Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Trùng Khánh có một khu phố, cái nơi mà hầu hết chỉ có bần dân ở. Cùng các xóm nghèo trên toàn thế giới là giống nhau, nó hỗn loạn, ồn ào mà dơ bẩn. Có ngã tư đường hẹp hòi mà chật chội, có gia đình khốn cùng mà ngu muội, nơi này các nam nhân chỉ có một ý nghĩ đơn giản là am hiểu bạo lực, nơi này các nữ nhân không có một chút nữ tính, tất nhiên cũng chẳng có một chút gọi là nhẹ nhàng hoạt bát cùng thẹn thùng văn nhã mị lực. 







Này cũng không thể trách bọn họ. Bởi vì ở trong này vô số phức tạp cùng những góc đường âm u không sáng nổi, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều có thể phát sinh cướp bóc, cưỡng gian cùng bạo lực. Nơi này sở hữu bọn nam tử, đặc biệt không hiểu được như thế nào gọi là giáo dục thanh thiếu niên, cơ hồ có một nửa đều là thành viên của các tổ chức xã hội đen hạ đẳng, còn các nữ nhân thì sao, chỉ cần bộ dạng hơi xinh đẹp một chút, từ 10 tuổi đến 50 tuổi, trên cơ bản khi đi qua đây sẽ không thể tránh khỏi bị xâm hại trinh tiết. Vậy các nữ nhân bất hạnh này sau đó thì sao, cơ hồ sau đó tất cả đều lựa chọn cùng đi trên một con đường, bán đứng thân thể chính mình để đổi lấy một chút an nhàn trong cuộc sống còn hơn là phải bần cùng, lao động nặng nhọc như những bần dân bình thường, họ chẳng sợ về sau khi hoa tàn ít bướm thì sẽ càng đáng thương hơn. 







Mười tám tuổi Vương  Tuấn Khải chính là sinh hoạt tại một nơi bất hạnh trong những người bất hạnh như vậy. Đương nhiên khi tuổi còn nhỏ hắn cũng đã muốn trở thành một trong những thành viên của một tổ chức xã hội đen gọi là “Phi ưng bang” rồi. 







Vương  Tuấn Khải bất hạnh chủ yếu là do cha mẹ hắn. 







Cha mẹ Vương  Tuấn Khải cơ hồ là một cái cớ để dân trong cái xóm nghèo nàn này căng mắt cười nhạo. Bởi vì bọn họ thật sự là rất không xứng ! 







Mẹ của Vương  Tuấn Khải là một nữ nhân vừa già vừa béo vừa nặng ký hiện tại thoạt nhìn như người đã năm mươi tuổi, không khỏi làm người ta hoài nghi bà cùng với Vương  Tuấn Khải năm nay vừa mới mười tám tuổi có phải hay không thật sự có quan hệ mẫu tử. Hơn nữa đây là một nữ nhân cực kỳ thô bạo, chanh chua huyên náo cả làng cả xóm, nhìn bà cơ hồ mỗi ngày đều như vậy hung hăng ngang dọc đánh chửi cha của Vương  Tuấn Khải gầy yếu đuối kia, thật sự là giáo nhân có điểm nhìn không được. 







Cha Vương  Tuấn Khải cũng là một cái điển hình kỳ quái. Y năm nay thoạt nhìn hẳn là mới có ba mươi tuổi đầu, hình thể nhỏ gầy, luôn cúi đầu, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, cũng tổng làm cho người ta cảm thấy mặt y phi thường dơ bẩn, tựa hồ chưa từng có tẩy qua. Y rất ít nói chuyện, cho dù nói chuyện cũng luôn nhỏ giọng keo kiệt, mặc kệ là đối mặt với người  vợ tính cách thô lỗ, hình thể cao to hơn mình, hay thậm chí là mắng chửi y vẫn cúi đầu tỏ vẻ thái độ phi thường hèn mọn. Tên của y là Vương Nguyên







Vì cha mình không có một chút ít khí khái của một nam tử hán thực thụ, thành ra Vương  Tuấn Khải hắn không thể nhịn nỗi chế nhạo trong lòng. Lòng tự trọng Vương  Tuấn Khải kì thực vô cùng bất mãn cũng bởi vậy mà hận thấu xương người cha Vương Nguyên . Hắn phi thường chán ghét một gia đình không có một chút thân tình ấm áp như vậy, mỗi ngày sau khi cơm nước xong sẽ khoác áo cất bước ra ngoài, từ trời tối mịt mù cho đến khi trời sáng bình minh hắn mới về cái nơi được gọi là nhà của hắn mà ngủ nghỉ. 







Hôm nay cũng không ngoại lệ. Chờ cho màu đen đã muốn lan toả khắp bầu trời, Vương  Tuấn Khải mới buồn bã ỉu xìu rời nhà đi đến một cái ngã rẽ cách đó không xa. Nơi này là cái hẻm phi thường nguy hiểm, đối với con gái mà nói còn hơn thế nữa, bởi vì nơi này trong vòng một tháng bình thường sẽ phát sinh hơn mười án cướp bóc hoặc là cưỡng gian. Mà đối với một tên côn đồ đồng dạng thuộc loại này, Vương  Tuấn Khải làm gì, mỗi lần nhìn đến loại trường hợp này hắn hoặc là ngoảnh mặt làm ngơ làm như không thấy tiếp tục đi đường, hoặc là hưng phấn gia nhập để nếm thử những thứ “mới mẻ” lạc thú trên đời. 







Hôm nay hắn cùng các huynh đệ trong bang đi khắp nơi lăn lộn một ngày, thật sự mệt muốn chết rồi, cho nên mặc dù nhìn thấy bốn năm cái bóng đen tụ họp dưới góc đèn đường, còn có một nữ nhân thân mình tuyết trắng bị vây quanh ở bên trong, Vương  Tuấn Khải cũng không có hứng thú gì mấy, vẫn như trước không quan tâm hơi cúi đầu đi con đường của mình, chính là lại đột nhiên quay sang gật gật đầu tỏ vẻ chào hỏi với một trong những cái bóng đen kia. Vương  Tuấn Khải nhận thức được một người trong đám đó, gọi là Dịch Dương  Thiên Tỉ.







“Uy, Tuấn Khải! Đến, đến, mau đến đây!” 







Không nghĩ tới Dịch Dương  Thiên Tỉ kia thế nhưng hưng phấn mà chạy nhanh qua tiếp đón Vương  Tuấn Khải.







“Ta không tham gia, hôm nay cùng các huynh đệ rong ruổi cả ngày, thật sự mệt muốn chết rồi.” 







“Đến đây đi, Vương  Tuấn Khải bỏ qua đêm nay ngươi nhất định sẽ hối hận đó! Bởi vì về sau không còn có loại cực phẩm như thế này đâu !” Gương mặt cực kỳ hưng phấn hướng hắn nói. 







“Cho dù có là siêu cấp mỹ nữ vô địch nhất vũ trụ, ta cũng không có hứng thú!” Vương Tuấn  Khải chán nản miễn cưỡng đáp, lại thất thần một chút, không dám nhúc nhích. Bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy tiếng rên rỉ của nữ nhân kia có chút quen tai. Có phải nữ nhân không vậy???







“Hắc hắc, Vương Tuấn Khải ngươi đêm nay nếu không tham gia chắc chắn sẽ hối hận nga! Bởi vì dù là siêu cấp mỹ nữ vô địch nhất vũ trụ cũng không bằng cực phẩm kia đâu!” Nhìn nhìn nữ nhân bị vây bên trong, giờ phút này hắn thập phần thỏa mãn thở dài một hơi:“Không nghĩ tới trên thế giới thực sự có người như thế! Thật sự là rất thích.” 







“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Bị bọn họ thuyết phục lòng hiếu kỳ, cũng bởi vì càng nghe càng cảm thấy cái thanh âm rên rỉ của nữ nhân kia hình như đã nghe ở nơi nào đó rồi, nên Vương  Tuấn Khải cũng tò mò bước qua xem thử. 







Lúc này nữ nhân kia quỳ rạp trên mặt đất, bị một thiếu niên thân người tráng kiện cưỡi ở trên người, theo thiếu niên cường hãn tiến vào không ngừng mà thống khổ phát ra từng tiếng rên rỉ. Hai chân thon dài tuyết trắng bị tách ra, cánh tay mảnh khảnh đặt trên phiến đá lạnh lẽo, co rút bám chặt vào phiến đá đến nỗi từng ngón từng ngón tay trắng bệch, không có chút máu. Mái tóc đen tuyền dán sát vào cổ và hai bên gò má tạo nên đường duyên dáng đến mê người. 







Lúc này thiếu niên cưỡi trên người nữ nhân đột nhiên hung mãnh tiến vào vài cái, đạt tới cao trào liền rút côn thịt từ trong cơ thể nữ nhân ra. Thiếu niên tên gọi là Hoàng Vũ Hàng liền lật người nữ nhân lại, tựa hồ là cố ý muốn cho Vương  Tuấn Khải nhìn thấy rõ ràng, hắn nắm hai chân nữ nhân đang thống khổ thở dốc hồng hộc dang rộng ra. 







Vương  Tuấn Khải nhìn kỹ, không khỏi chấn động kêu lên một tiếng thất thố: “A!” 







Nguyên lai căn bản đây không phải một nữ nhân, mà là một nam nhân.Vòm ngực đơn bạc tuyết trắng, còn có hai khỏa nho nhỏ nổi lên trước ngực bởi vì bị chà đạp mà lúc này sưng đỏ như hạt lựu ban mai, nên cho dù nhìn thế nào cũng nhìn ra được đây tuyệt đối là một nam nhân.

Nhưng thật xinh đẹp!

Vương  Tuấn Khải bừng tỉnh đại ngộ, bây giờ hắn mới hiểu được cái gọi là “cực phẩm” mà Dịch Dương  Thiên Tỉ và Hoàng Vũ Hàng bọn họ nói. Hắn đang muốn hỏi “Các ngươi từ nơi nào mà có được loại mặt hàng hiếm lạ này?”, nhưng chưa kịp mở miệng, Dịch Dương  Thiên Tỉ đã ngồi xỗm bên cạnh nam nhân, thay hắn tém gọn mái tóc che đậy trên mặt lại, gương mặt thanh tú tuyết trắng của nam nhân cũng theo đó mà hiển hiện ra. Chỉ thấy y nhắm chặt hai mắt, lông mi ở mí mắt có chút giật giật, sóng mũi cao thẳng, hô hấp dồn dập, phập phồng thở vài hơi như hấp hối, cánh môi khẽ nhếch, nếu không xem xét thân thể y mà chỉ nhìn qua diện mạo kỳ thật nhất định sẽ nghĩ đến hắn là một nữ nhân hàng thật giá thật, tuyệt không giống một nam nhân chút nào. Nhưng là Vương  Tuấn Khải lại hoàn toàn sợ ngây người.– bởi vì hắn đã nhận ra được nam nhân này là ai! 







Chính là Vương  Nguyên! Là cha của hắn! 







Tại sao có thể như vậy? Vương  Tuấn Khải trong đầu trống rỗng. 







Bởi vì bình thường Vương  Nguyên luôn cúi đầu, hơn nữa trên mặt cũng chưa từng có lau chùi sạch sẽ, làm người vệ sinh đường phố nên y chỉ ra đường vào lúc đêm khuya cùng tảng sáng bình minh, bình thường ngày nào cũng tận lực ru rú trong nhà, cho nên cả cái xóm nghèo này tuy rằng mỗi người đều nói Vương  Nguyên nhu nhược sợ lão bà của mình, nhưng là người đối dung mạo của y  cũng chưa từng gặp qua nhiều, cho nên là nói mấy tên côn đồ sắc tâm tràn ngập hiển nhiên cũng không ý thức được chính mình luân bạo cưỡng gian là ai, vẫn hưng phấn đem côn thịt thô to chính mình tiến nhập vào thân thể y ngay giữa đường phố. 







Vương  Tuấn Khải bình thường tuy rằng cực kỳ chán ghét phụ thân yếu đuối, làm cho chính mình không nở mày nở mặt với chúng bạn, nhưng là tối nay đột nhiên biết được chân tướng mọi việc, biết được Vương  Nguyên xưa nay nhát gan cùng biểu hiện hèn mọn nguyên lai bởi vì y căn bản là một nam nhân phi thường  xinh đẹp Vương  Tuấn Khải đột nhiên cảm thấy Vương  Nguyên đáng thương, nhìn lại một chút thân thể mảnh mai tuyết trắng đang nằm xụi lơ ở kia, Vương  Nguyên hiển nhiên là bị chà đạp khủng bố đến nỗi ý thức đã mơ mơ màng màng, y một bên rên rỉ một bên nước bọt theo khoé miệng chảy ra. 







Chờ thiếu niên từ trên người Vương  Nguyên giải quyết xong thú tính trong người thoả mãn đứng lên, Vương  Tuấn Khải vẫn không nhúc nhích, tựa hồ hôn mê trong chốc lát. Chờ y chậm rãi mở to hai mắt ra, vô thần nhìn quét qua đám thiếu niên tàn khốc vừa rồi cường bạo mình, lại đột nhiên kinh hách, mắt trừng to nhìn Vương  Tuấn Khải







“–” Vương  Tuấn Khải cảm giác ánh mắt dại ra của Vương  Nguyên cơ hồ sẽ bật thốt lên hai tiếng “Tiểu Khải”, liền cuống quít hành động như những thiếu niên kia, không chút do dự cởi bỏ quần áo bước đến bên người Vương  Nguyên







Thân thể Vương  Nguyên không giống với nam tử bình thường mà cứng rắn, mà là trắng mịn co dãn mềm mại. Tuy rằng trên làn da trắng nõn này đã dính đầy những dịch thể mà người khác lưu lại nhìn chẳng vệ sinh chút nào, nhưng là Vương  Tuấn Khải áp lên trên người y, dục vọng vẫn không thể nào kìm nén được. 







Bàn tay tò mò chạm lên hạt đậu đỏ hồng ,sau đó dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ bắn nhẹ lên tính khí run rẩy đang đứng thẳng của y. Sau đó hắn đem ngón trỏ đâm vào lỗ huyệt ẩm ướt phía dưới, nơi này bị chà đạp hồng cả huyệt nhưng vẫn như chưa từng khai phá hút chặt lấy ngón tay hắn, chất lỏng màu trắng đã nhanh chóng khô cạn, bên ngoài chỉ còn lưu lại mấy đường tơ máu nhơ nhớp xung quanh. Ngón tay duỗi ra đi vào Vương  Nguyên liền đau đớn, hai hàng lông mày nhíu chặt.

End chap 1
Để lại bình chọn và bình luận trước  khi rời khỏi nha. Xie xie




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro