Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơm nước xong Vương Tuấn Khải ôm Tuấn Tuấn Viên Viên sang ổ mới, Vương Nguyên thì đi theo sau giúp vui. Vốn nghĩ hắn muốn giải thích nên mới mua chúng về lấy lòng mình, đợi vào phòng cậu mới phát hiện, Vương Tuấn Khải rất để tâm tới hai đứa nhỏ này. Trong ấn tượng của Vương Nguyên, nuôi thú cưng chỉ cần chuẩn bị đủ thức ăn, ổ, và WC nhỏ là có thể. Nhưng sau khi nhìn những gì Vương Tuấn Khải chuẩn bị, cậu mới hoàn toàn vỡ lẽ bản thân đã quá mức tùy tiện rồi …
Bài trí trong phòng quả thực là khu vui chơi cho hai thú cưng, ngoài thành trì để chúng nó có thể leo lên chơi, trên đất còn bày rất nhiều búp bê vải lớn nhỏ, cái gì cần có đều có. Cả không gian mang sắc điệu ấm áp đơn giản, sẽ không làm chúng nó thấy áp lực khó chịu. Dựng xong cái phòng nhỏ bằng lều, đặt ở nơi có vị trí ánh sáng thích hợp nhất, bên trong rất mềm, vô cùng thích hợp để hai cục bông nhỏ tùy ý lăn lộn vui đùa trong ấy. Nhìn thôi mà đã muốn ở mãi trong này không đi. Chậc chậc chậc, quả thực là đãi ngộ của phòng trẻ con mà. Vương Tuấn Khải đây là do tình thương cha dạt dào sao?
Tuấn Tuấn Viên Viên có chút sợ người lạ, cứ rúc cái đầu nhỏ trong ngực Vương Tuấn Khải không chịu xuống, cái móng nhỏ run rẩy bấu vào áo hắn, chết cũng không buông, còn phát ra tiếng ư ư ư nức nở. Quần áo đắt tiền bị kéo tróc chỉ, nhưng Vương Tuấn Khải không giận. Hắn hiền hòa kiên nhẫn vuốt ve chúng, nhẹ giọng trấn an. Vừa nhìn vào liền thấy ngay hình ảnh cha con tình thâm. Tuấn Tuấn Viên Viên hiểu tính người, dần dần cũng an tâm, thế là buông lỏng móng vuốt đang bấu, ngoan ngoãn ngồi trên đệm. Từ xa nhìn lại như hai cục bông.
Không ngờ, anh ta đối xử với động vật thật dịu dàng.
Vương Nguyên nở nụ cười, ngồi xổm bên cạnh Vương Tuấn Khải, đưa tay vuốt lông trên lưng chúng. Mèo sữa thỏ sữa vẫn còn nhỏ, da lông mang khuynh hướng cảm xúc như vải nhung, rất mềm. Làm cậu yêu thích không muốn buông tay.
Sắc trời đã tối, cả phòng chỉ còn mỗi vầng sáng nhu hoa của đèn trang trí treo trên phòng nhỏ. Trong hoàn cảnh âm thầm mơ màng, Tuấn Tuấn Viên Viên được chủ nhân sờ vô cùng thoải mái, ánh mắt hơi nheo lại, vươn đầu lưỡi liếm ngón tay họ để đáp lại. Bộ dáng nhỏ nhắn thoạt nhìn mới đáng yêu làm sao. Vương Tuấn Khải không khỏi cúi đầu cười khẽ một tiếng, dáng vẻ híp mắt lộ răng khểnh ấy vậy mà có chút giống Tuấn Tuấn. Tiếng cười mang theo sự dịu dàng, so với hình tượng bá đạo lúc trước cứ như hai người.
Vương Nguyên quay đầu nhìn sườn mặt hắn, khóe miệng bất giác cũng cong lên. Lông mi run rẩy, như nước vô ngân. Đáy mắt mang theo ý cười nhỏ vụn. Khó trách tất cả mọi người đều nói, nam nhân khi chăm sóc động vật nhỏ đều nhìn ôn nhu như thế. Quả nhiên khí chất cũng không giống nhau.
Bầu không khí thích hợp, tâm tình vui vẻ, hảo cảm của Vương Nguyên đối với Vương Tuấn Khải liền tăng thêm mấy điểm, thậm chí bắt đầu nửa đùa nửa thật cười nhạo Vương Tuấn Khải:
“Này, nói trước nha. Tôi mới là ba bi của hai đứa đó.” Giọng điệu mang theo cảm giác tự hào nho nhỏ.
“Thế … anh đây … miễn cưỡng là daddy của bọn nó vậy.”
Vương Tuấn Khải nghe cậu nói liền quay đầu trả lời, ý cười ôn nhu vẫn còn treo bên khóe môi. Vài sợi tóc mái phủ xòa trước mắt, đôi mắt hoa đào tựa nước gợn dập dờn, bên trong ấy như chứa đựng nhiều tinh quang.
Thình thịch, thình thịch, trái tim Vương Nguyên chợt rung động liên hồi.
Cậu nhanh chóng chớp mắt hai cái, hoảng hốt trốn tránh ánh nhìn của Vương Tuấn Khải, cúi đầu nhìn về phía hai cục bông, cào cào Tuấn Tuấn nhằm dời lực chú ý.
Chỉ là cái tai không chịu nghe lời lặng lẽ dần đỏ lên.
Tôi mà thèm ———
Anh cười cái gì chứ? Có biết khi anh cười lên ……
Có chút mê người không. (*/▽\*)
Cậu xoa xoa cái bụng nhỏ tròn trịa của Tuấn Tuấn VIên Viên, cúi đầu kiên cường trấn định. Cứ như vậy bị sắc đẹp câu dẫn, quả thực rất dọa người. Vẫn còn chưa xác định gì mà?
Đáng tiếc, phối hợp với tiếng hừ hừ thoải mái của Tuấn Tuấn lại là tiếng ọc ọc không hợp tình huống từ cái bụng cậu, vang lên náo nhiệt vô cùng.
Hai thanh âm hòa vào cùng một chỗ thiệt là huyên náo muốn chết.
Sau khi tắm xong, đầu chưa sấy khô mà Vương Nguyên đã ngồi vào trước bàn làm việc, dùng laptop làm bài thuyết trình ppt và thầy đã giao. Vừa xem một loạt tư liệu sống, từng hình ảnh lướt nhanh trên màn hình máy tính, tuy mắt nhìn chăm chú, nhưng cậu xem không vào. Tinh thần không yên, hình ảnh Vương Tuấn Khải mỉm cười dịu dàng không ngừng quanh quẩn trongđầu.
Không thể xóa đi, khó thể mà quên được.
Cậu nhìn cái áo len cổ rộng trên người, lỏng lỏng lẻo lẻo. Bỗng nhiên lại nghĩ đến hình ảnh mập mờ ái muội trước đây khiến người mặt đỏ tim đập của hai người. Lực đạo từ ngón tay người nào đó vân vê giữ chặt sau gáy cậu. Sau khi đôi môi kia nhẹ nhàng rời khỏi da thịt, trong không gian yên tĩnh liền vang lên tiếng nước bọt tách ra đầy lưu luyến. Môi lại bị anh ta cắn, ngay cả khoang miệng đều bị sự liếm mút của đối phương chiếm lấy. Hương vị bá đạo vọt vào chóp mũi, cả người bị bức đến nhũn ra, lại ngoài ý muốn dâng lên từng trận khoái cảm …
Trong lòng bỗng dưng máy động, vội vàng chạy đến khóa trái cửa lại. Cậu đứng trước cửa, trái tim lần nữa không nghe lời đập thình thịch tăng gia tốc. Trên mặt không thể khống chế nổi lên một tầng đỏ ửng. Cậu ảo não đấm hai cái lên ngực, muốn tim mình bình tĩnh trở lại. Đột nhiên tỉnh táo lại, cậu lập tức thay đổi sắc mặt.
Tại sao mình lại khóa cửa? Này chẳng khác gì sợ anh ta sao!
“Cạch” một tiếng, cậu mở khóa ra.
Cái tên động lòng người kia lỡ như không muốn làm gì, mình đây khóa trái cửa chẳng phải là nghĩ nhiều sao?
Suy nghĩ nửa ngày, lại “cành cạch” một tiếng, cậu khóa trở lại.
Khóa, không khóa. Khóa, không khóa. Khóa, không khoá …
Trong đầu bị hai luồng ý kiến giằng co qua lại, Vương Nguyên buồn rầu mà tựa đầu vào cửa, “Cành cạch cành cạch” chốt cửa rồi rối rắm. Mắt hạnh mở to kinh ngạc nhìn mặt đất, nhất thời một mảnh mê mang.
Cái lựa chọn này so với đề thi vào trường đại học còn khó làm hơn. Nghĩ rồi nghĩ, nghĩ rồi nghĩ, nghĩ muốn điên cả đầu luôn.
Chết tiệt, sao lại phiền phức như vậy chứ!
Một lát sau, cậu dùng sức vò cái đầu ẩm ướt của mình, thở phì phì đạp mạnh dép lê, bổ nhào trên giường. Cả đầu chôn vào chiếc giường mềm mại, rầu rĩ lẩm bẩm “Mặc kệ mặc kệ!”, đá chân dài lung tung, đạp nước hòng trút cơn giận dữ. Có điều giờ đây tâm Vương Nguyên cứ mãi rối bời. Trong đầu chỉ còn sự rối rắm không ngừng, tựa như cuộn len bị mèo cào loạn. Bỗng thân thể dần dần trở nên khó chịu, mắt hạnh chớp mắt mấy cái, lông mi thật dài phủ trên mặt, mang đến một mảnh điềm tĩnh an tường.
Mấy ngày trước đều ngủ không ngon, làm cậu chịu không nổi chu công cứ ngoắc ngoắc tay đầy hấp dẫn, cứ vậy dùng tư thế bất nhã này nặng nề chìm vào giấc ngủ …
》》》
Trải qua luồng khí lạnh vào tối qua, cuối cùng X thị cũng chính thức vào đông, thẳng đến điểm đông. Trên đường người qua lại tấp nập, bỏ đi những chiếc áo len giản đơn mà thay bằng áo khoác ngoài bằng bông, khăn quàng cổ, bao tay, mũ len đều đồng loạt ‘ra trận’. Trên những cành cây trơ trọi đậu vài con chim dừng chân nghỉ ngơi ở đầu nhánh, so với mùa cây lá sum suê, vạn vật sinh trưởng thì mùa đông, chung quy chiếm phần tịch liêu tiêu điều nhiều hơn.
Nhưng Vương Nguyên hôm nay vẫn bị đồng hồ báo thức đánh thức như lúc trước. Cậu rụt chân cuộn thành một nắm, khí lạnh từ bàn chân trần lan tràn khắp toàn thân.
Mơ mơ màng màng mở hí mắt ra, ánh nắng mặt trời vì không có rèm che mà vọt thẳng vào tầm mát Vương Nguyên, chói mắt muốn chết. Cậu chống tay để thân thể ngưỡng dậy, nhưng người hơi nặng, đầu hỗn loạn, còn có cổ họng bị đau.
Tuy trong phòng mở điều hòa, nhưng Vương Nguyên không có thói quen chỉnh quá ấm, cảm thấy sẽ buồn bực, cho nên bình thường cậu luôn duy trì độ ấm ôn hòa. Tối qua trước khi ngủ chưa kịp hong khô đầu, đã vậy đi ngủ không thèm đắp chăn. Quả nhiên sáng sớm báo ứng kéo đến.
Cậu há miệng hô hấp, chỉ có một bên thông khí, mũi còn lại bị nghẹt rồi, khó chịu chết đi được. Vương Nguyên rút một tờ khăn giấy từ cái hộp đầu giường để xì nước mũi, vừa làm xong, đầu lại phát đau, hai má dường như hơi nóng. Lúc này cậu bỗng nhiên nhớ Karry. Bình thường nếu có nó ở đây, nó nhất định sẽ nhìn mình chằm chằm sấy tóc, đắp chăn kín kẽ mới chịu đi ngủ …
Vương Nguyên xoa mũi, hơi ấm ức. Vì thế cậu đem tất cả lỗi đổ trên người Vương Tuấn Khải, cái tên làm cậu phiền não suốt cả tối hôm qua kia. Bĩu môi, cậu nghĩ bụng: trước kia không cho anh vào thì anh chui vào, tối qua cần anh vào đắp chăn cho tôi, ờ, đột nhiên trở nên chính nhân quân tử!
Uổng công tối qua thiếu gia không khóa cửa cho anh ———
Bíp! Bíp bíp bíp! Cậu mới không thèm mong đợi gì hết!
Không có không có, tuyệt đối không có!
Nhất định cảm sốt làm đầu cậu ngu ra rồi.
Vương Nguyên dùng sức lắc đầu xua đi mấy ý nghĩ kỳ quái. Kết quả thì sao? Đầu đau, cổ họng đau, cả người đau, đau đủ kiểu.
May là sáng nay không có tiết, Vương Nguyên thấy thời gian còn sớm, nên dần an tâm. Nắm tay để bên môi ho nhẹ hai tiếng, cậu lảo đảo mang dép lê chuẩn bị xuống lầu uống nước. Cổ họng khô đến mức muốn bốc hỏa, nuốt nước bọt cũng cảm thấy khó chịu.
Xuống lầu được một nửa, Vương Nguyên đột nhiên dừng bước, đứng giữa cầu thang nghiêng đầu nhìn nam nhân đang ngồi trên sofa ở đại sảnh.
Cách ăn mặc đặc biệt theo kiểu ở nhà, là áo len cổ rộng thùng thình cùng với quần giản đơn màu xám. Vương Tuấn Khải ngồi xếp bằng ở kia chăm chú xem Vua hải tặc trong TV. Từng sợi tóc mềm mại thuận thẳng được ánh mặt trời nhuộm thành màu cà phê ấm áp. Lông mi kia thật dài, chỉ là đứng nơi đây chỉ thấy được bóng mặt trời lấm tấm trên ấy. Trên đầu anh ta có cục bông màu trắng nho nhỏ, trên đùi cũng có một cục bông trắng, nhưng lớn hơn một chút. Ngón tay từng chút từng chút gãi nhẹ cằm cục bông, làm nó phát ra mấy tiếng kêu hừ hừ thoải mái.
Bên ngoài cửa sổ sát đất là nhánh cây nghiêng tà tà phủ bóng thiển sắc lên sàn nhà bằng gạch men. Trong sân lác đác những thực vật chịu được rét lạnh mà sinh trưởng bừng bừng.
Ánh mặt trời rực rỡ, cảnh sắc cũng đẹp, người cũng tốt. Cả hình ảnh mang đến cảm giác vô cùng hài hòa và ấm áp.
Vương Nguyên sửng sốt một hồi, thiếu chút nữa kìm lòng không đặng mà lấy di động ra chụp.
Cái này có lẽ gọi là ———
Thú cưng đáng yêu cùng mỹ nam?
Phải nói, hình ảnh thực sự rất đẹp.
Vốn định lẳng lặng đứng xem trong chốc lát, nhưng yết hầu không có tiền đồ bỗng dưng khô ngứa, Vương Nguyên không nín được khụ một tiếng. Vương Tuấn Khải cùng hai tiểu tử kia lắc lắc lỗ tai đồng loạt quay đầu.
“Em tỉnh rồi?” Hắn nhe răng khểnh cười nói.
Đệch, mới sáng sớm đã cười như vậy, có biết phạm quy không …
Vương Nguyên cọ cọ chóp mũi, khẩn trương đến nỗi nhất thời không biết nên để tay đi đâu:
“À … có hơi khát.”
Sau đó cậu đi xuống cầu thang, tùy tay rót cho mình ly nước. Chất lỏng mát lạnh chảy xuống theo yết hầu, cuối cùng cổ họng cũng được thư thái một chút, nhưng mũi vẫn không thông.
Sau khi Vương Tuấn Khải an bài hai cục bông nằm trên sofa, hắn chậm rãi đi đến bên người Vương Nguyên. Nhưng Tuấn Tuấn Viên Viên hiển nhiên rất thích vô giúp vui với chủ mình, lại nghĩ daddy sao đi tìm ba bi chơi có một mình mà không mang hai đứa nó theo, không vui nha, anh anh anh. Cho nên Vương Tuấn Khải vừa mới dứt ra, hai đứa nó liền nhảy sang sofa bên cạnh hết trừng mắt rồi đảo mắt, ngồi xổm đó giám thị hai người họ.
Người này càng tới gần cậu, hơi thở Alpha bá đạo dễ ngửi cũng với nụ cười ấm áp trên gương mặt cũng đến theo. Không khỏi làm cho gò má Vương Nguyên vì đang cảm mạo đã nóng lại càng nóng thêm. Thế là cậu đành phải lui về sau từng bước, đến khi eo đụng phải mép bàn, cậu mới hoang mang chống hai tay ra sau. Chừng như đang tìm gì đó để dựa vào.
Nhưng cảnh tượng này trong mắt Vương Tuấn Khải chính là thay đổi mùi vị vô cùng lớn. Khuôn mặt thanh tú trong trắng lộ hồng, đôi môi đầy đặn mềm mại mấp máy, ánh mắt kích động mơ hồ bất định, cùng với hơi thở ngọt ngào mê người … Mỗi một cái nhăn mày của Vương Nguyên đều như câu dẫn, mê người muốn chết lại hết lần này đến lần khác không nhận ra mị lực vô định của mình.
Sau đó hắn vươn hai tay chống hai bên bàn, giam Vương Nguyên vào một không gian nhỏ giữa hai tay. Thẳng thắn nói ra tiếng lòng:
“Anh có thể hôn em không?”
Vương Nguyên sợ ngây người, hiển nhiên chưa thấy tên nào vô sỉ như tên này. Cậu nghiến răng nghiến lợi, chống lại ánh mắt Vương Tuấn Khải mà quát giận:
“Không biết xấu hổ!”
“À, vậy miệng cũng được!” Nói xong, Vương Tuấn Khải lập tức lộ ra vẻ mặt “Thật hết cách với em mà” rồi chuẩn bị hôn xuống.
Đôi môi chỉ chạm được một giây, Vương Tuấn Khải bị Vương Nguyên đẩy mạnh ra, thân thể linh hoạt ngồi xổm xuống, thoát khỏi vòng tay hắn. Vương Tuấn Khải ngơ ra một chốc, có điều con mồi đã sắp đến miệng, làm sao hắn có thể tùy tiện để cậu bỏ chạy? Nghĩ thế nào cũng thấy không cam lòng. Vì thế hắn duỗi cái tay dài mình ra, bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Vương Nguyên kéo vào trong ngực. Nhưng hiển nhiên hắn đã xem nhẹ sức chiến đấu lần này của Vương Nguyên, cậu nương theo lực kéo của Vương Tuấn Khải mà xoay người đá một cái, lực đạo nhắm thẳng vào thắt lưng. Vương Tuấn Khải không ngờ lần này Vương Nguyên lại nghiêm túc như vậy nên tránh né thất bại, trúng ngay một cước. Nhịn không được hô “Đau” một tiếng, lui về sau hai bước.
So với trước kia khi tranh đấu gay gắt cùng đối thủ, lực đạo của Vương Nguyên không tính là quá nặng, thậm chí lấy thực lực của cậu mà nói, tuyệt đối là cố ý buông thả. Thế nhưng điều đó vẫn khiến Vương Tuấn Khải có chút khổ sở, bởi hắn nghĩ, bằng vào những lần tiếp xúc thay đổi ngầm, Vương Nguyên hẳn đã có chút mềm lòng với hắn, sẽ không nỡ xuống tay, cho nên hắn không phòng ngự nhiều. Nhìn dáng vẻ ngại ngùng tối qua của cậu, Vương Tuấn Khải nghĩ, như thế nào đi nữa cũng sẽ có chút động tâm mà đúng không? Hắn còn cố ý lạt mềm buộc chặt không đến phòng cậu quấy rầy, cho cậu thời gian để tự mình suy nghĩ. Cũng nhẫn nại tư vị một mình khó ngủ, tự mình trải qua một đêm. Nào biết rằng, tiểu tổ tông hôm nay ăn cái gì như trúng thuốc nổ, ra tay lại độc như vậy.
Vừa nghĩ như thế, Vương Tuấn Khải cảm thấy nghẹn khuất, rất khó chịu. Một Alpha ngay cả Omega của mình cũng không chịu phục tùng, thực sự có chút mất thể diện. Nhưng cố tình điểm ấy lại hợp với sở thích của Vương Tuấn Khải. Cường đại, cao ngạo, miệt thị hết thảy. Không nghe lời lại quật cường, tựa như loài hoa cao lãnh không thể hái ngược lại làm lòng hắn mãi luôn ngứa ngáy.
Vì thế hắn không chịu thua dấy lên sức lực chiến đấu cùng so chiêu với Vương Nguyên, phải đem Vương Nguyên ngoan ngoãn chế phục trong người hắn mới có thể vui mừng được. Tiểu hồ ly giảo hoạt này, nhất định phải áp chế đến mức dễ bảo không dám nhảy lên chống đối nữa, như vậy mới có thể ngoan ngoãn nghe lời a! Cũng bởi vì vậy, mới có thể chứng minh với cậu, trên đời này, người có tư cách đánh dấu Vương Nguyên ———
Chỉ có một mình hắn.
Có điều đánh được một nửa, Vương Nguyên nhịn không được ho khan, cắt đứt khí thế hung hăng của hai người. Cậu lui lại mấy bước, nắm tay đặt bên môi ho khù khụ. Vương Tuấn Khải sợ tới mức mày căng thẳng, vội vàng chạy tới ôm hai má Vương Nguyên, lấy trán kề trán cậu để thử độ ấm. Bởi vừa rồi đánh nhau kịch liệt, tình huống Vương Nguyên ngày càng nghiêm trọng. Nhiệt độ cơ thể tăng cao, thân thể do ngừng động tác mà buông lỏng, hiện tại chỉ đứng thôi mà đã lảo đảo rồi.
“Bị bệnh sao không nói? Còn cậy mạnh đánh nhau! Thật là không có thuốc trị em mà!” Vương Tuấn Khải đột nhiên thấy giận, một phát ôm Vương Nguyên lên lầu. Vương Nguyên sợ tới mức giãy dụa trong ngực hắn.
“Anh để tôi xuống, để tôi xuống mau! Muốn chết hả!”
“Lộn xộn nữa là anh hôn em, muốn không?” Vương Tuấn Khải cúi đầu uy hiếp.
“……” Vương Nguyên bị dập tắt dáng vẻ bệ vệ trong nháy mắt, che miệng lại lắc đầu, rầu rĩ nói: “Không thể hôn, không thể hôn …”
“Hửm?” Vương Tuấn Khải cuối đầu dựng tai lắng nghe.
“Sẽ lây bệnh …” Vương Nguyên càng nói càng nhỏ, thanh âm dần dần biến mất giữa những kẽ tay.
Liên tưởng đến hành động kỳ quái vừa rồi của Vương Nguyên, lúc này Vương Tuấn Khải mới bừng tỉnh, đuôi lông mày không khỏi hiện lên ý vui, cả biểu tình sáng ngời cả lên:
“Cho nên vừa rồi em sợ lây bệnh cho anh mới không cho hôn, sao hả?”
Mặt Vương Nguyên ‘bùm’ một tiếng biến hồng, không được tự nhiên quay đầu ngạo kiều nói:
“Hừ, anh suy nghĩ nhiều rồi! Tôi mới mặc kệ sống chết của anh!”
Thật là tiểu thiếu gia không được tự nhiên nha.
“Ờ ~~~” Vương Tuấn Khải cười đầy ý vị thâm trường, trực tiếp ném Vương Nguyên lên chiếc giường mềm mại.
Do độ đàn hồi của giường nên Vương Nguyên bị nảy hai cái, làm cả đầu phát đau, tầm mắt bị một mảnh thiên toàn địa chuyển. Còn chưa kịp xù lông oán giận hành động thô nhục của Vương Tuấn Khải, thế mà Vương Tuấn Khải đã vô mông xoay người đi, Vương Nguyên lập tức quên cừu hận, vội vàng bắt lấy vạt áo hắn.
“Anh đi đâu vậy?”
Cậu tuyệt đối không tưởng tượng nổi dáng vẻ mình hiện giờ chọc người yêu mến như thế nào. Ánh mắt ướt sũng, đuôi mày ủy khuất hạ xuống, môi đầy đặn bóng nước hơi hé ra, muốn đáng thương bao nhiêu liền có bấy nhiêu đáng thương. Bởi bị cảm, âm điệu không ngừng trở nên mềm mại, cả khí chất đều nhu hòa, tựa như con vật nhỏ bị vứt bỏ, điềm đạm đáng yêu quá đỗi.
Bởi mới nói khi sinh bệnh, tâm lý con người sẽ trở nên yếu ớt. Thật là một chữ nói cũng không sai. Dáng vẻ này khiến người xem tâm ý mãn nguyện quá đi. Vương Tuấn Khải âm thầm cười trộm trong lòng, xoay người xoa đầu trấn an Vương Nguyên:
“Anh đi lấy nước và thuốc cho em, không bỏ đi đâu.”
Vương Nguyên lúc này mới yên tâm, thế là rục người về lại trên giường, tay vẫn nắm vạt áo Vương Tuấn Khải không buông:
“Tôi không thích uống thuốc …”
Vương Tuấn Khải đắp chăn ngay ngắn cho cậu, tinh tế mà đắp kín những khe hở, chỉ để Vương Nguyên lộ cái đầu nhỏ cho thông khí. Sau đó nhét cái tay bắt vạt áo mình của Vương Nguyên nhét vào ổ chăn.
“Cũng không phải bé cưng, lớn như vậy rồi sao còn không thích uống thuốc?” Hắn xoa nắn hai má hồng hồng của Vương Nguyên mà trêu chọc.
“Ai nói tôi sợ uống thuốc. Không thích và sợ, đó là hai việc khác nhau.” Vương Nguyên phản bác, ngễnh cái đầu nhỏ ra ăn vạ: “Bằng không anh cứ coi như tôi là bé cưng đi. Người bệnh là lớn nhất, bổn bảo bảo không muốn uống thuốc đó! Anh cắn tôi hả?”
Có lẽ Vương Nguyên thuộc loại người khi sinh bệnh, tuổi sẽ giảm thấp tới tận mười mấy năm. Vương Tuấn Khải bị dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi của cậu chọc cười, nếu không lo lắng cho thân thể cậu, hắn đã sớm ôm người và trong ngực mà xoa suýt rồi. Thật là … thật là quá đáng yêu!
“Ừ ừ ừ … bé cưng của chúng ta nói rất đúng.” Vương Tuấn Khải vén tóc mái cậu lên hôn bẹp một cái. Vương Nguyên giương đôi mắt to tròn, con ngươi phiếm hơi nước, khó khi nhu thuận đến vậy.
“Nhưng thuốc vẫn phải uống, biết không?”
“Vậy anh ở cùng tôi một chút đi … lát nữa tôi sẽ uống.” Hai tay Vương Nguyên bấu chăn lại, tội nghiệp nhìn hắn.
“Được, anh ở cùng em, không đi.”
Vương Tuấn Khải bật cười, đá dép lê lập tức tiến vào ổ chăn, ôm Vương Nguyên vào trong ngực. Sau khi cảm nhận được ấm áp, Vương Nguyên bất chấp mặt mũi, vùi mình chui vào ngực hắn, như là con thỏ tìm kiếm huyệt động qua mùa động, cả cái đầu đều chôn trong ấy. Bởi vì bệnh mà thân thể rét run cuối cùng cũng cảm nhận được một chút ấm áp. Nhưng mà thật kỳ lạ, tại sao cái ôm này lại khiến mình quen thuộc đến vậy?
Phòng ngủ bên kia tình ý kéo dài, nhưng hai cục bông nằm thật lâu trên sofa ở phòng khách cảm thấy có chút cô đơn tịch mịch.
Viên Viên chớp chớp mắt cọ cằm Tuấn Tuấn, nghi hoặc:
“E?” (Ba bi với daddy sao còn chưa xuống? QAQ Nói chuyện xong rồi cùng nhau chơi một mình à? QAQ)
Tuấn Tuấn liếm tai Viên Viên, tỏ vẻ let it go đê:
“Meo ———” (Chẹp, em còn nhỏ nên không hiểu đâu. Thế giới người lớn phức tạp lắm ╮(╯▽╰)╭ chúng ta tự mình chơi đi.)
---------------

#Trà💙💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro