Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên mặt hình như có cục bông mềm gì đó cọ cọ, thật ngứa quá đi.
Giãy dụa một hồi, Vương Nguyên mới từ từ mở mắt ra. Sau khi tầm nhìn có tiêu cự rồi, trước mặt bỗng hiện lên cục gạo nếp đang mở to đôi mắt đen láy chớp mắt nhìn cậu, thấy cậu tỉnh lại, nó lập tức vui vẻ liếm má cậu liên hồi.
Vương Nguyên mỉm cười, ngữ điệu mềm nhẹ:
“Chào buổi sáng, Viên Viên.” Sờ sờ cục bông trắng đang ngồi xổm trước ngực, nghĩ thầm, tiểu gia hỏa này thật thông minh, cư nhiên có thể chạy vào phòng mình.
“E.” Viên Viên khe khẽ lên tiếng, chừng như hiểu được nghi hoặc của cậu, thế là quay đầu dùng chóp mũi chỉ vào Tuấn Tuấn, kiêu ngạo mà tỏ ý, là anh ấy đẩy cửa ra đó.
Cả người Tuấn Tuấn ngồi xổm trên đầu Vương Tuấn Khải, ngẩng đầu ưỡn ngực, vững như núi Thái Sơn. Thấy Viên Viên khích lệ nó, cái đuôi bèn lắc lắc, vẻ mặt đầy thành tựu. Lại còn bày ra vẻ mặt cực kỳ khiêm tốn “Không có gì không có gì, trẫm chỉ lợi hại chút vậy thôi”. Vương Nguyên bị hai đứa nó chọc cười, nhịn không được cười “hì hì” thành tiếng. Chẳng qua dù có thế, Vương Tuấn Khải cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, vẫn ôm chặt Vương Nguyên như trước mà ngủ say. Từ chiều tối hôm qua nhiệt độ Vương Nguyên tăng cao, Vương Tuấn Khải gọi bác sĩ gia đình đến xem, tuy chỉ là phát sốt bình thường, nhưng thấy bộ dáng Vương Nguyên suy yếu khó chịu như vậy, vẫn làm hắn cảm thấy đau lòng quá chừng. Cuối cùng Vương Tuấn Khải chăm sóc Vương Nguyên cả đêm không chợp mắt, chờ khi cơn sốt lui dần hắn mới thoáng yên tâm, cứ thế nằm ngủ bên cạnh cậu.
Chẳng qua có lẽ do lo lắng cho Vương Nguyên, nên đã quên cho hai tiểu tử kia ăn, mới dẫn đến tình huống hai đứa nó tự mò lên phòng cầu cứu.
Vương Nguyên thật cẩn thận chống người ngồi dậy, giúp Vương Tuấn Khải dịch chăn thật kín, nhìn khuôn mặt lúc ngủ của hắn mà sững sờ. Hiện tại ngoài việc nghẹt mũi bên ngoài, thân thể cậu đã không còn gì đáng ngại. Ngày hôm qua bệnh tình càng trầm trọng làm cậu khó chịu muốn chết, trong lúc mơ mơ màng màng, dường như cậu nghe được giọng Vương Tuấn Khải trách bác sĩ sao đến quá chậm, hoàn toàn bất đồng với thái độ ôn hòa khi đối đãi với mình, là loại thái độ lạnh băng ngạo mạn, ngay cả giọng nói cũng mang mấy phần nôn nóng.
Xem ra, anh ta thật sự lo lắng cho mình.
Bàn tay lạnh lẽo lại một lần nữa thử độ ấm trán mình, bác sĩ dặn gì cũng là tự thân anh ta làm. Bàn tay nắm lấy tay mình của người ngồi bên giường kia, không hiểu sao làm Vương Nguyên cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết. Bên tai truyền đến giọng nói trấn an trầm thấp mà dịu dàng, so với bất kỳ khúc nhạc nào đều êm tai dễ nghe hơn cả, cũng làm cho hô hấp cậu trở nên bình ổn, bình thản tiến vào mộng đẹp.
Một mình cô đơn tự chống chọi thật lâu, bỗng đến một ngày, cuối cùng phát hiện mình có thể ỷ lại, có thể làm nũng với người khác. Ngược lại còn không có hoảng hốt lúng túng như trong tưởng tượng. Thậm chí cậu nhận ra rằng, kỳ thật cảm giác có người cưng chiều, có người quan tâm cũng không tệ lắm.
Vương Nguyên đưa tay chạm vào khuôn mặt say ngủ của Vương Tuấn Khải, biểu tình mờ mịt.
Cho nên, là do anh đánh dấu tôi nên tôi mới có thể vô cùng ỷ lại vào anh. Hay là … từ tận đáy lòng tôi, đã sớm đặt anh vào một vị trí đặc biệt?
Từ trước đến nay, người Alpha duy nhất có thể áp chế cậu, chỉ có mình hắn. Đối tốt với cậu, toàn tâm toàn ý, cũng chỉ có mình hắn. Từ dáng người bên ngoài, cử chỉ đúng mực, trình độ năng lực, dường như chỉ có mình hắn phù hợp với sở thích của cậu.
Quả nhiên lúc sinh bệnh là thời điểm tinh thần trở nên yếu ớt như vậy. Thật không biết nên nói anh là thừa dịp tiến vào, hay mục tiêu đã định trước ———
Nên là anh nhỉ.
Vương Nguyên khẽ khàng lộ ý cười, vẫy tay với Tuấn Tuấn. Tuấn Tuấn hiểu ý, bèn “Meo” một tiếng khẽ gọi, chậm rãi từ trên đầu Vương Tuấn Khải đi đến trước mặt Vương Nguyên, cọ hai má cậu mà làm nũng. Vương Nguyên xoa cái đầu nhỏ của nó và Viên Viên, thấp giọng nói:
“Suỵt, daddy bọn con mệt lắm rồi. Đừng làm ồn anh ấy. Chúng ta yên lặng đi ăn cơm nha?” Ánh sáng nhạt dịu dàng trong đáy mắt chậm rãi cong thành hình bán nguyệt.
Vương Nguyên tùy ý khoác một chiếc áo len, sau đó ôm hai đứa kia trên tay đi xuống lầu. So với hôm qua, cuối cùng thân thể đã trở nên nhẹ nhàng không ít, ngoại trừ còn chút ho khan thì bệnh tình đã giảm bớt rất nhiều rồi.
Sau khi đổ thức ăn cho mèo, cho thỏ vào một chén màu lục, một chén màu lam xong, Vương Nguyên ngồi đó nhìn hai cục bông vểnh cái mông nhỏ ra sức ăn, tâm tình tốt vô cùng. Dường như, có thể hiểu được cảm giác vì sao Vương Tuấn Khải thích nhìn cậu ăn cơm như vậy. Đích thật là … chơi rất vui.
Sau đó cậu đứng dậy vào tủ lạnh phòng bếp tìm nguyên liệu nấu ăn, mặc dù không giống Vương Tuấn Khải cái gì cũng biết làm, nhưng tốt xấu gì cũng không phải cuộc sống của nhân sĩ tàn tật, nấu cơm hay cháo chẳng hạn, cậu vẫn có thể làm được. Hơi nước mịt mờ bốc lên từ phía trước, đem không khí vào sớm mai chưng cho tỏa hương thơm ngát bốn phía. Kèm theo tiếng ho nhẹ thi thoảng vang lên của Vương Nguyên, thời gian trở nên chậm rãi kéo dài.
Bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân vội vàng truyền đến từ trên cầu thang, trong tiếng nói vào ban sớm của Vương Tuấn Khải còn mang theo cảm xúc khàn khàn, lo lắng gọi tên Vương Nguyên, cứ gọi to tìm kiếm chung quanh.
Vương Nguyên nghe hắn gọi, thế là lập tức cầm thìa dịch bước ra ngoài:
“Sao vậy? Tôi ở đây.”
Tóc ngắn hỗn độn của Vương Tuấn Khải thoạt nhìn hơi dày, vừa nhìn thấy Vương Nguyên, biểu tình nôn nóng bỗng dưng sáng ngời cả lên, vội vàng đi về phía cậu, kéo cậu vào trong ngực mình.
Hai người thân cao thấp vừa hợp để hôn môi, cũng hợp để ôm nhau. Cứ như vậy một hồi, Vương Nguyên vừa lúc đặt cằm trên vai hắn, cả hai thiếp hợp hoàn mỹ cùng một chỗ, dường như thời khắc nảy sinh nên là như thế. Cậu cười khì an ủi sau lưng Vương Tuấn Khải, vuốt nhè nhẹ cột sống hơi gồ lên của hắn, hỏi:
“Anh làm gì vậy hả?”
Vương Tuấn Khải gắt gao ôm cậu, ngữ khí có chút buồn tủi:
“Làm anh sợ muốn chết, đang nằm cùng nhau tự dưng không thấy tăm hơi … Thân thể không khỏe thì tiếp tục nghỉ ngơi, dù sao anh cũng gọi điện cho hiệu trưởng xin phép giúp em rồi, cả tuần này em đừng đi.”
“Anh ngốc hả, chỉ là chút bệnh vặt mà thôi, nghỉ ngơi một ngày là đủ rồi, xin nghỉ tận cả tuần làm gì!” Vương Nguyên cảm thấy hắn chuyện bé xé to, cứ liên tục vỗ lưng hắn. Lại bỗng nhiên nhớ tới:
“Ây, không đúng! Sao anh biết số điện thoại hiệu trưởng trường tôi?!”
“Em muốn số điện thoại của thủ tướng quốc gia anh còn cho em được. Hiệu trưởng của em có tính là gì.”
“À.”
Vương Nguyên trợn trắng mắt không nói gì. Thật ra cậu muốn nói, anh nha, lấy thân phận gì xin nghỉ phép cho tôi đây? Người nhà của người bệnh hả? Nếu sau này vào trường lòi ra nhiều chuyện xấu kỳ quái, xem tôi có tiêu diệt anh không!
Đương nhiên Vương Tuấn Khải không biết cậu đang nghĩ gì, bàn tay vuốt ve sau lưng cậu, cảm thấy chất liệu áo quá đơn bạc, lập tức bật người nhíu mày:
“Sao lại mặc ít như vậy? Em vừa mới bệnh xong, không thể lại để cảm lạnh nữa, biết không hả?” Sau đó hắn hơi khom người định ôm ngang Vương Nguyên, vậy mà bị cậu vội vàng né tránh.
“A a a … Tôi biết rồi tôi biết rồi! Chỉ là phát sốt cũng đâu phải bị chặt chân, anh làm gì cứ loạn ôm tôi hoài!”
Hành động trốn tránh luôn không cho hắn tiếp xúc của Vương Nguyên làm Vương Tuấn Khải cảm thấy có hơi oán giận:
“Người của anh, anh ôm một cái thì có gì? Anh còn muốn hôn nữa đây nè!” Hắn tỏ ý không vui mà quệt miệng.
Nói xong, hắn in một nụ hôn lên giữa cánh môi của Vương Nguyên.
Sau khi lui ra, hắn đắc ý mà nhướn mày với Vương Nguyên, hết sức không biết xấu hổ mà tỏ ý, anh muốn làm gì thì làm, em không có ngăn được đâu.
Vương Nguyên vừa xấu hổ vừa tức, hai bên tai hồng cả lên, cầm chặt cái thìa thiệt bự rượt theo đập hắn. Vừa đuổi, vừa quát:
“Cái đồ không biết xấu hổ! Ai là người của anh hả! Tôi đồng ý khi nào! Hả?!”
“Dù em không đồng ý thì sớm muộn gì em cũng là người của anh! Không cần từ chối vô ích!”
Vương Tuấn Khải cười xấu xa né tránh, nhưng không hoàn toàn dùng hết sức. Nhớ đến thân thể Vương Nguyên còn chưa khôi phục toàn bộ, sợ cậu chạy nóng nảy khó chịu, nên cố ý chạy chậm một chút chờ Vương Nguyên đuổi kịp, để cậu đập vài cái cho đã thích, dù sao tiểu thiếu gia này cũng không nhẫn tâm đánh mạnh, cứ xem là tình thú giữa hai người đi.
Đợi con mãnh thỏ Vương Nguyên nhào tới, hắn liền đẩy cậu ngã oạch vào sofa ở đằng sau, vẻ mặt đắc ý còn duy trì chưa được vài giây, tay Vương Tuấn Khải lập tức giữ lấy, ôm trọn gáy cậu, mãnh liệt hôn tới. Động tác nhìn như kịch liệt, nhưng thật ra hôn rất đỗi dịu dàng. Hắn há miệng khẽ cắn, mút lấy môi cánh hoa của Vương Nguyên, đem cánh môi vì sinh bệnh mà trở nên tái nhợt một lần nữa thay bằng màu đỏ tươi xinh đẹp.
Vương Nguyên nức nở một tiếng, tay thành nắm đẩy ngực hắn ra. Vương Tuấn Khải dứt khoát tóm lấy hai tay không nghe lời của cậu ở trước ngực, trán kề trán cậu mà thở dốc, giọng nói có chút ủy khuất:
“Em không thể ngoan ngoãn để anh hôn một lần sao?”
Đối phương cực kỳ không nể tình dùng đầu cụng hắn một cái, đau đến nổi làm hắn phải gào khóc kêu to!
“Hừ, đánh không lại tôi không có tư cách hôn tôi!”
“Ồ? Em cảm thấy anh đánh không lại em?” Vương Tuấn Khải thôi không xoa trán nữa, hai tay chống giữa hai bên hông cậu, hơi cúi người xuống. Làm cho cả người Vương Nguyên đều bị giam cầm trong ngực hắn, không thể động đậy.
Vương Nguyên có hơi ảo não bèn ngắt cái mũi thẳng của hắn, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
“Đã nói sẽ lây bệnh mà, đồ ngốc!” Sau đó cậu vẫn cảm thấy chưa hết giận, thấy Vương Tuấn Khải cũng không lộ vẻ gì, thế là được một tấc muốn tiến một thước chuyển sang nhéo lỗ tai hắn, rồi xoa nắn hai má hắn, nghĩ thầm da Vương Tuấn Khải thật trơn nha, sờ vào thích quá chừng! Chơi một hồi, cả hai tay đều xông lên, nhào nặn khuôn mặt tuấn mỹ của Vương Tuấn Khải đến rối tinh rối mù, mặt nhăn như cái bánh bao. Nhất thời tâm tình vui hết sức, khóe miệng lập tức hắc hắc cười xấu xa, ánh mắt đều cong thành một chiếc cầu.
Mưa qua đi thì nắng đến, lộ ra cầu vồng bảy sắc xinh đẹp nơi phía chân trời.
Vương Tuấn Khải bị nụ cười của cậu làm cho say mê, quên bẵng thảm trạng của khuôn mặt tuấn tú, lộ răng nanh cười si ngốc đầy cưng chiều.
Dù sao, chỉ cần em ấy vui là được rồi. Hắn nghĩ.
Chỉ là không ngờ tới, ngẫu nhiên buông thả một lần lại nhận được hồi báo tốt đến như vậy. Vương Nguyên chơi đùa một hồi, cảm thấy Vương Tuấn Khải giờ phút này có đánh có mắng hắn cũng dung túng để yên cho cậu, tâm tình hết sức vui sướng, thế rồi cậu nâng mặt hắn lên, chủ động chu miệng hôn một cái.
“Nếu anh đã không sợ chết, vậy cùng nhau bị cảm đi!”
Sau đó, bạn Vương • không biết xấu hổ hay tìm mọi cách ăn đậu hũ • Tuấn Khải cư nhiên trợn mắt há mồm mở to đôi mắt hoa đào. Hai má dưới tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đã trở nên đỏ bừng.
Tựa như một quả táo căng mọng xinh đẹp, làm Vương Nguyên cười gập cả thắt lưng.
》》》
Cuối cùng, Vương Nguyên vẫn không thể lay chuyển bá quyền của đại lão hổ, liên tục nhiều ngày bị nhốt trong nhà tĩnh dưỡng. Cậu nghĩ bụng, may là hiểu rõ thân thể mình khỏe mạnh thế nào, bằng không thiếu chút nữa cậu đã nghĩ thân thể mình chuẩn ra bệnh hiểm nghèo gì đó, nên Vương Tuấn Khải gạt cậu, cố ý nhốt cậu trong nhà tu dưỡng.
Một mình cậu ở nhà buồn bực, Vương Tuấn Khải sợ cậu lén chạy ra ngoài, nên không đến công ty, trực tiếp đem văn kiện sự vụ về nhà xử lý, thậm chí ngay cả hội nghị đều trực tiếp dùng video vội vàng giải quyết. Vương Nguyên nghĩ, ông chủ giỏi quá ha, muốn làm thế nào thì làm thế nấy! Chỉ là một chút bệnh da lông thôi, thế mà bị thái độ trận địa sẵn sàng đón quân địch của hắn khiến cậu dở khóc dở cười.
Mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, ngày trôi qua quá mức thanh thản, nếu đổi lại người khác, đã sớm vui mừng đến hôn mê rồi, nhưng nó không thích hợp với người sống hiếu động như cậu. Cậu gửi weixin cho Karry còn ở nhà ông bà chưa về, bắt đầu sỉ vả ai đó, anh của em sao lại gà mẹ như thế, quản anh y như mẹ anh. Phiền phiền phiền. Cậu cố ý oán giận cho Karry nghe, xấu xa mà nghĩ, về sau nếu Karry cùng mình trên một chiến tuyến, vậy là có thể cùng nhau khi dễ Vương Tuấn Khải rồi. Không ngờ Karry lại trả lời cậu rằng, không có biện pháp đâu, đó đều vì ca ca rất thích anh. Không thích anh thì đã mặc kệ anh rồi.
Cậu bạn nhỏ nói lời không chút kiêng kỵ làm mặt Vương Nguyên đỏ cả lên, cậu kích động vứt điện thoại lên bàn, bốc quả cam Vương Tuấn Khải vừa gọt cắn một ngụm. Ngọt ngào lại chua chua, cực kỳ giống tâm tình phức tạp hiện giờ của cậu. Thật là không xong, sao mấy đứa nhỏ bây giờ hiểu chuyện nhiều như vậy. Hay là do biểu hiện của Vương Tuấn Khải quá mức rõ ràng, ngay cả đứa nhỏ … cũng không gạt được.
Cậu còn đang ảo não suy tính, Vương Tuấn Khải đột nhiên xuất hiện ở sau, giống như nghe được tiếng lòng của cậu, hai tay liền ôm hai má cậu, bức cậu không hề phòng bị mà ngẩng đầu lên, nói:
“Vương Nguyên nhi, em chê anh phiền đúng không? Có phải không, có phải không hử?” Hắn vừa niết vừa hôn mặt cậu, chọc Vương Nguyên cười hi hi ha ha bảo ngứa, vội vang ngoan ngoãn đầu hàng nói: tôi sai rồi, tôi sai rồi. Lúc này mới làm cho vẻ mặt tức giận của Vương Tuấn Khải dần giãn ra, lại bị dáng vẻ thấy răng không thấy mắt của cậu moe chịu không nổi.
Đợi thân thể Vương Nguyên hoàn toàn khỏi hẳn, lại một lần nữa cậu trở về với vòng giao tế của mình. Cậu làm như không nghe được tiếng Vương Tuấn Khải thấp giọng lầm bầm, vui a vẻ a trèo lên xe Lưu Chí Hoành tham gia huynh đệ tụ hội. Nhưng vừa ra đến cửa, vốn là áo khoác đen dài phóng khoáng tự nhiên lại bị Vương Tuấn Khải lột ra thay bằng cái thật dày, như là một cái áo lông cỡ bự. Lại quấn thêm khăn quàng cổ, mang găng tay, ngay cả khẩu trang cũng không bỏ qua, cả người bị gói thành cục thịt.
Vương Nguyên thở phì phì oán giận:
“Vương Tuấn Khải! Anh đừng có xem tôi như đứa con nít được không!”
Hắn không thèm để ý Vương Nguyên rống giận, chậm rãi giúp cậu chỉnh sửa nón len:
“Không được. Khí quản em vốn không tốt, mang khẩu trang cho anh, không được gỡ.”
Vương Nguyên: “……”
Lưu Chí Hoành ngồi trên sofa đợi Vương Nguyên, sau khi nghe đoạn đối thoại như thế, đành phải xoay mặt nghẹn cười muốn ngu người. Cả bả vai đều run run, muốn nhịn cũng không nhịn được.
“Bổn thiếu như thế này một chút cũng không ngầu!!!”
“Ngầu cái đầu em chứ ngầu, em chỉ cần đẹp trước mặt anh là được rồi. Không được cho người khác nhìn.”
“……” Vương Nguyên trầm mặc một hồi, thấy không cách nào bắt thóp được Vương Tuấn Khải, đành phải xoay sang phát hỏa với Lưu Chí Hoành đang nghẹn cười: “Không cho cười!”
Lưu Chí Hoành nằm không ăn đạn:
“……”
Mắc mớ gì trách tôi!
Vương Tuấn Khải luôn mãi dặn dò Lưu Chí Hoành, không được để Vương Nguyên uống rượu, không được để cậu ăn gì kích thích, lại càng không cho phép tên nào kỳ quái đến gần cậu. Chờ sau khi hắn tan tầm sẽ tự mình đến đón, đừng có đùa đến điên. Lưu Chí Hoành đứng thẳng tắp, hô to một tiếng: “Yes sir!” Sau đó lập tức cung kính rước chị dâu tương lai lên xe.
Chờ sau khi ô tô chở hai người rời đi, rốt cục Vương Tuấn Khải mới yên lòng đến công ty. Mấy ngày nay tuy rằng có xử lý, nhưng nhiều ít vẫn có việc chồng chất cần mình tự giải quyết. Mới từ nước ngoài trở về không lâu, còn phải giao tiệp nội bộ thật nhiều, hắn phải từ từ mà đi thôi.
Trên đường Lưu Chí Hoành không ngừng bát quái hỏi Vương Nguyên tiến độ thế nào rồi, Vương Nguyên ngồi nghịch ngón tay, không muốn nói hắn biết. Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nói sang chuyện khác, nói nói một hồi, cậu bỗng nhiên nghĩ tới, lúc trước gạt hắn tới nhà Vương Tuấn Khải không phải tên khốn kiếp này sao! Sau đó cậu hung hăng nhéo lỗ tai Lưu Chí Hoành, hỏi hắn, có phải đã sớm âm mưu chuyện này không? Lưu Chí Hoành gào khóc kêu to, hắn còn đang lái xe, vì an toàn sinh mệnh, cầu anh hai tha mạng, hắn nhất định sẽ bẩm báo chi tiết! Lúc này Vương Nguyên mới chịu buông lỏng tay ra.
“Dù sao biểu ca của tôi thật lòng thích cậu đó! Bằng không tôi không thèm giúp anh ấy đâu! Tôi là loại người sẽ hãm hại huynh đệ sao???”
Vương Nguyên lom lom nhìn hắn một hồi, nói lầm bầm:
“Tôi cho rằng cậu cũng không dám.”
Lúc hai người họ đến nơi, mấy bao sương đã bị mọi người ngồi hết. Cả trai lẫn gái, đang ngồi bên kia chơi gì đó, thấy bọn họ đến liền cất giọng nhao nhao, nói, Nguyên thiếu muốn bế quan đi tu sao? Sao lâu rồi không ra chơi! Mấy thằng bạn thân này quên mặt cậu hết rồi đó!
Những người trong bao sương đều là bạn thân từ nhỏ cùng nhau lớn lên trong đại viện, tuy rằng đều là cái loại con nhà giàu phi ngựa đem chim đi đạo nơi tĩnh mịch, nhưng nếu có thể tạo quan hệ với Vương Nguyên, người đương nhiên sẽ không tệ. Ngoài việc hơi ham chơi, những lúc có việc thì họ không yếu chút nào, bệnh chung của họ là trong nhà quản giáo nghiêm, bình thường chơi đùa ba mẹ không quản, nhưng nếu mê muội mất cả ý chí, họ nhất định tuyệt đối không cho phép.
Vương Nguyên mỉm cười đi qua vỗ ót người dẫn đầu một cái, cầm bỏng ngô trên bàn cho vào miệng, ngồi bên cạnh hắn tán gẫu. Vừa ngồi xuống, cậu lập tức phát hiện cô gái ngồi bên cạnh hắn có chút quen mắt. Ây da, không phải là đóa hoa vừa nổi lên gần đây sao, tiểu tử này, tốc độ ra tay nhanh thật.
Vừa tưởng tượng đến chuyện này, cậu liền thuận thế xem xét tất cả các cô gái trong bao sương một lần, bởi bình thường cậu cũng có chút quan tâm giải trí bát quái, cho nên có vài người cậu quen mặt. Nghĩ thầm, giới giải trí thay đổi trong nháy mắt, cái đám hỗn tiểu tử này đổi bạn gái cũng trong nháy mắt luôn, chậc chậc. Lần trước nhìn thấy đâu phải cô này đâu. Muốn chết, lúc này mới đi ra không bao lâu, cậu đã không theo kịp thời đại rồi.
Thật ra Vương Nguyên cũng thích chơi đùa, nhưng có ba loại cậu tuyệt đối không động vào: thuốc phiện, thuốc lá và đàn bà. Không chỉ vì thuộc tính Omega, mà còn vì tâm lý khiết phích nào đó từ sâu trong lòng. Nhưng mấy người giúp tiểu thiếu gia này, phần lớn là Beta, tuy rằng sẽ không đặt chân vào ranh giới cuối cùng của pháp luật, nhưng đổi bạn gái kiểu này, cũng cùng một dạng thôi. Cậu cũng lười quan tâm nhiều. Thật sự mà nói, đều là chuyện ngươi tình ta nguyện, cho dù cậu là đầu lĩnh của đám người này, cũng không đại biểu cậu có thể tùy ý can thiệp cuộc sống của người khác.
Song, nếu là cậu, đối với chuyện tình cảm, cậu sẽ tuyệt đối toàn tâm toàn ý, hi vọng ở cùng nhau cả một đời.
Tên bạn thân cùng bạn gái mới bên kia có lửa nóng, ở trong bao sương đều có đôi có cặp, ngay cả tên khốn Lưu Chí Hoành cũng bỏ cậu đi cua gái. Vương Nguyên có chút buồn bực, rượu không thể uống, ca hát cũng không được tận hứng. Lúc này, cậu chợt không ngăn được nhớ đến Vương Tuấn Khải. Mở di động chọn ava của hắn, nhưng lại sợ hắn đang bận, sẽ quấy rầy hắn. Thế là cậu đành từ bỏ, ngồi lướt vòng bạn bè mà giải buồn. Lướt một hồi, nhìn thấy trong vòng bạn bè có post một status ngắn.
Khi toàn bộ thế giới không cần em, nhớ kỹ vẫn còn có anh
Toàn văn hoàn
Chờ khi click mở rộng mới đọc trọn câu nói bị ẩn kia ———
Khi thế giới không cần em, nhớ kỹ còn có anh
Cũng không cần em
Kết thúc
Sau khi Vương Nguyên xem xong, cảm thấy câu này đúng là vũ khí sắc bén đùa giỡn người khác mà, chơi có chút vui. Thế là cậu cũng theo xu hướng đó mà post lên cái tương tự.
Không ngờ vài giây sau, thời điểm cậu đỉnh đổi sang cái mới, người có ghi chú là 【Đại ma đầu】lập tức để lại cho cậu một câu:
【Không sao cả, anh cần em là được rồi】
Ava người nọ bị Vương Nguyên đổi thành ảnh của Tuấn Tuấn, bởi Vương Nguyên cảm thấy, hai người họ lớn lên rất giống nhau. Vương Tuấn Khải cũng đem ava wechat của Vương Nguyên đổi thành ảnh Viên Viên, tuy rằng Vương Nguyên sống chết không chịu nhận mình lớn lên moe theo kiểu đó.
Nghĩ đến Vương Tuấn Khải đi làm còn không quên thường xuyên nhìn chằm chằm trạng thái mình, Vương Nguyên không khỏi bật cười chọc chọc màn hình, lại rũ mắt không được tự nhiên nói:
“Hừm, ai cần anh chớ.”
Trên mặt cũng cắn môi, dáng vẻ ngượng ngùng cùng với đôi mắt hạnh ngập nước.
--------------
#Trà💙💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro