Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1

Tháng chín, sơn thành còn có chút nóng bức.
Vương Nguyên đeo trên vai một chiếc cặp màu đen đứng trước cổng trường học, Bên cạnh cổng vào có một phiến đá cẩm thạch, bên trên được khắc chữ "Trung học Nam Khai" to lớn thiếp vàng. Cây cối cao to có vẻ như đã lơn tuổi, bóng cây rậm rạp bao phủ một bên cổng trường, xuyên qua cổng trường có thể nhìn thấy bên trong một màu xanh um tươi tôt.

Vương Nguyên cùng bảo vệ chao hỏi mấy câu liền tiến vào trường học.
Có thể bởi vì sắp trở thành người bước vào xã hội, cậu bắt đầu dùng một ánh mắt khác đánh giá nơi này. Ngôi trường này đã nổi danh gần trăm năm lịch sử, tự nhiên sẽ có châm ngôn rõ ràng. "Vì xây dựng Trung Hoa mà đọc sách", mấy chữ to lớn cứng cáp mạnh mẽ khắc vào tượng đá bồ tát cách đó không xa, tươi đẹp rực rỡ. Là một người đã nghiên cứu qua mấy năm văn học nhân loại, điều này vừa mang lại sự may mắn lại vừa ẩn dấu tình yêu nước, trong nhay mắt trong lòng Vương Nguyên liền dân lên sự tôn kính. Có thể tới nơi này công tác cũng coi như là điều may mắn nhất trong cuộc đời của cậu, ngoài ra, rất vui là trong phương diện học tập của cậu luôn có kết quả tốt, hơn nữa còn phải cảm tạ các giáo ciên hướng dẫn đã giới thiệu chỗ này cho cậu.

Vương Nguyên hầu như liền thích ngay ngôi trường này.

Hôm nay là ngày khai trường, Vương Nguyên đặc biệt đến hơi sớm một chút. Bởi vì lúc trước đã sắp xếp xong xuôi chức vị cùng phòng làm việc, hôm nay cậu chỉ cần đến phòng hiệu trưởng báo cáo mấy tiếng.

Phòng hành chính ở bên phải cách đó không xa, tiếp theo là đường lớn dẫn xuống nhà xe ở dưới hầm, thuận tiện cho giáo viên đi làm mà không ảnh hưởng đến học tập và sinh hoạt của học sinh. Thời điểm Vương Nguyên đi qua nơi này, một âm thanh chói tai của tiếng thắng xe từ nhà xe dưới hầm truyền đến, cậu không khỏi dừng bước. Sáng sớm ai lại "Kích tình tứ xạ"* ? Không đợi Vương Nguyên tiếp tục suy đoán, một chiếc Porsche trắng như liệp báo từ trong nhà xe phóng ra, tựa hồ không cân nhắc nên đi hướng nào, ở nơi đông đúc thế này sẽ rất khó khống chế mà đâm loạn.

*Kích tình tứ xạ: Cảm xúc bắn ra tứ phía.

Kỳ thực Vương Nguyên bị giật mình mất mấy giây, ở tại chỗ bất động. Chiếc xe kia lướt sát tay áo cậu, bên người cậu gào thét đi qua. Tốc độ quá nhanh, Vương Nguyên chỉ mơ hồ nhìn thấy bên trong xe là một thiếu niên mặc áo trắng. Mắt lạnh liếc nhìn Vương Nguyên một chút, ánh mắt kia không mang bất kỳ tia kinh ngạc cùng áy náy, tựa như Vương Nguyên chỉ là bức tượng ở phòng hành chính, giống như rơm như rác, tùy ý nhìn một chút, lạnh như băng.

Tối hôm qua trời đổ mưa, còn đọng lại mấy vũng nước. Chiếc xe thể thao kia chạy đến khúc rẽ ở cồng trường cũng không giảm tốc độ, ống khí thải vù một tiếng, đuôi xe cũng phun ra một mảng nước bùn bắn tung tóe tạo ra vệt lốm đốm trên mấy chiếc lá xanh.

Vương Nguyên nghĩ, thì ra không phải có người sáng sớm đã "Kích tình tứ xạ", mà là adrenalina* đặc biệt tăng lên khiến "hỏa mạo tam trượng"*

*adrenalina: Đây là một hôocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.(cr: wiki)
*hỏa mạo tam trượng: nổi trận lôi đình, ý chỉ cảm xúc.

Còn nhỏ tuổi, thế còn ra thể thống gì? Chờ chút, đây không phải nhà để xe giáo viên dưới hầm sao? Học sinh của trường này có thể lái xe ?

Cậu quay đầu lại nhìn gara, lại nhìn cổng trường, lắc đầu một cái, khẳng định không phải học sinh trường này.

Vương Nguyên suy cho cùng là tính khí rất tốt, lại rất ôn hòa, chỉ cần không ảnh hưởng đến mục tiêu đời cậu thì cậu sẽ không cùng ai phát sinh tranh chấp. Đồng học cạnh cậu mấy năm cũng biết cậu vốn nhiệt tình lại rộng lượng, chính vì vậy, nhân duyên của Vương Nguyên rất tốt. Khúc nhạc dạo ngắn kia cũng bị cậu trực tiếp ném ra sau đầu, bước vào tầng hành chính chuẩn bị bắt đầu công tác. Có thể là do người trẻ tuổi đều có lúc kích động đi, Vương Nguyên tìm cho cái người "Andrenalina" kia một lí do, cứ thế đem mình xếp vào hàng ngũ người già đầy kinh nghiệm.

Đến tầng ba, cửa phòng hiệu trưởng khép hờ, nhưng cậu vẫn lễ phép đến gõ mấy tiếng lên cửa.

"Vào đi." Trong thanh âm kia tựa hồ mang theo chút hỏa khí.

Vương Nguyên bước vào, đưa tay phải ra, ngón tay thon dài mà sạch sẽ.

"Hiệu trưởng, chào ngài, tôi là Vương Nguyên, hôm nay tới báo danh."

Hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên, ăn mặc mộc mạc chỉnh tề, khuôn mặt mang theo một loại khí tức hiền từ cùng nghiêm cẩn.

Bắt tay xong , ông bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới người trẻ tuổi trước mắt này, áo sơ mi trắng làm từ vải bông phổ thông, quần dài màu đen, rất điệu thấp nhưng cũng rất ngăn nắp. Khuôn mặt thanh tú lại hay mỉm cười, tạo thêm mấy phần linh khí, lời nói cử chỉ rất lễ phép, quả nhiên không hổ là học sinh tâm đắc mà lão bằng hữu kia cực lực đề cử.

Cảm giác bực tức từ sáng sớm đến bây giờ mới chậm rãi tiêu đi.

"Cậu chính là đệ tử lão Vu đề cử ?"

"Vâng, Vu tiên sinh là thầy tôi."

"Không sai, Tiểu Vương, thực sự là trăm nghe không bằng một thấy, hậu sinh khả úy a!"

"Ngài quá khen, hiệu trưởng."

"Ha ha, lão Vu gần đây có khỏe không?"

"Thân thể rất tốt, lúc nào cũng lẩm bẩm muốn cùng ngài ôn chuyện."

"Ta cũng là quá bận rộn, thật sự đã lâu cũng không thấy, ta sẽ dành thời gian đi thăm hắn."

"Được. Hiệu trưởng, ngài còn gì muốn giao phó không ?"

"Cũng không có gì, người trẻ tuổi nên rèn luyện đi, bất kể phân cho cậu nhiệm vụ nào, ban nào cũng đều phải cố gắng. Đây là thời điểm tốt để tích góp kinh nghiệm, tranh thủ tốt nghiệp rồi ở lại luôn chỗ này . Có chuyện gì không giải quyết được liền đến tìm ta.''

"Được, cảm tạ ngài căn dặn, ta sẽ cố gắng hết sức."

"Ừ, đi đi." Vương Nguyên cúi chào, nghiêng mình nói hẹn gặp lại rồi mới hướng về phía bảng thông báo ở tòa nhà văn phòng đi đến.

Phòng B201 tựa hồ đầy ắp người, bên ngoài hành lang nghe được những âm thanh lanh lảnh uyển chuyển, đơn vị chức nghiệp lại như vậy, nhất định là rất nhiều nữ nhân, Vương Nguyên đã sớm chuẩn bị xong tâm lý.

Trong phòng làm việc mấy vị nữ lão sư vốn đang thảo luận về chuyện học kỳ này lớp 11 muốn điều tới một giáo viên Ngữ Văn mới, hơn nữa còn giống như chưa tốt nghiệp, Vương Nguyên đẩy cửa mà vào.

Thanh âm bạc hà mát mẻ phá vỡ cuộc thảo luận sáng sớm sôi nổi.

"Quấy rầy rồi, tôi chính là giáo viên Ngữ Văn mới tới kia" Vương Nguyên đi tới dán tên mình lên chỗ làm việc.

"A!" Tiếng thảo luận im bặt, không biết là lúng túng hay lâu ngày chưa thấy nam đồng sự, trong phòng làm việc đột nhiên liền an tĩnh.
Vương Nguyên đem cặp thả xuống, hướng mọi người cười cười: " Tôi là Vương Nguyên, thực tập sinh năm hai, chưa có tốt nghiệp, sau này xin chỉ giáo."

"A! Chào cậu chào cậu!" Một mảnh âm thanh thổn thức, đây là tiểu thịt tươi a, giá trị nhan sắc cũng quá cao đi!

Vương Nguyên ngồi xuống, bên cạnh chỗ ngồi cũng có một nữ đồng sự.

" Xin chào, tôi tên Diêm Hiểu Hi, là giáo viên ban 9 Anh Ngữ, nghe nói cậu là ban 9 Ngữ Văn?"

"Ừ, sau này xin cô chiều cố nhiều rồi." Vương Nguyên gật đầu mỉm cười.

"Chuyện chiếu cố không thể nói, có điều chung lớp, cũng coi như là đồng cam cộng khổ đi." Diêm Hiểu Hi cười lấy chén rót cho Vương Nguyên một chén trà.

Vương Nguyên liền vội vàng đứng lên nói cảm ơn, trong lòng lại buồn bực, đồng cam cộng khổ? Lời này tựa hồ còn có ý tứ sâu xa? Nhưng cậu không có ý định hỏi học sinh là cái dạng gì. Cậu muốn dùng trái tim của chính mình xem, không nên nghe từ miệng của một người khác.

Vương Nguyên thu dọn đồ đạc trên bàn, chuẩn bị xong một số thứ cho tiết thứ nhất liền bắt đầu lật sách giáo khoa xem, bất tri bất giác tiết thứ nhất trôi qua, tiết 2 chính là môn Ngữ Văn của cậu.

Nghỉ giữa giờ nghe có người gọi mình, Vương Nguyên đáp lại rồi đi vào liền nhìn thấy hai nữ sinh đi về phía cậu/

"Thầy là thầy Vương sao?"

"Đúng thế."

"Thầy, lớp chúng em do cô Lý chủ nhiệm bảo em đưa thầy lên lớp, sợ thầy không tìm được."

"Được, cảm ơn, cô Lý đâu?"

"Nàng hình như bị gọi lên phòng hiệu trưởng rồi."

Sáng sớm giáo viên chủ nhiệm đã bị gọi lên phòng hiệu trưởng, là bởi vì chuyện của học sinh sao? Vương Nguyên không dám suy nghĩ nhiều, dù sao cũng là cậu dạy tiết thứ nhất, cậu không muốn mang bất kỳ thành kiến nào để đánh giá người khác.

Tiếng chuông vào học vang lên, Vương Nguyên hai tay trống trơn tiến vào phòng học.

"Chào các bạn học, học kỳ này tôi đảm nhiệm vai trò lão sư ngữ văn của các em, tôi là Vương Nguyên."

Không khí náo nhiệt lớp trong nháy mắt đều yên tĩnh lại, bốn mươi mấy con mắt đồng loạt nhìn Vương Nguyên, có nghi hoặc, có soi mói, có kinh diễm, đặc biệt là nữ sinh.

"Oa, vị lão sư này thật đẹp trai, quá lời rồi!"

"Tiểu thịt tươi a, là thức ăn của ta!"

"Cậu xem dáng người hắn quá tốt rồi, chân thật dài!"

Một loạt thanh âm của mấy nữ sinh mê trai vang lên.

"Ta phi, không mang theo sách, người anh em này muốn ra oai phủ đầu với chúng ta sao?" Lưu Dương ngồi ở hàng cuối cùng lên tiếng, thanh âm không nhỏ.

"Sợ cái gì, vừa nhìn liền thấy một tiểu nam sinh còn hơi sữa." Hoàng Bá Vũ đem đầu gối tựa ở trên bàn, chỉ dùng hai chân sau của ghế dựa làm chống, đẩy lên đẩy xuống.

"Đáng tiếc Tuấn Khải không ở đây, người thú vị như thế mà không được hắn chỉnh đốn?" Lưu Dương nhíu mày nghiêng người về phía Hoàng Bá Vũ.

"Ai, Tuấn Khải của chúng ta phỏng chừng mấy hôm nay có chuyên phiền muộn, vị tiểu Vương lão sư này chớ chọc hắn." Hoàng Bá Vũ nhấc chai nước lên khỏi mặt đất, hả hê đưa lên miệng uống.

"Tiết thứ nhất đã dám uống?" Lưu Dương hướng hắn dựng thẳng ngón tay cái.

Hoàng Bá Vũ uống xong liếc nhìn Vương Nguyên thấy cậu không để ý, hai tay mở ra, dựng lên vặn mấy cái, "Xem, không phản ứng!"

Vương Nguyên đúng là không nhìn thấy, cậu đang bận điểm danh phân biệt mọi người.

"Vương Tuấn Khải."

Yên lặng như tờ.

"Vương Tuấn Khải không tới sao?"

"Đến rồi đến rồi!" Hoàng Bá Vũ vui vẻ, giơ tay phải lên .

Trong lớp có tiếng nam sinh cười ha ha, trong không gian còn kèm theo tiếng huýt gió.

Vương Nguyên liếc mắt nhìn không lên tiếng, tiếp tục điểm.

"Hoàng Bá Vũ."

"Có!" Hoàng Bá Vũ giơ tay trái lên.

Vương Nguyên nhìn ra được, đây là muốn tìm cớ.

"Cậu là Vương Tuấn Khải, cũng là Hoàng Bá Vũ." Âm thanh bạc hà trong trẻo bình thản, không mang theo bất kì sắc thái gì, phảng phất như đang nói "Ngươi hôm nay ăn cơm tẻ hay là ăn mỳ"

"Em là Hoàng Bá Vũ."

"Tại sao thay Vương Tuấn Khải đáp ?" Vẫn là sắc mặt bình tĩnh.

"Hắn là đại ca của chúng em a!" Hoàng Bá Vũ nói xong trắng trợn nhìn Lưu Dương nhíu nhíu mày.

"Ha ha ha ha ha ha." Lần này không chỉ là nam sinh, đến nữ sinh cũng cười.

"Hắn tiết trước cũng không tới sao?" Vương Nguyên nghiêm túc hỏi.

"Thầy, Vương Tuấn Khải ngày hôm nay chưa có tới trường học." Lớp trưởng Hứa Tình không nhìn nổi, đứng lên trả lời.

"Đã xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm rồi hả ?"

"Vâng, giáo viên chủ nhiệm biết."

"Được, cám ơn em, ngồi xuống đi, Hứa Tình." Vương Nguyên mỉm cười.

Hứa Tình rất kinh ngạc, mới điểm tên một lần, cậu có thể nhớ kỹ?

"Kế tiếp, Lý Vĩ." Vương Nguyên tiếp tục điểm danh.

"Mẹ nó, như vậy liền bỏ qua?" Hoàng Bá Vũ mở rộng tầm mắt, ầm một cái ghế tựa khi nãy còn yên bình, rốt cuộc không thể hành hạ bốn cái chân đáng thương.

"Quả nhiên cũng chỉ là một con cừu, vo viên đánh nó cũng không cần dùng lực." Lưu Dương đột nhiên mất hứng thú ngáp một cái rồi ngã xuống ngủ say sưa.

Một lát sau, điểm xong tên Vương Nguyên mới bắt đầu nói chuyện. "Chúng ta là ban khoa học tự nhiên, mọi người khả năng đối với ngữ văn đều không có hứng thú lắm, cái này tôi hiểu được. Ngày hôm nay tiết đầu tiên tôi không có mang sách, cũng không phải để khoe khoang chính mình, tôi chỉ muốn cho mọi người dứt bỏ sát hạch, dứt bỏ sách giáo khoa, dứt bỏ những thứ rườm rà trong khuôn khổ cứng nhắc, một lần nữa nhận thức lại môn ngữ văn. Chúng ta không theo đuổi cái quan niệm nói mình yêu nước cỡ nào, cỡ nào cần phải phát triển ngôn ngữ mang ra cống hiến cho nhân loại, các em có thể không cho rằng đem ngữ văn ra làm công cụ tăng điểm thi đại học. Nhưng khi chúng ta nói chuyện phiếm, lẽ nào các em không muốn để ý kiến của mình nói với tất cả mọi người sao? Không muốn thời điểm cùng người khác trò chuyện, đem người khác quấy đến đầu óc mơ hồ không nói ra lời sao? Những từ kia ngoại trừ Thảo Nê Mã* vẫn là Thảo Nê Ma, đúng là rất vô vị đi."

"Ha ha ha ha." Cả lớp nhất thời đều hứng thú, cái này Tiểu Vương lão sư cũng không quá tầm thường đi.

"Còn có, các em đừng không tin, trong sách tự có Hoàng Kim Ốc, có Nhan Như Ngọc. Bọn họ cười duyên dáng, đôi mắt đẹp ôn hòa, không chỉ có nam sinh yêu thích, nữ sinh cũng có thể bị hấp dẫn, văn học thú vị lắm."

"Thầy, thầy là dạy chúng em học a, thế nào lại thành háo sắc rồi!" Có một nam sinh đánh bạo hỏi.

"Em học văn tốt, em sẽ không khen sắc đẹp, một học kỳ này còn có thể khoác cho mình một tấm áo da dê." Vương Nguyên thong dong tìm cớ ứng đối học sinh, còn thuận tiên trêu đùa chế nhạo hắn.

"Được, tuân lệnh thầy!" Nam sinh khuếch đại kính trọng gật đầu một cái.

"Học kỳ này, cho mọi người một dạng bài tập. Người ta nói đọc sách có ba cảnh giới, nhưng mỗi người lĩnh ngộ được một trình độ khác nhau, mà tôi tin tưởng các em đều khác tất cả mọi người. Vì vậy, học kỳ này, chăm chú đọc sách, chăm chú cảm ngộ, cuối học kì thu một số bài giao cho tôi."

Vương Nguyên xoay người, ở trên bảng viết xuống đề bài, chỉ là ba câu nói, chữ viết ngay ngắn nhưng không mất vẻ tiêu sái.

"Tạc dạ tây phong điêu bích thụ, độc thượng cao lâu vọng tận thiên nhai lộ."

"Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy."

"Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại đăng hỏa lan san xử."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại mau mau cúi đầu ghi chép, bài tập này rất kì lạ, tiểu Vương lão sư cũng thật kì lạ, học kì này môn ngữ văn, nhất định cũng rất kì lạ đi!

Vương Nguyên lúc này mới nói đến mấy loại sách môn ngữ văn kỳ này yêu cầu, , mọi người ngược lại cũng nghe chăm chú, , lại không ai đáp lời.

"Tôi hi vọng quan hệ của chúng ta sau này có thể vượt qua quan hệ thầy trò, thậm chí là bạn bè. Tiết học này cảm ơn mọi người người cổ động, tan học."

Vương Nguyên vẫn hai tay trống trơn đi ra phòng.

Sau đó là lớp 11 ban 9 chạy ra như ong vỡ tổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro