn thấy như vậy, thiếu chút nữa lập tức bất tỉnh.

Này. . . . . . Những người này hắn thuê tới bảo vệ mình. . . . . . Đều bị người trước mắt này giết chết hay sao? Hắn không phải hoa mắt chứ? Hắn nỗ lực dụi dụi con mắt, chỉ thấy trước mắt một màn, liền xoay người hướng thang máy chạy đi.

Khi Vương Nguyên thấy hắn chạy vào thang máy, ba cây châm bạc trong tay chẳng biết lúc nào đã cắm ở mạch não Nghiêm Yên Quốc, tốc độ nhanh đến mức không có bất kỳ người nào thấy rõ.

Nghiêm Yên Quốc cứ như vậy ngây ngốc tại chỗ, không cách nào nhúc nhích. Chỉ là giờ phút này trong lòng của hắn đã từng có một tia may mắn, cậu không có lập tức giết hắn, nghĩa là hắn còn có chút điểm đặc biệt đi, phải biết bằng vào bản lĩnh của cậu muốn giết hắn dễ như trở bàn tay.

Vương Nguyên từ từ đến bên người Nghiêm Yên Quốc, lạnh giọng hỏi: "Tài sản của ngươi có bao nhiêu?"

Nghe được câu này, trong lòng Nghiêm Yên Quốc đắc ý, chỉ cần nói ra thân thế, hắn cũng không tin chàng trai tuyệt mỹ này không động tâm. Đến lúc đó mỹ nhân cùng tiền tài còn không phải của hắn, lập tức dụ dỗ nói: "Mỹ nhân, nhà anh có chừng một tỷ, chỉ cần em đi theo anh, bảo đảm em muốn quyền có quyền, muốn tiền tài có tiền tài."

Tại thời điểm Nghiêm Yên Quốc còn đang dương dương đắc ý, hắn không biết Tử Thần đã đưa hắn xuống địa phủ.

Tròng mắt thâm thúy của Vương Nguyên híp một cái, che sắc bén và sát khí ở bên trong , lạnh giọng nói: "Mật mã và số tài khoản."

"Tiểu mỹ nhân à, em thả anh ra trước, chuyện này chúng ta không cần vội." Ánh mắt hắn ngụ ý liếc thân thể mê người của Vương Nguyên. Hiện tại hắn không thể động, nếu hắn có thể động, hắn đã sớm giải quyết mỹ nhân trước mắt ngay tại chỗ. Dù hắn đã lớn như vậy nhưng cho tới bây giờ chưa từng hưởng qua người nào xinh đẹp như vậy.

Đáng chết, lão già này. Thật là chó không đổi được thói quen, lúc này còn bày ra bộ dáng mị hoặc, xem ra không cho hắn một chút giáo huấn, hắn đúng là không biết lợi hại của đệ nhất sát thủ.

"Aizzda. . . . . . Đau chết mất. . . . . ." Nghiêm Yên Quốc thống khổ kêu ra tiếng.

Chẳng biết lúc nào phái nam của hắn đã cắm một ngân châm vừa to vừa khỏe, khó trách hắn lại đột nhiên kêu to. Hoá ra là như vậy , chỉ là ngân chân bắn ra lúc nào, không ai biết, nhưng chắc chắn Nghiêm Yên Quốc  sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn rồi.

"Yên lặng một chút! Số tài khoản và mật mã." Vương Nguyên lạnh giọng nói, sát khí trong mắt hiện ra, làm Nghiêm Yên Quốc bị doạ sợ đến mức không dám nói.

"Thiếu gia tha mạng a, anh cái gì cũng nói cho em biết, em hãy tha cho anh đi. . . . . ." Nghiêm Yên Quốc  lập tức hiểu, hắn không thể lỗ mãng vị thiếu gia trước mắt, lập tức cầu xin tha thứ, đem tài khoản ngân hàng và mặt mã nói ra. Chỉ hy vọng đối phương chỉ coi trọng tiền, mà không phải cái mạng nhỏ của hắn.

Vương Nguyên nhận điện thoại, lập tức tìm người kiểm tra tài khoản của Nghiêm Yên Quốc. Quả thật có chừng một tỷ, xem ra hắn không phải tham ô bình thường, ăn hơn một tỷ của nhân dân. Trong chốc lát, tiền trong tài khoản Nghiêm Yên Quốc toàn bộ chuyển khoản qua tổ chức.

Vương Nguyên cúp điện thoại, xoay người đi ra ngoài. Ngay lúc Nghiêm Yên Quốc cảm thấy may mắn, ba ngân châm chẳng biết lúc nào đã cắm ở tử huyệt của hắn. Hắn không dám tin mở lớn hai mắt, chậm rãi ngã về sau, chết không nhắm mắt.

"Thiên Dực, sủng vật đã đến nơi cần đến, chúng ta trở về đi!" Vương Nguyên hướng về phía tai nghe nói, sau đó bước nhanh hơn. Chắc chắn không bao lâu nữa sẽ có cảnh sát tới phong tỏa hiện trường, dù sao người chết cũng là một chính trị gia có tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro