Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe có rèm che ổn định chạy trên con đường bằng phẳng. Bên ngoài cửa sổ không ngừng hiện lên màu vàng kim mang hương vị mùa thu của cây bạch quả, lá rụng rực rỡ, nhuộm con đường xám tro thành màu vàng. Trên trời, ánh chiều tà nổi bật làm ấm áp lòng người. Lại có những cô gái mặc đồng phục thành quần kết đội rủ nhau giẫm lên những chiếc lá vàng, vui cười cùng nhau chụp ảnh lưu niệm. Cũng có vài cô gái rúc vào vai bạn trai mình, thì thầm khẽ cười kể nhau nghe về một mùa thu đầy kỉ niệm.
Chỉ là, khác với đường phố ồn ào huyên náo, ở trong xe là một mảnh tĩnh mịch đầy xấu hổ.
Tài xế tiên sinh không bị không khí trong xe ảnh hưởng chút nào, tận lực quan sát tình hình giao thông phía trước, không nói một tiếng.
Một lớn một nhỏ ngồi ở sau, một người chống cằm nhìn bên ngoài cửa sổ, một người gõ đầu gối muốn nói lại thôi.
Xem ra Vương Nguyên giận thật rồi … Cũng đúng thôi, em ấy ghét nhất bị người khác cho leo cây mà. Đều tại thân thể chết tiệt này, sớm không thay, muộn không đổi, lại cố tình nhằm vào lúc này mà thay đổi! Thật là …
Karry phiền lòng vò đầu bứt tai.
Sau đó, nó đành lặng lẽ chìa bàn tay thịt nhỏ của mình sang chỗ Vương Nguyên, cầm ngón út cậu, nhẹ nhàng lắc lắc. Thăm dò cẩn thận, cũng là an ủi trá hình.
Vương Nguyên vẫn ngẩn người nhìn bên ngoài cửa sổ, không hất tay nó ra, cũng không quay đầu lại.
Nhưng Karry vẫn nhẹ nhàng thở ra.
Như vậy cũng còn đỡ, có thể thấy Vương Nguyên chưa giận đến nỗi giết người vô tội. Như vậy, xem ra còn có đường sống để mà xoay chuyển.
Từ nhỏ đến lớn, Karry là người thừa kế trong nhà, nói sao là làm vậy. Chưa từng phải lấy lòng ai, cũng không muốn đi lấy lòng ai. Ngay cả đứa cháu hay khóc nháo của mình, hắn cũng chỉ mặt nhăn mày nhíu, lạnh lùng xoay người về phòng ngăn cách với tạp âm. Nhưng giờ đây hắn bỗng nhiên hạ mình, tựa như một kẻ ngốc, muốn ôm cậu mà dỗ dành.
Ông nội đã nói, lãnh khốc vô tình là truyền thống thiết yếu đối với người thừa kế vĩ đại, tư tình nhi nữ cùng với sự thống trị gia tộc so ra chẳng phải chuyện lớn gì. Mà mẹ hắn lại nói, tính cách quá mức lãnh huyết vô tình, sẽ không hiểu được phải yêu thương một người như thế nào. Bản thân như thế, sẽ không xứng tìm được Omega của đời mình. Một người ngay cả trái tim cũng không có, làm sao tìm được người bầu bạn chung thân tâm liền tâm, cùng nhau sóng vai bước lên đỉnh cao của thế giới?
Kết quả chỉ có thể một mình ngày ngày độc lai độc vãng, nửa đêm cô độc khó ngủ.
——— Cuộc sống như thế, bạn cần sao?
Khi đó mình tuổi trẻ khí thịnh, không đem lời mẹ để trong lòng. Cũng có thể, hắn cảm thấy buồn cười, mới cố ý không đặt vào lòng. Làm sao xuất hiện loại Omega có đủ trình độ để có thể cùng hắn sóng vai? Loại sinh vật này, thật sự quá mức yếu ớt và nhỏ bé. Đừng nói có thể khiến mình ái mộ hay không, có thể bảo vệ bản thân an toàn không bị người khác đánh dấu cho đến ngày gặp mình, thực sự là một chuyện rất khó. Hắn cũng thế, vẫn thích những người kiên cường bất khuất hơn. Cho dù đối phương không nghe lời, tính tình đôi chút hung dữ, nhưng so với nhu nhược động lòng người một chút chủ kiến cũng không có so ra vẫn thuận mắt hơn.
Nhóc Omega trước mặt chính là người như thế.
Vừa không nghe lời, lại còn thích đánh người, ngạo kiều muốn chết, hết lần này đến lần khác không chịu thích mình. Toàn thân đại khái ngoài khuôn mặt xinh đẹp không giống người phàm, cùng với chất dẫn dụ mê người ngọt ngào dễ chịu, căn bản tìm không thấy chút dáng vẻ Omega nào trên người em ấy.
Thế nhưng dù vậy, hắn vẫn rất thích cậu.
Thích biểu tình kiêu ngạo không ai bì nổi của em ấy, thích em ấy mỗi khi vui vẻ sẽ lộ ra nụ cười ngọt ngào, thích em ấy những lúc rời giường vì gắt ngủ mà chu chu cái miệng làm nũng.
Có lẽ chính là thích … trái tim sẽ vì mỗi cái nhăn mày của em ấy mà lặng yên biến hóa. Cảm giác tiếng lòng bị người tác động thật sự không xong, cứ phóng về trước, hắn cảm thấy mình nhất định điên rồi. Mà hiện giờ, hắn vui vẻ chịu đựng cảm giác ấy.
Cuộc sống vẫn luôn thay đổi trong chớp mắt.
Hắn còn đang suy nghĩ làm sao để dỗ cậu, Vương Nguyên bỗng nhiên cầm bàn tay nhỏ bé của hắn. Trước ánh mắt kinh ngạc của hắn, cậu mở miệng nói với tài xế tiên sinh:
“Chú ơi, dừng ở trước một chút.”
Tài xế tiên sinh từ kính chiếu hậu nghi hoặc nhìn cậu, sau đó đánh lái ngừng ở ven đường.
Vương Nguyên kéo nó xuống xe:
“Chơi với anh một lát đi.” Cậu cười nói.
》》》
Có lẽ đời này Karry không nghĩ tới, lần đầu tiên cùng người mình thích hẹn hò, lại ở trong tình trạng mình biến nhỏ đầy xấu hổ này.
Vương Nguyên dắt tay trái Karry sợ nó đi lạc, tay phải cầm kẹo bông gòn vừa mới mua, há miệng a ô cắn một ngụm. Vừa vào miệng liền tan, hương vị ngọt ngào mỹ vị. Cậu lắc lư đi dạo mấy cửa hàng ở trung tâm, thoạt nhìn tâm tình tốt hơn nhiều ——— này có lẽ nhờ vào mấy cái card mà Vương Tuấn Khải cho.
Karry không có kinh nghiệm dỗ bạn trai, nhưng bạn thân bên cạnh hắn đều nói, bảo bối mà giận, thì cứ để họ mua mua mua, ăn ăn ăn, tất cả sẽ trở nên ổn thỏa thôi. Trăm thử trăm ứng.
Cho nên vừa tiến vào trung tâm nó liền giao nộp mấy Black Card (American Express Card) cho Vương Nguyên, dáng vẻ thành kính như chồng về nộp tiền lương cho lão bà. Nó mong chờ nhìn Vương Nguyên, nói với Vương Nguyên đây là card của anh nó, anh quét đi, muốn dùng thế nào thì dùng.
Vương Nguyên sửng sốt một hồi, trên mặt lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, cắn môi dưới cười xấu xa với nó. Hai ngón tay kẹp lấy tấm card mỏng manh, tiêu sái mà quơ quơ trước mặt. Tựa như tiểu hồ ly thực hiện được gian kế. Karry giật mình sợ tới mức thiếu chút nữa nhìn nhầm quả bóng bay ở phía sau thành cái đuôi mà Vương Nguyên không cẩn thận làm lộ ra.
Có đều hiện tại nó xác định, bạn thân nói không sai a~
Bởi lúc này xem ra Vương Nguyên rất vui.
Cậu dẫn nó đi hết đầu này, lại chạy đến đầu kia. Mua sắm lướt vèo vèo còn hơn cả mấy nữ sinh đáng sợ ——— Này có lẽ cũng do muốn trả thù Vương Tuấn Khải.
“Nguyên Nguyên, anh em còn làm anh tức …”
Chữ “giận” còn chưa nói xong, Vương Nguyên lập tức bật người cắt ngang:
“Suỵt, thời gian mua sắm vui vẻ thỉnh không cần nhắc tới tên Vương bát đản kia, OK?” Cậu cầm hai bộ quần áo trẻ em ướm lên người Karry đo đo, nắm cằm nó híp mắt quan sát:
“Ừm … cái này không tệ, Karry đi thử đi ~”
Karry bất đắc dĩ, đành phải cầm lấy quần áo đi vào phòng thay đồ. Nhưng mới đi được vài bước, Karry liếc mắt thì thấy cái tên Alpha một đường đi theo Vương Nguyên đến cửa hàng trẻ em giờ đây đang giả vờ xem quần áo, trong lòng bỗng dưng khó chịu.
Mẹ nó, Alpha thời nay tên nào cũng ngu hết rồi sao? Mũi xảy ra vấn đề nên không ngửi được hương vị bị đánh dấu? Hay là cảm thấy hớt đồ trong bát người khác rất vui???
Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái rắm chứ nhìn! Bọn ngươi nhìn quần áo trẻ em nhìn có ra hoa cũng chỉ là mấy con cẩu độc thân đáng thương thôi!
Karry trở mình xem thường.
Để yểm trợ tốt nhất cho bản thân, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để bán manh.
“Nguyên Nguyên, anh theo giúp em với.” Karry kéo góc áo Vương Nguyên, mắt to 45 độ bán manh tuyệt hảo.
“Em không phải tự thay quần áo sao?”
Đậu má, sớm biết thế đã không giả vờ làm gì! Sơ ý, sơ ý quá.
Karry vò đầu bứt tai trong lòng, trên mặt vẫn tiếp tục bán manh mà nói dối:
“Không được, nghe nói bây giờ người xấu lừa bán trẻ con rất nhiều … Em sợ …” Đôi mắt trẻ con vừa to vừa đen, so điềm đạm, so đáng yêu.
Không ai có thể đành lòng cự tuyệt ánh mắt chó nhỏ đễ thương như vậy. Đương nhiên Vương Nguyên cũng không ngoại lệ. Một trái tim tình cha dạt dào cứ thế nói mềm liền mềm:
“Đừng sợ, đừng sợ, ca ca đi với em! Đứa nào to gan dám bắt Karry nhà anh, ông đây liền hành hung nó rồi tiễn nó vô tù ăn cơm!” Nói xong, cậu cực kỳ khí phách mà dẫn Karry vào phòng thay quần áo. Một chút dư quang cũng không thèm cho mấy tên Alpha như hổ rình mồi kia.
Karry ngoan ngoãn để cậu dắt đi, cuối cùng, còn không quên liếc về khiêu khích mấy người kia một cái. Karry liếm răng khểnh, mỉm cười đầy thành tựu.
“Nguyên Nguyên, cởi giúp em.” Sau khi đóng cửa lại, Karry ngóc cái đầu nhỏ lên, mở ra song chưởng, dáng vẻ bé trai kháu khỉnh khỏe mạnh thiên chân khả ái.
Nếu ông trời phá hoại kế hoạch hẹn hò của hắn, làm cho hắn nhỏ đi, vậy đương nhiên hắn phải tùy cơ ứng biến rồi. Dù sao sau này Vương Nguyên cũng sẽ giúp hắn cởi đồ thôi. Trước tiên cứ học tập cái đã, không có gì là không tốt ~
Vương Nguyên: “Được được được … Thật là thua em …”
Cậu xoa nắn khuôn mặt quả táo của Karry, buồn cười xốc vạt áo nó lên, bảo nó nâng tay lên. Bởi tuổi Karry còn nhỏ, trên người không có mùi của chất dẫn dụ, vẫn giữ được hương sữa của trẻ con, theo các lớp quần áo được cởi ra, tỏa ra từng đợt hương vị dễ ngửi.
Có chút giống như mùi sữa bột trẻ em, ngọt ngào ngon miệng. Đột nhiên, Vương Nguyên cảm thấy nuôi một đứa trẻ cũng rất thú vị, mắt to này, mặt táo này, cánh tay thì mũm mĩm thịt, từng chỗ từng chỗ như là củ sen màu trắng tuyết. Nhất là Karry, gien tốt, lớn lên rất đáng yêu. Tính tình cũng tốt, dù cậu chọc nó thế nào, nó cũng là một dạng dễ thương nhu thuận mặc cậu niết đến xoa đi. Mặc dù lắm lúc sẽ giống mấy ông già thao thao bất tuyệt, nhưng dáng vẻ khi an tĩnh, thì thật sự là hình tượng đứa con lý tưởng a~
Nghĩ thế, Vương Nguyên liền hành động, a ô cắn một ngụm lên khuôn mặt thịt của Karry, đàn hồi nảy nảy, còn ngon hơn so với vị gạo nếp.
Karry sợ ngây người, khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn không thể tin lui về sau mấy bước, đến khi dán người vào gương không thể lui được nữa. Vương Nguyên cười như điên nhìn dáng vẻ run rẩy này của nó.
“Vương Nguyên nhi, em đây thực sự muốn chơi với lửa mà!” Karry giơ ngón tay béo chỉ vào Vương Nguyên, nghiến răng nghiến lợi nói lời chẳng phù hợp với độ tuổi.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha …” Vương Nguyên ôm bụng cười còn kém chút nữa nằm ăn vạ. Cậu tỉnh táo lau nước mắt tràn khỏi khóe mắt vì cười quá nhiều, lộ ra vẻ mặt cực kỳ khiêu khích: “Vậy em muốn làm gì anh đây, hả Karry cục cưng? Ha ha ha ha ha ha …” Tiếp tục cười to không kiêng nể gì.
Con hổ nhỏ bị dáng vẻ đắc ý của cậu chọc điên, thế là nghênh cái mặt bánh bao hùng hổ cắn lên cổ cậu một cái.
——— Đương nhiên, nếu ở trong hình dạng bình thường, hành động này nhất định là một hình ảnh đầy tình*sắc, gọi tắt là: phòng thay đồ p*lay.
Đáng tiếc …
Vương Nguyên nhìn tiểu lão hổ cắn đến cắn đi ở cổ mình mà chẳng biết làm sao, hai tay còn không quên đỡ nó, sợ nó tùy thời ngã xuống.
Thế mà hổ nhỏ kia còn dùng giọng sữa uy hiếp cậu:
“Anh có sợ không?!” Vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo.
Vương Nguyên cười lau nước bọt dính trên mặt và cổ mình, vẫn chừa chút mặt mũi cho nó:
“Hơi hơi sợ, sợ lắm nha …” Sợ nó không tin, còn dùng lực gật đầu đầy chân thành.
Tiểu lão hổ rốt cục cũng vừa lòng, bĩu môi hôn cái bẹp lên môi Vương Nguyên.
“Hừ, đóng dấu rồi đấy!”
Ôi, đúng là mùi sữa nha.
Vương Nguyên nghĩ nó chỉ là trẻ con, cho nên không để ý lắm. Sau khi ôm nó xuống, lại tiếp tục mặt không đổi sắc giúp nó thay quần áo. Lần này tiểu lão hổ trở nên nhu thuận hơn nhiều, chỉ là động một tý là sẽ lại chui vào ngực cậu, cực kỳ dính người. Vương Nguyên thì cho là nó thiếu khuyết tình thương của cha, vì thế càng thêm quan tâm chăm sóc nó.
Dù sao ai sẽ thực sự nghĩ đến, có một người không biết xấu hổ lợi dụng thân thể trẻ con nghĩ hết mọi biện pháp bán manh để ăn đậu hũ đây …
》》》
Sau khi rời khỏi cửa hàng quần áo trẻ em, hai người bọn họ tiếp tục lên tầng cao nhất của trung tâm. Tầng cao nhất kia dành cho cửa hàng thú nuôi, Vương Nguyên thích nhất là động vật nhỏ, nhịn không được đã muốn lên nhìn.
Ông chủ cửa hàng còn rất trẻ, thoạt nhìn cũng rất hòa ái. Anh đang mặc tạp dề đứng bên kia chải lông cho con chó nhỏ. Thấy có khách đến, anh cũng không ân cần hướng dẫn mua như cửa hàng quần áo ở bên dưới. Anh chỉ cười bảo họ tùy ý mà xem, rồi tiếp tục làm chuyện của mình.
Vương Nguyên hết nhìn trái, lại nhìn phải, say mê ngắm nhìn mấy con vật nhỏ liếm lông mình, lại liếm móng vuốt. Nhìn thế nào cũng moe cực kỳ. Thích chịu không nổi. Karry thì bị khiết phích nên không quá thích mấy con vật nhỏ, nhưng thấy Vương Nguyên thích như vậy, trong lòng chợt có tâm tình yêu ai yêu cả đường đi đối với mấy con vật này. Thế là cứ tò tò theo sau nhìn.
“A ——— ” Vương Nguyên phát ra tiếng sợ hãi khó hiểu.
Chủ tiệm nghe được liền vội vàng ôm chó con chạy đến.
Cậu chỉ vào cái lồng lớn ở tận cùng bên trong, cực kỳ khó hiểu:
“Ông chủ, sao anh lại để mèo và thỏ ở cùng một lồng vậy? Chúng nó có cắn nhau không đó?”
“Không có đâu. Hai đứa nó là bạn rất tốt.” Chủ tiệm cười tủm tỉm giải thích.
Dường như mèo nhỏ cùng thỏ nhỏ ở bên trong nghe được nghi hoặc của Vương Nguyên, thế là liền liếm lông cho nhau.
Vô cùng, vô cùng thân thiết.
Karry vốn không có hứng thú gì, kết quả khóe mắt đảo sang một cái, nháy mắt liền bị con thỏ trắng như tuyết moe đến hôn mê. Không phải mắt hồng, mà là mắt to đen tròn như quả nhỏ, khuôn mặt ngây thơ vô hại cực kỳ giống Vương Nguyên.
Thế là nó đến gần lồng sắt, còn cực kỳ nghiêm túc gọi con thỏ nhỏ:
“Nguyên Nguyên, là em sao?”
Con thỏ nhỏ lắc lắc lỗ tai nhìn nó.
Chủ tiệm kinh ngạc:
“Sao em biết nó tên Viên Viên?”
(Chắc mọi người biết tiếng Trung Nguyên Nguyên và Viên Viên đọc gần giống nhau rồi hen :v )
Rồi anh ngồi xổm xuống chỉ vào con thỏ, nói:
“Bởi thân mình nó rất tròn, lại ăn nhiều, cho nên anh gọi nó là Viên Viên.” Rồi lại chỉ sang miêu miêu: “Còn nó tên là Tuấn Tuấn (:v), bởi ngoại hình rất tuấn tú. Thấy anh đặt tên có trình độ không?” Nói xong, chủ tiệm còn nhướn mi mặt đầy thành tựu cầu khen ngợi.
Khóe miệng Karry run rẩy không ngừng.
Có trình độ cái bíp!
Gọi gì không gọi đi gọi Tuấn Tuấn! Muốn cùng trẫm đoạt tên sao?!
Thế rồi nó nheo mắt tỏ vẻ khinh thường đối với con mèo. Làm cho con mèo đáp lại nó bằng thái độ không thèm đếm xỉa.
“Này, Karry! Con mèo này nhìn giống em ghê nha!” Vương Nguyên siêu cấp hưng phấn ngồi xổm bên cạnh mà nói: “Em xem em xem, nó có răng nanh nè, nhìn chẳng khác gì điêu dân muốn hại trẫm nha!!!”
Karry: “……”
Giống cái rắm! Trẫm so với nó đẹp trai hơn nhiều!
Vương Nguyên: “Ông chủ ông chủ! Tôi thích con mèo này, có thể mua nó không?”
Chủ tiệm gãi đầu, có chút ngượng ngùng:
“Khụ … ngại quá tiên sinh. Hai đứa này chúng tôi không bán riêng. Trước cũng có người muốn mua, nhưng không phải mua mèo, mà chỉ mua riêng thỏ. Ngày đó vừa bắt hai đứa tách ra, Tuấn Tuấn liền xù lông nhe răng định cắn người, cực kỳ hung dữ. Bình thường Viên Viên rất ngoan, nhưng hôm ấy lại như phát điên chạy loạn khắp cả tiệm không cho bắt. Cho nên … thật ngại quá. Ngài nếu thật sự muốn mua, có thể đồng ý mua cả hai không?”
Anh giơ lên ba ngón tay thề:
“Tôi tuyệt đối không phải muốn đẩy mạnh tiêu thụ đâu! Có thể giao thiệp với ngài! Tặng thêm thức ăn cho mèo và thỏ, ngài thấy thế nào?!”
Vương Nguyên có chút dao động.
Chủ tiệm nghĩ có lẽ cậu không đồng ý, nghẹn nửa ngày, liền quyết tâm cắn răng nói:
“Bằng không mua một tặng một cũng được! Chỉ cần cậu có thể chăm sóc hai đứa nó thật tốt! Trước có mấy người khách chỉ chịu nuôi một con không chịu nuôi nhiều thêm …” Anh nhìn hai nhóc ở trong lồng sắt, biểu tình có chút mất mát: “Nếu mạnh mẽ tách ra, chúng nó thật quá đáng thương.”
Mèo nhỏ thỏ nhỏ tựa vào nhau nhìn cậu từ trong lồng sắt.
Rất tội nghiệp.
Ngày ngày sống nương tựa lẫn nhau đã làm chúng nó không cách nào có thể rời xa nhau.
Vương Nguyên cực kỳ bối rối.
Thật ra không phải lo lắng nuôi thêm một đứa sẽ sinh nhiều vấn đề.
Từ nhỏ cậu đã rất thích mấy con vật nhỏ, nhất là mấy loại chó mèo này. Nhưng do mẹ cậu dị ứng với lông chúng nên không thể nuôi, cho nên mỗi khi nhìn thấy bạn mình nuôi, cậu chỉ biết dõi mắt trông mong mà sờ mấy cái. Trong lòng thích chịu không được, nhưng lại lo cho mẹ, vì thế đành phải yên lặng từ bỏ.
Hiện tại tuy rằng không ở nhà, nhưng dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu. Lỡ như ngày nào đó ba mẹ Karry trở lại, thấy cậu ở nhà họ còn nuôi mèo nuôi thỏ liền thấy không vui, trực tiếp đuổi cậu ra thì làm sao?
Huống hồ bây giờ tự mình nuôi sống bản thân còn khó khăn. Làm sao có thể chăm sóc cho hai đứa nó đây? Không dự định chăm sóc tốt cả đời cho chúng được, thì không nên tùy tiện gánh vác trách nhiệm. Đây là nuôi thú cưng, không nên vô trách nhiệm với chúng nó.
Cuối cùng, cậu đành thở dài thật sâu.
“Tôi … phải suy nghĩ lại một chút đã.”
------------------------
#Trà💙💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro